← Ch.0796 | Ch.0798 → |
Nhờ có Dư Tắc Thành tới, bốn người Phong Linh Tĩnh mới có thể nghỉ lấy hơi. Thật ra ngoại trừ bốn người các nàng còn có một người nữa cũng là Kim Đan Chân Nhân, chính là đệ tử Vạn Kiếm Ma Tông, vừa giao thủ đã dung nhập thiên địa, kết quả là người đầu tiên bị thanh quang vây khốn.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã trừ hết thanh quang, nhờ vậy nàng mới có thể thoát thân, năm người bắt đầu vận công chữa thương.
Dư Tắc Thành bắt lấy cường địch, quay đầu lại nhìn các nàng, chợt có cảm giác nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Năm nữ nhân này toàn là Kim Đan Chân Nhân, một người là Phong Linh Tĩnh, một người là Bạch Tố của Liệt Thiên Kiếm Tông, còn một người quen nữa, không ngờ là Hứa Tiểu Nhã của Hỗn Nguyên Kiếm Tông, không ngờ có thể gặp được các nàng cùng một chỗ.
Thấy Dư Tắc Thành. Bạch Tố không khách sáo, lên tiếng nói:
- Cảm tạ. Tắc Thành, à không, hiện tại phải gọi là Diệt Độ Chân Quân.
Phong Linh Tĩnh và Hứa Tiểu Nhã không nói nửa lời, Dư Tắc Thành nói:
- Đừng khách sáo, cứ gọi ta Tắc Thành là được.
Bạch Tố nói:
- Hay gọi huynh là lão Dư vậy, nhiều năm không gặp, ôi...
- Thật sự là buồn bực, trước kia ta Trúc Cơ, huynh bất quá chỉ mới Luyện Khí kỳ, còn là một tiểu tử chưa ráo máu đầu.
- Sau ta vẫn Trúc Cơ, huynh đạt tới Kim Đan kỳ, giao thiệp ngang hàng cùng sư phụ, khi đó ta tức tối vô cùng, bất quá vẫn còn khả năng đuổi kịp. Hiện tại ta đạt tới Kim Đan, không ngờ huynh đã là Diệt Độ Chân Quân vang danh thiên hạ, hoàn toàn không còn cơ hội đuổi kịp nữa, thật sự là tức chết đi thôi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Đại Đạo có trước sau, bất quá ta chỉ đi trước một bước. Chỉ cần tin tưởng ở mình, nhất định sẽ có cơ hội.
Bạch Tố nói:
- Đúng vậy, tin ở bản thân mình sẽ có cơ hội, ta sẽ đuổi kịp huynh, huynh cứ chờ xem.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Các nàng làm gì ở đây?
Bạch Tố nói:
- Năm người chúng ta kết thành tỷ muội khác phái, mở ra một Bạch Liên biệt phủ ở nơi này, không biết vì sao tên Nguyên Anh Chân Quân biến thái này đột nhiên tập kích chúng ta. Tên này đạo pháp thông huyền, chắc chắn không phải là tán tu, không biết là sư tổ của phái nào mặt dày không biết xấu hổ, tới đây tập kích chúng ta như vậy. Chỉ chiêu đầu tiên đã phá được Dung Kiếm Thiên Địa của Ngũ muội, khiến cho Bạch Liên Ngũ Diệp trận của chúng ta không thể hình thành, bằng không chúng ta cũng không tới nỗi thảm hại như vậy.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, năm nàng này gồm có Phong Linh Tĩnh của Hiên Viên kiếm phái, Bạch Tố của Liệt Thiên Kiếm Tông, Hứa Tiêu Nhã của Hỗn Nguyên Kiếm Tông, còn hai nữ nhân kia thuộc hai phái còn lại của năm đại kiếm phái. Các nàng đều đạt tới cảnh giới Long Hổ, đều xinh đẹp như thiên tiên, toàn là mỹ nữ số một, số hai trong năm đại kiếm phái.
Năm người các nàng vì nhiệm vụ thí luyện của môn phái cho nên tụ tập lại với nhau, cảm thấy tâm đầu ý hợp bèn kết bái cùng nhau. Mỗi người đều có nguyên nhân riêng của mình, không muốn trở về môn phái, cho nên nhất quyết ở lại bên ngoài mở một động phủ tu luyện, cùng nhau tu luyện, cổ vũ cho nhau.
