← Ch.0300 | Ch.0302 → |
Vương Lâm ngẩn ra, cắn răng phất tay phải một cái, xuất ra một cái bảo tháp. Nữ thi kia lóe lên, cùng với hai thanh tiên kiếm liền tan biến trong bảo tháp. Lập tức ánh mắt tất cả mọi người đều chuyển về phía Vương Lâm. Trong những ánh mắt này tràn ngập vẻ tham lam.
Sắc mặt Sất Hổ bên cạnh Vương Lâm lúc này âm tình bất định. Một lúc lâu sau, hắn cười khổ, lui lại vài bước, không nói lời nào.
Ánh mắt Vương Lâm âm trầm, thu hồi bảo tháp. Hắn không ngờ cuối cùng nữ thi và cả tiên kiếm lại bay trở về. Do vậy hiện giờ hắn đã trở thành kẻ địch của mọi người:
- Vij đạo hữu này, hai thanh kiếm tiên kia ngươi cho ta một thanh, tám người Hỗn Nguyên Tông chúng ta sẽ bảo vệ ngươi bình an rời khỏi đây, được không?
Lúc này một lão giả mặc hắc y tiến lên, trầm giọng nói.
Phía sau hắn có bảy người. Trong mắt họ đều lộ vẻ tham lam, không ngừng bước mà tiếp tục tiến tới.
- Ba người là Hóa Thần hậu kỳ, tám người là Hóa Thần trung kỳ, còn lại đều là Hóa Thần sơ kỳ....
Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Tu sĩ bốn phía không có người nào tu vi dưới Hóa Thần kỳ. Lực lượng này căn bản là hắn không thể chống cự.
- Hỗn Nguyên tông đã là gì. Đạo hữu, nếu ngươi đưa ta một thanh kiếm tiên, Thiên Ma môn chúng ta sẽ đảm bảo sự bình an của ngươi!
Một trung niên nam tử mặc áo lam tiến tới vài bước, khinh miệt nhìn mấy người Hỗn Nguyên tông, nói.
- Hỗn Nguyên tông, Thiên Ma môn chẳng qua chỉ là tiểu tốt mà thôi. Hai thanh kiếm tiên này Thiên Kiếm phái chúng ta nhất định lấy cả!
Một tràng cười dài vang lên. Ngay sau đó một bóng người từ trong đám người lao ra, phóng về phía Vương Lâm. Người này vừa động liền kích động cả toàn bộ cả trăm tu sĩ vọt tới.
Vương Lâm nhướng mày. Giờ phút này người kia đã tới gần. Hắn trông đã già nua, tóc xám, ánh mắt lộ vẻ tự tin. Tu vi của hắn là Hóa Thần trung kỳ!
Khi hắn phóng tới gần, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn biết nếu giờ mình lùi lại thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thần sắc hắn ung dung, giơ tay phải lên, hướng người này điểm một cái. Sinh Tử ý cảnh lập tức ầm ầm tuôn ra.
Lão giả tóc xám kia thân thể vừa tới gần, lập tức ánh mắt sững lại. Ngón tay đối phương không có chút linh lực nào ba động nhưng lại có một cỗ ý cảnh đánh tới.
- Ý cảnh Hóa Thần sơ kỳ mà cũng dám múa may trước mặt lão phu sao!
Lão giả lộ vẻ khinh thường, thân thể không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc.
Lão biết rõ công kích bằng ý cảnh chính là loại thủ đoạn đặc biệt của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nhưng loại công kích bằng ý cảnh này cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi sơ suất là tâm thần sẽ đại loạn.
Chẳng qua lấy ý cảnh Hóa Thần sơ kỳ để công kích một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
- Muốn chết!
Lão giả nhe răng cười, ý cảnh trong nguyên thần chợt động, muốn diệt sạch ý cảnh của đối phương.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, trong miệng khẽ thốt:
- Thế nào là Sinh!
Giờ khắc này trong lòng hắn, cảnh tu sĩ Hóa Thần kỳ của liên minh tứ quốc như thiêu thân lao vào lửa, máu đỏ cả Tuyết Vực lại hiện lên một cách vô cùng rõ ràng. Ý cảnh đánh thẳng vào lão giả áo xám đang lao tới. Sắc mặt hắn đại biến. Hắn lập tức nhận ra ý cảnh người này có chút quỷ dị. Ý cảnh của mình dùng toàn lực không ngờ lại không thể ngăn cản được. Chỉ trong nháy mắt, cả tâm thần của hắn dường như đã dung nhập vào trong thiên địa luân hồi.
Trong sự kinh hãi, hắn lập tức lui lại. Nhưng chưa chạy được vài bước, khóe miệng đã rỉ máu tươi, không nói được một lời, khoanh chân, nhắm mắt ngồi xuống mặt đất.
