Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0289

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0289: Dung Hợp kiếm pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Shopee


Dư Tắc Thành bắt đầu làm cơm, Đại Miết này bị Thành Lam dùng phép thuật rút nhỏ, kỳ thực chân thân lớn ba trượng. Dư Tắc Thành giải khai phép thuật, lấy máu, lấy mật đem hai thứ kết hợp pha chế mỹ tửu, sau đó thanh lý xác, xẻ thịt, ở trong đó lựa chọn bộ phận tinh hoa nhất để sử dụng, đóng băng những thứ khác để bảo tồn.

Sau đó bắt đầu xử lý hải sâm, hải sâm này đều là kết tinh ngàn năm ẩn chứa rất nhiều khí tinh nguyên, hải sâm này đủ mười ba con. Dư Tắc Thành chỉ lựa chọn tinh hoa trong đó phần còn lại cũng cất đi.

Nồi làm cơm cũng rất không tồi, là Cốt Luân Tề Văn ở Hiên Viên Kiếm Phái mang đi vốn dùng để luyện đan, hiện tại dùng làm nồi để làm cơm khiến Dư Tắc Thành làm việc thuận lợi.

Dư Tắc Thành bắt đầu điều chế bảo thang, lấy linh thạch, làm củi đun. vừa lửa nhỏ, vừa lửa lớn đủ một canh giờ mới làm ra một nồi canh loãng trăm cân, ba người bắt đầu ăn canh, mùi vị thật tốt ẩn chứa rất nhiều tinh hoa thiên địa, ăn vào trong miệng chính là một chữ Sảng (sảng khoái).

Thành Lam, Cốt Luân Tề Văn hai người khen ngợi không ngớt, Thành Lam nói:

- Chút nữa mọi người trở về tu luyện, lại ăn viên Xích Diệu Tử Hà đan, sau đó chúng ta luyện khí. Ta xem ở bờ Nam Hải này, hết chém giết rồi tẩm bổ chúng ta nắm chắc một năm rất có thể đạt tới cảnh giới Tố Thể cao cấp đây quả thực không thể tưởng tượng.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Các ngươi có phát hiện không, nơi này chính là một bảo khố phi kiếm và pháp khí của những Hải tộc này sử dụng đều là từng bộ, hơn nữa tính chất hoàn mỹ chúng ta phải ở đây dốc lòng thu thập một phen.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Đúng vậy, chẳng qua ngày hôm nay ta gặp phải một cường địch, một trong mười tám lộ Yêu Vương, người này dường như là Kình Ngư tinh, lực lớn vô cùng, kiếm của ta đâm trên người hắn không hề hiệu quả.

Dư Tắc Thành nghe thấy lời này nói:

- Được rồi, ta hôm nay đã đánh chết Yêu Vương Đại Lực Thần Vương và giao chiến với Không Sa Vương, người này là đại địch của chúng ta, hắn có thể ẩn thân khắp bốn phía hư không, dốc hết toàn lực cắn trộm, cắn trúng ai người đó ắt phải chết.

Ba người bắt đầu trao đổi lẫn nhau, nghiên cứu địch nhân vừa tiếp xúc ngày hôm nay, lập ra chiến thuật làm thế nào đối phó bọn họ cuộc trò chuyện này liền hàn huyên một canh giờ, dần dần huyết nhục tinh huyết ăn vào phát tác, ba người kết thúc nói chuyện, trở về đả tọa tu luyện.

Dư Tắc Thành trở về chỗ ở của mình, lấy ra một viên Xích Diệu Tử Hà đan thử xem dược tính như thế nào, nuốt vào trong bụng, sau đó bắt đầu tu luyện, lập tức trong bụng sản sinh một cỗ nhiệt lưu. Tử Phủ Kim Đan khí này ở dưới sự kích thích của nhiệt lưu điên cuồng tăng vọt, chẳng qua chỉ tu luyện một đêm chân nguyên này đã gia tăng một phần, xem ra cứ tiếp tục tu luyện như vậy, cũng không tới nửa năm mình liền có khả năng lần thứ hai tấn cấp trùng kích cảnh giới Tố Thể cao cấp.

