Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0413

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0413: Huyết Hà đại trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Lazada


Dứt lời, Nhất Ngôn Chân Nhân giơ tay lấy trong túi trữ vật ra một cỗ quan tài, vứt trên mặt đất:

- Phá Bại Chân Quân, lão ở nơi nào, hãy mau ra đây. Đây chính là thi cốt lão Đại Phá Thiên Phong của Nhất Oa Phong mà lão từng gia nhập làm sơn tặc. Lúc ấy là vào ngàn năm trước, lão còn chưa gia nhập Tu Tiên Giới.

Sau đó y lại ném ra mười một cỗ quan tài nữa:

- Đây là thi cốt của lão Tam Thiên Hiểu Phong, đây là thi cốt của lão Thất Tham Hương Phong, đây là thi cốt của lão Mạt Hàm Lệ Phong. Nếu lão còn không chịu ra, ta sẽ mở nắp quan, tiêu hủy thi cốt những huynh đệ của lão thành tro bụi.

Vừa dứt lời, lập tức người tu tiên trên trời dưới đất cùng ồ lên, tất cả mọi người nhao nhao bàn tán. Bọn họ không phải bàn tán về Phá Bại Chân Quân mà là bàn tán về Nhất Ngôn Chân Nhân, ai cũng cho rằng y chính là một thằng ngốc.

Nhất Ngôn Chân Nhân vọng tưởng dùng thi cốt huynh đệ kết nghĩa trước khi tu tiên để bắt Phá Bại Chân Quân hiện thân, tên Nhất Ngôn Chân Nhân này quả thật là đại ngốc. Dù là thi cốt của huynh đệ ruột, nhưng hiện thân là chết chắc, ắt sẽ không ai chịu hiện thân.

Đây chỉ là thi cốt huynh đệ kết nghĩa trước khi tu tiên, đã chết một ngàn năm, e rằng thi cốt cũng không còn, hiện tại đi ra mới là ngu ngốc. Không biết liên minh Hoa Đô đào đâu ra một tên đại ngốc như vậy?

Các Kim Đan Chân Nhân ngồi trên đài cũng bàn tán râm ran, ai nấy nhìn Nhất Ngôn Chân Nhân này với ánh mắt hết sức khinh thường.

Nhất Ngôn Chân Nhân vẫn đang kêu la ỏm tỏi, sau một lúc, chợt y quay đầu lại nói:

- Chẳng lẽ ta sai rồi... Ha ha hơi có chút ngây thơ, khiến mọi người chê cười, thật ra ta chỉ đùa với mọi người một chút.

Lập tức thanh âm cười nhạo thóa mạ vang lên khắp bốn phía, tất cả đang mỉa mai Nhất Ngôn Chân Nhân.

Dường như Nhất Ngôn Chân Nhân không hề nghe thấy, quay đầu lại nói tiếp:

- Khổ Tuệ Đại sư, nhờ Đại sư siêu độ cho số thi cốt này.

Khổ Tuệ Đại sư chính là vị lão tăng trước kia trợ giúp Dư Tắc Thành siêu độ oán linh, lão cũng ngồi trên bình đài. Lúc này bèn chậm rãi đứng lên, đi tới gần đống quan tài, vung tay một cái, lập tức số quan tài kia hóa thành tro bụi.

Khổ Tuệ Đại sư nói:

- Trong quan tài không có gì cả, không biết thí chủ gọi lão nạp ra là để siêu độ cái gì?

Nhất Ngôn Chân Nhân cười nói:

- Thịnh hội đã bắt đầu, làm sao có thể để thiếu nhân vật chính? Đại sư ngài rộng lòng từ bi như vậy, cho nên chỉ có thể làm phiền Đại sư.

Khổ Tuệ Đại sư nhìn Nhất Ngôn Chân Nhân chăm chú, sau đó hỏi:

- Rốt cục ngươi là ai, làm sao ngươi tìm được ta?

Vừa nghe những lời này, mọi người tỏ ra sửng sốt, lập tức những thanh âm cười nhạo thóa mạ im bặt.

Nhất Ngôn Chân Nhân cười nói:

- Phá Bại Chân Quân, lão vô cùng nghĩa khí, nghĩa khí tới mức độ khác thường. Nghĩa khí như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, là lời thề Phân Tâm.

