← Ch.0653 | Ch.0655 → |
Đạo thần thức lại nói:
- Xác định quyền hạn đã xong, hoan nghênh Đại Thống lĩnh Tiên Tần Lư châu Thái An phủ tới đây. Tiến nhận pháp chỉ, xác định pháp chi, khởi động thông đạo kết nối mở cửa, mời Đại Thống lĩnh tiến vào.
Lập tức trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện dao động chân nguyên, vách đá dày nơi này bắt đầu dần dần biến hóa, xuất hiện một vùng xoáy giống như một lỗ đen, cửa phủ mở ra.
Dư Tắc Thành bước vào lỗ đen. Ma Chủ Già Lam theo sau hắn. Tức thì hắn cảm nhận được thay đổi rất nhiều, năm xưa mình vào đây khó lòng chịu nổi, hiện tại chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Rốt cục trước mắt sáng ngời. Dư Tắc Thành tiến vào Di tích Tiên Tần, tới trạm trung chuyển.
Dư Tắc Thành đang ở trên một bình đài rộng khoảng chừng ngàn thước, dưới chân hắn chính là một trận pháp rất lớn, trên mặt đất toàn là các loại phù văn phù triện, dày đặc nhìn không ra nét.
Bên ngoài bình đài là cảnh sắc tối đen vô tận, giống như hỗn độn, không biết đâu là cuối. Một bên bình đài có một chiếc cửa vàng thật lớn, cao khoảng chừng mười trượng, trên cửa có chữ viết: "Tiên Tần đế quốc, Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trấn thủ phủ."
Nhìn thấy cửa vàng này, Dư Tắc Thành vô cùng cảm khái, mình đã trở lại nơi này, năm xưa nơi này đã làm thay đổi cả cuộc đời mình.
Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành đưa tay lên dịu dàng vuốt mặt mình một cái, suýt chút nữa nhảy dựng. Mình làm sao vậy, động tác vuốt mặt như vậy là động tác của nữ nhân, vì sao mình lại làm được động tác đáng sợ như vậy?
Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, lập tức Dư Tắc Thành tìm được đáp án, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm. Sau khi hắn có được quyền khống chế Ma Chủ Già Lam, lựa chọn phương pháp khống chế chiến giáp, ra sức bảo toàn chiến lực cho Ma Chủ Già Lam. Nhưng phàm chuyện gì có lợi cũng có hại, bản năng thân thể Ma Chủ Già Lam cũng dần dần ảnh hưởng hắn.
Nói rõ hơn. Dư Tắc Thành bất quá chỉ là Kim Đan Chân Nhân, mà Ma Chủ Già Lam lại là Phản Hư Chân Nhất, cho nên bản năng thân thể Ma Chủ Già Lam mạnh hơn, truyền lại những thói quen của mình cho Dư Tắc Thành. Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ Dư Tắc Thành sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành nữ nhân giống như Ma Chủ Già Lam. Bởi vì bản chất vốn có của con rối Thiên Ma chính là như thế, chỉ cần điều khiển nó, dần dần sẽ bị nó ảnh hưởng.
Dư Tắc Thành nghĩ tới đây sắc mặt đại biến, chuyện này không thể được, không thể để Ma Chủ Già Lam ảnh hưởng mình như vậy, mình tuyệt đối không chịu biến thành nữ nhân, phải tìm cách phá giải ảnh hưởng đáng sợ này.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, gạt bỏ nguy cơ này sang bên, đẩy cửa tiến vào. Sau hơn sáu mươi năm, mình lại trở về Di tích Tiên Tần năm xưa.
Năm xưa tới đây, nơi này bị người cướp sạch không còn, hiện tại trước mặt Dư Tắc Thành là một thế giới mới hoàn mỹ.
Lần trước tới đây, nơi đây hoàn toàn là một phế tích bị người cướp sạch không còn. Tất cả những gì có thể mang đi đều bị mang đi, hết thảy những gì có thể hủy diệt đều bị hủy diệt.
Lần này tới đây đã không còn bộ dạng như trước. Đại môn vừa mở, lập tức một thế giới xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Cung điện thật lớn, vườn hoa rộng rãi lộ vẻ phú quý xa hoa. Cung điện huy hoàng, tường trắng cây xanh, ngói đỏ, cửa son, đình đài lầu các, hoa viên giả sơn, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Thỉnh thoảng bạch hạc bay qua giữa không trung, chim hót bướm lượn trong hoa viên, dưới hồ cá lội tung tăng, mỗi một cảnh đều được xây dựng khéo léo tinh xảo, cảnh sắc hài hòa, phối hợp khéo léo.
