Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0784

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0784: Vũ Hóa Thiên Sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Shopee


Đối mặt với Lệ Không Chân Quân. Dư Tắc Thành không khỏi hít sâu một hơi. Lão này không giống như Nhất Nguyên Chân Quân kia, mình đã nghe qua uy danh của lão từ lâu.

Nhất Nguyên Chân Quân bất quá trở thành Chưởng tông của Tử Khí Đông Lai tông trong lúc tông này gặp nguy nan, không ai có thể kế thừa.

Lệ Không Chân Quân của Hư Vô Phiêu Miểu tông thành danh đã ngàn năm, chiến lực dũng mãnh. Phiêu Miểu Đại Cửu Thức của lão được xưng pháp môn công kích đệ nhất, có thể phát ra Thanh Minh Chiến, Chân Không Trảm, Nguyệt Hoa Thiết bất tận, cắt nát hết thảy.

Hư Vô Cửu Chân Quyết của lão có thể hình thành Thanh Minh Khí Bích, Chân Không Tuyền Qua, phòng ngự kiên cường. Nổi danh thiên hạ ngang với La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo của La Sát tông, Bất Diệt Kim Giáp Quyết của Thánh Giáp tông.

Người này công phòng nhất thể, là một trong những người lợi hại nhất ở đây. Dư Tắc Thành không nhịn được hít sâu một hơi, chuẩn bị đại chiến.

Đột nhiên thiếu niên áo trắng không biết thân phận chậm rãi lên tiếng nói:

- Lệ Không, ngươi không nên đánh. Đương nhiên ngươi đã luyện thành cảnh giới Đại Xảo Nhược Ngu, có thể chuyển hóa âm dương cương nhu hết sức tự nhiên, nhưng ngươi không phải là đối thủ của hắn.

- Hắn có được Phá Diệt Chung Cực Kích, hơn nữa đã luyện tới hình thái thứ hai, còn có Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Chuyên Sinh Minh Vương Quyết, đây toàn là những tiên thuật hùng mạnh nhất trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần. Hư Vô Phiêu Miểu quyết của ngươi năm xưa bất quá chỉ xếp trong ba mươi ba thuật sau cùng của chín mươi chín bí pháp Tiên Tần, cho nên ngươi không phải là đối thủ của hắn, không cần đánh với hắn.

Sau khi Lệ Không Chân Quân nghe thiếu niên kia nói như vậy, bèn cung kính đáp:

- Dạ, tiền bối, đệ tử tuân mệnh.

Đối mặt với thiếu niên áo trắng, Lệ Không Chân Quân tỏ ra vô cùng cung kính, đây hoàn toàn là cung kính từ tận đáy lòng, không còn uy phong của một vị chưởng môn một phái, mà giống như một đệ tử hậu bối. Có thể thấy rằng hai người này đã quen biết từ trước, hơn nữa thiếu niên kia chính là tiền bối cao nhân, tuyệt đối không thể coi thường.

Thiếu niên áo trắng lại quay sang nói với Không Dung Chân Quân. Tông chủ của Chư Nhược Không Vô tông:

- Ngươi cũng không nên đánh, ngươi đến đây bất quá chỉ muốn xác định Nguyên Trần còn sống hay không, tới thăm dò là chính. Cho dù có đánh cũng chỉ qua loa là xong, cho nên ngươi cũng nghỉ ngơi đi.

Không Dung Chân Quân cười nói:

- Lời của tiền bối, đệ tử nào dám cãi.

Thiếu niên lại nhìn sang Tam Huyễn thiền sư:

- Tam Huyễn, ngươi cũng không cần ra tay, ngươi...

Tam Huyễn thiền sư lắc lắc đầu:

- Không thể được, thật là có lỗi, lão tổ, chuyện này không được. Đây là chuyện của Lôi Âm tự, vì sư phụ, đệ tử phải ra tay, không thể để nàng ta hại sư phụ.

Thiếu niên nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói:

- Vì sao nàng lại hại sư phụ ngươi chứ? Sư phụ đương nhiên là sư phụ ngươi, nhưng cũng là phụ thân nàng, ngươi không thể vì vậy mà...

Tam Huyễn thiền sư cắt ngang lời y:

- Sư phụ chỉ là sư phụ ta, ta sẽ không để người khác cướp đi. Tam Huyễn này không có gì khác, chỉ có sư phụ sư huynh, chuyện khác còn có thể, nhưng chuyện này không thể!

