← Ch.0163 | Ch.0165 → |
Đạo Ngân Chân Nhân gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Lúc này một tiếng két vang lên, đại môn mở rộng, từ trong có mười mấy người đi ra. Vương Thư Nguyên cũng có mặt trong số đó. Người đi đầu mặc áo bào ngũ sắc, mọi người vừa nhìn thấy ông lập tức thi lễ:
- Tham kiến chưởng môn, tham kiến Thạch Cơ sư thúc!
Người nọ chính là chưởng môn Thạch Cơ Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái, Nguyên Anh Chân Quân cảnh giới Phản Thần. Dư Tắc Thành cũng thi lễ như mọi người, sau đó bắt đầu quan sát. Chưởng môn Thạch Cơ không giống như các vị sư tổ Nguyên Anh khác, nhìn mặt không thể lưu lại ấn tượng, ông chính là một trung niên bình thường, có khí tức văn nhã như một vị tú tài, bình dị vô cùng, không có vẻ gì là khí khái anh hùng như trong tưởng tượng của Du Tắc Thành.
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ:
- Sư phụ, vì sao chưởng môn của chúng ta trông bề ngoài hết sức bình phàm như vậy?
Nam Thiên Chân Nhân dùng thần thức truyền âm nói:
- Không được nói bậy bạ, chưởng môn chúng ta lúc còn là Kim Đan Chân Nhân vào một ngàn năm trước, từng một mình diệt cả ba ngàn người của Canh Giáp môn, đánh chết hai Nguyên Anh Chân Quân. Nghe nói trong trận chiến ấy cuối cùng chưởng môn không còn chút sức nào, nhưng vẫn có thể dọa ba vị tu sĩ Nguyên Anh tới trợ quyền cho Canh Giáp môn phải chạy trốn, nên được Tu Tiên Giới xưng là tường đồng của Hiên Viên kiếm phái.
- Sau khi ông hóa đan thành anh, kế thừa chức vị chưởng môn, ông đã làm cho thế lực Hiên Viên kiếm phái chúng ta bước vào hai châu Quản, Tư, mở mang địa bàn ngày càng rộng lớn, ngàn năm không có hạo kiếp, có thể xem như một vị chưởng môn xuất sắc.
Kim Đan kỳ đánh chết Nguyên Anh kỳ, còn là hai người, sau đó dọa cho ba người nữa phải bỏ chạy... Nghĩ tới trận chiến ấy hai mắt Dư Tắc Thành lập tức sáng rực lên.
Sau khi chưởng môn Thạch Cơ tiến ra, quét mắt nhìn một vòng đám đệ tử mới, sau đó mới nói:
- Được, tương lai các con chính là trụ cột của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Người đâu, khai Tổ Sư đường, cúng bái tổ tiên, xin cho các đệ tử tiên chủng này được nhập môn!
Lập tức có người đáp:
- Cẩn tuân pháp chỉ!
Sau đó chưởng môn Thạch Cơ đi nhanh về phía trước, dáng đi nhanh nhẹn dứt khoát vô cùng, dẫn mọi người đi qua nhiều tầng cơ quan, truyền tống ba lần rốt cục đi tới một đại sảnh. Nơi này đã được chuẩn bị sẵn sàng, chưởng môn Thạch Cơ bước vào, tất cả những vị Kim Đan Chân Nhân không thu đệ tử lần này đều dừng bước, chỉ có những Kim Đan Chân Nhân có thu đệ tử cùng bọn Dư Tắc Thành tiến vào.
Trong đại sảnh treo hai mươi mốt bức họa, những bức họa này đều là ảo ảnh, không phải bức họa thật. Bất quá hình người trên đó giống như người thật, sinh động vô cùng. Dư Tắc Thành thấy vậy trong lòng lấy làm kỳ, tuy rằng ảo thuật bổn môn có thể biến hóa ra hết thảy nhưng không hiểu vì sao lại dùng trong tranh họa như vậy?
Lúc mọi người còn chưa đứng yên chỗ, chưởng môn Thạch Cơ đột nhiên quay lại nói với Nam Thiên Chân Nhân:
- Nam Thiên khá lắm, ta thay mặt Phong Sư sư tổ cảm tạ con. Con mượn cơ hội này nhường lại phi kiếm, khiến cho chiến lực của Phong Sư sư tổ tăng lên gấp mấy lần, không hổ là trụ cột trung lương của Hiên Viên kiếm phái ta.
