Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0763

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0763: Trăm ngày ngộ đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Shopee


Đại Bi Thiên Long tan nát cho ta, xuất ra một kiếm Cửu Thiên Đạp Ca vô cùng mãnh liệt. Dưới một kiếm hùng mạnh này, kim long trăm trượng kia ngâm lên thê thảm, bị Dư Tắc Thành chém cho huyết quang bắn ra tung tóe, một tiếng nổ ầm vang, máu thịt tung bay.

Đế Thích Thiên Thần nổ cho ta, xuất ra một kiếm Sát Na Quang Hoa, thời gian tạm ngừng. Một kiếm nổ rền vang, bất cứ bảo kiếm, phục ma trượng, kim quang xử gì đó đều nổ tan tành, ngay cả đầu thần rất lớn cũng nổ tung.

Huyết hải A Tu La cút về huyết hải cho ta, xuất ra một kiếm, tất cả huyết hải bốc hơi, theo nhau thành tro cùng A Tu La kia.

Dạ Xoa chết cho ta, trước mặt Hằng cổ Nhật Nguyệt, không có chỗ cho ngươi lộng hành, lập tức hóa thành tro bụi.

Dư Tắc Thành múa tít phi kiếm công kích điên cuồng, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.

Đại Bi Thu Hồn Đoạt Phách Thần Quang, Đại Quang Minh Nhật Nguyệt Bạo Liệt Thần Quang, Đoạt Hồn Thần Quang đánh vào người Dư Tắc Thành, va phải kiếm quang của hắn lập tức tan tành. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, dù pháp thuật tinh xảo tới mức nào cũng bằng vô nghĩa.

Quang Minh Hỏa, Tiểu Đàm Vô Lượng Thọ Quang gì đó, cho dù phòng ngự hùng mạnh thật, nhưng dưới bạo lực điên cuồng của Dư Tắc Thành cũng không chịu nổi một đòn.

Giữa tiếng ca vang, Dư Tắc Thành đánh tan tác Thiên Long Bát Bộ, đánh tan năm loại thần quang, xông tới trước mặt Tâm Nguyện thiền sư, chuẩn bị đưa lão về Cực Lạc.

Tâm Nguyện thiền sư nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên gầm to, bạo phát ra lực lượng vô cùng. Dư Tắc Thành cũng gầm to, lên đi, chúng ta gặp nhau nơi lộ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, để xem ai có thể ra khỏi sinh tử đạo này.

Sau khi Tâm Nguyện thiền sư bạo phát lực lượng, thình lình quay người bỏ chạy, sử dụng đạo hào quang cuối cùng Kim Quang Phích Lịch Độn cuốn vó chạy dài, vốn tưởng lão chuẩn bị liều mạng một trận với Dư Tắc Thành, không ngờ bỏ trốn biệt tăm biệt dạng.

Dư Tắc Thành không khỏi đứng ngây người ra đó, mặc dù nơi này rộng chừng vạn dặm nhưng đã bị cấm chế đóng kín, lão có thể chạy đi đâu được? Thắng chắc rồi, lão khốn này đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ cần truy sát, giết chết lão là xong.

Dư Tắc Thành đuổi sát theo sau, Kim Quang Phích Lịch Độn quả nhiên là độn pháp siêu cấp. Hai người kẻ đuổi người chạy, bắt đầu chuyển sang chơi trò cú bắt bên trong sinh tử đạo. Tâm Nguyện thiền sư cắm đầu chạy trốn, Dư Tắc Thành điên cuồng đuổi theo. Trận cú bắt này kéo dài chừng hai canh giờ, rốt cục Tâm Nguyện thiền sư không trốn nữa, đứng giữa không trung chờ Dư Tắc Thành đuổi tới:

- Thái dương lên rồi, chừng bốn ngàn năm qua ta không nhìn thấy thái dương, ánh dương quang quả thật vô cùng ấm áp.

Dư Tắc Thành đi từng bước một tiến tới:

- Đại sư, tâm nguyện xong rồi chứ gì, đã tới lúc lên đường.

