Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0717

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0717: Mảnh vỡ Ô Mộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Shopee


Mình thành Anh có bảy dị tượng xuất hiện, lại có Phá Diệt Chung Cực (là Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích rút gọn lại), dù là Băng Tuyết lão tổ không trực tiếp ra tay, chỉ cần lão nói vài lời, nhất định trong số bốn mươi ba Chân Nhất Thần Quân này có kẻ của môn phái đối địch với Hiên Viên kiếm phái. Nếu kẻ ấy nổi sát tâm, mình đi theo như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Dư Tắc Thành chậm rãi phân tích rõ ràng, càng nghĩ càng trở nên tỉnh táo, không đi theo nữa, ngoan ngoãn ở lại nhìn theo đám Chân Nhất Thần Quân rời khỏi.

Một lúc lâu sau, cả sông băng đột ngột rung động thật mạnh, sau đó cả thiên địa bắt đầu run lên theo. Vô số linh khí xuất hiện ở một góc sông băng, hình thành một trụ khí xé rách bầu trời, đội trời đạp đất.

Đây là Phản Hư Chân Nhất ra tay, sau đó trời đất run rẩy kịch liệt, càng ngày càng mạnh, từng cây cột bên trong Băng Tuyết thần cung cũng theo đó mà sụp đổ.

Dư Tắc Thành lo lắng nhìn ra xa, chấn động này kéo dài khoảng một canh giờ, thình lình cuối chân trời vang lên một tiếng rống to, lập tức mây đen đầy trời tiêu tan, sau đó hết thảy trở lại yên tĩnh.

Chuyện ở đó coi như xử lý xong, Huyền Võ Đại Đế thức tỉnh đã bị phong ấn trở lại, rơi vào trạng thái ngủ say không biết bao nhiêu năm nữa, nguy cơ lần này coi như giải quyết xong.

Nam Vân Chân Quân nhìn về phương xa, đột nhiên nói:

- Có Chân Nhất Thần Quân đã hy sinh, hơn nữa có tới ba người. Con xem, đó là chân nguyên của Chân Nhất Thần Quân phát tán ra, tuy rằng bọn họ đã chết, nhưng lực Thiên Đạo trong cơ thể vẫn còn, dần dần phát tán. Trận chiến này đã chết hết ba người.

Dư Tắc Thành nhìn ra xa, quả nhiên giữa không trung có ba trụ sáng thẳng lên trời, cẩn thận quan sát mới có cảm giác. Vừa rồi đi bốn mươi hai người, trở về chỉ có ba mươi chín.

Chuyện này tới đây là chấm dứt, sau khi đám Chân Nhất Thần Quân tới đây hỗ trợ nhận được Băng Hồn Tinh, tất cả đều biến mất, ngay cả Hồng Phát lão tổ cũng rời khỏi.

Số Chân Nhất Thần Quân trở về nơi này chỉ còn bốn người, do Băng Tuyết lão tổ dẫn đầu. Trong đó vị Chân Nhất Thần Quân sử Tuyết Hồn Châu không còn thấy xuất hiện nữa, mà Ám Quang Thần Quân cùng vị Chân Nhất Thần Quân sử Băng Tinh Chùy, Thanh Âm Khánh đều bị trọng thương, phải có người khiêng trở về.

Sau khi trở về, vẻ mặt Băng Tuyết lão tổ như phủ một làn sương lạnh, nhìn các Nguyên Anh Chân Quân Băng Tuyết thần cung đang chờ đợi, trầm giọng nói:

- Được rồi, chuyện này kết thúc, Vô Địch Quy Long kia lại một lần nữa bị phong ấn, khoảng chừng tám ngàn năm sau mới có thể tỉnh lại.

- Bất quá Băng Ly sư đệ đã ra đi mãi mãi, vì Băng Tuyết thần cung chúng ta, vừa rồi tử trận.

- Đây là Tuyết Hồn Châu của y, sau này nếu có người nào trong các ngươi ngộ ra Thiên Đạo, trở thành Chân Nhất Thần Quân, vậy sẽ thưởng châu này cho người đó.

Dứt lời, Băng Tuyết lão tổ cầm Tuyết Hồn Châu khẽ run lên một cái, tức thì vô số ánh mắt đổ dồn về phía này, trong đó có ánh mắt nóng rục của Dư Tắc Thành. Lão đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa.

Nhìn Tuyết Hồn Châu phát ra hào quang rực rỡ, Dư Tắc Thành nuốt nước bọt đánh ực một cái, quả thật là bảo bối...

