Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0457

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0457: Ma Thần Kiếm Linh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lúc này Ma Thần mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của Dư Tắc Thành, y lập tức sử dụng hai món pháp bảo cùng lúc. Nại Lạc Như Ý bắn ra mưa đá màu đen, mưa tuyết màu đỏ, chín loại độc thủy. Hoàng Tuyền Cửu u cầm phun ra khói độc Hoàng Tuyền chín loại khói độc.

Nhưng lúc này đã chậm. Dư Tắc Thành đã vọt tới trước người Ma Thần hết thảy thủ đoạn của Ma Thần không có chút ý nghĩa gì dưới kiếm quang của hắn.

Kiếm quang màu bạch kim chiếu sáng cả mặt đất, bất cứ độc thủy hay khói độc phun ra đều bị kiếm quang phân giải tan biến.

Kiếm quang của Dư Tắc Thành vô cùng chói mắt trong cả đất trời chỉ còn tồn tại một mình hắn, bất kể là Thanh Hà, Yến Quy Lai đang cẩn thận quan sát cuộc chiến, hay là Dị tộc đang liều chết chống cự hay chiến sĩ Nhân tộc đang xông tới, không còn ai cả.

Bất kể là người nào đang làm gì, ở vị trí nào, đang suy nghĩ những gì, cũng không khỏi bị kiếm quang rực rỡ huy hoàng bao phủ khắp không trung thu hút. Dường như ánh sáng của cả đất trời trong khoảnh khắc này đều tập trung vào kiếm quang ấy.

Trong khoảnh khắc này, một đòn mạnh tới cực hạn đã bộc phát ra, chính là kiếm pháp Sí Dực Tương hợp, kiếm pháp chuyên tinh biến dị trong Thiên Đạo Cửu Kiếm. Một đạo hào quang xé rách không gian, bao vây A Bà Cụ La Ma Thần vào trong đó.

Dưới một đòn hủy thiên diệt địa, có hình dạng như một trụ sáng này. Nại Lạc Như Ý và Hoàng Tuyền Cửu u cầm của A Bà Cụ La Ma Thần nháy mắt sụp đổ. Ma Thần nhanh chóng giơ Cửu Bảo Ma Thuẫn của mình lên trước, sáu tay cùng nắm chặt, bảo vệ chặt chẽ thân mình.

Nhưng đòn tấn công này của Dư Tắc Thành vô cùng mạnh mẽ, y không thể không lui về phía sau liên tiếp. Lúc này bên trong trụ sáng, thuẫn kia càng ngày càng trở nên mỏng manh yếu ớt, xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Rốt cục trụ sáng kia cũng biến mất, A Bà Cụ La Ma Thần thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn lại, vừa rồi mình đã bị đẩy lui ra ngoài mười dặm, dưới đất xuất hiện một đường rãnh sâu chừng ba trượng, chính là do kiếm khí của Dư Tắc Thành lan tới.

Rốt cục cũng chống được một đòn này, có lẽ mình phải trở về Tự Tại Thiên, cho dù muôn đời bị giam cầm ở đó cũng còn tốt hơn bị người giết chết ở thế giới này. Tên này còn là người sao, chạy mau, nếu còn không chạy có lẽ sẽ muộn mất. Nếu phân thân này không thể quay về, vậy lực lượng của mình sẽ giảm xuống hai thành, chỉ vì vài món đồ cúng của Dị tộc quả thật không đáng chút nào.

Nhưng lúc này y muốn chạy cũng đã không còn kịp nữa. Dư Tắc Thành đánh ra một kiếm, khởi động thần thông Nhiên Huyết khôi phục chân nguyên lực, nháy mắt bay thẳng lên trời.

Trong khoảnh khắc này, cả người lẫn kiếm Dư Tắc Thành hóa thành một đạo hào quang, xông về phía A Bà Cụ La Ma Thần bên dưới.

Một kiếm này đánh ra, toàn thân Dư Tắc Thành trong đòn phi hành tấn công với tốc độ cao này đã hoàn toàn hóa thành dao động hết sức đặc thù. Hắn lấy thân là kiếm, bằng vào tốc độ siêu cấp hình thành một đòn tấn công bằng cách xung phong mạnh mẽ.

Cả người lẫn kiếm hắn hóa thành một dao động vô hình, phá tan hết thảy, hình thành tốc độ kinh khủng vượt qua tốc độ âm thanh không biết bao nhiêu lần. Khoảng cách mười dặm nháy mắt đã vượt qua, bất chợt Dư Tắc Thành hiện hình trở lại, xuất hiện ở phía sau người A Bà Cụ La Ma Thần chừng trăm trượng.