Thảo nào Xích Diệu Tử Hà đan trái đạo trời như vậy lại vẫn còn có người không ngừng luyện chế tu luyện một đêm này. Dư Tắc Thành chẳng qua mới nếm thử một phần mười dược tính của đan này, đã có hiệu quả như vậy, một phần chân nguyên này dựa theo tu luyện trước đây cần một năm thực sự là thần đan.

Cho dù đạt tới trình độ tấn cấp cảnh giới. Dư Tắc Thành không muốn ở nơi này tiến hành tấn thăng, tấn thăng này chí ít cần thời gian hai năm, ở đây linh khí thiếu thốn mười phần không an toàn, hay nhất không nên tấn cấp ở đây.

Dư Tắc Thành có cảm giác, kỳ thực đề thăng cảnh giới chính là một loại quá trình tiến hành cường hóa thân thể trước đây Luyện Khí Kỳ còn không rõ rệt đạt tới Trúc Cơ kỳ thì càng ngày càng hiển hiện. Mỗi lần tấn thăng cảnh giới, toàn bộ thân thể giống như thay đổi một thân thể mới, lượng chân nguyên dự trữ nhiều gấp mấy chục lần thậm chí gấp hơn trăm lần, cho nên đại sự tấn thăng cảnh giới này, nhất định phải trở về Hiên Viên Kiếm Phái mới có thể tiến hành.

Dư Tắc Thành bây giờ còn có một đại sự cần tiến hành, đó chính là luyện kiếm, ở trong chiến đấu với Đại Lực Thần Vương. Dư Tắc Thành chém ra một kiếm va chạm với thạch chuy hộ thể của Đại Lực Thần Vương, thoáng cái gãy mất bốn thanh Kim Dực kiếm, nhất định phải đem bốn thanh Kim Dực kiếm này sửa chữa.

Dư Tắc Thành lấy ra mười tám thanh Kim Dực kiếm của mình, trong đó bốn thanh bị gãy toàn bộ đều là Kim Dực kiếm của Luyện Kiếm đường luyện chế. Kim Dực kiếm của mình luyện chế Mặc dù cũng có tổn thương, thế nhưng không có vấn đề xem ra phi kiếm này vẫn phải tự mình luyện chế, không thể cầu người khác.

Tám thanh Nhật Phế kiếm kia cũng như vậy, ngoại trừ mẫu kiếm Kiếm Quang Ngục của mình. Nhật Phế kiếm khác đều xuất hiện hình thái mài mòn, xem ra tiếp tục như vậy, những thanh kiếm này đều sẽ tan vỡ, kiếm của Luyện Kiếm đường luyện chế thật sự là không được.

Mình có hai thanh Phi Dực kiếm dự trữ, vừa vặn có thể bổ sung một đôi Kim Dực kiếm, thế nhưng vẫn còn thiếu một đôi phi kiếm nữa làm sao bây giờ?

Dư Tắc Thành xoay người đi ra tìm Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn tìm phi kiếm ở chỗ bọn họ.

Thành Lam lấy ra chín thanh phi kiếm, nói:

- Khi ta đánh chết Đại Miết, có ba con Kim Thương ngư ở trên người nó cùng ta đấu kiếm, đây là phi kiếm thu được trên người chúng, chẳng qua đều là phi kiếm tứ giai, ngươi xem có thể sử dụng hay không.

Dư Tắc Thành nhận lấy những thanh kiếm này đều là ba thanh một bộ, có thể luyện chế ra ba bộ Kim Dực kiếm, còn dư lại ba thanh.

Sau đó Dư Tắc Thành lại tìm Cốt Luân Tề Văn. Cốt Luân Tề Văn lấy ra hai thanh phi kiếm nói:

- Đây là hai thanh phi kiếm lần trước ta chém giết hai con Điện Man (cá chình) đạt được. Dư thúc người thử xem.

Hai thanh phi kiếm này làm Kim Dực kiếm có chút lãng phí, chúng nó mang theo khả năng điện quang, làm Quang Ngục kiếm hay hơn.

Dư Tắc Thành đem những phi kiếm này trở về chỗ ở, trở lại thế giới Bàn Cổ hải yêu trong Nam Hải này quả nhiên gia sản phong phú, bất cứ tên nào cũng có pháp khí phi kiếm, người tu tiên của lục địa thực sự là không thể so bì.

