← Ch.0689 | Ch.0691 → |
Pháp trận mệnh khí Tiên Thiên Ngũ Hành của Vô Tâm tông nhanh chóng dựng lên giống như biển cả mênh mông, sóng cuộn hàng vạn dặm không ngừng nghỉ. Chân nguyên Ngũ Hành cuồn cuộn tuôn ra, đợt sau cao hơn đợt trước, trùng trùng điệp điệp mang theo lực lượng phá hủy hết thảy, ép về phía Dư Tắc Thành.
Tên Nguyên Anh Chân Quân luyện thành Giả Anh kia không ngờ đã biến mất tích, y đang chuẩn bị âm thầm đánh lén. Vô Tâm tông không cần biết cái gì gọi là đơn đả độc đấu, cái gì gọi là liêm sỉ lễ nghĩa. Bọn chúng chỉ cần giành thắng lợi, bấy nhiêu là đủ.
Bảy người này vừa ra tay, đám đông vây xem lập tức lui lại phía sau, rất nhiều người không khỏi buông lời cảm thán:
- Xong rồi, hai người này chết chắc rồi, Vô Tâm Ngũ Hành trận này lập thành, đả thương người trong vô hình, bọn họ không thể nào sống sót.
- Đúng vậy, đây là vì mang ngọc mà có tội, Vô Tâm tông rất hay ức hiếp người khác, thích gì đoạt nấy, oan hồn ở Sở Tây này lại có thêm hai người nữa.
- Chết thì tốt rồi, chỉ sợ bọn chúng bị bắt trở về u Sơn luyện thành con rối, hấp thu mệnh khí Tiên Thiên, lúc ấy sống không bằng chết.
Lập tức tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Vô Tâm tông hoành hành bá đạo ở Sở Tây này, những người này cũng không dám nói lớn, càng không ai dám ra tay cứu giúp hai người Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành quay sang nói với Dư Tĩnh Hân:
- Muội không cần ra tay, để ca ca giết chết đám gian nịnh tiểu nhân này.
Sau đó Dư Tắc Thành quay sang bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia, thi lễ thật sâu:
- Hôm nay ta hết sức buồn bực trong lòng, tâm trạng không tốt, đành phải lấy các ngươi ra luyện kiếm. Ta biết ta đắc tội rất nhiều, xin thứ lỗi, các ngươi hãy đi trước một bước.
Thấy Dư Tắc Thành thi lễ, các tu sĩ bên ngoài vô cùng sửng sốt, chưa đánh đã thi lễ là muốn làm gì?
Dư Tắc Thành thi lễ xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng vô kể, sát khí đằng đằng. Hôm nay hắn vào Thái Huyền sơn không tìm được phụ thân, trong lòng uất nghẹn, vừa khéo lấy bọn chúng ra để phát tiết, luyện kiếm một phen.
Nháy mắt Giả Anh trong cơ thể Dư Tắc Thành hoàn toàn biến hóa, cả năm Giả Anh hóa thành Kiếm Tâm Tuệ, Kiếm Tinh Vũ, Kiếm Tiêu Diêu, Kiếm Quang Ngục, Kiếm Ngưng Lão. Đáng tiếc còn thiếu Kiếm Phi Dực chưa thành, bằng không hiện tại Dư Tắc Thành đã có thể hóa Anh.
Cho nên lực Lôi Kiếp chưa thành Giả Anh. Dư Tắc Thành phải lấy phi kiếm ra sử dụng. Lần này hắn dùng Hằng cổ Nhật Nguyệt, kiếm này khác với Sát Na Quang Hoa, sử dụng nó hết sức dễ dàng, muốn sao được vậy. Kiếm này có pháp tắc Thiên Đạo cố định là Nhật Nguyệt Vĩnh Hằng, vĩnh hằng có thể sử dụng rất lâu, nhưng phản ứng của nó không được nhanh nhẹn, nháy mắt đã tới giống như Sát Na Quang Hoa, có cảm giác hơi chậm chạp, cho nên Dư Tắc Thành có thể dùng lực Lôi Kiếp điều khiển nó phi hành chiến đấu.
Chỉ trong thoáng chốc, sáu loại lực Thiên Đạo hóa kiếm cưu, chỉ thấy Dư Tắc Thành biến thành một kiếm cưu rất lớn, giáng thẳng lên trời một đòn.
Đòn này chỉ vừa lóe lên, dưới kiếm khí như triều công kích ra ngoài, pháp trận mệnh khí Tiên Thiên Ngũ Hành vô cùng kiên cố kia lập tức bùng nổ tầng tầng.