- Lão tu luyện Huyết Hà đại pháp tăng tiến quá nhanh, có thể xếp vào ba vị trí tu luyện có tốc độ tu luyện đứng đấu trong lịch sử Huyết Hà phái.

- Có được tốc độ tu luyện nhanh như vậy, ta biết được một bí mật, chỉ cần đệ tử Huyết Hà phái kiêm tu bí pháp Phật môn Thần Quang, không ngừng dùng Phật môn Thần Quang kích thích tà pháp Huyết Hà, không ngừng tinh lọc bản mệnh Huyết Hà của mình, sẽ có được tốc độ tu luyện nhanh như vậy.

- Thế nhưng Phật môn Thần Quang chú trọng từ bi, xung khắc với đặc tính giết chóc tàn sát của Huyết Hà đại pháp. Người tu luyện như vậy trong thời gian dài, nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, vậy tinh thần cũng trở nên thất thường. Nếu không chính là buông đao đồ tể, chuyển biến thành một vị cao tăng. Chỉ có một biện pháp duy nhất có thể phá giải xung khắc này, chính là lời thề Phân Tâm.

- Vị phi thăng tổ sư thứ ba của Huyết Hà phái Lam Huyết tổ sư đặc biệt thương yêu thân nhân, đạt tới mức vô cùng sủng ái, con lão muốn hái sao trên trời lão cũng đi.

- Vị phi thăng tổ sư thứ năm của Huyết Hà phái Hồng Nhan tổ sư đặc biệt bao che khuyết điểm. Chỉ cần đệ tử Huyết Hà phái xảy ra xung đột cùng người khác, không cần biết đúng sai, lão đều bênh vực môn nhân của mình.

- Phá Bại Chân Quân trọng nghĩa khí như vậy hoàn toàn giống hệt như hai vị tổ sư kia, xem ra là cùng tu một pháp, cho nên tiến cảnh của bọn họ mới nhanh như vậy.

Khổ Tuệ Đại sư nhìn Nhất Ngôn Chân Nhân chăm chú:

- Rốt cục ngươi là ai?

Nhất Ngôn Chân Nhân nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng nói:

- Ta là ai ư... không phải trước kia lão nói là muốn tìm ta sao? Không phải lão muốn hàng yêu trừ ma, giết chết ta sao?

- Ta cho lão cơ hội này, rốt cục tuồng hay cũng có thể bắt đầu. Tiền bối, lão không phát hiện pháp trận Tiên Tần ở Hoa Đô này càng ngày càng yếu đi hay sao, sức phong tỏa đối với Nguyên Anh Chân Quân càng ngày càng ít sao?

- Chính vì lão phát hiện được chuyện này, cho nên hôm nay mới dám đứng ra. Lão hỏi ta là ai, ta sẽ cho lão biết. Tại hạ là đệ tử Hỗn Độn Thánh Ma tông. Hỗn Độn Thiên Ma tương lai Vương Thiên Hóa! Đây là chuyện đầu tiên ta làm khi xuất hiện thiên hạ, hủy diệt Hoa Đô!

Nghe đối thoại giữa bọn họ, lập tức ai nấy ồ lên, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Chẳng lẽ lão tăng kia chính là Phá Bại Chân Quân, từ đầu tới chân đều là ngụy trang? Trong mấy ngày qua, suy đoán ai là Phá Bại Chân Quân, mọi người đều có thể tin được, nhưng nếu nói là lão, không ai đám tin, chuyện này không có khả năng.

Hỗn Độn Thánh Ma tông ư? Không phải Hỗn Độn Thánh Ma tông chuyên giết đệ tử Ma môn sao, lần này bọn họ xuất hiện ở đây là vì cái gì? Dường như bọn họ muốn hủy diệt Hoa Đô này...

Nhất Ngôn Chân Nhân, không, phải nói là Hỗn Độn Thiên Ma Vương Thiên Hóa, nói tiếp:

- Trước đây ba tháng, tất cả những người chăm sóc hoa ở Hoa Đô này chạy trốn hết sạch, không còn ai quan sát chăm sóc hoa cỏ, cho nên dù xuất hiện chuyện khác thường, cùng không ai biết.

- Ta đã bày bố Tuyệt Hoa độc ở bảy mươi hai thủy mạch, hai mươi mốt địa mạch. Trải qua một tháng thẩm thấu, hiện tại tất cả hoa cỏ trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Hoa Đô này đã bị Tuyệt Hoa độc thẩm thấu. Cho nên chỉ cần khẽ dẫn phát...