Tâm Nguyện thiền sư gật gật đầu:

- Đi, chúng ta cùng đi thôi, ta không vào địa ngục thì ai vào. Nam mô phạt la xá, hãn úm a ban trát, chỉ dát hồng hồng, yết đế yết đế yết đế, niết đa á lạp, na niết đa á tát lôi đắc...

Tâm Nguyện thiền sư niệm một đoạn chú ngữ, Dư Tắc Thành lập tức kinh hãi, cảm giác có vẻ khác thường, chỉ nghe lão nói:

- Tà ma ở phía trước, trừ ma phá tà, ta nguyện cùng ngươi đồng quy ư tận, hai ta cùng nhau xuống địa ngục khôn cùng, chúng ta cùng nhau đi thôi.

Dứt lời một luồng ánh sáng nối liền lão và Dư Tắc Thành, chỉ thấy lão mỉm cười.

Giờ Dư Tắc Thành mới biết vì sao lão lại chạy trốn hai canh giờ, thì ra lão chờ tới lúc mặt trời lên.

Dư Tắc Thành nói với giọng oán hận:

- Đây là pháp thuật gì vậy?

Tâm Nguyện thiền sư đáp:

- Phá Thân Trừ Ma Chú, hai ta cùng đồng quy ư tận đi thôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Tâm kế thật giỏi, lão khốn ngươi nhất định nhờ vào Cửu Thiên Huyền Kinh có thể giúp lão mỗi ngày chuyển hóa ba kiếp, nói cách khác, mỗi ngày lão có thể chết ba lần. Lúc này thái dương dâng lên, đã sang ngày mới, lão có thể hóa thân trở lại là Minh Thần Tử, cho nên lão đồng quy ư tận cùng ta, sau đó chuyển sinh. Tâm kế thật là xuất sắc...

Tâm Nguyện thiền sư nói:

- Thật là có lỗi, Dư thí chủ lên đường mạnh giỏi, ta không thể đi cùng ngươi, bởi vì chúng ta diệt độ tam sinh. Tái kiến, tuy rằng ngươi rất hùng mạnh, nhưng ngươi cũng phải chết.

Trong lúc còn đang nói chuyện, thân hình hai người từ từ tan nát, hóa thành vô số quang hoa.

Đột nhiên Dư Tắc Thành mỉm cười:

- Mượn câu nói của huynh đệ lão, ta sẽ trở lại.

Ầm, thân thể hai người tan tác, đồng quy ư tận.

Thi thể Tâm Nguyện thiền sư hóa thành vô số điểm sáng, bay vào không trung, từ chín tầng trời rơi xuống, vẫn theo trình tự cũ, cơn lốc xoáy nổi lên, dâng thẳng lên chín tầng trời, không trung vang lên tiếng phạm âm:

Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh.

Trong không trung sinh ra trận gió, dường như có hào quang bạo phát. Nháy mắt hào quang hóa thành hình người, toàn thân tro bụi tung bay lả tả, đang bay lơ lửng giữa không trung. Thanh âm cao vút chậm rãi hạ xuống, mơ hồ có tiếng tụng niệm rì rầm ảo diệu tuyệt luân. Tuy rằng nghe như mơ hồ hư ảo, nhưng lại rõ ràng quanh quẩn trong ý thức mỗi người.

Người này chính là Minh Thần Tử, y lại trở về nhân gian, thấy trước mặt không có bóng người nào, chợt y lên tiếng nói:

- Suýt nữa lật thuyền trong mương, tên Dư Tắc Thành nào phải Nguyên Anh Chân Quân mới thành Anh, kiếm pháp hắn thần sầu quỷ khóc, pháp bảo vô số, suýt chút nữa chúng ta tiêu đời.

Giọng Quỷ Lệ Tử vang lên trong miệng y:

- Hừ, rốt cục cũng phải hồn phi phách tán, đúng là lão già Tâm Nguyện kia thật giảo hoạt.

