← Ch.0245 | Ch.0247 → |
Nhưng bây giờ đã qua bốn tháng mà gió tuyết trên bầu trời lại không giảm bớt chút nào, chẳng qua nó bị trận pháp che lại mà thôi. Hiện tượng này chỉ có một loại giải thích duy nhất, Chu Vũ Thái từ trong ngọc giản lo âu nói cho hắn biết, tu sĩ Tuyết Vực muốn tiêu diệt cả nền móng của Liên Minh Tứ Phái, tiến hành cuộc chiến diệt quốc.
Những cuộc chiếc diệt quốc trên Chu Tước tinh rất hiếm gặp. Dù sao cũng có sự can thiệp của lục cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc. Nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra loại chiến tranh này.
Trong sách cổ của Liên Minh Tứ Phái có ghi lại tổng cộng bốn lần xảy ra chiến tranh diệt quốc trên Chu Tước tinh. Loại chiến tranh này có ba lần nổ ra ở tứ cấp Tu Chân Quốc, một lần xảy ra ở ngũ cấp Tu Chân Quốc.
Nhưng không hề có ngoại lệ. Hễ là chiến tranh diệt quốc thì ở phía sau đều có bóng dáng của Chu Tước Quốc. Nói cách khác thì sự kiện lần này có thể do tu sĩ Tuyết Vực không dám lấy đủ loại phương pháp để đánh động Chu Tước Quốc, mà chỉ âm thầm tiến hành cuộc chiến tuyệt hậu.
Sau khi Chu Vũ Thái lo lắng phân tích. Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu. Liên Minh Tứ Phái không phải là quê hương, nhưng hắn đã sống trên con đường ở kinh thành này cũng đã hơn ba mươi năm.
Lúc này hắn đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, rồi than nhẹ một tiếng.
Câu nói cuối cùng Chu Vũ Thái qua truyền âm ngọc giản: để tra xét hành động lần này của Tuyết Vực quốc, phải thật sự có thái độ diệt quốc hay không? Liên Minh Tứ Phái đã phái ra mấy nhóm tu sĩ, đồng thời đi về mấy cái tứ cấp Tu Chân Quốc ở xung quanh để tìm minh hữu. Cùng lúc đó cũng đi đến ngũ cấp Tu Chân Quốc mà mình phụ thuộc để tìm viện binh. Nhóm người cuối cùng lại đi Chu Tước Quốc để dò xét sự thật.
Đến ngày phát ra ngọc giản, ba nhóm người trừ nhóm đi đến Chu Tước Quốc, tất cả đều quay trở về.
Nhưng đáp án lại làm cho tất cả mọi người trên Liên Minh Tứ Phái trầm mặc.
Minh hữu láng giềng ở bốn phía, phần lớn đều khách sáo ngênh đón người của Tứ Phái, nhưng lại im bặt chẳng đề cập đến chuyện tham chiến. Thậm chí còn có một số nước dứt khoát đóng cửa lánh đi không gặp. Cuối cùng từ trong miệng của một nước minh hữu láng giềng có mấy đời giao hảo, vì đồng tình mà mơ hồ nói ra, việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng đã truyền lệnh xuống, cấm không được tham dự vào.
Nhóm tu sĩ khác được phái đi ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng của Liên Minh Tứ Phái, đều vác bộ mặt u ám. Tin tức mà bọn họ đưa vể nói Vũ Đỉnh khỏi cần nộp lên trên. Việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc không tham dự.
Cuối cùng tổ tu sĩ đó phải trả một giá đắt, mới từ trong miệng một tu sĩ Anh Biến kỳ ở ngũ cấp Tu Chân Quốc, lấy được một cái tin tức làm cho bọn họ kinh hoàng.
Tu sĩ Tuyết Vực xuất hiện một người con gái có tư chất kinh người. Mặc dù là Chu Tước Quốc cũng phải lác mắt. Nàng chỉ cần thời gian một trăm năm đã đứng trên đỉnh Hóa Thần hậu kỳ, là một người có tư chất nhất trong vạn năm nay ở Chu Tước tinh.
Nếu mà như vậy thì cũng còn đỡ, nhưng tu luyện một trăm năm nàng chưa bao giờ ăn bất kỳ một loại đan dược nào. Kể từ đó lại càng được người ta chú ý tới và làm cho kẻ khác phải kinh hãi.