Vương Thiên Hóa chợt ngừng lời, vung tay lên, lập tức phạm vi năm trăm dặm Hoa Đô liên tục vang lên tiếng nổ ầm ầm, có chừng hơn hai mươi chỗ xảy ra bùng nổ như vậy. Những nơi bùng nổ đều có một luồng khí khuếch tán ra khắp không trung, tất cả hoa cỏ bị luồng khí này bao phủ đều trở nên héo úa.

Hơn nữa hiện tượng hoa cỏ héo úa này còn có xu thế tự động lan truyền. Các Kim Đan Chân Nhân trên không có thể nhìn thấy hoa tươi trên mặt đất bắt đầu héo úa mà chết. Chỉ trong thoáng chốc, trong vòng năm trăm dặm xung quanh Hoa Đô, tất cả hoa cỏ đều héo úa chết đi.

Vương Thiên Hóa lại nói:

- Đại sư, không. Phá Bại Chân Quân tiền bối, cơ hội đã tới, hiện tại Tiên Tần cổ trận ở Hoa Đô này đã bị ta hoàn toàn phá nát. Tiền bối có thể khống chế thiên địa nguyên khí, khôi phục uy lực Nguyên Anh Chân Quân của mình, thời khắc báo thù của tiền bối đã tới.

Phá Bại Chân Quân nhìn chằm chằm Vương Thiên Hóa:

- Ngươi làm như vậy là vì cái gì?

Vương Thiên Hóa đáp:

- Là vì danh. Ta lấy lực của một mình ta, hủy diệt Hoa Đô từ thời Tiên Tần lưu lại cho tới bây giờ, hại chết ngàn tên Kim Đan Chân Nhân, tương lai người trong thiên hạ sẽ lưu truyền danh hiệu ta. Hơn nữa đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch của ta, sau này ta muốn người người trong thiên hạ phải biết tên ta, ta phải trở thành Vạn Ma Chi Chủ, Hỗn Độn Thiên Ma.

- Tiền bối võ đài đã dựng xong, xin mời ngài biểu diễn. Tại hạ đi trước một bước, để tránh trở thành người đầu tiên bị hại.

Nói xong, Vương Thiên Hóa vòng tay vái dài, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt na di trăm dặm mất tăm mất tích.

Lúc này Phá Bại Chân Quân đứng giữa bình đài, bị hơn ngàn Kim Đan Chân Nhân xung quanh nhìn chằm chằm, cục điện lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

Phá Bại Chân Quân trên đài chợt lên tiếng nói:

- Không phải các ngươi muốn tìm ta sao, ta đã ra rồi tất cả lên đi, ở đây ta có tiên điển Hoàn Chân Đạo, các ngươi tới đây mà đoạt!

Trong lúc lão nói chuyện thân thể dần dần biến hóa, dáng vẻ già nua biến mất, thân thể cao lên, tóc dài ra, trông vô cùng ung dung tiêu sái, toàn thân biến đổi hoàn toàn.

Lão dần dần bay lên không, một mình ngạo nghễ đối mặt cả ngàn Kim Đan Chân Nhân tại trường.

Chuyện tới nước này, không một ai dám xông lên động thủ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Phá Bại Chân Quân đã thật sự xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng hiện tại không ai dám xông lên trước.

Dư Tắc Thành kéo Mộc Tư Y bắt đầu lui lại phía sau. May là hắn tới trễ, không chen lẫn giữa đám đông người, cho nên hai người thuận lợi lui từng bước về phía sau. Lúc này có người lui về phía sau, cũng có người tiến tới từng bước một.

Bất chợt trong đám đông có người kêu lớn:

- Đó là Hoàn Chân Đạo, một trong Thập Đại Tiên Điển! Lão tử chỉ còn lại mười năm thọ mệnh, nếu cướp được vẫn còn đường sống, không cướp được chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Thế nào cũng là chết, nơi đây là Hoa Đô, không thể để cho lão ta muốn làm gì thì làm như vậy. Xông lên, liều mạng đi thôi!