Tâm Nguyện thiền sư cũng lên tiếng nói:

- Không biết vì sao ta có linh cảm vô cùng đáng sợ, có lẽ hắn sẽ trở lại.

Vừa dứt lời, chợt nghe giữa không trung có tiếng kinh văn vang lên:

- Nguyện kiếp sau ta chứng được quả Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quảng đại, công đức vô lượng. Khiến cho hết thảy chúng sinh hữu tình nghe thấy tên ta, có đù các căn, không phải chịu khổ.

- Nguyện kẻ gặp mặt ta, phát Bồ Đề tâm.

- Nguyện kẻ nghe tên ta, dừng ác tu thiện.

- Nguyện kẻ nghe ta nói, được đại trí huệ.

- Nguyện kẻ biết tâm ta, tức thân thành Phật.

Tiếng tụng niệm trầm thấp trang nghiêm, càng niệm càng nhanh, hóa thành tiếng sấm rền cuồn cuộn, một pho tượng thần Bất Động Minh Vương chậm rãi xuất hiện.

Minh Vương pháp tướng này không động mà oai, dáng vẻ trang nghiêm, toàn thân màu vàng, khoác trọng giáp, mặt tía để lộ răng dài. Gương mặt chia làm hai nửa, một bên nổi giận một bên tươi cười. Mặt giận ghê rợn vô cùng, hủy diệt hết thảy. Mặt cười lộ vẻ từ bi, cứu giúp hết thảy.

Thân choàng tăng bào màu trắng, đầu đeo chuỗi ngọc, hết sức trang nghiêm, ngồi xếp bằng trên hoa sen trắng, hoặc hoa sen xanh. Có bốn cánh tay cầm pháp khí, phía sau mơ hồ có vầng sáng, mây lành che phủ núi xa. Chính là Minh Vương pháp tướng.

Tiếng tụng niệm trầm thấp trang nghiêm, từng tiếng từng lời như mang theo thần lực uy nghiêm, thiên địa đều theo đó mà lay động. Lại có tiếng của vô số chúng sinh tụng niệm theo, trong lúc nhất thời, cả không trung toàn là tiếng tụng niệm vang rền như sấm.

Sau khi Minh Vương pháp tướng tụng chữ cuối cùng, trong hư không vang lên hồi âm vô tận, chỉ trong nháy mắt, Minh Vương pháp tướng hóa thành vô số điểm sáng trắng. Tất cả những điểm sáng này tụ tập lại với nhau. Dư Tắc Thành lại trở về, đứng trước mặt Minh Thần Tử.

Sau đó hắn cười nói:

- Thật là có lỗi, ta cũng đã trở lại.

Minh Thần Tử nhìn Dư Tắc Thành, nhưng thanh âm phát ra lại là của Tâm Nguyện thiền sư:

- Chuyển Sinh Minh Vương Quyết ư? Một ngày có thể chuyển sinh chín lần, con bà nó, thiên lý ở đâu...

Trên mặt Minh Thần Tử nhăn nhó cười bất đắc dĩ, thật ra y cũng không biết nên khóc hay cười.

Dư Tắc Thành nhìn đối phương, lên đi, trận chiến này không biết kéo dài tới lúc nào. Đối phương một ngày có thể Chuyển Sinh ba lần, Tâm Nguyện lão quỷ kia vô cùng giảo hoạt, phen này phải khổ chiến rồi.

Ba người đối phương trong thân thể Minh Thần Tử cũng cười khổ, đối phương chín lần bất tử, mình chỉ có ba lần. Phen này phải liều mạng, không biết đánh tới khi nào.

Đánh thôi, nói nhiều vô ích.

Thình lình Dư Tắc Thành hóa kiếm cưu. Minh Thần Tử cũng hóa thân Minh Thần, nhưng lần này y không dám biến cao ngàn trượng, đó là tự tìm đường chết, chỉ hóa pháp thân hai trượng, đại chiến cùng Dư Tắc Thành.

