Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0522

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0522: Mối nhục Hiên Viên - Chỉ huy kiếm trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Lazada


Dư Tắc Thành hơi hiểu ra bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên trên vách đá, chẳng trách tổ sư gia xây nhà ở nơi này, quả nhiên là đạo pháp tự nhiên.

Dư Tắc Thành ngồi đây chậm rãi tu luyện, dần dần chìm vào trong cảm giác dung hợp cùng thiên địa. Tuy rằng nơi đây không có linh khí sung túc nhưng tu vi của hắn vẫn ngày càng tinh tiến, cảm giác như tiến triển cực nhanh, không hay không biết năm tháng trôi qua. Thời gian cứ trôi qua như vậy từng ngày, đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác rằng mình có thể thăng lên một cảnh giới nữa.

Nhưng Dư Tắc Thành không dám bế quan thăng tiến cảnh giới, bởi vì ngày đại lễ ngay trước mắt. Dư Tắc Thành không muốn để lỡ cơ hội này.

Ngày hôm ấy còn cách đại lễ tổ sư có ba ngày, Dư Tắc Thành còn đang cân nhắc xem mình có nên trở lại Thiên Đạo phong để xem có ai ở đó không. Đột nhiên giữa đất trời như vang lên một thanh âm chấn động, tâm thần Dư Tắc Thành cũng chấn động theo, dường như có đại sự mới phát sinh.

Sau đó tiếng gầm của chưởng môn Thạch Cơ vang vọng khắp Hiên Viên kiếm phong, tiếng gầm này hẳn là Thiên Giác, khiến cho cả thế giới Hiên Viên chấn động. Trên Cơ Thủy hà, khắp trong vạn dặm có thể nghe thấy tiếng gầm này:

- Ta truyền Hiên Viên lệnh, các đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe lệnh. Đây là Thiên Tiên Kiếm Hồn lệnh, tất cả đệ tử Trúc Cơ Kim Đan Nguyên Anh xuất động, rửa nhục phái ta, tiêu diệt Bát Tàn môn! -

Lập tức giữa đất trời vang lên vô số thanh âm Thiên Giác, Thần Giác, Hồn Giác đáp lại:

- Đệ tử tuân lệnh.

Dư Tắc Thành không tự chủ được cũng đáp:

- Đệ tử tuân lệnh.

Dư Tắc Thành lập tức bỏ qua hết thảy, ngự kiếm bay thẳng về phía Huyết Cương kiếm phong. Dọc trên đường đi, chỉ thấy trên không vô số điểm sáng, vô số đệ tử Hiên Viên đang tập trung về nơi này.

Dư Tắc Thành không nói gì, nhanh chóng bay về phía Hiên Viên kiếm phong, chỉ thấy ở đó đã tập trung hơn ngàn người, ở trung tâm có hai người đang đứng, chỉ cần nhìn qua, tuy rằng không thấy rõ mặt mũi bọn họ, nhưng có thể biết đó là lão bất tử và lão đông tây.

Phía sau bọn họ có chừng mười hai Nguyên Anh Chân Quân. Trong đó Dư Tắc Thành biết được Hữu Hùng sư tổ, ứng Long sư tổ, Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tổ, Tung Hóa Chân Quân. Có thể nói rằng trên Phản Hư Chân Nhất, dưới Trúc Cơ, dốc hết trọn ổ mà tới.

Có chuyện gì vậy, ắt hẳn là đại sự... Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc này tại các lĩnh các phong, không ngừng có các Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ tập trung về.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này chưởng môn Thạch Cơ lên tiếng nói:

- Diệp Lạc, con hãy nói với mọi người.

Diệp Lạc ư? Y là đệ tử Hiên Viên năm xưa cùng ở ngoại môn với Dư Tắc Thành, đạt tới Trúc Cơ kỳ được tiến vào nội môn. Năm ấy ở thí luyện Trúc Cơ, Dư Tắc Thành từng đối chiến cùng y, cũng là đồng môn sư huynh đệ với Dư Tắc Thành.

Chỉ thấy lúc này Diệp Lạc đang đứng trên một thanh phi kiếm, từ xa nhìn lại không thấy rõ mặt mũi y. Mà dường như y cũng không phải đang ngự kiếm, đang bị trọng thương. Lúc này y lên tiếng nói:

- Các vị đồng môn. Sáu tháng trước, sáu sư huynh đệ Trúc Cơ chúng ta du ngoạn thiên hạ ở sáu châu Mạc Bắc. Sau khi nhận được thông cáo sắp tới đại lễ tổ sư, chúng ta muốn cống hiến cho môn phái một phần lễ vật, coi như biểu hiện tình đệ tử.