Cách đây chừng trăm dặm có một sơn mạch, các nàng tìm được một ngọn linh tuyền, mở động phủ, ở đó tiềm tu, gọi là Bạch Liên động phủ.
Không biết vì sao hôm nay có một tên Nguyên Anh Chân Quân tới đây, không nói nửa lời đã xuất thủ muốn bắt các nàng, cho nên mới diễn ra một trường đại chiến.
Năm nàng đã luyện tập một trận pháp, không hề e ngại Nguyên Anh Chân Quân bình thường. Nhưng pháp lực tên này vô cùng quái dị, không thể phá được thanh quang của y, cho nên vất vả vô cùng, muôn phần nguy cấp, ai nấy đều phát ra tín hiệu cầu viện môn phái của mình.
Cũng may Dư Tắc Thành đi ngang nhìn thấy, chạy tới cứu viện, bằng không hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.
Trong lúc nói chuyện, nữ Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma Tông rốt cục được cứu tỉnh, sau khi tỉnh lại lập tức cất tiếng thóa mạ ầm ĩ:
- Tên tiểu nhân đê tiện, là Nguyên Anh Chân Quân lại tập kích sau lưng, quả thật không biết xấu hổ...
Mắng chừng mười mấy câu, phát hiện ra Dư Tắc Thành ở đây, biết là nhờ hắn cứu viện, lúc này nàng mới im tiếng, thi lễ tạ ân Dư Tắc Thành cứu mạng.
Nữ tu sĩ của Vạn Kiếm Ma Tông này tên là Thủy Lam Chân Nhân, còn Kim Đan Chân Nhân của Ma Kiếm Yêu tông tên là Thiên Bạch Chân Nhân.
Mọi người bắt đầu hàn huyên cùng nhau, thật ra chủ yếu là Bạch Tố và Thủy Lam nói chuyện với Dư Tắc Thành không ngừng. Tính tình Bạch Tố vốn hào phóng tự nhiên, Thủy Lam chất phác, hai nàng tán gẫu cùng Dư Tắc Thành vô cùng hợp ý.
Phong Linh Tĩnh và Hứa Tiểu Nhã lặng yên không nói, Thiên Bạch Chân Nhân cũng không nói nửa lời, tính nàng là như vậy, lạnh lùng như băng giá.
Hàn huyên một lúc, Bạch Tố mời Dư Tắc Thành tới Bạch Liên biệt phủ của các nàng ở chơi vài ngày, Dư Tắc Thành lập tức bằng lòng. Thật ra trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn Phong Linh Tĩnh, rốt cục hôm nay gặp lại nhau, chuyện năm xưa cũng nên kết thúc.
Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, Phong Linh Tĩnh khác với các nàng khác. Tỷ như các Phản Hư Chân Nhất Già Lam hay Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành kết giao với các nàng xem nhau như bằng hữu, trong lòng không hề có chút áp lực nào. Vui thì hợp, không vui thì tan, các nàng cũng không thèm để ý Dư Tắc Thành có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, hai bên hết sức tự nhiên vui vẻ, hoàn toàn có thể khống chế bản thân mình.
Nhưng Phong Linh Tĩnh lại khác, Dư Tắc Thành có cảm giác nếu mình thích nàng, vậy phải chung sống với nàng, phải làm cho nàng vui vẻ, phải cho nàng hết thảy, không được làm nàng thương tổn.
Nhưng giữa hai người còn có một ngọn núi lớn vô hình, chính là Lưu Thi Vận.
Đối với hai nàng này, Dư Tắc Thành không thể đối xử giống như bọn Già Lam, Lạc Tĩnh Sơ, có thể nói cười vui vẻ, phong hoa tuyết nguyệt.
Dư Tắc Thành biết giữa hai nàng, mình phải chọn ra một người, nhưng nếu chọn một người, sẽ làm thương tổn người còn lại, đây là lựa chọn khó khăn nhất.
Dư Tắc Thành lấy cớ đề phòng đối phương còn có viện quân để nhận lời mời của bọn Bạch Tố, theo các nàng tới Bạch Liên biệt phủ. Mọi người ngự kiếm bay lên, bay ra hơn trăm dặm.
Lúc đầu các nàng nói về Bạch Liên biệt phủ gì đó, Dư Tắc Thành cũng không để ý, hắn cho rằng bất quá chỉ là một nơi tu luyện bình thường, mở vài cái hang trong lòng núi. Nhưng khi đến nơi Dư Tắc Thành không khỏi khen thầm, quả nhiên là một địa phương thật tốt.