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Kiếm ấy ở trong tay con cũng không có tác dụng gì nhiều, chẳng lẽ chưởng môn thật sự cần tới tài xuất kiếm của Phong Sư sư tổ hay sao?
Chưởng môn Thạch Cơ than dài một tiếng:
- Đây là khoảng lặng trước khi phong ba bão táp nổi lên, có lẽ con cũng cảm ứng được. Hiện tại bọn chúng bất quá chỉ là những con rối nhảy múa diễn trò, kẻ đứng sau lưng bọn chúng mới là mối họa tâm phúc của chúng ta. Ta thuận theo đạo trời mà trị, ngàn năm qua chưa hề động đao binh. Có lẽ vì thời gian quá lâu có người đã quên đi thần uy của chúng ta, đã đến lúc chúng ta tăng thêm tầng thiên phong thứ mười ba.
Nam Thiên Chân Nhân chắp tay nói:
- Nam Thiên nguyện làm phá giáp kiếm, phá hủy trọng giáp của địch.
Chưởng môn Thạch Cơ gật gật đầu:
Hay lắm, đã đến lúc vung cao kiếm trong tay ta, sống không có gì lo lắng, chết cũng yên vui.
Dứt lời chưởng môn Thạch Cơ xoay người đi. Lúc ông nói chuyện với Nam Thiên Chân Nhân, chỉ có mình Dư Tắc Thành có thể nghe thấy, những người khác xung quanh không hề phát hiện hay nghe được gì, đây là thần uy của cao thủ Nguyên Anh.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, hắn còn nhớ Hạc Ninh tiền bối từng nói qua sẽ tới núi Đan Hà, nhớ lại lúc ở ngoại môn, hắn từng nhìn thấy không ít đan dược ngoài bình có ghi hai chữ Đan Hà. Nói cách khác Đan Hà tông chính là lò luyện dược của Hiên Viên kiếm phái. Dường như chưởng môn Đan Hà tông vừa tiến giai cảnh giới Xuất Khiếu, cho nên nảy sinh lòng riêng, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hiên Viên kiếm phái.
Theo như lời bàn luận vừa rồi xem ra nội bộ Hiên Viên kiếm phái phức tạp vô cùng, không phải đơn giản như bề ngoài. Chuyện này sau lưng có người chủ mưu đạt tới mức độ va chạm giữa cao thủ Nguyên Anh kỳ, chuyện này quả thật không nhỏ chút nào.
Xem ra sư phụ hắn phát hiện vấn đề cho nên mượn cơ hội này cống hiến phi kiếm cửu giai mà sư tổ để lại cho ông. Như vậy rốt cục rơi vào tay Phong Sư sư tổ, gia tăng gấp đôi lực chiến đấu của ông ấy. Vì mục đích này cho nên sư phụ mới cống hiến phi kiếm cửu giai để đổi lấy mình...
Dư Tắc Thành nghĩ tới đây cảm thấy hơi nản lòng thoái chí. Lúc này Nam Thiên Chân Nhân đột ngột quay đầu lại:
- Không nên nhụt chí, thật ra con đáng giá hơn thanh phi kiếm cửu giai kia rất nhiều. Phi kiếm là vật chết, con người mới là sống. Ta tin rằng nhất định con sẽ thể hiện được giá trị của bản thân mình, khiến cho bọn họ thấy rằng họ đã sai lầm. Ngũ Hành Linh Căn thì đã sao, ta cũng là Ngũ Hành Linh Căn, ta cũng đạt tới Kim Đan, hơn nữa ta còn muốn luyện thành Nguyên Anh.
- Hiện tại bọn họ đã quên đi ý chí của các bậc tiền bối, Hiên Viên kiếm phái ta chú trọng dùng yếu thắng mạnh, anh dũng tiến lên, tuyệt không chịu thua, sáng tạo kỳ tích. Ta làm được, con cũng sẽ làm được, con có lòng tin hay không?
Dư Tắc Thành kiên quyết đáp:
- Con tin, con sẽ làm được! Vào thời kỳ Tiên Tần. Ngũ Hành Linh Căn là Linh Căn tốt nhất. Sư phụ, chúng ta nhất định sẽ thành công! :
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
- Ta biết, chính là nghe được câu này ta mới có được hôm nay, cảm tạ Di tích Tiên Tần.
Dư Tắc Thành nhìn về phía những bức họa. Trong số này, bức ở trung tâm nhất vẽ cảnh một lão nhân đang ôm kiếm ngồi xếp bằng trên cao, phía dưới có ba người dường như là Dư Tắc Thành quỳ dưới đất lắng nghe, một con chim to giống như quạ đen đứng cạnh.