Mình cần dùng những phi kiếm này luyện ra bốn bộ Kim Dực kiếm, hai thanh Quang Ngục kiếm, nếu có thể dùng thì dùng, không dùng được thì làm dự bị đang chiến đấu phi kiếm vỡ nát, chẳng lẽ dùng ngón tay liều mạng với người ta sao?

Thế nhưng dùng biện pháp gì luyện chế phi kiếm đây mười ba bộ Luyện Kiếm thuật, rốt cuộc lựa chọn bộ nào đây? Dư Tắc Thành bắt đầu tự hỏi, bất tri bất giác đi tới thế giới lửa nhìn Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy luyện chế đột nhiên tất cả bừng sáng, chủ ý tự động nổi lên trong lòng, mình có điều kiện tốt như vậy vì sao không lợi đụng?

Nhìn một khối Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng cực lớn hiện lên năm đó Kiếm lão nhân chẳng qua mới lấy được bảy lạng, mình có bao nhiêu, chí ít tám ngàn cân, không thể nào mình có đúng đang nằm mơ hay không? Dư Tắc Thành tự đánh mình một cái, cuối cùng xác định đây không phải mơ Nam Hải này thật tốt.

Trong đầu Dư Tắc Thành xuất hiện một ý nghĩ, tương lai mình du lịch thiên hạ, nhất định phải du ngoạn trong Thương Khung hải một chuyến Hiện tại Thương Khung hải cho Dư Tắc Thành cảm giác chính là một cái bảo khố. nơi này tiền nhiều người ngốc, phải đi qua vơ vét.

Ý niệm này vững vàng tiến vào đại não của Dư Tắc Thành, nhiều năm sau mỗi khi hẳn nhớ lại chuyện này không khỏi thở dài một tiếng, chủ nghĩa giáo điều hại chết người.

Dư Tắc Thành bắt đầu luyện kiếm càng nhiều càng tốt cẩn thận không thừa, mình có thế giới Bàn Cổ không nên để lãng phí về phần Luyện Kiếm thuật, hà tất si mê một loại, biển đủ lớn để chứa trăm sông. Tứ sư hụynh có thể sử dụng Dựng kiếm thuật Phu kiếm thuật hòa hợp làm một, luyện chế thần kiếm thuộc về mình, vì sao mình không thể chứ.

Ý niệm nổi lên trong đầu, Dư Tắc Thành bắt đầu luyện kiếm, thần thức vừa động. Dư Tắc Thành lập tức được truyền tống tới Thế giới lửa. Nhìn liệt hỏa hừng hực. Dư Tắc Thành bắt đầu nghiên cứu làm sao luyện kiếm, cũng không phát hiện mình đang di động trong thế giới Bàn Cổ hoàn toàn là dựa vào ý niệm, không giống như trước đây cần dựa vào hai chân bước đi.

Dư Tắc Thành vung tay lên, toàn bộ phi kiếm của mình lập tức bay ra mười bốn thanh Kim Dực kiếm, hai thanh phi kiếm của bộ tộc Phi Ngư luyện chế, chín thanh phi kiếm của bộ tộc Kim Thương ngư luyện chế, hai thanh phi kiếm của bộ tộc Điện Man luyện chế, một thanh mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão, một thanh mẫu kiếm Kiếm quang Ngục, tám thanh Nhật Phế kiếm, tổng cộng ba mươi bảy thanh phi kiếm. Dư Tắc Thành muốn chúng nó càng tinh thuần càng tốt chậm rãi luyện chế.

Dư Tắc Thành sử dụng Dưỡng kiếm thuật, ôn kiếm thuật, Luyện Kiếm thuật, lựa trong đó mỗi loại một phương pháp, hợp nhất ba thuật, không ngừng sử dụng bí pháp tế luyện những phi kiếm này, hi vọng có thể luyện ra thân kiếm thuộc về mình.

Dư Tắc Thành ngự sử Tam Muội Chân Hỏa kia tiến hành tế luyện, loại bỏ từng chút tạp chất trong những phi kiếm này. Tam Muội Chân Hỏa này vừa luyện, lập tức liệt hỏa luyện chân kim, một tiếng rắc vang lên đã có một thanh Nhật Phế kiếm vỡ nát. Dư Tắc Thành vẫn bất động, tiếp tục chậm rãi luyện ra tạp chất, càng tinh thuần càng tốt.