Từ vị trí Dư Tắc Thành bắt đầu phi hành cho tới vị trí hắn xuất hiện, hiện ra một đường dài gợn sóng, đây là hiện tượng do xung phong với tốc độ cao hình thành. A Bà Cụ La Ma Thần cũng nằm trên đường gợn sóng ấy, lúc này y còn đang giơ Cửu Bảo Ma Thuẫn hộ vệ thân mình.

Lập tức từng đợt sóng gợn từ Ma Thần lan tỏa ra xung quanh, sau đó Cửu Bảo Ma Thuẫn trước mặt y nổ tung, kế đó là vô số tiếng nổ ầm ầm. Cả quãng đường mà Dư Tắc Thành xung phong khi nãy bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ.

Trong cơn bùng nổ vô tận này. Dư Tắc Thành không dừng lại chút nào, kiếm thứ ba đâm ra, chính là Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa. Lập tức mười tám đạo tơ vàng âm thầm lặng lẽ bay vào giữa cơn bùng nổ, chém về phía A Bà Cụ La Ma Thần đã không còn pháp bảo gì hộ thể.

Lúc này A Bà Cụ La Ma Thần đang quỳ xuống đất với tư thế kỳ dị, dường như đang cầu nguyện, không chút phòng bị, lập tức tơ vàng của Dư Tắc Thành bay tới.

Nhưng tơ vàng vừa tới trước mặt y, bất chợt giữa không trung xuất hiện mười mấy bộ xương khô, đầu những bộ xương này to chừng một trượng, chúng bay giữa không trung, hai mắt phát ra luồng sáng màu đen. Chúng bảo vệ Ma Thần này vô cùng chặt chẽ, chính là Thiên Quỷ Hạng Liên.

Lập tức kiếm quang tơ vàng đâm trúng những bộ xương khô kia, khiến cho chúng tan tác, kiếm quang biến mất. Nhưng những bộ xương khô Thiên Quỷ vừa biến mất đã lập tức khôi phục nguyên vẹn, không bị thương tổn chút nào.

Dư Tắc Thành đếm qua, chỉ còn mười hai bộ xương khô, sáu bộ đã biến mất không thấy. Hắn lập tức xuất ra Tinh Vũ Hộ Thân kiếm, lập tức xung quanh xuất hiện bảy thanh phi kiếm hóa thành hàng trăm hàng ngàn chiếc lông chim, hình thành bảy tầng kiếm khí như lông chim bảo vệ quanh mình.

Đột ngột sáu bộ xương khô Thiên Quỷ xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành, chúng gào thét xông về phía Dư Tắc Thành, dường như chúng có thể tự do phá vỡ không gian, xuất hiện bất cứ chỗ nào.

May là Dư Tắc Thành đã xuất ra Tinh Vũ Hộ Thân kiếm tự bảo vệ mình, nếu không ắt đã nếm mùi đau khổ.

Theo lời cầu nguyện của A Bà Cụ La Ma Thần bất chợt trước người y xuất hiện một cánh cửa sáng rực, bên trong cánh cửa này vang lên từng trận tiên âm, khiến cho người ta nghe thấy lập tức muốn đi vào trong đó, dần dần hình thành một thông đạo.

Nháy mắt tất cả Thiên Quỷ biến mất, trở lại trên người A Bà Cụ La Ma Thần, trong cánh cửa kia bắn ra một đạo hào quang bao trùm thân thể y, bảo vệ y. Đạo hào quang này bảo vệ y vô cùng chặt chẽ. Dư Tắc Thành thử chém một kiếm nhưng không thể làm tổn thương Ma Thần.

Xem ra Ma Thần muốn trở về Tự Tại Thiên, Dư Tắc Thành mỉm cười, đột ngột kiếm quang tơ vàng thu về, bắt đầu bố trí kiếm trận bên ngoài thông đạo.

Dư Tắc Thành muốn kéo dài thời gian, bèn nói:

- Chiến đấu còn chưa chấm dứt kia mà, ngươi muốn chạy sao?

A Bà Cụ La Ma Thần nói:

- Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ nhớ kỹ. Nơi này nguy hiểm quá, ta muốn về nhà.

Dư Tắc Thành đáp:

- về nhà ư, ta cho phép ngươi đi khi nào vậy?

