← Ch.0059 | Ch.0061 → |
Hết thảy những chuyện nàv chẳng qua xảy ra chỉ trong nháy mắt, ba đại cao thủ Tiên Thiên hai chết một bị thương. Phi kiếm của đối phương quay lại công kích tên cao thủ sử kiếm kia, người nọ đã điên cuồng đâm Lý Dạ Bạch trăm kiếm, cũng không thể đánh nát lá chắn bạch quang. Nhìn thấy phi kiếm quay lại lập tức bỏ chạy trốn. Khinh công của y rất là cao minh, tốc độ cực nhanh, xoát xoát hai lượt đã bỏ chạy đến hơn ba mươi trượng, sau đó tiếp tục chạy trốn ra ngoài xa.
Lý Dạ Bạch chỉ ra phi kiếm, phi kiếm kia lập tức đuổi theo tên cao thủ Tiên Thiên, xem ra lão đã nổi sát tâm không muốn buông tha cho bất cứ kẻ nào.
Trong khoảnh khắc phi kiếm đâm trúng cao thủ Tiên Thiên, trong hàng đệ tử bên cạnh đang ra sức chém giết Hắc Hổ đường, bất chợt xuất hiện phản ứng của pháp lực. Một viên gạch vàng to chừng bốn thước bất chợt xuất hiện trên không trung nhắm Lý Dạ Bạch ném tới. Trong đống thi thể năm lăn lóc dưới đất chợt có một thi thể nhảy lên vươn tav phun ra một đạo khói đen nhanh không kém viên gạch vàng tấn công về phía Lý Dạ Bạch.
Đây là người tu tiên, đây mới là sát thủ cuối cùng của Mã Lão Hắc, bốn tên cao thủ Tiên Thiên kia chỉ là mồi nhử mà thôi. Dư Tắc Thành lập tức bừng tỉnh ngộ. Hơn nữa Lý Dạ Bạch nhìn bề ngoài uy mãnh, thật ra bên trong đã bị thương. Hiện tại lão chỉ có thể điều khiển phi kiếm bản mệnh giết người, chưa hề phóng xuất một pháp thuật nào khác, có thể thấy được thương thế khá nặng. Dưới hai loại pháp thuật công kích, lão chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Lập tức khói đen đánh trúng Lý Dạ Bạch, tầng lá chắn bạch quang mỏng kêu rắc một tiếng rồi vỡ nát, sau đó viên gạch vàng nện xuống, lập tức một tiếng nổ ầm, nơi đó dâng lên một mảnh tro bụi. Trong thần thức của Dư Tắc Thành, cảm ứng về sinh mạng của Lý Dạ Bạch đã hoàn toàn biến mất.
Hai người tu tiên vừa xuất hiện này, hành động của bọn họ hoàn toàn ra ngoài dự kiến mọi người. Bọn họ không thèm xem xét Lý Dạ Bạch sống hay chết, mà là cùng nhau nhắm về phía phi kiếm đang lơ lửng trên không.
Thật ra bọn họ cũng đã phát hiện dấu hiệu sinh mạng của Lý Dạ Bạch đã hoàn toàn biến mất trong thần thức của mình, cho nên bọn họ mới điên cuồng cướp đoạt thanh phi kiếm kia. Người tu tiên mập mạp sử dụng viên gạch vàng có tốc độ cực nhanh, chộp được phi kiếm lơ lửng bất động giữa không trung, nhìn mộc kiếm dài một thước ba tấc màu đen trong tay phát ra một tràng cười ha hả.
Thanh âm chưa dứt, người tu tiên phía sau đã phun một ngụm khói đen về phía y. Ngay lập tức ngụm khói đen kia đã phun trúng vào thân thể người tu tiên mập mạp. Người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ tóc trên đầu, y phục trên người bắt đầu chảy ra thành nước, hoàn toàn tan rã
Nhưng y vẫn không buông mộc kiếm, cất tiếng quát lớn:
- Quỷ Yên Tử, không ngờ ngươi dám công kích ta như vậy, không sợ bị gia tộc của ta trả thù, hủy đạo tràng của ngươi sao?
Quỷ Yên Tử âm trầm đáp lại:
- Đạo tràng bị hủy có thể xây dựng lại, đệ tử chết sạch có thể thu mới, nhưng nếu bỏ qua Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm tam giai này sẽ không tìm đâu ra nữa. Hơn nữa Trấn Hồn Kim Chuyên của Kim Hâm Tử ngươi dường như cũng là nhị giai, cho ta luôn một thể đi thôi.