Chu Tước Quốc vì chuyện này đã phái tu sĩ ra đi đến điều tra, cuối cùng khẳng định chuyện này là thật. Vì vậy mới long trọng mời nàng gia nhập vào Chu Tước Quốc.
Chuyện này ở Chu Tước tinh cũng không phải là hiếm. Thường những người có tư chất cực cao, khi tỏa sáng là lúc được Chu Tước Quốc chú ý, kéo về làm tu sĩ nước mình.
Chẳng qua những người này khi được gia nhập vào Chu Tước Quốc thì thân phận và địa vị cũng không phải là quá cao. Nhưng đối với cô gái trẻ ở Tuyết Vực, Chu Tước quốc lại bất chấp tất cả mà cấp cho một thân phận cực cao.
Chu Tước Quốc làm vậy là muốn đi lên sau vô số năm không có tiến bộ, tranh thủ đạt đến thất cấp Tu Chân Quốc. Nhưng muốn đạt đến thất cấp ngoài việc tu vi của tu sĩ phải đạt đến một tầng cao hơn, còn cần một loạt những hành động chuẩn bị khác của bọn họ. Mức độ khó khăn có thể nói là rất cao.
Trước mặt thì Chu Tước Quốc ngay cả yêu cầu đầu tiên cũng chưa đạt được. Cho nên đối với loại người thiên tư cao như vậy xuất hiện trên Chu Tước tinh, tất nhiên được chú ý tới một cách đặc biệt.
Mà người con gái Tuyết Vực này với thiên tư của bản thân đã đạt đến cảnh giới làm kẻ khác phải tức lộn ruột. Kể từ đó Chu Tước quốc nhất định phải có nàng cho bằng được.
Nàng ta đồng ý gia nhập vào Chu Tước Quốc chỉ với một yêu cầu, là để cho Tuyết Vực Quốc tăng lên tới ngũ cấp. Đồng thời cũng phải để cho họ rời khỏi Tuyết Vực lạnh lẽo kia, chọn một quốc gia trên Chu Tước tinh làm nền móng.
Đúng lúc này, trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái xuất hiện Vũ Đỉnh. Mà Vũ Đỉnh này theo phân tích cuối cùng lại là vật thuộc về một tu sĩ Tuyết Vực Quốc. Vì vậy mới có cuộc chiến này.
Liên Minh Tứ Phái có thể nói là trong một trận chiến tranh đoạt Vũ Đỉnh, bị Tuyết Vực Quốc nhìn trúng, đã chọn chỗ này làm nền móng mới cho Tuyết Vực.
Còn cái Vũ Đỉnh kia vì sao xuất hiện ở Liên Minh Tứ Phái? Vì sao lại xuất hiện trong tay thái tử? Sau khi Liên Minh Tứ Phái phân tích, đã cho rằng đây là một âm mưu. Chẳng qua nếu bây giờ phủ nhận âm mưu này, cũng không cải biến được hiện thực.
Tin tức này sau khi được nhóm tu sĩ kia mang trở về, đã làm rung động toàn bộ Liên Minh Tứ Phái.
Ngọc giản của Chu Vũ Thái, Vương Lâm đã xem qua toàn bộ. Nội dung của nó khiến cho tâm tình của hắn có chút nặng nề. Hắn không nghĩ tới trong cuộc chiến tranh đơn giản tranh giành Vũ Đỉnh, bên trong lại ẩn tàng một tin tức kinh người như vậy.
Hắn nhìn những cửa hàng trên phố gần như đã trống rỗng, trong lòng có chút cảm xúc. Mấy tháng trước trên con đường này người qua kẻ lại vẫn nhộn nhịp. Cửa hàng ở khắp bốn phía mỗi sáng khi mở cửa đều cực kỳ náo nhiệt. Nhưng bây giờ bởi vì cuộc chiến giữa hai quốc gia, những con người bình thường đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Vương Lâm than nhẹ. Vào giờ phút này, hắn rất xúc động. Phàm nhân trong mắt tu sĩ còn thua cả con kiến. Nhưng những tu sĩ này cũng không quên, xuất thân của bọn họ cũng đều từ những người bình thường.