A Bà Cụ La Ma Thần chậm rãi bay về phía thông đạo:

- Thông đạo đã thành hình, để ta xem ngươi làm thế nào giữ được ta.

Lúc này Dư Tắc Thành đã bố trí xong kiếm trận, cười nói:

- Quả thật ngươi không đi được.

- Vô sinh lão mẫu, chưởng sinh chi linh. Thôi Hồn đồng tử. Thất Phách lang quân, thiên địa hữu sắc, sắc độ thân hình, hóa ma vi linh, bắt lấy thần linh, phục vụ cho ta. Kiếm Linh ngoan ngoãn, cấp tốc nghe lệnh, không được gây họa, thiên khai địa tỏa, cấp tốc khai trương, thiên lý thuận hành, đạo ta tự dương, cấp cấp như luật lệnh.

Dư Tắc Thành bắt đầu khởi động kiếm quang, đây là Kiếm Tiên thuật chuyên bắt tiên thần, dùng để bắt lấy phân thân Ma Thần này. Sau khi thông đạo thành hình, đạo hào quang chiếu vào người A Bà Cụ La Ma Thần thật ra chính là lực lượng của thế giới Tự Tại Thiên, bảo vệ phân thân Ma Thần, cho nên Dư Tắc Thành công kích y không có hiệu quả gì.

Nhưng Kiếm Tiên thuật này là do vô số tiền bối Hiên Viên kiếm phái nghiên cứu ra để phá giải tình huống này, giữ lại lực của thế giới Tự Tại Thiên trong đó, hình thành nhà giam địch nhân. Lấy mâu địch công vào thuẫn địch, lấy lực của nó công chính nó, vừa khéo dùng lực bảo vệ nó để bắt lấy phân thân Ma Thần này, là kiếm thuật vô thượng bắt nó hóa thành Kiếm Linh của mình.

Lập tức hào quang thông đạo biến đổi từ trắng hóa sang vàng, bao vây chặt chẽ Ma Thần. A Bà Cụ La Ma Thần bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết:

- Đây là thứ gì, thứ gì vậy...

Những tia kim quang hóa thành kiếm quang mênh mông hoàn toàn vây lấy A Bà Cụ La Ma Thần, sau đó hóa thành một luồng khí xoáy linh lực to chừng ba trượng, dần dần nén lại.

Bên trong cánh cửa kia vang lên tiếng gầm giận dữ của A Bà Cụ La Ma Thần bản thể, y phát hiện ra mình đang bị cắt đứt liên hệ với phân thân, cho nên đùng đùng nổi giận.

Nhưng hết thảy không có nghĩa gì, tuy rằng luồng khí xoáy kia ra sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được, hơn nữa càng ngày càng trở nên nhỏ đi, chỉ còn chừng một trượng,

Đột ngột một cánh tay như tay tinh tinh khổng lồ từ trong cánh cửa thò ra, vươn dài chừng mười trượng, muốn bắt lại phân thân của y đang bị nhốt trong luồng khí xoáy kia.

Dư Tắc Thành chợt động, nháy mắt đã đứng chắn trước luồng khí xoáy, giơ kiếm chém vào cảnh tay kia. Lập tức chém trúng cánh tay, nhưng không gây được chút tổn thương nào cho nó, nó vẫn tiếp tục vươn tới.

Bất chợt trên thân Dư Tắc Thành xuất hiện kiếm cưu. Lục Kiếm hợp nhất, phát ra vô số uy năng, một kiếm này nhất định sẽ chặt đứt được cánh tay Ma Thần.

Nhưng Dư Tắc Thành còn chưa kịp phát ra kiếm này, cánh tay kia đã rụt lại rất nhanh vào trong cánh cửa. Dường như Ma Thần bên kia linh cảm được nguy hiểm, cho nên lập tức lui lại.

Cánh cửa kia càng ngày càng thu nhỏ lại, trong đó vang lên một tiếng gầm giận dữ. Dư Tắc Thành nghe vậy bèn lên tiếng nói:

- Ngươi đừng la lối, có thể không lâu sau ta sẽ tới thăm ngươi, chăm sóc cái đầu trên cổ ngươi, hãy chờ xem.

Cánh cửa kia hoàn toàn biến mất, rốt cục luồng khí xoáy cũng bị nén lại chỉ còn chừng một thước, không còn giãy dụa. Dư Tắc Thành lấy trong không gian trữ vật của mình ra một thanh phi kiếm, may là trước đây hắn đã vào đại điện Ám Ma mua sắm một phen.