Bức thứ hai vẽ một thanh niên, người này mắt ưng mặt ngựa, mũi khoẳm, dáng vẻ oai nghi. Trên tay cũng có một con chim rất lớn, giống hệt như con trong bức họa thứ nhất, bất quá lớn hơn mấy lần, trong mắt bắn ra tinh quang sáng chói, từ mỏ toát ra mây khói lượn lờ.
Bức họa thứ ba là một lão nhân tiêu sái, để râu ba chòm thật dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Xung quanh lão nhân này là sáu nữ nhân, mỗi người một vẻ, xinh đẹp như tiên.
Sau đó còn rất nhiều bức họa vẽ những người khác, tổng cộng có hai mươi mốt bức. Đây là những vị tổ sư của Hiên Viên kiếm phái, cũng chính là những vị tiền bối đã phi thăng Tiên Giới. Trong số những người này, người mà Dư Tắc Thành muốn nhìn thấy nhất chính là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương. Trong mơ hồ, ông đã trở thành thần tượng mà Dư Tắc Thành hết sức sùng bái.
Chưởng môn Thạch Cơ lại nói:
- Đạo Ngân, con hãy nói cho mọi người nghe sự tích của tổ sư đi.
Sau đó chi tay vào bức
- Đây là tổ sư khởi thủy của phái ta. Kiếm Lão Nhân. Đó là vào một vạn ba ngàn năm trước, Tu Tiên Giới đang trong thời kỳ khó khăn, tổ sư khởi thủy của phái ta Kiếm Lão Nhân xuất hiện, đánh chết dư nghiệt quân tà thời thượng cổ, khiêu chiến Tiên Nhân và Tu La từ Tiên giới giáng lâm có thể nói là thiên hạ vô địch.
- Cuối cùng phi thăng Tiên giới, lưu lại năm đại kiếm phái, trong đó Hiên Viên kiếm phái ta là một.
- Có thấy ba vị đệ tử đang quỳ nghe pháp không? Bọn họ chính là tổ sư khai phái của Liệt Thiên kiếm phái, Hỗn Nguyên kiếm phái và Vạn Kiếm Ma tông.
- Thật ra Hiên Viên kiếm phái ta cùng Liệt Thiên kiếm phái, Hỗn Nguyên kiếm phái và Đạo Ngân Chân Nhân
-Dạ!
Vạn Kiếm Ma tông vốn cùng một nguồn gốc, có cùng vị tổ sư khởi thủy trong bức họa kia. Năm tông chúng ta từng đại chiến qua một lần, bảy Nguyên Anh Chân Quân tử trận, cuối cùng năm phái ngồi lại với nhau thảo luận, cùng lấy bức họa này làm tổ sư khởi thủy chung.
- Trong đó Đại đệ tử tập được Kiếm Khí thuật cương mãnh vô cùng, thành lập Liệt Thiên kiếm phái thuộc về chính phái, lưu lại kiếm khí tu kiếm chí cực, Liệt Thiên thành tiên vạn năm truyền thừa, lấy cương mãnh cứng rắn mà xưng bá thiên hạ.
- Nhị đệ tử tập được Kiếm Linh thuật biến hóa từ Ngũ Hành mười hai hệ nguyên lực lưu lại Hỗn Nguyên kiếm phái, thuộc về chính phái. Ngự sử Kiếm Linh, hấp thu lực nguyên tố, dung nhập Ngũ Hành âm dương mười hai nguyên lực vào kiếm. Một kiếm chém ra, phạm vi trăm dặm nguyên tố tụ tập hoặc là hàn băng, hoặc là hỏa diễm, hoặc là tử điện. Cảnh giới cao nhất được xưng "Nhất kiếm sơn hà động, thiên địa chuyển thất biến", lấy pháp lực vô cùng mà nổi tiếng thiên hạ.
- Tam đệ tử tập được Thiên Nhân Hợp Nhất Ngự Kiếm thuật, lập nên Vạn Kiếm Ma tông, thuộc về Ma tông, hóa thiên địa vạn vật thành kiếm của mình. Rừng núi sông ngòi, lá cây khô cây cỏ, mưa gió lôi điện, tất cả làm kiếm cho ta. Cảnh giới tối cao được xưng "Thiên nhân hợp nhất, vạn vật là kiếm." Lấy quỷ dị vô cùng mà tung hoành thiên hạ.
← Ch. 0163 | Ch. 0165 → |