Mặt đất nổ vang, mây cuộn trên không, kiếm khí xung thiên, nguyên khí chấn động.

Bên trong cung điện, mấy trăm Nguyên Anh Chân Quân lặng lẽ chờ đợi, mặt trời lên rồi xuống, xuống rồi lên. Nháy mắt ba ngày ba đêm trôi qua, bên trong sinh tử đạo vẫn là kiếm khí xung thiên, nguyên khí chấn động. Xem ra trận chiến này hai bên ngang tài ngang sức, chỉ có nước tiếp tục chờ đợi.

Đại hội bắt đầu tỷ thí những hạng mục khác, sau đó từng hạng mục cũng chấm dứt. Cuối cùng mọi người chỉ còn đợi kết quả trận chiến sinh tử đạo, nhưng vẫn chưa kết thúc.

Một ngày, ba ngày, bảy ngày, mười ngày, nửa tháng, một tháng, trận chiến vẫn còn tiếp tục.

Trong sinh tử đạo, Dư Tắc Thành chiến đấu một tháng cùng cường địch, mỗi khi hắn chiếm được ưu thế, đối phương bị giết tới người cuối cùng, Tâm Nguyện thiền sư bắt đầu chạy trốn. Lão Hòa thượng này chạy trốn, Dư Tắc Thành không thể nào đuổi kịp, mãi tới ngày hôm sau, coi như làm lại từ đầu.

Mỗi khi Dư Tắc Thành rơi vào thế kém, lập tức Chuyển Sinh Minh Vương Quyết phát huy tác dụng một lần, hết thảy khôi phục lại từ đầu, chiến đấu tiếp tục.

Đại chiến lần này coi như Dư Tắc Thành lấy một đánh ba, hai bên đều xuất ra hết pháp thuật, pháp bảo, thần công của bản thân. Cả hai bên liều mạng kiên trì, để xem ai có thể chịu đựng tới cuối cùng.

Hai bóng người một đuổi một chạy, một động một tĩnh, chiến đấu mãi trong thế giới vạn dặm này.

Trận chiến này hai bên ra sức liều mạng trong mười ngày đầu tiên, đánh ra mỗi một đòn khiến cho long trời lở đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm, khiến cho họa trời xây ra. Dư chấn phá nát thế giới sinh tử đạo này vô số lần, cả thiên địa tiêu điều xơ xác.

Không biết cấm chế này là do ai lập ra, bất kể chiến đấu hùng mạnh cỡ nào, cấm chế cũng không hề hư hỏng. Không chết một trong hai người, tuyệt đối không thể rời khỏi.

Đại chiến một ngày, nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục tái chiến.

Tới ngày thứ mười một không còn họa trời xảy ra nữa, cả hai bên đều hiểu rõ pháp thuật của đối phương như lòng bàn tay, nếu sử dụng lực lượng dư thừa để gây ra họa trời chính là lãng phí, là tự sát. Cho nên tuy họa trời biến mất, nhưng chiến đấu càng thêm khốc liệt.

Đây là trận chiến gian khổ nhất đối với Dư Tắc Thành từ trước tới nay.

Dư Tắc Thành vẫn đang kiên trì, chỉ có kiên trì tới giây phút cuối cùng, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về mình.

Cả hai bên đều kiên trì, để xem sức chịu đựng của người nào kém hơn, ai là người lộ ra sơ hở trước.

Hai bên cố gắng chịu đựng tới mức cạn kiệt sức lực, lúc này thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành phát huy tác dụng. Hắn chỉ cần nghỉ ngơi, lấy trong đó ra vô số linh dược, linh nhục chén no nê, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Còn Tâm Nguyện thiền sư chỉ có nước lặng lẽ hấp thu linh khí, nuốt nước bọt ừng ực nhìn Dư Tắc Thành.

Sau đó bọn họ lại tái chiến, rốt cục sau một tháng, hôm ấy Tâm Nguyện thiền sư đợi vầng dương dâng lên, thình lình bật cười sảng khoái, lệ rơi đầy mặt. Sau đó lão phóng xuất ra Kim Tuyến Nguyên Thần Tháp của mình.