Dư Tắc Thành ném phi kiếm này vào luồng khí xoáy, lập tức nó bị phi kiếm hấp thu, bám vào thân phi kiếm. Sau đó Dư Tắc Thành không ngừng niệm chú, dùng chân nguyên lực của mình tẩy rửa kiếm này, khoảng nửa canh giờ sau mới chấm dứt. Chỉ cần chờ sau tám mươi mốt ngày, phân thân A Bà Cụ La Ma Thần này sẽ trở thành Kiếm Linh của Dư Tắc Thành.

Sau khi Dư Tắc Thành hoàn thành chuyện này bèn đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy trận chiến phía dưới cũng đã chấm dứt. Dưới sự tàn sát của Thanh Hà và Yến Quy Lai, lại thêm chiến sĩ Nhân tộc kéo tới, tất cả Dị tộc trưởng thành đều bị giết chết, chỉ có hơn ngàn Dị tộc còn nhỏ bị bắt sống, trói chặt lại.

Dư Tắc Thành nhìn qua, Hoắc Đức vội nói:

- Tiền bối, chúng ta bắt đám Dị tộc còn nhỏ này về, Ngưu Đầu Nhân có thể chế tạo binh khí, còn có thể cày ruộng. Trư Đầu Nhân có thể nuôi lấy thịt, những Dị tộc khác sau khi hoạn đi có thể sử dụng làm nô lệ, còn có thể bán đi, sẽ giải quyết được vấn đề thiếu lực lao động của chúng ta.

Dư Tắc Thành nhìn y nói:

- Hãy cố gắng tranh thủ cơ hội, sau trận chiến này, nơi đây không còn Dị tộc. Nhân tộc ắt sẽ phát triển hưng thịnh. Ngươi hãy cố phát triển cho tốt, đừng phụ một phen vất vả của ta.

Hoắc Đức nói:

- Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, chúng ta chắc chắn sẽ không phụ lòng ngài.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Nhớ kỹ, phải làm một con đường trước, nối liền hai phía, như vậy mới có thể hấp dẫn thương đội và nhiều nhân khẩu hơn. Ngoài ra bất cứ lúc nào cũng không được quên việc phòng ngự, phải xây dựng thêm nhiều tháp canh, tiễn tháp để đề phòng, nếu có chuyện gì hãy chạy tới thành lớn cầu viện. Cho ngươi cái này, đây là tiêu ký của Hiên Viên kiếm phái, thành lớn nhìn thấy sẽ không dám không tới cứu viện các ngươi.

- Kiểm tra kỹ hài tử mới sinh, nếu phát hiện có Linh Căn lập tức bồi dưỡng cho thật tốt. Được rồi, hãy tự lo cho tốt, đừng phụ kỵ vọng của ta.

Lúc này Cửu Đầu Độc Long vẫn ngoan ngoãn đứng đó, cung kính nhìn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành quay đầu lại nhìn y không nói bất chợt tiêu ký của thế giới Bàn Cổ trên ngực chợt lóe, phát ra một đạo hào quang chiếu vào Cửu Đầu Độc Long. Nháy mắt Cửu Đầu Độc Long hơi sững sờ, bị đạo hào quang kia hấp thu vào thế giới Bàn Cổ còn đang tiến hóa của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn mặt đất thi thể ngổn ngang, các chiến sĩ Nhân tộc đang thu dọn chiến trường. Từ hôm nay trở đi, một vùng trời đất này là địa bàn của Nhân tộc, mọi người có thể yên tâm khai phá đất đai, cày cấy trồng trọt, sinh sôi nảy nở, dần dần trở nên hưng thịnh.

Đột nhiên Dư Tắc Thành chợt nghĩ, người tu tiên thật ra chính là kiếm và thuẫn của Nhân tộc. Nhờ có năng lực của người tu tiên, vào thời thượng cổ Hiên Viên Hoàng đế mới có thể đánh tan tám mươi mốt Thiên địa Dị tộc.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành quay sang gọi hai sư đệ đang hưng phấn tán gẫu gần đó:

- Thanh Hà, Quy Lai chúng ta đi.

Xong việc rũ tay áo, ẩn tàng cả thân danh.

Ba người bay vọt lên không, hóa thành hào quang bay về phương xa. Lúc này tất cả phàm nhân quỳ xuống kêu lớn:

- Cảm tạ tiên sư.