Kiếm quang do kiếm cưu phát ra giống như ánh mặt trời sáng chói, xông thẳng lên cao. Khiến cho mọi người xung quanh hai mắt đau nhói, không nhìn thấy được gì cả.
Kiếm này của Dư Tắc Thành do kiếm cưu hóa hình phát ra, kiếm quang mênh mông lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trong lúc nhất thời, trong phạm vi ngàn trượng chỉ còn lại kiếm quang màu bạch kim óng ánh.
Trong mắt mọi người, kiếm quang màu bạch kim này giống như ánh sáng nhật nguyệt, tràn ngập khắp không gian, không thể nào tránh né đi đâu được. Truyện Tiên Hiệp -
Kiếm quang có thanh thế mênh mông mạnh mẽ như vậy, cũng không biết là loại kiếm pháp gì.
Bảy tên Kim Đan Chân Nhân ra sức chống cự từng đạo kiếm quang màu bạch kim đang công kích kịch liệt, nhưng chỉ thấy trước mắt sáng lòa, không thể nhìn thấy gì cả. Ý niệm trong đầu bọn chúng lúc này là mong sư thúc mau mau ra tay, tên này mạnh quá...
Kiếm quang bắn ra khắp nơi, nháy mắt bao trùm phạm vi ngàn trượng, dày đặc như mưa bấc. Ngàn tên tu sĩ đang quan chiến không tự chủ được phải thối lui một bước, toát mồ hôi lạnh. Không biết nếu như một kiếm này công về phía mình, làm cách nào đón đỡ...
Vị sư thúc mà bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia thầm cầu cứu, tên Nguyên Anh Chân Quân Giả Anh kia đã động. Bất quá y không hề công kích Dư Tắc Thành, mà là cuốn vó chạy dài, bỏ bọn đồ đệ sư diệt đang chờ mình cứu viện, dùng độn thuật chạy nhanh về hướng sơn môn Vô Tâm tông.
Tên Nguyên Anh Chân Quân này buộc phải chạy trốn, bởi vì y đã nhìn ra chiêu kiếm này của Dư Tắc Thành chính là Hiên Viên kiếm pháp hóa kiếm thành cưu, hết sức thần diệu. Nhìn qua như tiện tay xuất ra một kiếm, thế nhưng bất luận góc độ, thời điểm, lực đạo công kích không chê vào đâu được.
Chuyện khó được hơn nữa là sau khi hắn ra tay, tỏ ra vô cùng ung dung tự tại, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại. Phi kiếm quỷ dị, kiếm pháp thần kỳ, còn có khí thế hung hăng tàn nhẫn, vô cùng bá đạo như vậy, mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
Đáng sợ hơn nữa là sau một kiếm vừa rồi, y cảm nhận được lực Giả Anh của Dư Tắc Thành có tới năm Giả Anh, chuyện này quả thật khó tin. Đối phương có năm Giả Anh, mình chỉ có một, không trốn đi quả thật là ngu xuẩn.
Nháy mắt Dư Tắc Thành cũng đã biến mất, chỉ còn lại bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia ngơ ngác nhìn nhau. Một tên trong đó mỉm cười, dường như muốn nói may mắn là mình chưa chết.
Thình lình pháp bảo mà y đang ngự phát ra một tiếng rắc, gãy ngang ở giữa, sau đó vỡ tan tành. Lúc này cả bảy tên mới cảm thấy toàn thân mình như có hàng vạn loại lực lượng đang bạo phát. Không tên nào kêu lên được nửa lời, cả bảy tên đã hóa thành bảy làn sương máu, táng mạng đương trường.
Sương máu bắn ra tung tóe, thậm chí Kim Đan cũng không kịp chạy, bản mệnh pháp bảo, pháp bảo hộ thân nổ tung cùng một lúc. Rốt cục một kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành có lực lượng hùng mạnh tới mức nào, quả thật khó lòng tưởng tượng.
Tình cảnh tàn khốc mà tanh máu như vậy khiến cho ngàn tên tu sĩ đang quan chiến, nhất là nữ tu sĩ, không khỏi cất tiếng kêu lên thất thanh. Bảy tên này đều là tu sĩ danh vang một cõi, hoành hành độc bá, đỉnh đỉnh đại danh. Cũng chỉ có Dư Tắc Thành dùng kiếm cưu công kích, kiếm quang nhanh như điện chớp, mang theo lực Thiên Đạo vô cùng đáng sợ, mới có thể hình thành tình cảnh kỳ diệu như vậy chỉ trong nháy mắt.