Sau đó y lại phun ra một ngụm khói đen, Kim Hâm Tử rống to một tiếng, viên gạch vàng kia bay lên định đánh tới Quỷ Yên Tử. Nhưng Quỷ Yên Tử quay đầu lại phun ra một ngụm khói đen nữa, ngăn trở viên gạch vàng, sau đó tiến lên dốc hết toàn lực cướp đoạt thanh phi kiếm. Kim Hâm Tử nỗ lực giãy dụa, hai người lập tức đánh nhầu cùng một chỗ, lăn qua lăn lại trên mặt đất cố gắng cướp đoạt phi kiếm về mình.
Hắc Hổ đường mời đến hai người tu tiên, không ngờ sinh ra nội chiến ngay trước mặt mọi người, lăn lộn trên mặt đất tranh đoạt một thanh phi kiếm. Lập tức tất cả mọi người cảm thấy váng đầu hoa mắt, quả thật không thể tin được vào mắt của mình, đây là những người tu tiên cao cao tại thượng, bay lượn trên không sao?
Không chờ cho mọi người hiểu được, Quỷ Yên Tử đã lập tức đoạt lấy phi kiếm, sau đó bật cười ha hả. Thế nhưng tiếng cười của y chưa dứt thanh phi kiếm kia bất chợt lóe lên, chớp động vài cái, lập tức Quỷ Yên Tử bị chém thành mười mấy khúc, thi thể ngã ầm một tiếng văng tung tóe thảnh nhiều mảnh.
Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn về phía đó chỉ thấy Lý Dạ Bạch đang đứng sừng sững, lạnh lùng nhìn mọi người. Đạo bào trên người lão phát ra hào quang ngũ sắc nhưng trong thần thức của Dư Tắc Thành vẫn không cảm ứng được khí tức sinh mạng của lão.
Lúc nàv người tu tiên mập mạp Kim Hâm Tử điều khiển viên gạch vàng, bộ mặt đã bị độc khói ăn mòn xuất hiện thối rữa, nhưng vẫn kinh ngạc kêu lên:
- Ngũ Thải Tử Tước Y, đây là Ngũ Thải Tử Tước Y, khó trách lão không có dấu hiệu của sinh mạng, có thể tránh khỏi cảm ứng của thần thức chúng ta. còn chưa dứt lời, viên gạch vàng kia lại ném mạnh về phía Lý Dạ Bạch. Trên người Lý Dạ Bạch chợt lóe hào quang ngũ sắc, dâng lên mây tía ngăn trở viên gạch vàng kia, sau đó phi kiếm nhắm đối phương đâm tới. Viên gạch vàng kia lập tức quay về ngăn cản, hai thứ vũ khí va chạm vào nhau trên không. :
Vào khoảnh khắc này Dư Tắc Thành phát hiện hào quang ngũ sắc kia có vẻ ảm đạm, hắn bất chợt ra tay, kích hoạt đủ các loại phù lục thu được của Hàn Dương như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, Hỏa Hải thuật, Hoả Cầu thuật, Cự Mộc thuật, tiên thuật Triền Nhiễu...
Dư Tắc Thành phóng ra một lượt những pháp thuật này, sau đó chui vào trong đám người, ngã vào giữa đám thi thể trên mặt đất, mặt hướng về phía trước vờ như đã chết.
Tất cả những pháp thuật kia hoàn toàn đánh trúng Lý Dạ Bạch. trên người lão lóe lên hào quang ngũ sắc kịch liệt. Những pháp thuật này đối với lão đêu không có hiệu quả gì, nhưng hào quang của Ngũ Thải Tử Tước Y lại dần dần trở nén ảm đạm, hơn nữa toàn thân lão chững lại một chút, phi kiếm trên không trung cũng đình trệ một chút.
Dư Tắc Thành tạo ra cơ hội này, chỉ cần tên Kim Hâm Tử kia nắm chắc, còn có cơ hội nhất định để xoay chuyển tình thế hoàn toàn có thể đánh chết Lý Dạ Bạch. Nhưng lại một lần nữa ra ngoài dự liệu của mọi người, trong khoảnh khắc Lý Dạ Bạch đình trệ, không ngờ Kim Hâm Tử buông bỏ không công kích Lý Dạ Bạch, mà là quyết định quay đâu bỏ chạy. Không biết y sử dụng pháp thuật gì, chỉ nhún mình hai, ba lượt đã chạy ra xa hai dặm, viên gạch vàng kia bảo vệ ở phía sau, rất nhanh y đã biến mất trong rừng cây xa xa.