Dư Tắc Thành nói với hai người bọn Thanh Hà:

- Sao hả, các đệ có cảm giác gì?

Yến Quy Lai nói:

- Vô cùng thoải mái, thích thú, chuyện lần này đệ có cảm giác mình làm rất đúng. Nếu về sau còn có chuyện như vậy nữa, đệ sẽ ra sức.

Thanh Hà nói:

- Cảm giác làm anh hùng thích thật.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Ai nói chúng ta sẽ đi như vậy, nếu đi không phải là chúng ta đã phí công vô ích một lần sao? Các đệ hãy ẩn giấu kiếm quang, độn hóa thân ảnh theo ta. Dị tộc đã chiếm cứ nơi này vạn năm, ta không tin bọn chúng không có bảo bối gì, không thể vất vả không công lần này, thế nào cũng phải kiếm chút thu hoạch.

Dứt lời, hắn mang theo thân hình hai người bay về phía vùng đất cỏ lau. Tính Dư Tắc Thành không khi nào để mình phí công mà không có thu hoạch.

Nhờ có ký ức của Cửu Đầu Độc Long do thần niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật đọc được. Dư Tắc Thành bay sâu vào trong đám cỏ lau. Theo như ký ức của Cửu Đầu Độc Long, trong đó có thánh địa của Dị tộc. Nghe nói Dị tộc năm xưa nhờ có thánh địa này che chở tránh được đại họa, mới có thể sinh sôi nảy nở trong vạn năm qua.

Hàng năm vào tiết Thanh Minh, chín tộc Dị tộc nơi này đều làm lễ để cảm tạ tổ tiên che chở.

Đại họa của Dị tộc hẳn là bị Hiên Viên Hoàng đế càn quét, khiến cho Nhân tộc hưng thịnh. Vào thời đó Tiên Nhân đầy trời, Thiên Ma đầy đất, có thể bảo vệ Dị tộc không bị phát hiện, thánh địa kia ắt có chỗ thần kỳ.

Hơn nữa dường như theo trí nhớ của Cửu Đầu Độc Long. Ma Thần này không tồn tại ở Dị tộc ngay từ đầu, mà xuất hiện đột ngột ở thánh địa Dị tộc vào ba trăm năm trước. Mỗi lần tới tiết Thanh Minh, đám Dị tộc này tàn sát người trong tộc để cúng tế Ma Thần.

A Bà Cụ La Ma Thần này bị phong ấn vào thời Hiên Viên Hoàng đế đã mấy vạn năm, vì sao lại đột ngột xuất hiện vào ba trăm năm trước? Những vấn đề này, Dư Tắc Thành muốn tới thánh địa tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn.

Nhờ cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, rất nhanh hắn đã tìm được một địa điểm trong vùng đất cỏ lau này.

Chỉ thấy sâu trong vùng đất cỏ lau có một đài đá trống trải rộng chừng trăm trượng, trên mặt dơ bẩn lầy lội, đầy phân hôi thối. Một bên đài đá bày đầy các loại vật tổ, trong đó còn có chín đống khô lâu to như ngọn núi nhỏ, trên đó toàn là khô lâu của vô số mãnh thú các loại, có cả khô lâu của chính đám Dị tộc kia.

ở một góc đài đá còn có mười mấy pho tượng thần, nhưng bụi bặm phủ đầy, mạng nhện giăng khắp, vứt chỏng trơ tán loạn, sứt tay mất chân. Có lẽ chính là Ma Thần được cúng bái trước khi A Bà Cụ La Ma Thần xuất hiện, sau khi A Bà Cụ La Ma Thần xuất hiện, chúng lập tức bị vứt sang bên.

Ba người đáp xuống đài đá, lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi khôn tả. Tuy rằng nơi này là thánh địa nhưng Dị tộc vốn có thói quen tiểu tiện khắp nơi, cho nên nơi này mới dơ bẩn như vậy.

ở trung tâm là tượng của A Bà Cụ La Ma Thần, trước tượng có một đống đá, hẳn là vật phẩm cúng tế. Những viên đá này phát sáng lấp lánh, có đá cuội, có đá đánh lửa, cũng có vài loại bảo thạch quý hiếm như kim cương, mã não...

Những bảo thạch này nếu phàm nhân nhìn thấy sẽ cao hứng vô cùng, nhưng bọn Dư Tắc Thành không thèm quan tâm tới. Nhìn dấu vết còn lưu lại mơ hồ trên những viên đá này. Yến Quy Lai nói:

- Sư huynh, chúng không ẩn chứa linh lực, lấy cũng vô dụng, chúng ta đi thôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Đi thôi, uổng công tới nơi này, không ngờ lại không có bảo bối gì cả.