Đình đài lầu các vô cùng xinh đẹp thanh tú, cây cỏ xanh tươi càng làm nổi bật cảnh sắc tuyệt trần. Trời trong nắng ấm, mây trắng lững lờ, bên dưới hoa viên giả sơn, dưới cầu nước chảy, lương đình thủy tạ, hồ nước xanh trong, đồi gò nhấp nhô, cảnh vật thanh tú, hình thái hùng vĩ.
Trên bầu trời có một nguồn sáng chẳng khác mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt, cả cung điện toát ra màu vàng rực rỡ dưới nguồn sáng này.
Cung điện màu vàng lộ ra khí thế nguy nga hùng vĩ, tường thành cao lớn sừng sững, cửa cung điện trước kia bị người gỡ mất, nay đã tu sửa lại, trước cửa có mười hai con rối Tiên Tần thân khoác kim giáp đứng nghiêm.
Những con rối Tiên Tần này thân cao mười trượng, dường như được làm bằng sắt thép. Bọn chúng nhìn thấy Dư Tắc Thành tới bèn đồng loạt thi lễ:
- Bái kiến Nam Tước Đại nhân, mời vào.
Lập tức một tiếng pháo đón chào nổ vang trên không, thảm đỏ hiện ra dưới đất, hoa tươi từ trên không rơi xuống, tiên nhạc du dương vang lên.
Dư Tắc Thành bước lên thảm, thảm di chuyển rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đưa hắn tiến vào trung tâm đại điện.
Đại điện vẫn có bộ dạng như trước, gạch vàng lát nền, trống không không có một vật, ngoại trừ một quả quang cầu lơ lửng ở trung tâm.
Dư Tắc Thành tiến vào đại điện, trước tiên mắt nhìn vào bức tường chính ở giữa, chữ viết dày đặc:
- Triệu quốc Thiên Quân Triệu Võ Linh Vương đã đến đây một chuyến.
- Tông chủ Thiên Ma tông Thần Quân Lưu Hưng Dư đã đến đây một chuyến.
- Kiếm Lão Nhân Kiếm Vô Kỵ đã đến đây một chuyến.
- Hồng Vũ Kim Cương. Ấn Nguyệt thiền sư, Ma Thiên đầu đà, Vạn Long thiền sư đã đến đây một chuyến.
- Thiên Nam Trảm Long Giả. Địa Bạch Tinh, Liễu Vô Cực đã đến đây một chuyến.
- Sát Nhân Giả Đường Trảm, Liễu Tế Phong, Kim Kiều A Nô, Lâm Nguyệt Nhi đã đến đây một chuyến.
- Hiên Viên kiếm phái Vương Âm Dương đã đến đây một chuyến.
- Đạo Đức tông, Quan Thần tông, Âm Dương phái, u Hồn Phệ Ảnh tông, Bất Ngôn tông, Hắc Vũ Ma Vu tông, Bạch Vũ Thánh Vu tông đã đến đây một chuyến, một tấc ngói cũng không chừa, kẻ tới sau ăn rắm đi thôi.
- Diệu Hóa Ngọc Chân Nhân đã đến đây một chuyến.
- Tà Tâm, Dương sắc, Ngân Nguyệt, Thiên Long, Phàm Trần đã đến đây một chuyến
- Dư Tắc Thành đã tới đây một chuyến.
- Phá Bại, Thủy Nhuận, Cô Lam. Thính Bạch, Cửu Tiêu, Cốc Sơn. Thất Nguyên đã tới đây một chuyến.
Nhìn những chữ này, cảm giác hiện tại của Dư Tắc Thành hoàn toàn khác với năm xưa. Những cái tên ở những hàng đầu là đại biểu cho lịch sử, đại biểu cho quá khứ, tất cả hiện lên trong đầu Dư Tắc Thành.
Hắn nhớ lại từng cái tên, cuộc đời, uy danh, những gì bọn họ đã làm. Ai nấy đều là nhân vật từng hoành hành thiên hạ, chỉ cần giậm chân một cái đã khiến cho hào kiệt trong thiên hạ phải run rẩy. Đời người ta có khi là như vậy, đắc ý đến tận cùng, có thể nhìn trăng đối ẩm.
Viết tên mình ở nơi này là biểu lộ sự tự tin, tương lai ta cũng có thể làm được như các người, có thể sánh ngang với các người. Nếu chút lòng tin ấy còn không có, vậy còn tu tiên làm gì nữa, về nhà làm phú ông đi thôi.