- Vì vậy chúng ta bắt đầu tìm khắp sáu châu, ở phường thị của Sơn Thành Lộ Bất Bình, trong một gian hàng cũ, chúng ta nhận ra một món bảo vật là Huyết Sát Xá Lợi. Chúng ta mua xá lợi này, không ngờ bị chủ quản phường thị Bát Tàn môn là Khuyết Chỉ Chân Nhân phát hiện, ép chúng ta phải bán lại Huyết Sát Xá Lợi. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta sao thể nhịn được nỗi nhục này, hơn nữa đây là lễ vật chuẩn bị dâng lên tổ sư gia, chúng ta kiên quyết không bán.

- Vì vậy xảy ra đại chiến, sáu người một tổ kiếm cưu chúng ta xông ra khỏi phường thị, độn xa năm ngàn dặm. Tên Khuyết Chỉ Chân Nhân kia bèn bẩm báo lão sư y là Nhất Chỉ Chân Quân, lão ta truy sát chúng ta năm ngàn dặm, đuổi kịp chúng ta bên ngoài thành Cô Tô, đánh chết năm vị đồng môn, cướp đi Huyết Sát Xá Lợi.

- Trước khi bị giết, Thanh Mộng sư tỷ của ta dùng lời khích tướng, báo ra danh hiệu Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Lão nói lão ức hiếp Hiên Viên kiếm phái chúng ta thì đã sao, chẳng phải bình thường Hiên Viên kiếm phái chúng ta hết sức ngông cuồng sao... Ta sẽ cho thân thể các ngươi biến thành bát tàn.

- Vì vậy lão bèn tiến hành phế đi thân thể của mấy người chúng ta. Thanh Mộng sư tỷ không chịu được nỗi nhục thân thể tàn phế, cho nên tự đoạn kinh mạch mà chết. Vì muốn báo tin này về môn phái, cho nên ta nhẫn nhục sống tạm một thời gian, rốt cục được đạo hữu Cổ Kiếm trợ giúp mới trở về được sư môn.

Dứt lời, Diệp Lạc giơ hai tay ra, chỉ thấy tay phải y mất hết các ngón, tay trái cụt tới tận khuỷu. Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo y, mắt mù, tai mất, mũi mất, coi như dung mạo bị hủy hoàn toàn.

Diệp Lạc lại nói:

- Tàn phế thứ tám là tuyệt đường sinh sản. Ta không thể bảo vệ được danh dự Hiên Viên kiếm phái, ta có lỗi với liệt tổ liệt tông. Hôm nay ta phải đi theo bọn Thanh Mộng sư tỷ, dùng máu rửa sạch mối nhục này, xin các vị đồng môn báo thù giùm chúng ta.

Dứt lời, thình lình Diệp Lạc cúi đầu với mọi người, sau đó chấn mạnh một cái, lập tức kinh mạch toàn thân đứt đoạn, đứng trơ ra đó, tuyệt khí bỏ mình.

Lúc này toàn trường không có một thanh âm nào cả, chỉ có cảm giác phẫn nộ vô cùng dâng lên trong lòng mọi người. Quả thật phẫn nộ vô cùng, đồng môn bị nhục, tự đoạn kinh mạch mà chết, Hiên Viên kiếm phái bị khinh thường tới mức này... Hết thảy chuyện này quả thật khiến cho người ta không thể nào nhịn được, trong lòng mọi người như vừa bùng nổ. Có một thanh âm đồng thời chấn động trong cơ thể tất cả, báo thù, báo thù...

Giữa lúc mọi người im phăng phắc, chưởng môn Thạch Cơ đột ngột lên tiếng nói:

- Bát Tàn môn đã liên kết với Thất Thương tông đề phòng chúng ta trả thù. Bọn chúng tụ tập ba Phản Hư Chân Nhất, mười bảy Nguyên Anh Chân Quân, tử thủ Bát Tàn môn. Có lẽ đây là kế hoạch của Đồ Cưu minh kia sắp đặt đối phó chúng ta, phản kích chúng ta. Các vị, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Đánh tới, tiêu diệt sơn môn Bát Tàn môn, xông qua vòng mai phục của địch nhân, giết chết thân nhân của chúng, hủy diệt truyền thừa của chúng.