Sau mồi lần tinh luyện Dư Tắc Thành lại đưa chúng nó đến trong lò rèn của mình, sử dụng thần chuy tạo hình.

Thần chuy này cũng là dụng cụ quan trọng trong lò rèn sinh ra sau lần diễn biến này của thế giới Bàn Cổ, thần chuy này kỳ thực chính là một luồng tinh khí có đủ diệu dụng, có thể ở dưới Thần thức của Dư Tắc Thành ngự sử rèn đồ vật đặt ở nơi này thành phi kiếm hắn muốn luyện chế.

Có phối hợp của thần chuy này, mỗi lần Dư Tắc Thành dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện xong, sử dụng bí thuật nuôi dưỡng, lại dùng thần chuy này đập, đập này không phải là loại bỏ tạp chất trong phi kiếm ra mà là rót vật chất khác vào trong phi kiếm.

Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng quá kiên cố. Dư Tắc Thành sử dụng tất cả biện pháp, cũng không cách nào lấy được một chút bột phấn, dùng nó luyện kiếm là không có khả năng rồi, chỉ có thể đứng ngoài cửa mở mắt trừng trừng nhìn bảo khố mà không làm được gì, không được ích lợi gì cả không có một chút biện pháp, cuối cùng đành từ bỏ.

Lấy lui làm tiến. Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng không được, vậy dùng Cực Nguyên Kim Tinh đi, vật ấy cũng là cấp kim tinh, là bảo bối tốt để luyện kiếm. Lúc này những phi kiếm của mình, tốt nhất chỉ là lục giai, dùng Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng khó tránh có chút phung phí Tuy rằng dùng Cực Nguyên Kim Tinh này cũng có chút xa xỉ, may là trữ lượng của mình nhiều vô kể, có lãng phí cũng không sao.

Lấy Tích Vân Trọng Thủy làm dung môi, nước này sở trường về dung hợp hai loại kim loại khác nhau. Dư Tắc Thành bắt đầu đưa Cực Nguyên Kim Tinh chậm rãi Dung Hợp vào trong những phi kiếm này để cường hóa những phi kiếm của mình, phối hợp tam đại luyện khí thuật đạt tới mục đích tinh luyện phi kiếm.

Dư Tắc Thành cứ như vậy từng bước một tế luyện cô đọng, ở trong quá trình này, tốt còn kém mất. Thỉnh thoảng lại có phi kiếm không chịu nổi loại rèn luyện này, lập tức vỡ tan nát. Dư Tắc Thành đưa chúng nó vào trong biển dung nham, không chút lay động, tiếp tục rèn luyện đủ cách, không ngừng kiên trì

Cuối cùng sau mười hai ngày không ngừng nghỉ, phi kiếm đã luyện thành, những phi kiếm này toàn bộ thu được cải tạo thành công, thế nhưng ba mươi bảy thanh phi kiếm cuối cũng chỉ còn lại hai mươi bốn thanh, những cái khác toàn bộ bị vỡ nát trong quá trình luyện chế.

Ba bộ mẫu kiếm phi kiếm đều bảo lưu lại, trong tay Dư Tắc Thành hiện tại có tám bộ mười sáu thanh Kim Dực kiếm, bộ phi kiếm của bộ tộc Phi Ngư luyện chế đã hoàn mỹ luyện Thành Kim Dực kiếm, hai thanh Kim Dực kiếm này giống như một đôi cánh phi ngư, hoàn mỹ không tỳ vết.

Kim Dực kiếm của sư phụ luyện chế giúp hắn cũng hoàn hào không tổn hao gì, ba bộ phi kiếm của Thành Lam đưa cho hắn luyện thành hai bộ Kim Dực kiếm, hai bộ Kim Dực kiếm này hình thái ưu nhã giống như hai bộ ngư kình, năm thanh phi kiếm khác toàn bộ vỡ nát. Kim Dực kiếm của mình luyện chế trước đây chỉ còn lại hai bộ hoàn hảo không tổn hao gì, khiến Dư Tắc Thành không khỏi cảm khái.

Một thanh mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão, Kiếm Quang Ngục năm thanh, ngoại trừ mẫu kiếm, hai thanh phi kiếm của bộ tộc Điện Man cùng luyện chế thành công, hai thanh kiếm này giống như mang theo điện quang vô cùng, ba thanh Nhật Phế kiếm trước đây chỉ có hai thanh chịu được, những thanh khác toàn bộ vỡ nát.