Có một người mở màn, lập tức có vài trăm Kim Đan Chân Nhân cùng nhau gào thét, mấy trăm đạo kim quang hiện lên, vô số dị tượng Kim Đan xuất hiện, không trung vang lên tiếng nổ ầm ầm. Đại chiến Hoa Đô đã chính thức bắt đầu.

Có người làm gương, dưới sự hấp dẫn của Thập Đại Tiên Điển, với suy nghĩ kiến đông có thể cắn chết voi, mang theo một tia hy vọng may mắn, chừng ngàn Kim Đan Chân Nhân phóng ra phi kiếm và pháp bảo của mình. Nháy mắt không trung tràn ngập vô số hào quang, chỗ Phá Bại Chân Quân đang đứng lập tức hóa thành một luồng bạch quang sáng chói, sau đó nổ tung rất mạnh. Những đòn công kích của các Kim Đan Chân Nhân không biết có bắn trúng Phá Bại Chân Quân hay không, nhưng chúng va chạm với nhau kịch liệt, lập tức dẫn phát một vụ nổ kinh thiên động địa.

Một đám mây hình nấm khổng lồ xuất hiện nơi đó, những tu sĩ thích xem náo nhiệt tranh trước chiếm vị trí gần nhất hét lên thê thảm, hóa khí biến mất. Có kẻ liều mạng điều khiển phi kiếm pháp khí chống chọi uy lực của vụ nổ.

Dư Tắc Thành xoay người kéo Mộc Tư Y, nháy mắt Nhân Kiếm hợp Nhất, bay nhanh ra ngoài, liều mạng chạy trốn. Nhưng trên không sau lưng hắn, tiếng gầm thét vang lên không ngừng, nháy mắt sức ép của vụ nổ chấn động lan tới người Dư Tắc Thành, đánh tan Nhân Kiếm hợp Nhất, làm cho hắn, rơi từ trên không xuống đất.

Dư Tắc Thành ngã đánh rầm xuống đất thật mạnh, chỉ thấy toàn thân đau điếng. Cú ngã này rất mạnh, khiến cho hắn đau tới nỗi thở hồng hộc một hồi mới khôi phục lại bình thường. Lần này Dư Tắc Thành không ngự kiếm bay lên nữa, mà là hóa thân Ngũ Hành Thiên Quỷ độn xuống đất.

Bởi vì trên không đang chiến đấu, không, phải nói là tàn sát. Chỉ thấy một đạo huyết quang giống như một dòng sông máu vắt ngang trời tới chỗ nào, tiếng ma kêu quỷ khóc điếc tai vang lên chỗ đó. Nhìn thấy dòng sông máu này, toàn thân người ta tựa như đang đắm chìm trong đó, mùi tanh nực mũi, khiến cho khí huyết trong cơ thể mơ hồ lưu chuyển dường như máu huyết toàn thân sắp sửa phun ra tung tóe.

Một tên đệ tử Trúc cơ tán tu lảo đảo chạy ngang gần chỗ Dư Tắc Thành đang ẩn thân. Tuy rằng y đã liều mạng phóng thích pháp khí hộ thể nhưng vẫn lãnh, ba vết thương sau sức ép của vụ nổ vừa rồi. Những dòng máu nhỏ như tơ từ miệng vết thương chậm rãi bay ra, phát tán trên không.

Phá Bại Chân Quân tả xung hữu đột trên không, một mình chiến ngàn người, phát động tập kích tất cả Kim Đan Chân Nhân trên không.

Phía sau lão có gần ngàn Kim Đan Chân Nhân khống chế phi kiếm pháp bảo đuổi theo lão. Mà lão đang đuổi giết số Kim Đan Chân Nhân đang chạy trốn trước mặt mình.

Phàm là Kim Đan Chân Nhân nào bị lão nhìn trúng, chỉ cần trên người có một vết thương nhỏ do ảnh hướng vụ nổ vừa rồi, đúng ra trước kia có thể nháy mắt khép lại nhưng hiện tại miệng vết thương càng ngày càng lớn, máu huyết toàn thân theo miệng vết thương phun ra ngoài. Chỉ cần bị dòng sông máu của lão quét trúng, cả người lẫn pháp bảo sẽ hóa thành một luồng máu đậm đặc, dung nhập vào trong sông máu kia.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã phán đoán ra Phá Bại Chân Quân đang muốn làm gì. Thì ra thương thế trên người lão chưa lành, lão muốn nhân cơ hội giết chết những Kim Đan Chân Nhân này, hấp thu máu huyết của bọn họ trị liệu thương thế.