Vừa nhìn Tuyết Hồn Châu, Dư Tắc Thành vừa phóng xuất Kiếm Ngã thuật ra, quan sát phản ứng của những người khác. Tất cả tu sĩ ở đây bất kể là Nguyên Anh Chân Quân hay Kim Đan Chân Nhân, ai nấy đều nhìn chăm chú Tuyết Hồn Châu với ánh mắt không nỡ rời xa.

Thậm chí Ám Quang Thần Quân đang nằm trên cáng cũng cố sức ngẩng đầu ngoẹo cổ nhìn chằm chằm Tuyết Hồn Châu.

Xem ánh mắt hữu khí vô thần, đầy tham lam của Ám Quang Thần Quân nhìn Tuyết Hồn Châu, có thể thấy vị thành chủ Bắc Minh Bất Dạ thành này cũng chưa từng có được Tiên Thiên Linh Bảo bao giờ, cho nên chỉ có thể nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Giờ phút này hẳn là lúc y suy yếu nhất, nhưng trên người y có một loại lực Nguyên Từ thần kỳ chớp lóe không chừng. Theo lực Nguyên Từ này vận chuyển, dần dần dường như có cực quang sinh ra. Hiện tại là lúc y suy yếu nhất, Dư Tắc Thành bèn thôi không nhìn trộm Tuyết Hồn Châu kia nữa, mà lặng lẽ dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quan sát thành chủ Bắc Minh Bất Dạ thành này. Thật ra là hắn muốn quan sát lực Nguyên Từ của Chân Nhất Thần Quân một chút, để xem rốt cục nó có diệu dụng gì đặc biệt.

Hắn chỉ quan sát Tuyết Hồn Châu một chút rồi thôi, gần như mình không có cơ hội đoạt nó, thay vì nhìn nó mà nhỏ dãi, không bằng thừa dịp tên Chân Nhất Thần Quân kia đang suy yếu, quan sát hư thật của y, cảm ngộ một chút phương pháp vận chuyển chân nguyên của Chân Nhất Thần Quân, chuyện này so ra còn có lợi ích thực tế hơn cho mình.

Ám Quang Thần Quân kia nhìn chằm chằm Tuyết Hồn Châu một lúc, chừng năm, sáu lần hô hấp, sau đó cũng thu hồi ánh mắt. Y biết bảo bối này mình cũng không lấy được, xem nhiều cũng vô ích.

Vô tình ánh mắt của y chạm phải ánh mắt của tên Chân Nhất Thần Quân Băng Tuyết thần cung cũng đang nằm trên cáng. Ánh mắt hai tên này chạm nhau, tinh quang chợt lóe, không còn vẻ gì là người đang bị trọng thương. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cả hai tên lại khôi phục bộ dạng dở sống dở chết như trước.

Đúng lúc Dư Tắc Thành đang sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quan sát phương pháp vận chuyển chân nguyên, vẻ khác thường trong ánh mắt hai tên Chân Nhất Thần Quân này lập tức bị Dư Tắc Thành phát hiện. Hắn không khỏi vô cùng sửng sốt, nhìn kỹ lại, cả hai tên đã trở lại dáng vẻ người bị trọng thương.

Nguy cơ lần này coi như đã qua, các phi xa lại bay trở về, đi như thế nào thì trở về như thế ấy, chuyện này coi như chấm dứt, quả thật là đầu voi đuôi chuột.

Sau khi trở về, Băng Tuyết lão tổ lập tức biến mất, nhân vật như lão không cần phải chỉ huy những chuyện nhỏ nhặt này.

Hàn Khuynh Thần Quân của Băng Tuyết thần cung bị trọng thương tiến vào cấm địa môn phái bắt đầu chữa thương, vết thương lần này rất nặng, y phải dùng Hàn Băng phong bế thân thể, toàn thân dung nhập vào trong Vạn Niên Huyền Băng, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tối thiểu phải bế quan trăm năm mới có thể xuất quan.

Băng Ly Thần Quân đã chết, hoàn toàn thân tử hồn diệt trong khi chiến đấu, đành phải mai táng y dưới hình thức mộ rỗng. Những kẻ đau buồn nhất trong tang lễ này chính là nhất mạch của Băng Lan Chân Quân, cùng đệ tử của Nghênh Phong nhất mạch. Băng Tuyết lão tổ đã sớm không hỏi tới chuyện đời, Băng Ly Thần Quân mơ hồ trở thành đầu lĩnh của nhất mạch hệ Băng trong Băng Tuyết thần cung.