Dứt lời, y tỏ ra vô cùng kiên quyết, quay người đi tới chỗ lối vào thông đạo, ngồi chặn ở đó không cho ai đi qua.

Thiếu niên kia lắc đầu quầy quậy:

- Si niệm không trừ, ngươi vĩnh viễn không có ngày thành Phật.

Tam Huyễn thiền sư không để ý tới thiếu niên, bắt đầu thầm đọc kinh Phật.

Trong lúc này, Lạc Tĩnh Sơ đi tới trước mặt Dư Tắc Thành, khẽ vuốt ve đầu hắn. Lập tức một mùi hương hoa thơm ngát bay ra, tinh thần Dư Tắc Thành trở nên vô cùng sảng khoái, thương tích tiêu tan.

Lạc Tĩnh Sơ lên tiếng nói:

- Thật là có lỗi, chuyện của ta đã hại chàng phải giết người. Y là Tông chủ một tông, chuyện này ắt có ảnh hưởng tới chàng, xin lỗi...

Dư Tắc Thành nói:

- Y cũng là tử địch của môn phái ta, giết cũng đã giết, bất quá hôm nay không phải ta muốn giết y, mà là y muốn giết ta, cho nên không giết không được.

Lạc Tĩnh Sơ lấy ra một chiếc khăn tay, bắt đầu lau mặt cho Dư Tắc Thành. Sau trận chiến vừa rồi, trên mặt Dư Tắc Thành có vết máu, nhờ Lạc Tĩnh Sơ lau qua lập tức sạch sẽ.

Hai người đối mặt với nhau, tình ý miên man. Trong mắt bọn họ chỉ có nhau, hoàn toàn không đế ý tới người khác.

Bọn Huyền Dạ Chân Quân nhìn nhau, không biết phải nói thế nào. Thấy đôi tình lữ này quấn quít với nhau như vậy, bọn họ chỉ có thể buông tiếng thở dài.

Thiếu niên kia thấy mình không thuyết phục được Tam Huyễn thiền sư bèn không nói nữa, quay sang Dư Tắc Thành.

Thiếu niên áo trắng bào trắng, đầu đội Tả Nhật Hữu Nguyệt Tinh Châu quán, trên ngực áo bào y, bên trái đầy những ngọc bội hình trăng lưỡi liềm dùng trang sức, đại biểu cho Loan Nguyệt, bên phải khảm đầy những hạt minh châu tròn xoe, điểm điểm phát sáng trông thật là lạ mắt, đại biểu cho Viên Nhật.

Ngọc bội Loan Nguyệt và minh châu Viên Nhật làm cho áo trắng của y vô cùng nổi bật, rõ ràng là một mỹ thiếu niên anh tuấn.

Dưới cảm ứng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành phát hiện y chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đây không phải là cảm ứng vô căn cứ, mà nhờ xem thần trong mắt của thiếu niên. Mắt là cửa sổ của thần, không thể nào giả được, Dư Tắc Thành lại thông qua lực Huyết Mạch của mình cảm ứng huyết mạch của y, tóm lại hết thảy cho biết rằng y chỉ có hơn hai mươi tuổi.

Nhưng y lại được xưng lão tổ, bọn Lệ Không Chân Quân lại tỏ ra cung kính vô cùng, chuyện này không phải giả, ắt có ẩn tình.

Lúc này thiếu niên nhìn Dư Tắc Thành:

- Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành, quả nhiên là ngươi.

Dư Tắc Thành nói:

- Chính thị, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?

Thiếu niên vẫn không trả lời thẳng, lại nói:

- Có lẽ ngươi rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao ta xưng lão tổ, mà pháp thân của ta chỉ mới hai mươi. Thật ra hai ta cũng coi như có chút uyên nguyên, phải chăng Cửu Thiên Huyền Kinh của ta đang ở trong tay ngươi?

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. Cửu Thiên Huyền Kinh ư, y có quan hệ thế nào với bọn Tâm Nguyện thiền sư?

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Cửu Thiên Huyền Kinh ư, lúc trước ta có nhìn thấy tiên điển này ở Bất Ngôn tông, nhưng chưa xem lần nào.

Cửu Thiên Huyền Kinh là một trong Thập Đại Tiên Điển, không thể khinh suất tiết lộ ra ngoài, cho nên Dư Tắc Thành chỉ nói qua loa vài câu cho xong chuyện.