Tên tu sĩ Giả Anh kia chạy trốn, Dư Tắc Thành cũng biến mất, mọi người ở đây còn chưa kịp hồi phục tinh thần, chợt nghe ngoài trăm dặm có tiếng nổ ầm ầm, ngũ khí tung hoành vang vọng thiên địa.
Ngoài năm trăm dặm, rốt cục Dư Tắc Thành đã đuổi kịp tên tu sĩ Giả Anh kia, hai bên triển khai đại chiến. Dư Tắc Thành hóa thân thành cưu, lần trước chỉ có thể sử dụng một phần mười lực lượng. Nhưng lần này đã luyện thành thêm một Giả Anh, lại thêm sử dụng phi kiếm cửu giai, có thể xuất ra ba phần mười lực lượng.
Toàn thân hắn phát ra kiếm quang Nhật Nguyệt, ngoài ra toàn là Giả Anh hóa kiếm. Chỉ có phi kiếm cửu giai Hằng cổ Nhật Nguyệt phát ra hào quang, cho nên gọi là kiếm quang Nhật Nguyệt.
Sau khi ngừng lại một chút, đột nhiên bạo phát. Vô số đạo kiếm quang Nhật Nguyệt tung hoành, khiến cho phạm vi mười dặm xung quanh hóa thành thế giới chỉ có kiếm quang Nhật Nguyệt.
Kiếm quang Nhật Nguyệt rực rỡ vô cùng, tên tu sĩ Giả Anh phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Thanh âm này giống như rồng hổ đang gầm, lại giống như quái thú Hồng Hoang đang tru lên, trong thanh âm trầm thấp toát ra uy áp hung tàn, ác tới cực điểm.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành phát huy lực Kiếm Cưu của mình tới cực hạn, bạo phát vô cùng mạnh mẽ, nhật nguyệt hợp nhất, hóa thân thành ánh sáng, dâng lên theo kiếm quang vô tận óng ánh sáng ngời.
Vạn vật trong thiên địa bắt đầu nổ tung, vô số vết nứt không gian trong suốt nổi lên giữa kiếm quang vô cùng bắt mắt. Trong phạm vi trăm dặm, sông ngòi, cây cối, nhà cửa bị kiếm quang này đè ép, không chịu nổi hơn một lần hô hấp, lập tức hóa thành tro bụi, bắn ra bốn phương tám hướng.
Đám tu sĩ đang quan chiến xa xa chỉ thấy một kiếm phóng vút lên cao, thiên địa nổ vang, kế đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếng kêu này rõ ràng là của tên Nguyên Anh Chân Quân Vô Cơ Tử kia. Sau đó Ngũ Hành chân khí ở đó tiêu tan, chỉ thấy thiếu niên kia từ xa ngự kiếm bay về.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành ngự kiếm trở về, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám tin vào mắt mình.
Dư Tắc Thành ngự kiếm trở lại, ánh mắt quét qua tất cả mọi người. Gặp phải ánh mắt của hắn, lập tức tất cả tu sĩ quan chiến cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng.
Đây chính là một kiếm trong tay, vạn người phủ phục, ngạo thị càn khôn, dám hỏi thiên hạ đâu kẻ anh hùng!
Dư Tắc Thành ngửa mặt nói to:
- Kẻ giết người chính là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành ta, các người có ai dị nghị gì chăng?
Mọi người đều cúi thấp đầu, không ai hó hé nửa lời.
Dư Tắc Thành cười to ba tiếng, dẫn theo muội muội phất áo ra đi.
Chuyện ở Thái Huyền sơn đã xong, Dư Tắc Thành cũng không chia tay với Dư Tĩnh Hân, mà dẫn nàng trở lại Thiên Nam cổn Châu, đưa nàng lên Tây Lĩnh.
Sau đó Dư Tắc Thành lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra, mở cửa thông đạo dẫn vào Di tích Tiên Tần, đưa Dư Tĩnh Hân vào trong đó.
Nếu muội muội mình đã chọn con đường này, đã kiên quyết tiến tới, mình đã không thể nào thay đổi, vậy phải giúp cho nàng. Thiên Ma Ma Chủ trong Lục Đạo Luân Hồi chính là con rối Tiên Tần cao cấp, cho nên Dư Tắc Thành muốn giúp muội muội mình đạt được thân phận Tiên Tần. Dư Tắc Thành có linh cảm rằng, thân phận này sẽ có tác dụng quyết định chuyện nàng có thể trở thành Thiên Ma Ma Chủ hay không.
← Ch. 0689 | Ch. 0691 → |