Pháp bảo thập giai sau một tháng tự động khôi phục, bất quá Tâm Nguyện thiền sư cũng không dùng pháp bảo này công kích Dư Tắc Thành, mà lấy trong tháp ra vô số đan dược, thức ăn, nước uống, ra sức ăn lấy ăn để, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một vị cao tăng.

Dư Tắc Thành lặng lẽ nhìn lão, cũng bắt đầu ăn uống. Hai bên ăn uống như điên cuồng một lúc, Tâm Nguyện thiền sư chợt lên tiếng nói:

- Pháp bảo thập giai của ta đã tự động khôi phục, Dư Tắc Thành, bảo vật lúc trước ngươi đánh nát pháp bảo của ta có còn không? Đó là loại thần lôi gì vậy, còn hùng mạnh hơn cả Thiên kiếp lôi? Bất quá hẳn là ngươi không có, bằng không đã lấy ra từ lâu. Trận chiến giữa chúng ta coi như kết thúc, ngươi chết đi thôi.

Dư Tắc Thành chỉ cười cười, đột ngột thu hồi pháp bảo trên người, thân không mảnh vải. Thấy Dư Tắc Thành có hành động kỳ lạ như vậy, Tâm Nguyện thiền sư không khỏi nghĩ tới một khả năng, Dư Tắc Thành sợ vạ lây tới bảo bối trên người, không khỏi quát lớn:

- Không thể nào, không thể nào...

Dư Tắc Thành cười nói:

- Hết thảy đều có thể, một tháng qua rồi ư, Hiên Viên Kiếm hiện!

Tâm Nguyện thiền sư không nhịn được tru tréo:

- Không...

Lão không thể không dốc hết toàn lực điều khiển Kim Tuyến Nguyên Thần Tháp bảo vệ mình. Nếu không có thần tháp này bảo vệ, ba đời của lão không thế nào chịu nổi một đòn Hiên Viên Kiếm của Dư Tắc Thành. Trước đây Kim Tuyến Tôn Giả ngăn cản đòn này phải chịu bị diệt hết ba ngàn tà Phật, tám trăm vạn chư thần mới toàn mạng sống.

Trong thiên địa chợt vang lên thanh âm cộng hưởng:

- Sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát....

Chữ sát đầu tiên vừa vang lên, cả thế giới vang lên một tiếng thiên địa cộng hưởng, cả Lang Gia Thủy Kính Thiên, thế giới Vực Ngoại cùng kêu to:

- Sát. sát. sát. sát. sát...

Chữ sát này truyền khắp thiên địa, khiến cho mấy trăm Nguyên Anh Chân Quân kinh ngạc vô cùng, cả trời đất chỉ còn lại một thanh âm này.

Nói thì chậm, thật ra diễn biến khi đó xảy ra rất nhanh, chỉ trong sáu lần hô hấp mà thôi. Giữa trời đất xuất hiện một thanh cự kiếm, kiếm này vừa xuất hiện lập tức phát ra ánh sáng chói chang, ánh sáng này lan tới nơi nào, mang theo hủy diệt tới nơi đó. Bất cứ sự vật gì cũng phải tiêu tan dưới ánh sáng này.

Sau đó kiếm kia đâm một cái, đâm vào thiên địa nơi này.

- Ầm.

Một đám mây hình nấm bùng lên, dâng lên rất cao, có chừng ba ngàn trượng. Cung điện dường như đang gặp phải động đất cấp mười, các kim trụ sụp đố, phòng ốc bên ngoài ngã sập, lầu các đổ xuống.

Cả Lang Gia Thủy Kính Thiên đang run rẩy, đây là Nguyên Anh Chân Quân đang chiến đấu sao, đánh một tháng rồi, vẫn còn đánh nữa? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy vô cùng kinh ngạc.