Chạy trốn, không ngờ Kim Hâm Tử lại chạy trốn một cách vô si như vậy, đệ tử Hắc Hổ đường tại trường lập tức cảm thấy trong lòng lạnh toát. Kim Hâm Tử đi rồi còn ai có thể ngăn trở phi kiếm này đây?. Ánh mắt mọi người chợt sáng như sao, lập tức vô số người tập trung vào Dư Tắc Thành đang giả làm thi thể nằm trên mặt đất, Dư Tắc Thành muốn giả vờ không biết là không có khả năng.
Lý Dạ Bạch há miệng thở phì phì, mới vừa rồi gặp phải pháp thuật công kích liên tiếp, đối với lão cũng không phải dễ dàng chịu đựng như vậy. Theo ánh mắt của mọi người, lão cũng nhìn về phía Dư Tắc Thành đang giả làm thi thể nằm trên mặt đất, oán hận nói:
- Đây là phù lục hộ thân do đồ đệ ta chế tác ư, ngươi đền mạng cho ta đi thôi...
Nói xong, lão định điều khiển phi kiếm công kích Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức nhảy lên tiên hạ thủ vi cường, lấy hỏa phù ra cắn răng một cái, xuất ra phương pháp sử dụng đặc thù. Tấn công chỉ một ngọn lửa đối với Lý Dạ Bạch chỉ là vô ích, chỉ có cách này...
Lập tức hỏa phù hóa thành một luồng lửa lớn, toàn bộ hỏa phù vỡ nát, năm ngọn lửa hợp nhất, hình thành lực công kích lớn nhất, hóa thành một luồng hỏa cầu thật lớn bắn về phía Lý Dạ Bạch.
Hào quang ngũ sắc trên người Lý Dạ Bạch lại một lần nữa lóe lên, chịu đựng đám hỏa cầu kia bùng nổ, nhưng Ngũ Thải Tử Tước Y trên người lão lại trở nên ảm đạm vô cùng, không còn ánh sáng. Lão oán hận chỉ về phía Dư Tắc Thành, thanh phi kiếm kia chuẩn bị công kích.
Vào khoảnh khắc này, Mã Lão Hắc chợt động. Động tác của y nhanh như điện chớp, tựa như lão hổ xuống núi, bất chợt vọt tới trước mặt Lý Dạ Bạch đánh ra một đòn. Một đòn này đánh cho Lý Dạ Bạch bay lên giống như bóng cao su, bay ra xa khoảng chừng ba trượng.
Mã Lão Hắc lại tiếp tục động, nhắm Lý Dạ Bạch sắp rơi xuống đất động tác của y nhanh như tuấn mã. Ngờ đâu Lý Dạ Bạch giữa không trung lấy ra một tấm phù lục, phun huyết kích hoạt, sau đó cả người hóa thành một quầng sáng, nháy mắt bay về phía rừng rậm xa xa, phi kiếm kia cũng kêu vù một tiếng bay vào trong rừng rậm.
Mã Lão Hắc xông tới đó, phát hiện Lý Dạ Bạch biến mất, thấp giọng nói:
- Càn Khôn Na Di phù lục... Hẳn là tùy cơ bay ra trong phạm vi mười dặm xung quanh bên trong rừng rậm, các con đi tìm lão cho ta!
Nháy mắt bên người Mã Lão Hắc xuất hiện mười bóng đen, những bóng đen này đều là ác quỷ ma trành*, nháy mắt hướng xung quanh rừng rậm bay đi, tìm kiếm Lý Dạ Bạch.
(*Ma trành: người bị hổ an thịt, hồn không siêu thoát được, phải đi theo hầu nó gọi là ma trành. )
Sự xuất hiện của đám ma trành này chỉ có người tu tiên mới có thể nhìn thấy, phàm nhân bình thường với mắt thường căn bản không thể nhìn thấy. Mọi người chỉ nghĩ rằng Mã Lão Hắc đột ngột đại phát thần uy đánh người tu tiên kia chạy mất. Lập tức tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, phe Thái Dược bang lập tức sĩ khí sa sút tới mức thấp nhất.
← Ch. 0059 | Ch. 0061 → |