Thanh Hà nói:

- Đúng vậy, quả thật là Dị tộc Man Hoang, chẳng khác gì tưởng tượng của đệ, dã man mà dơ bẩn, đi thôi sư huynh.

Dư Tắc Thành nghe vậy hơi sửng sốt, dường như có cảm giác khác thưởng khó tả. Ba người ngự kiếm bay đi, bay được ngàn trượng, đột nhiên Dư Tắc Thành dừng lại, bật cười ha ha:

- Thanh Hà, đệ nhắc lại câu nói vừa rồi cho ta một lần nữa.

Thanh Hà tỏ ra ngạc nhiên:

- Đệ có nói gì đâu, chỉ nói quả thật là Dị tộc Man Hoang, chẳng khác gì tưởng tượng của đệ, dã man mà dơ bẩn đi thôi sư huynh.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Dã man mà dơ bẩn... Các đệ không phát hiện rằng nơi này rất giống như tưởng tượng của chúng ta, không phát hiện rằng nơi đó vô cùng quen thuộc hay sao?

Phân rơi vãi đầy đất, thờ cúng hỗn loạn, tượng thần nằm lăn lóc, hơn nữa còn có vài viên kim cương mã não. Kẻ nào tới nơi này lấy được, sẽ không thất vọng hoàn toàn, cũng coi như có chút thu hoạch. Ảo trận này, thần thông này hay thật!

Sau đó hắn còn nói thêm:

- Chúng ta giao chiến với Dị tộc, đám Ngưu Đầu Nhân. Long Nhân mặc áo giáp, sử dụng vũ khí đồng bộ, tuyệt đối không phải là Dị tộc dơ bẩn dã man, tùy tiện tiểu tiện ở bất cứ nơi nào. Chúng ta quay lại, bị lừa rồi.

Dứt lời, ba người bay trở lại, đài đá vẫn có hình dạng như lúc nãy. Dư Tắc Thành chém xuống một kiếm, lập tức một tiếng nổ rền vang, đài đá vỡ ra một mảng, núi khô lâu sụp đổ, đống đá cúng tế văng ra khắp nơi.

Dư Tắc Thành tiếp tục chém xuống, đài đá càng ngày càng vỡ ra nhưng không thấy có biến hóa gì khác.

Dư Tắc Thành không hề dừng tay, miệng quát lớn:

- Còn không chịu hiện nguyên hình, để ta xem ngươi có thể chịu được tới mức nào. Dù là thật, ta cũng phải chém cho ngươi thành bụi đất.

Hắn lại chém thêm một kiếm, lần này đài đá hoàn toàn biến mất, tất cả gạch đá vụn đột ngột hóa thành dao động chân nguyên màu xanh. Quả nhiên hết thảy là ảo cảnh, đài đá này là do chân nguyên màu xanh kia hóa thành.

Nhìn thấy đài đá biến dạng, quả nhiên đã bị lừa. Thanh Hà và Yến Quy Lai cũng xuất kiếm tấn công vào tầng phòng ngự màu xanh đậm kia. Lập tức kiếm quang bắn ngược trở về, tầng hộ thuẫn phòng ngự màu xanh đậm này không ngừng chớp động, hóa giải thế công của cả ba người trong vô hình.

Dư Tắc Thành cười lạnh, bất chợt kiếm quang biến thành màu bạch kim, thuận thế chém xuống, hóa thành một cột sáng, chém mạnh vào hộ thuẫn màu xanh. Kiếm quang chém trúng, đột ngột bành trướng ra thành từng vòng tròn nhự gợn sóng. Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang màu bạch kim hình thành một cột sáng khổng lồ to chừng ba trượng, chính là kiếm pháp Sí Dực Tương Hợp.

Trong cột sáng khổng lồ này, từng đợt kiếm quang màu bạch kim như nước thủy triều đánh xuống không ngừng, hết đợt này tới đợt khác, không có vẻ gì là dừng lại. Dưới công kích mạnh mẽ của cột sáng màu bạch kim, hộ thuẫn phòng ngự màu xanh dần dần yếu đi, sau đó tan thành tro bụi không tiếng động. Bên dưới tầng hộ thuẫn này lộ ra một thành nhỏ kỳ dị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1193)