Ngoài trăm dặm có một hồ nước rộng chừng ba mươi dặm, nước trong yên tĩnh, cảnh đẹp như tranh.
Trên mặt hồ toàn là hoa sen trắng, có rất nhiều đóa đang nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Bay đến trên hồ, Bạch Tố bấm quyết niệm chú, nháy mắt sáu người được truyền tống vào một hòn đảo nhỏ.
Đảo này nằm trong hồ, xung quanh là pháp trận nghiêm ngặt, người bình thường không tinh thông trận pháp rất khó lòng tìm được nơi này.
Dưới ánh nắng rực rỡ, một hòn đảo xinh như trong mộng hiện ra trước mắt mọi người. Đảo này rộng chừng bảy, tám dặm, có một ngọn núi thế núi không quá hiểm trở nằm ở giữa đảo. Trên núi có một ngọn linh tuyền, linh khí vô cùng sung túc, được pháp trận tụ tập lại, mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng kém gì linh tuyền trên Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong của Hiên Viên kiếm phái.
Nước linh tuyền theo núi chảy xuống, hội tụ ở trung tâm đảo thành một cái đầm, trong đầm toàn là hoa sen cực phẩm.
Tả hữu đầm này chính là Bạch Liên biệt phủ, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, rõ ràng là một tòa biệt viện của tiên gia.
Bạch Liên biệt phủ này có mười ba gian cung thất, đều nằm ở ven đầm, tường bằng bạch ngọc, ngói bằng lưu ly, trông vô cùng xa hoa mỹ lệ.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, khiến cho người ta ngửi thấy tâm thần sảng khoái. Tu luyện ở đây sẽ có tiến triến cực nhanh, quả là một nơi rất tốt.
Tới nơi này, Dư Tắc Thành khen ngợi hết lời. Sáu người tiến vào trong động, lại có đệ tử của các nàng tu luyện trong này, còn có một ít người làm bận rộn tới lui, không khí cũng không tới nỗi lạnh lùng hoang vắng.
Dư Tắc Thành thấy kết cấu của động phủ này không khỏi hết lời tán thán, đình đài lầu các nơi này thật sự khéo léo tinh xảo, sơn thủy dung hợp thành một thể, hoàn toàn có thể xưng là đạo pháp tự nhiên.
Dư Tắc Thành khen ngợi các nàng xây dựng nơi này tinh xảo, lập tức trên mặt các nàng lộ vẻ khác thường. Bạch Tố nhìn thoáng qua đồng bạn, sau đó mới nói:
- Thật ra nơi này không phải do chúng ta xây dựng, vốn là động phủ tiền kiếp của Thiên Bạch Đại tỷ, là do Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử xây dựng cho tỷ ấy.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, tiền kiếp của Thiên Bạch Chân Nhân?
Thủy Lam vốn nhanh mồm nhanh miệng, bắt đầu kể lại ngọn nguồn, Thiên Bạch Chân Nhân cũng không ngăn cản.
Thì ra tiền kiếp của Thiên Bạch Chân Nhân vào ngàn năm trước chính là ái thiếp của Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử, nơi này là động phủ của nàng. Sau Tàng Tinh Tử xung kích cảnh giới Phản Hư kỳ thất bại, buộc phải binh giải chuyển thế, cuối cùng Thiên Bạch Chân Nhân cũng đoạt xá chuyển thế.
Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử của Thanh Hải phái, cũng xưng là Bất Diệt lão tổ, trải qua mấy đại kiếp nạn vẫn không bị diệt. Từng ba lần binh giải, hai lần lôi kiếp bị đánh trở lại nguyên hình, đầu thai chuyển thế, nhưng lần nào cũng quật khởi, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Tàng Tinh Tử có thể khống chế chín mươi chín thanh Thiên Tân kiếm, tạo thành Thiên Tân kiếm trận vang danh thiên hạ. Thiên Tân kiếm do lão luyện chế chính là một trong vài loại phi kiếm hệ Kim tốt nhất Tu Tiên Giới.
Mẫu kiếm Kiếm Phi Dực của Dư Tắc Thành năm xưa chính là Thiên Tân kiếm của Tàng Tinh Tử, cũng coi như có chút uyên nguyên. Bất quá lần trước Tàng Tinh Tử bị đệ tử phản bội cho nên độ kiếp thất bại, tới nay còn chưa rõ tung tích.
← Ch. 0796 | Ch. 0798 → |