Băng Ly Thần Quân đối xử với đệ tử đặc biệt chiếu cố, thậm chí hơi bao che khuyết điểm, không giống như ba vị Thần Quân kia.

Cho nên hôm nay y chết đi, tất cả bốn phe Phong, Hoa. Tuyết, Nguyệt của Băng Tuyết thần cung, cùng các phân chi khác, có chừng mười Nguyên Anh Chân Quân đều rơi lệ không thôi trước mộ phần, ngay cả Nam Vân Chân Quân cũng lặng lẽ tưởng niệm.

VỊ Chân Nhất Thần Quân sử Băng Tuyết Thần Giáp thử Dư Tắc Thành, đứng trên đỉnh núi xa xa, nhìn Băng Ly Thần Quân nhập thổ. Sau đó nàng lấy một cây địch ra thổi, địch âm vang vọng khắp Bắc Cực Thiên, bão tuyết kịch liệt không thể nào ắt nổi.

Cả Bắc Cực Thiên toàn là địch âm, tiếng địch tao nhã du dương, ẩn chứa biết bao đau buồn trong đó. Tuyết Dung Thần Quân muốn mượn khúc địch này để đưa tiễn sư huynh mình.

Dư Tắc Thành đã hỏi thăm Nam Vân Chân Quân danh hiệu của nàng, hóa ra là Tuyết Dung Thần Quân. Thật ra nàng là kẻ cầm đầu nhất mạch hệ Tuyết của Băng Tuyết thần cung, tuy rằng sau khi đạt tới Chân Nhất Thần Quân. Băng Ly, Tuyết Dung hai người đã hợp nhất Băng Tuyết, tuy hai mà một nhưng do hoàn cảnh nhiều năm qua, khiến cho bọn họ không thoát khỏi phân chia hai hệ Băng Tuyết.

Cả Băng Tuyết thần cung bắt đầu được xây dựng lại, chuyện này cũng không hề đơn giản. Đại chiến lần này đã làm rối loạn tất cả địa mạch của Bắc Cực Thiên. Các loại cấm chế bố trí trước đây ở Bắc Cực Thiên hoàn toàn hư hỏng, cần phải xây dựng lại.

Dư Tắc Thành trở lại Thính Vân cung, lần này Nam Vân Chân Quân mời tất cả bảy Nguyên Anh Chân Quân tới đây trợ quyền, kết quả xảy ra chuyện này, hành trình không thể nào không chậm trễ. Làm sao cũng phải chờ cho Băng Tuyết thần cung xong xuôi hết thảy, Nam Vân Chân Quân mới có thể chạy tới trợ quyền cho Vô Thượng Cảm ứng tông.

Ngoại trừ Dư Tắc Thành ra, sáu người còn lại đều là lão hữu của Nam Vân Chân Quân, cho nên không quan tâm tới chuyện này. Bọn họ ở lại trong Băng Tuyết thần cung tu luyện, không màng tới chuyện chậm trễ hành trình.

Nam Vân Chân Quân cố ý tới thăm Dư Tắc Thành:

- Tắc Thành này, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là có lỗi, làm chậm trễ thời gian của con.

Dư Tắc Thành đáp:

- Cô cô, không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ, cũng coi như tiểu diệt xem được một tuồng hay.

Đột nhiên Nam Vân Chân Quân lấy ra một miếng gỗ to bằng bàn tay:

- Tắc Thành, cho con cái này, coi như là lễ vật tạ ơn của ta. Đây là một mảnh ô Mộc kỳ dị mà ta vô tình lấy được trong một lần du ngoạn trăm năm trước, trong đó ẩn chứa một loại lực Thiên Đạo đáng sợ. Con giữ lấy mà cảm ngộ thử xem, có khi cảm ngộ ra được lực Thiên Đạo của mình.

- Chuyện bên này còn chưa xử lý xong, làm sao chúng ta cũng phải ở đây chờ thêm nửa tháng, cô cô xin lỗi con vậy.

Dư Tắc Thành nhận lấy mảnh ô Mộc, thầm cảm nhận. Quả nhiên trong ô Mộc này ẩn chứa một lực lượng kỳ dị vô cùng, lập tức thu hút Dư Tắc Thành. Hắn bèn nói:

- Cô cô, người một nhà không cần phải nói lời khách sáo, để con thử lãnh ngộ lực Thiên Đạo này xem.

Băng Tuyết thần cung đang xây dựng lại, rất nhiều chuyện bận rộn, cho nên Nam Vân Chân Quân lập tức rời đi, Dư Tắc Thành bắt đầu nghiên cứu ô Mộc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1193)