Dư Tắc Thành lấy Sát Na Quang Hoa ra, viết thêm bốn chữ "Hiên Viên kiếm phái" phía trước hàng chữ "Dư Tắc Thành đã tới đây một chuyến". Người có tên, cây có bóng, tương lai sẽ có một ngày ta làm cho đại danh Dư Tắc Thành vang vọng khắp cả thiên hạ, không ai không biết, không ai là không tôn kính.
Sau khi thêm chữ, Dư Tắc Thành đi vào trong, đột ngột phía trước xuất hiện một người, chính là Bạch Hà Tích. Y thấy Dư Tắc Thành bèn mỉm cười hỏi:
- Tắc Thành, đệ tới rồi ư?
Lúc này Bạch Hà Tích không còn bị động phủ Pháp Linh khống chế, thần thức của y vô cùng tỉnh táo. Nhưng y không biết rằng từ lâu mình đã không còn là người, đã bị động phủ Pháp Linh luyện chế thành con rối Tiên Tần, mượn thân thể y để ra ngoài Di tích Tiên Tần.
Y tựa như đang ở trong mộng, không biết tất cả những chuyện xảy ra khi đại chiến, y bị động phủ Pháp Linh phụ thể. Y vẫn tường rằng Dư Tắc Thành cũng giống như mình, cũng tới đây nhận nhiệm vụ Tiên Tần, y vẫn sống trong ảo giác.
Dư Tắc Thành nhìn y, hàng ngàn hàng vạn ý niệm xoay chuyển trong đầu. Có lẽ không biết gì chính là hạnh phúc, thôi thì cứ để y sống tiếp như vậy, tránh cho y tỉnh mộng biết được sự thật, càng thêm tàn khốc.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Bạch Đại ca, đệ tới rồi.
Sau đó bọn họ đi vào dưới quang cầu, lập tức có một thanh âm vang lên:
- Hoan nghênh ngài, Dư Tắc Thành, hoan nghênh Nam Tước Đại nhân trở lại Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trấn thủ phủ của Tiên Tần đế quốc.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta đã trở lại, có lẽ ngươi không ngờ ta có thể trở lại nơi này phải không?
Động phủ Pháp Linh đáp:
- Theo như tính toán, ngài chỉ có 7, 8% khả năng có thể trở lại, không ngờ ngài thật sự trở lại rồi, hoan nghênh ngài.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Lần này ta trở về, muốn làm một đại sự, một chuyện thay trời đổi đất, cần tới sự giúp đỡ của ngươi.
Động phủ Pháp Linh đáp:
- Đó là chức trách của bản Pháp Linh, xin Nam Tước cứ hạ lệnh.
Dư Tắc Thành nói:
- Còn nhớ trước đây, quê hương thành Lâm Hải của ta non xanh nước biếc, trù phú vô cùng, tuổi thơ của ta vô cùng hạnh phúc.
- Nhưng thỉnh thoảng lại có một đám dân chạy nạn tới. Có kẻ phải bán vợ đợ con, có kẻ tha phương cầu thực. Khi đó ta còn nhỏ, ta bèn hỏi phụ thân vì sao như vậy.
- Phụ thân cũng không trả lời thẳng cho ta biết, chỉ mỉm cười đưa cho ta xem một quyển sách, là quyển Thiên Trạch luận của đại nho Đạt Văn Đại sư vào thời Tiên Tần. Sau khi xem xong, dần dần ta mới hiểu, thì ra diện tích toàn Cổn Châu chỉ có bấy nhiêu, nhưng nhân khẩu lại gia tăng không ngừng, vô cùng vô tận. Khi nhân khẩu đạt tới một số lượng nhất định, ắt sẽ xảy ra thiên tai nhân họa, tiêu diệt bớt đi một số, như vậy số dân chúng còn lại mới có thể tiếp tục sinh tồn trên diện tích đất hữu hạn này. Cứ như vậy, thiên tai nhân họa sinh ra không ngừng, dân chúng lầm than.
- Cho nên hôm nay ta tới đây là muốn khởi động lại công trình tu sửa Cổn Châu còn dang dở năm xưa, nâng đất lui biển, khiến cho Cổn Châu năm xưa trở lại nhân gian một lần nữa.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, Bạch Hà Tích và Ma Chủ Già Lam vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ Dư Tắc Thành tới đây là vì mục đích này.
← Ch. 0653 | Ch. 0655 → |