Phi kiếm luyện thành, trong đó tám thanh phi kiếm cũng chưa có trảm hồn luyện si. Dư Tắc Thành bắt đầu trảm hồn, vừa hay đại chiến trong những ngày này khiến Dư Tắc Thành đã hấp thu không ít năng lực bản nguyên hồn phách cũng cường tráng một chút, ở dưới sự tẩm bổ của đan dược, trảm hồn thành công, hoàn toàn luyện chế thành công tám thanh phi kiếm này.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Dư Tắc Thành bắt đầu ngự sử những phi kiếm này đồng thời bắt đầu tổng kết phân tích đối với kiếm thuật của mình. Lần luyện tập này chính là mười tám ngày, ở trong mười tám ngày này. Dư Tắc Thành đem toàn bộ kiếm thuật của mình dung hợp làm một thể đem Kim Dực kiếm pháp của mình luyện tới cảnh giới đại thành.

Kim Dực kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, Chiến Lân Tiền Dực kiếm, Bất Dực Nhi Phi kiếm, Mãnh Hổ Thiêm Dực kiếm, Phong Cốt kiếm, bảy bộ kiếm pháp này Dung Hợp lại thành một thể. Dư Tắc Thành cuối cùng luyện thành một bộ kiếm pháp thuộc về chính mình.

Lúc này bảy bộ kiếm thuật đã dung hợp hoàn mỹ. Dư Tắc Thành chém ra một kiếm, đã không cần phân rõ ràng kiếm này là kiếm thuật nào, bảy bộ kiếm thuật này tiện tay chỉ tới, hắn ngự kiếm bay lên, khi bất động tựa như mãnh hổ thiêm dực ở không trung giống như hư huyễn, ở trong trạng thái nửa thật nửa giả có thể trong nháy mắt hóa thực động công kích, có thể trong nháy mắt hóa hư tránh né tập kích của đối phương.

Nhảy ra đánh liền hóa thành Bất Dực Nhi Phi kiếm, trong vòng ngàn trượng tùy ý di động, nháy mắt tới nơi mỗi kiếm đánh ra đều sẽ sản sinh sáu đạo Canh Kim kiếm khí phụ thuộc, còn có một đạo kiếm khí Chiến Lân Tiền Dực kiếm không biết từ nơi nào âm thầm lặng lẽ đâm ra.

Đồng thời một kiếm này hoặc là một kích mãnh liệt như lực lượng nghìn cân, hoặc là một kiếm bồng bềnh nhẹ như lông ngỗng, tất cả trong một ý niệm của Dư Tắc Thành. Sau khi một kiếm này đánh ra, công kích phía sau giống như sóng biển hết đợt này đến đợt khác, vô cùng vô tận cuối cùng triển khai thành kiếm triều hải khiếu (biển gầm) vô tận.

Lần tu luyện này mặc dù thời gian không dài, thế nhưng chỗ ngự kiếm của Dư Tắc Thành đã sinh, ra biển hóa rõ ràng, trước đây hắn dựa vào sự hỗ trợ của Vĩnh Hằng Chi Lô và thần thông Nhiên Huyết. công kích giống như bão táp mưa sa, là lấy thịt đè người, dùng số lượng chèn ép đối phương, nhất cử đánh chết cường địch.

Thế nhưng kiếm thuật này chỉ thích ứng một ít trường hợp đặc thù hoặc là đối chiến với địch nhân có thực lực tương đương mình, giống như chỉ đánh được ba búa, sau khi cuồng bạo qua đi, nếu như địch nhân có thể trụ được, hoặc là tránh được, vậy Dư Tắc Thành nhất định bại không thể nghi ngờ

Hiện tại Dư Tắc Thành đạt được kiếm ý Không Ma Kinh, còn có kinh nghiệm huyết chiến của những ngày này, lĩnh ngộ đối với những kiếm thuật của mình, khiến hắn dần dần cải biến lộ số kiếm pháp, mặc dù vẫn là lấy loại phương thức công kích cuồng bạo trước đây. Thế nhưng mỗi một kiếm không đánh loạn vào mục tiêu to lớn mà bắt đầu ngự kiếm khống chế tìm kiếm chỗ yếu ớt thông qua kẽ hở của đối phương công kích địch nhân, dần dần do lực lượng hình thành một thủ pháp ngự kiếm cuồng bạo, dùng óc phán đoán tìm nhược điểm chỉ một kiếm là có thể khắc địch.