Sau một đòn này, chiến trường sinh tử đạo đã biến thành một đống hoang tàn đổ nát. Mặt đất vạn dặm hóa thành những khối thiên thạch bay lơ lửng trên không, nhờ có cấm chế nên không bay lọt ra ngoài.

Sau một kiếm này, thiên địa yên lặng trong khoảng ba canh giờ, không có chút thanh âm. Sau đó một tiếng nổ vang, hai đạo kiếm quang hiện lên, phân thân Tâm Nguyện thiền sư vỡ nát, phân thân Minh Thần Tử cũng vỡ nát, chỉ còn lại Quỷ Lệ Tử đại chiến cùng Dư Tắc Thành.

Lại đại chiến gian khổ cùng nhau, trận chiến này dường như bất tận, tháng thứ hai dần dần trôi qua.

Trong trận chiến trường kỳ này, Dư Tắc Thành nhớ tới đêm mưa năm xưa mình trộm kinh, bước đầu mình bước lên con đường tu tiên, nhớ Đại hội Thăng Tiên Tây Lĩnh, nhớ khi luyện kiếm Hiên Viên, nhớ quá trình khổ tu của mình, ngồi biết bao lâu trên bồ đoàn.

Chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.

Kiếm của ta chính là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do. Ta sẽ giết chết y dưới kiếm, không có bất cứ ai hay chuyện gì có thể ngăn cản được ta.

Dư Tắc Thành dần dần bài trừ tạp niệm, cố gắng chịu đựng bước ra một bước vô cùng kiên quyết, thẳng tiến về phía trước. Ban đầu còn do dự, sau là kiên quyết, từ kiên quyết trở nên bình thản, từ bình thản tiến tới siêu thoát, kiếm của hắn dần dần sáng lên rực rỡ.

Thời gian dần trôi, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, hai bên khổ đấu giữa vô số thiên thạch.

Sang tháng thứ ba lại một tiếng nổ vang lên, Hiên Viên Kiếm va chạm cùng Kim Tuyến Nguyên Thần Tháp, lưỡng bại câu thương.

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, làm cho người ta điên cuồng, nhưng vẫn còn tiếp tục. Kiếm quang vẫn xung thiên, Phật hiệu vẫn vang lên không ngừng, vạn khí tung hoành.

Cả hai bên đều thuộc lòng pháp thuật kiếm thuật của đối phương như lòng bàn tay, thậm chí còn có thể bắt chước thi triển pháp thuật kiếm thuật của đối phương. Trận chiến này chỉ so về lòng kiên nhẫn, sức chịu đựng kiên cường.

Dư Tắc Thành từng đâm kiếm vào thân, tự khích lệ ý chí bản thân mình. Minh Thần Tử từng đau đớn vô cùng, lăn lộn dưới đất không ngừng, Quỷ Lệ Tử từng cởi sạch y phục chạy lòng vòng, giải trừ nỗi đau trong lòng, Tâm Nguyện thiền sư từng bị ép tới nỗi lao đầu vào vách núi, máu chảy ròng ròng, nhưng bọn họ vẫn cố gắng nhẫn nại kiên trì.

Cả hai bên hiện tại trông bề ngoài chẳng khác gì tên khất cái, Dư Tắc Thành may mắn hơn một chút, trên người còn được một chiếc Hiên Viên Tử Vệ Bào vô dụng rách bươm, giày và áo khác đã tan nát từ lâu. Đối phương còn tàn tạ hơn hắn, cho dù Chuyển Sinh cũng te tua tơi tả, bởi vì tuy rằng linh hồn chúng có thể chuyển sinh, nhưng cũng vô cùng đau đớn.

Ngày thứ chín mươi chín, song phương vẫn tiếp tục đại chiến, nhưng trận chiến cũng đã sắp sửa kết thúc. Bởi vì Dư Tắc Thành chiến đấu trong thời gian qua, rốt cục đã tìm được biện pháp tiêu diệt đối phương.

Chính là hình thái thứ ba của bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ, Hỗn Độn Lô.