Đám Kim Đan Chân Nhân đuổi theo sau lão cũng nhìn ra được điểm này. Đây là cơ hội duy nhất, cho nên bọn họ liều mạng đuổi theo sau lão, tìm cơ hội bảo vệ giết chết lão, cướp lấy Hoàn Chân Đạo.

Lúc này tên đệ tử Trúc Cơ kia đi tới gần chỗ Dư Tắc Thành đột nhiên ngã lăn ra đất, co giật liên hồi. Máu tươi trên người y theo miệng vết thương chảy ra không ngừng bay lên không. Chỉ ba vết thương nho nhỏ lại lấy được tính mạng một tu sĩ Trúc Cơ, bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện có điểm khác thường.

Hắn bèn phát huy Kiếm Ngã thuật của mình đến cực hạn, bắt đầu cảm ứng thiên địa xung quanh, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Đây là bố cục của Phá Bại Chân Quân, mỗi một lần chém giết như vậy đều là lão cố ý làm ra. Mỗi một Kim Đan Chân Nhân bị lão giết chết, nơi ấy lưu lại một điểm Huyết năng, lão đang bày trận.

Lão đang cố ý ép thực lực của mình xuống tương đương với Kim Đan Chân Nhân, cố ý lộ ra dấu hiệu thất bại, thỉnh thoảng giả vờ để bị đánh trúng vài cái, cố ý dẫn dụ đám Kim Đan Chân Nhân phía sau truy kích. Phá Bại Chân Quân đang luộc ếch trong nồi nước lạnh, chỉ chờ đại trận của lão bố trí xong, đó là lúc tất cả mọi người phải chết.

Dư Tắc Thành lập tức phi độn ra phía ngoài, đồng thời kích hoạt Mộc La Khô Tâm Chú, phát ra tín hiệu chạy trốn báo cho Mộc Tư Y biết.

Dư Tắc Thành hóa thân Ngũ Hành Thiên Quỷ, liều mạng chạy trốn, nháy mắt đã bay ra ngoài mười dặm. Bất thình lình trước sau người hắn toàn là màu đỏ, một giọng nói vang lên bên tai:

- Dư Tắc Thành đó ư, không ngờ ngươi có thể hóa thân Ngũ Hành Thiên Quỷ, ngươi trốn đi đâu, ta luôn luôn canh chừng ngươi cẩn thận. Bất quá cũng không quan trọng, ta cố ý tới tìm ngươi, hãy dung hợp vào trong cơ thể ta đi.

Dư Tắc Thành nhìn lại, chỉ thấy đám Kim Đan Chân Nhân ở xa xa còn đang mải mê truy kích đạo Huyết Hà kia, mà bên cạnh mình đã có một đạo Huyết Hà bao vây chặt chẽ, thì ra Phá Bại Chân Quân đang theo dõi mình. Dư Tắc Thành nhanh chóng khôi phục về bản thể, đạo Huyết Hà thoáng động, dường như đang thi triển bí pháp gì đó. Dư Tắc Thành nhanh chóng xuất ra Tâm Bạo thuật, lập tức pháp thuật của hai người va chạm vào nhau, cả hai hự lên một tiếng đau đớn.

Dư Tắc Thành nói:

- Đừng tưởng rằng chỉ mình lão biết Huyết Bạo Thuật, lão nhìn xem đây là gì?

Dứt lời bèn lấy trong tay ra quả Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi:

- Có muốn nếm thử không, đây là Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi, sau này lão độ kiếp cũng sẽ được thưởng thức thứ giống như thần lôi này.

Sau đó chỉ vào mình, rồi đưa tay chỉ vào đám Kim Đan Chân Nhân đang đuổi theo đạo Huyết Hà ngoài xa.

Ý của Dư Tắc Thành muốn nói lão giết một mình ta quan trọng, hay giết những người kia quan trọng hơn. Phá Bại Chân Quân kia kêu lên một tiếng đây oán hận:

- Hừ, tiểu tử, ngươi chống mắt chờ xem, sau khi chuyện này chấm dứt, ta sẽ trở lại tìm ngươi.

Dư Tắc Thành đáp:

- Muốn uy hiếp ta ư, lão coi chừng ta qua sợ hãi, tay chân run rẩy đánh rớt thần lôi. Làm lão hỏa thượng tốt hơn một người thường rất nhiều, thật là đáng tiếc.