Thiếu niên mỉm cười, không hỏi về chuyện này nữa, chuyển sang chuyện khác:

- Hài tử Tâm Nguyện đi sai đường, cho nên dừng lại ở đời thứ tư, không thể tiến thêm bước nào nữa, thật là đáng tiếc. Hy vọng ngươi có thể tránh vết xe đổ của y, đi thẳng tới cảnh giới đời thứ chín.

Nhắc tới Tâm Nguyện thiền sư, Dư Tắc Thành lại kinh ngạc một phen:

- Rốt cục ngươi là ai?

Thiếu niên cười nói:

- Ngươi có thể gọi ta là Khô Trúc lão nhân.

Khô Trúc lão nhân? Dư Tắc Thành sững sờ, chưa từng nghe qua tên này.

Thiếu niên thấy Dư Tắc Thành tỏ ra nghi hoặc, bèn nói:

- Ngươi không có ấn tượng gì với cái tên này cũng là bình thường. Bất quá trước đời thứ bảy, ta tên là Vũ Hóa Thiên Sư.

Vũ Hóa Thiên Sư ư? Dư Tắc Thành cau mày cố gắng nhớ lại, thình lình nhớ ra được người này là ai. Khai tông tổ sư của Lạc Vũ tông, một trong một trăm lẻ tám thượng môn, chính là Vũ Hóa Thiên Sư.

Lạc Vũ tông, một trong một trăm lẻ tám thượng môn, đệ tử tông này chú trọng đạo khống chế, bọn họ cho rằng vạn vật trong thiên địa, thế gian muôn màu muôn vẻ đều có thể khống chế, thay đổi.

Bọn họ có năng lực khống chế siêu phàm đối với thiên địa nguyên khí, pháp quyết tiên thuật, tới mức không thể thêm bớt dù chỉ một cọng lông hay một con ruồi. Tuy người không biết ta nhưng ta lại biết rõ người.

Khai tông tổ sư của bọn họ chính là Vũ Hóa Thiên Sư, có lời đồn người này đã dời Cửu Sơn, Chuyển Hoàng Hải, thành lập sơn môn Lạc Vũ tông. Chăng lẽ thiếu niên này lại là y?

Nếu là như vậy, quả thật y có liên hệ với Cửu Thiên Huyền Kinh. Có lời đồn khai tông tổ sư của năm môn phái Huyền Linh Vạn Thú môn, u Hồn Phệ Anh tông, Thiên Hành Kiện tông, Diệu Hóa tông, Lạc Vũ tông, đều nhờ ngộ được kinh này mới có thể khai tông lập phái.

Chả trách y nói Cửu Thiên Huyền Kinh là của mình, xem ra Cửu Thiên Huyền Kinh trong tay Tâm Nguyện thiền sư là của y đưa cho lão. Đời thứ bảy... xem ra y đã luyện kinh này tới thiên thứ bảy, không thể nào... Chẳng lẽ mỗi ngày phải giết chết y bảy lần mới có thể đánh bại được y? Y cũng khác với Kim Tuyến Tôn Giả, tuy rằng mình không nhìn ra tu vi, nhưng e rằng khả năng lớn nhất chính là Phản Hư Chân Nhất.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Thì ra là Vũ Hóa tiền bối, tiền bối, chẳng lẽ ngài cũng muốn ngăn cản cha con bọn họ gặp mặt hay sao?

Khô Trúc lão nhân đáp:

- Ta không lo tới chuyện nhà người khác, đừng gọi ta là Vũ Hóa, Vũ Hóa Thiên Sư đã biến mất, mỗi kiếp là một cuộc đời, quá khứ là quá khứ, qua rồi sẽ không thể nào trở lại, hiện tại ta là Khô Trúc lão nhân.

- Ta tới đây là muốn tìm Nguyên Trần nhờ lão hỗ trợ, không ngờ gặp lúc lão tán công. Cho nên ta ở lại đây chờ lão, còn chuyện nhà của lão, hãy để cha con lão tự giải quyết. -

Dư Tắc Thành nói:

- Vậy thì quá tốt, nếu tiền bối ngài không ngăn cản, vậy mọi chuyện dễ thương lượng.

Khô Trúc lão nhân chợt nói:

- Ta sẽ không lo tới chuyện này nhưng ta không nói là sẽ không xuất thủ. Ta muốn đánh với ngươi một trận, để xem ngươi có đủ tư cách hay không.

Dư Tắc Thành ngơ ngác hỏi:

- Tư cách ư, tư cách gì vậy?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1193)