Vương Lâm không có biện pháp nào để ngăn cản chuyện này xảy ra. Hắn cũng không muốn tham dự vào. Đại đạo vô tình, sau khi cảm nhận được luân hồi thiên đạo, tâm tình lặng lẽ không một hơi thở của Vương Lâm đã có biến đổi. Hắn nhìn con đường, khẽ nói:
-Nên đi rồi. Làm xong một bước cuối cùng, thì rời khỏi chỗ này được rồi..
Nói xong, hắn lắc đầu, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa hàng lại. Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, mặc áo bông thật dày, đội nón da, đi về phương xa. Dần dần hình bóng của hắn, đã trở nên mờ ảo. Cuối cùng biến mất giữa trời đất đầy tuyết.
Thân thể Vương Lâm ở trên trời có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế lại cực nhanh. Trong lúc hắn phi hành, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang qua lại như thoi. Vẻ mặt người nào cũng âm trầm, dường như bầu trời đầy gió tuyết giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng mỗi người bọn họ.
Thậm chí giữa hai bên cũng rất ít khi nói chuyện với nhau. Mặc dù là người quen, lúc xẹt ngang qua nhau cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.
Vương Lâm phi hành một hồi lâu, mới đến chỗ cực Đông của Liên Minh Tứ Phái. Chỗ này năm đó là một cánh rừng rậm rạp, nhưng bây giờ nơi đây cũng chẳng còn một thân cây nào mà chỉ nhìn thấy một cánh đồng tuyết trắng.
Cánh đồng tuyết này so với khoảng trống đã được dọn sạch tuyết ở bên cạnh, thì giống như một dãy núi khổng lồ. Từng trận gió lạnh từ trong cánh đồng tuyết bay ra, mang theo vẻ tuyệt vọng.
Vương Lâm lẳng lặng đứng ở trên không, nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phía dưới. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn mới than nhẹ một tiếng, hai tay bắt pháp quyết, nhanh chóng biến hóa. Một ngọn gió lạ lập tức xuất hiện rồi thổi qua cánh đồng tuyết, sinh ra những tiếng rít thê lương.
Trong khoảnh khắc, giữa đất trời như tràn ngập những tiếng khóc than...Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi. Giống như đạo trời mênh mông hư vô, vĩnh viễn không có bờ bến.......
Chẳng qua những bông tuyết này có chút quỷ dị. Những ngọn gió tuy mạnh nhưng không thổi đi được những lớp tuyết. Cũng may mà mục đích của Vương Lâm không phải dọn dẹp sạch đám tuyết để lộ ra khu rừng.
Trên mặt Vương Lâm không có chút lo lắng nào. Hắn lẳng lặng đứng ở trên bầu trời với ánh mắt bình tĩnh.
Dần dần trên cánh đồng tuyết xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ có chu vi trên trăm trượng. Cơn lốc đi qua lớp tuyết đọng, chậm rãi quét sạch mọi thứ sang hai bên.
Vương Lâm đứng thật lâu trên không khiến một số tu sĩ bay qua bầu trời, dần dần cũng có người chú ý tới hắn. Cuối cùng thì cơn lốc trên cánh đồng tuyết càng lúc càng lớn, tạo thành một hố sâu khổng lồ. Bên dưới cái hố có rất nhiều thân gỗ.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu pháp quyết trong tay lại, lập tức hạ xuống rơi vào trong lốc xoáy. Trong phạm vi trăm trượng có rất nhiều thân cây khô. Những thứ này là vật liệu để hắn tiến hành điêu khắc.
Hơn ba mươi năm trước hắn lấy gỗ ở đây cũng chỉ đủ đến lúc này. Nhưng số gỗ đó cũng không thể đáp ứng nổi một lần điêu khắc cuối cùng trước khi đi. Vì vậy, hắn mới vượt qua ngàn dặm để đến đây tìm gỗ.
Loại gỗ Vương Lâm dùng để khắc tượng lúc này có yêu cầu rất khắt khe. Điều kiện tốt nhất phải là những thân gỗ trên trăm tuổi trở lên. Tất nhiên nếu có những cây nghìn năm tuổi, thì hiệu quả sẽ càng lớn. Đáng tiếc trên vùng đất bị băng tuyết bao phủ này, muốn tìm được những vật liệu gỗ có đẳng cấp cao thật giống như mò kim đáy biển.
← Ch. 0245 | Ch. 0247 → |