Kỳ thực sóng kiếm cuồng bạo kia chẳng những không yếu đi còn trở nên hùng mạnh hơn so với trước đây, trước đây nhìn như kín đáo không gì sánh được, kỳ thực có vô số lỗ hổng, hiện tại những lỗ hổng này đã từ từ thu nhỏ lại cho dù là có cũng là bẫy rập kinh khủng.

Dư Tắc Thành cảm ngộ kiếm lý kiếm thuật của mình, vươn vai đứng lên, nơi thí luyện kiếm thuật tốt nhất chính là chiến trường. Kiếm thuật trải qua khảo nghiệm, kiếm thuật giết chết cường địch mới là kiếm thuật tốt. Nam Hải ở ngay trước mắt, vừa hay mình có thể lấy bọn chúng thí luyện trường kiếm.

Dư Tắc Thành rời khỏi động phủ của mình, đi tới đại sảnh. Đột nhiên phát hiện Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn một ngồi một nằm trên người đầy vết thương, đây là chuyện gì vậy?

Dư Tắc Thành bước nhanh tới. Cốt Luân Tề Văn lại một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê, Thành Lam toàn thân đều là vết thương, vết máu loang lổ đang ngồi vận công chữa thương.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua bắt đầu trợ giúp Thành Lam chữa thương, thay hắn bôi tiên dược, vội vàng hồi lâu mới xong việc.

Thành Lam thở dài một hơi. nói:

- Mấy ngày trước hai người chúng ta đều xuất quan, thấy ngươi còn đang tiềm tu, hai chúng ta liền tự xông ra không ngờ trúng phải mai phục của đối phương, chúng ta bị nhốt trong một pháp bảo không gian, căn bản không thể xông ra, hoàn cảnh nơi đó hoàn toàn thích hợp với Hải tộc.

- Trong đó có bảy Yêu Vương, còn có mười mấy thủ hạ cường hãn, hai chúng ta bị bọn họ xa luân chiến, một hồi huyết chiến, bọn họ giống như đang lấy chúng ta làm thí luyện, cuối cùng vào thời khắc then chốt kích hoạt đạo kiếm khí hộ thân của sư tổ ban tặng, mới phá vỡ phép trận không gian này, ta và Tề Văn trốn ra.

- Thật sự là không biết hết được anh hùng trong thiên hạ, những tên này mỗi người đều hùng mạnh không gì sánh được. Tử Sam Long Vương so với bọn họ chỉ là tiểu hài tử. Tề Văn trở về đã trở thành như vậy, ba ngày rồi còn chưa thức tỉnh.

Dư Tắc Thành suy nghĩ một chút, lại ở trong thế giới Bàn Cổ lấy dịch thể của hồ nước và miệng núi lửa, kết hợp một thể cho Cốt Luân Tề Văn uống, lại cho hắn nuốt một viên Xích Diệu Tử Hà đan, đan này là của mình lấy ra. Đánh chết Dư Tắc Thành cũng không dám lật xem túi trữ vật của Cốt Luân Tề Văn ai biết trong đó có cái gì, nói không chừng toàn là độc trùng trong đó. Chẳng qua có đan này trợ giúp, hắn hẳn là sẽ khôi phục nhanh hơn.

Pháp bảo không gian? Dư Tắc Thành đột nhiên nhớ tới nhà lao Thái Huyền, lúc trước Thủy Tiệm Sinh chính là dùng loại pháp bảo này vây khốn mình, muốn tách mình ra khỏi tầm nhìn của những người khác để giết chết, sau lại bị thế giới Bàn Cổ của mình hấp thu. dường như thế giới Bàn Cổ rất giỏi về hấp thu loại pháp bảo không gian này, xem ra mình phải đến Nam Hải một chuyến hay nhất có thể gặp được pháp bảo này khi đó mình có thể đạt được rồi.

Tâm động không bằng hành động. Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay lên, bay về phía Nam Hải. hắn muốn thử một chút xem kiếm pháp của mình mới cảm ngộ có hữu hiệu hay không, xem Nam Hải này còn gặp phải dạng cường địch gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1193)