- Tiêu diệt Bát Tàn môn, Thất Thương tông trợ giúp chúng, phàm là địch của ta, tất cả đều phải chết. Cho dù chỉ còn lại một người một kiếm, lòng ta không chết, tuyệt đối bất khuất.

Sau đó chưởng môn Thạch Cơ lại quát:

- Đệ tử Hiên Viên ở đâu, kiếm của các ngươi có còn không?

Lập tức vô số thanh âm đáp lời vang lên, Dư Tắc Thành cũng đáp theo:

- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng vẫn còn.

Chưởng môn Thạch Cơ bắt đầu hát lên bài chiến ca của Hiên Viên kiếm phái, ca từ toàn là cổ ngữ, ngôn ngữ lưu loát, nhịp điệu tinh tế vô cùng. Ca khúc cổ kính thê lương, mang theo khí tức viễn cổ Hồng Hoang, giống như tiên âm.

Trong tiếng ca vang lên hùng tráng, Dư Tắc Thành cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi lên bừng bừng. Báo thù, báo thù... hiện tại chỉ còn lại một niềm tin này, hắn cũng hòa tiếng ca cùng mọi người, nhìn sang xung quanh, tất cả đều như thế.

Theo chưởng môn Thạch Cơ hát lên, lão bất tử, lão đông tây cũng hát theo. Tiên Giác do bọn họ phát ra lập tức vang vọng khắp địa vực Thiên Nam, tất cả đệ tử Hiên Viên đều nghe thấy.

ở các phong có người phụ họa, ban đầu là Thiên Giác của các cao thủ Nguyên Anh. Sau đó Hồn Giác hát theo, cuối cùng Thần Giác, Tâm Giác cũng cùng nhau cất tiếng.

Toàn bộ thế giới động phủ Hiên Viên rung lên kịch liệt theo tiếng hát này. Tầng mây trên cao bắt đầu quay cuồng, chiến ý dâng trào kích động trong lòng mọi người.

Chưởng môn Thạch Cơ bay vút lên không, lão bất tử, lão đông tây theo sát phía sau, ông đứng giữa không trung, bên cạnh nháy mắt xuất hiện mười ba vị Nguyên Anh Chân Quân. Sau đó hơn trăm Kim Đan Chân Nhân nhất nhất hiện thân. Dư Tắc Thành cũng ngự kiếm bay lên, vô số kiếm quang lóe lên khắp cả bầu trời.

Trong lòng mọi người lúc này chỉ còn lại hai chữ báo thù, huyết thù phải dùng huyết mà tẩy rửa, chưa bao giờ Hiên Viên kiếm phái chịu nhục như vậy, ai nấy phẫn nộ vô cùng.

Lập tức sáu người hình thành một tổ, tạo thành trận kiếm cưu. Chưởng môn Thạch Cơ và năm vị Nguyên Anh Chân Quân tạo thành trận kiếm cưu thứ nhất, bọn họ là đầu cưu, thi triển Kiếm Tâm Tuệ, khống chế đại trận.

Sau đó mỗi vị Nguyên Anh Chân Quân còn lại hợp cùng năm Kim Đan Chân Nhân tạo thành một trận, chia nhau thi triển Kiếm Phi Dực, Kiếm Tinh Vũ, Kiếm Quang Ngục, Kiếm Tiêu Diêu. Kiếm Ngưng Lão. Những Kim Đan Chân Nhân còn lại hợp cùng tu sĩ Trúc Cơ tạo thành một tổ, sau đó gia nhập vào trong đại trận.

Lần này xuất động mười ba Nguyên Anh Chân Quân, vị cuối cùng dường như vừa phá không chạy về, mệt thở hồng hộc nhưng vẫn trở về kịp lúc.

Lão bất tử, lão đông tây nháy mắt biến mất. Bọn họ không cần lập trận kiếm cưu, cả hai phá không mà đi.

Dư Tắc Thành phối hợp cùng năm tên đệ tử Trúc Cơ kỳ tạo thành một trận. Những tu sĩ Trúc Cơ không có Kim Đan Chân Nhân cũng tự động lập ra sáu người một tổ, tạo thành một trận.

Sau đó sáu kiếm trận hợp thành một tiểu trận là ba mươi sáu người. Sáu tiểu trận hợp lại thành một trung trận là hai trăm mười sáu người. Sáu trung trận hợp lại thành một đại trận là một ngàn hai trăm chín mươi sáu người.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1193)