Nháy mắt đạo Huyết Hà bên cạnh Dư Tắc Thành biến mất. Dư Tắc Thành thở phào một cái, lập tức ngự kiếm bay hết tốc độ, rất nhanh đã bay ra xa ba mươi dặm. Chỉ thấy phía trước có hai trăm Kim Đan Chân Nhân đang đứng trên không quan sát.

Những Kim Đan Chân Nhân này sau khi vụ nổ bùng lên đã lập tức chạy ra đây. Trong đó Dư Tắc Thành nhìn qua thấy có Phần Hỏa Chân Nhân, còn có một ít Kim Đan Chân Nhân trong mười hai thế lực Hoa Đô.

Bọn họ đều đứng ở ngoài xa quan sát diễn biến bên này. Dư Tắc Thành biết mình đã lao ra khỏi Huyết Hà đại trận của Phá Bại Chân Quân, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một luồng huyết khí đang bao phủ cả đất trời. Trong luồng huyết khí kia, gần ngàn Kim Đan Chân Nhân bị ích lợi dẫn dụ mê hoặc, bị tiên điển hấp dẫn vẫn còn đang đuổi giết đạo Huyết Hà kia như điên cuồng. Bọn họ không biết rằng trong vô tình, mình đã lọt vào Huyết Hà đại trận do Phá Bại Chân Quân bày ra.

Gần ngàn Kim Đan Chân Nhân kia cũng không hề hay biết rằng huyết khí đang quay cuồng quanh thân thể mình. Bọn họ đang ở trong đại trận nên không hề có cảm giác, giống như ếch trong nồi nước không biết nước đang nóng lên dần chỉ chờ sôi là chết.

Đệ tử Trúc Cơ trong đại trận có cơ hội lớn nhất để chạy trốn, bởi vì Phá Bại Chân Quân không quan tâm tới bọn họ, chỉ cần kiên quyết nhắm một hướng mà chạy, nhất định có thể chạy thoát ra ngoài.

Nhưng đại đa số tu sĩ Trúc Cơ lại quyết định tránh né vòng quanh, rất nhiều người đang tranh thủ thời cơ kiếm chút ích lợi. Bọn họ không dám nghĩ tới Thập Đại Tiên điển, nhưng những Kim Đan Chân Nhân bị đánh chết, thi thể rơi xuống đất, chỉ cần nhặt được một thi thể như vậy, lần này sẽ không trở về tay trắng, cho nên bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Dư Tắc Thành nhìn Huyết Hà đại trận đầy trời, bất chợt có người ôm chặt lấy hắn nhìn lại chính là Mộc Tư Y. Mặt nàng đầy nước mắt, vừa rồi hai người thất lạc, bất quá rốt cục nàng cũng chạy thoát. -

Dư Tắc Thành nhìn nàng một cái, sau đó hạ lệnh:

- Nàng lập tức trở về tông môn, báo tin này cho tông chủ, không nên xuất môn, đi mau.

Đây là mệnh lệnh, không thể kháng cự, lập tức Mộc Tư Y hai mắt đẫm lệ rời khỏi nơi đây, khống chế phi xa của Dư Tắc Thành cho nàng, lập tức chạy đi.

Dư Tắc Thành bay tới cạnh Phần Hỏa Chân Nhân, y nói:

- Tắc Thành đệ cũng thoát rồi ư, tốt lắm.

Dư Tắc Thành nói:

- Xem ra lần này Hoa Đô xong đời. Tiên Tần hoa trận bị phế, lát nữa sẽ có Nguyên Anh Chân Quân tới đây đại chiến cùng Phá Bại Chân Quân kia.

- Bất kể kết quả như thế nào, bọn Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ dốc hết toàn lực. Nghe đâu mục đích thật sự của họ chính là hoàn toàn phá hủy Hoa Đô này. Sự tồn tại của Hoa Đô đối với bọn họ như cái gai trong mắt, lần này sẽ tuyệt đối không để Hoa Đô tiếp tục tồn tại trên thế gian này.

Phần Hỏa Chân Nhân gật gật đầu, lúc này lục tục có mười mấy Kim Đan Chân Nhân nữa bay ra khỏi Huyết Hà đại trận.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1193)