Năm xưa khi thế giới Bàn cổ tiến hóa xong, màn sương đen Hỗn Độn vẫn không biến mất, đó là nhờ viên Hỗn Độn Thánh Thạch mà năm xưa hắn lấy trên người Vương Thư Nguyên phát sinh tác dụng, một lần nữa hóa sinh Hỗn Độn.

Lúc ấy Lão Thất nói đùa rằng có thể luyện ra hình thái thứ ba, bất quá phải mấy trăm năm sau mới có khả năng. Không ngờ hiện tại Dư Tắc Thành đã luyện thành, cũng vì bị dồn tới chân tường. Đây là biện pháp cuối cùng của Dư Tắc Thành, chỉ nhờ vào nó mới có thể đánh bại kẻ thù.

Dư Tắc Thành khổ tâm nghiên cứu, rốt cục vào ngày thứ chín mươi chín đã luyện thành hình thái thứ ba. Đòn này xuất ra, thiên địa trở về Hỗn Độn, mình và đối phương cùng bị diệt. Nhưng đối phương chỉ có thể chuyển thế ba lượt, mình được tới chín, đây là mấu chốt quyết định thắng bại trận này.

Ngày thứ một trăm, khi thái dương vừa dâng lên, dường như trong lòng cả hai người tâm ý tương thông, cả hai ngừng chiến đấu, đứng lặng nhìn vầng dương dâng lên ở phía Đông, ngừng như vậy chừng một khắc.

Lúc này Tâm Nguyện thiền sư cũng cười ha hả, đối với lão, thắng lợi đã ở trước mắt, rốt cục cũng đợi được một trăm ngày, đã tới lúc kết thúc trận chiến này.

Hai người bất động, nhìn chăm chú vầng dương lên cao, không nói cũng không tái chiến, bắt đầu khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Sáng sớm, ở cuối đường chân trời, nháy mắt vầng dương ló lên, sau đó chậm rãi bay lên, dần dần biến thành nửa vòng tròn. Từ màu đỏ rực ban đầu, dần dần chuyển hóa thành màu vàng chói, sau đó cứ chậm rãi nhích lên, dần dần hình thành một vầng dương tròn trĩnh treo cao cuối chân trời. Mặt trời vừa lên, vạn đạo kim quang chiếu rọi khắp nơi nơi, bao la hùng vĩ.

Sau chừng một khắc, cả hai người thôi không ngắm mặt trời, quay lại đối diện với nhau.

Tâm Nguyện thiền sư lên tiếng hỏi:

- Ta thật là không hiểu, rốt cục là thứ gì đã giúp ngươi chịu đựng cuộc chiến này lâu như vậy, quân bài tẩy cuối cùng của ngươi là gì vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Kiên trì nhẫn nại, một kiếm mà thôi.

Tâm Nguyện thiền sư bật cười vang:

- Thật là có lỗi, hôm nay chính là ngày ngươi phải diệt vong. Ngươi có biết vì sao chúng ta có thể chiến đấu trong thời gian dài như vậy không, bởi vì chúng ta biết chúng ta nhất định sẽ thắng.

- Bởi vì nếu chúng ta kiên trì, sau trăm ngày, chúng ta sẽ ngộ ra pháp tắc Thiên Đạo năm xưa chúng ta từng có được.

- Chúng ta sẽ từ Nguyên Anh Chân Quân thăng tiến Phản Hư Chân Nhất, đây là quân bài tẩy cuối cùng của chúng ta.

Trong lúc còn đang nói, đột nhiên Tâm Nguyện thiền sư biến hóa không ngừng. Tuy rằng bề ngoài lão vẫn không có gì thay đổi, nhưng dường như thân thể lão đang nhanh chóng hóa lớn, biến thành một gốc đại thụ che trời, biến thành một con người khác vô cùng đáng sợ.

Dường như lão chính là thiên địa, đại diện cho vĩnh hằng. Trước kia Dư Tắc Thành còn có thể đánh chết lão, hiện tại đã có một bức màn vô hình ngăn cách tồn tại, đã rất khó đánh chết lão.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1193)