Ở phía sau Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện một quầng sáng màu xám, bên trong quầng sáng này một tầng khí xám từ từ tản ra hình thành một bức tranh thật lớn. Chẳng qua bức tranh này vẫn chưa ngưng thật lại mà là cực kỳ mơ hồ, giống như nếu có cơn gió thổi qua sẽ làm tan biến mất.
Trong bức tranh này chỉ có hai màu đen trắng có vẻ đơn điệu. Nhưng bức tranh này vừa hiện ra khiến mọi người ở bốn phía sững người, lập tức dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đây là loại ý cảnh gì?
- Người này lấy ý cảnh Hóa Thần loại gì vậy? Bức họa trắng đen này vì sao khiến ta có cảm giác kinh hãi vậy!
- Luân hồi, đây là bức tranh sinh tử luân hồi!
Hai màu trắng đen mặc dù đơn giản, nhưng màu đen này đại biểu cho sự chết chóc, màu trắng này đại biểu cho sức sống.
Thân ảnh của Vương Lâm đứng trước bức tranh cực lớn này có một loại cảm giác giống như thiên đạo luân hồi. Hắn nhìn lão già áo xám, trong miệng phát ra:
- Thế nào là Tử?
Lão già áo xám phía sau đột nhiên thoáng hiện một loạt hư ảnh, trong hư ảnh này có thể nhìn thấy có hai lão nhân tóc bạc phơ thân thiết nhìn một người đàn ông trung niên thân hình đang quỳ trên mặt đất. Bộ dạng người trung niên và hai lão nhân này có chút tương tự, rõ ràng là bộ dáng tuổi trẻ của họ.
Ý cảnh của người này chính là Hiếu!
Nhưng lập tức hư ảnh này tan vỡ, thay vào đó chỉ còn lại hình ảnh của hai màu trắng đen.
Lão già áo xám thân thể run lên, hai mắt trợn ra, từ mồm lại phun ra một ngụm to tiên huyết, cả người lập tức bắt đầu uể oải, hai mắt ảm đạm không còn sức sống. Ý cảnh của hắn bị phá, đạo tâm bị cưỡng ép tiêu diệt, tu vi Hóa Thần kỳ đã không còn ý cảnh, lập tức giảm xuống.
Vương Lâm than nhẹ, thân mình tiến về phía trước một bước, ngón trỏ tay phải điểm tại mi tâm của lão già.
- Phanh.
Đầu của lão già lập tức biến thành các mảnh huyết nhục bay bốn phía, thân mình hắn lập tức ngã xuống.
- Tuy tu vi của ta chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng thời điểm vừa rồi ý cảnh lại tiến tới Hóa Thần trung kỳ. Ý cảnh sinh tử đạt tới trình độ tầng thứ hai. Đến Hồng Điệp, Hóa Thần hậu kỳ ta còn dám đánh một trận huống chi là ngươi... Ánh mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị hướng về bốn phía.
Dưới cái nhìn này mọi người ở bốn phía đều trầm mặc. Nhưng trong mắt của họ sự tham lam cũng không có nửa điểm biến mất.
Bọn họ xem ra ý cảnh của Vương Lâm tuy nói là hùng mạnh, nhưng chỉ có một người thì hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Ngươi như thế nào mà còn không hiện ra?
Lời này của Vương Lâm vừa buông ra, trên không trung lập tức có tiếng động ù ù. Một cái quan tài lớn xuất hiện, đột nhiên quan tài này bay vút lên cao rồi ầm một cái, nện xuống phía trước người Vương Lâm mấy trượng.
Một luồng sóng không khí lan tỏa ra bốn phía xung quanh.
Tức thì các tu sĩ đều nhảy lùi lại, trên sắc mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phía trên quan tài một lão già ngồi khoanh chân. Sau khi xuất hiện, người này lập tức nhìn Vương Lâm không chớp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Ngươi biết ta ở đây?
Lão già chậm rãi nói.
Vương Lâm thần sắc như thường, cười nói:
- Đương nhiên, trên đường đi ngươi vẫn bám theo ta.
Lão già hừ nhẹ một tiếng.
- Thi Âm tông!
Tu sĩ ở bốn phía tức khắc nhận ra, sắc mặt không khỏi đại biến, thất thanh kêu lên.
Cái từ Thi Âm tông vừa phát ra lập tức đại bộ phận người ở đây khẽ biến sắc.
- Cút ngay!
Lão già nhướn mày, trong lòng có chút phiền muộn. Tay phải hắn phất một cái, hai tu sĩ ở phía trước gần hắn nhất lập tức miệng phun tiên huyết, thân hình giống như bị một lực lượng mạnh va chạm, bị ném ra ngoài rất xa.
- Anh Biến!
Tu sĩ bốn phía lập tức hít sâu, tất cả đều lui lại phía sau.
Lão già Thi Âm tông đảo mắt, nhìn về phía Vương Lâm đột nhiên nhếch miệng cười, nói:
- Tiểu tử kia, chúng ta thực hiện cuộc giao dịch, thế nào? Ta giúp ngươi đem những người này giết đi, ngươi cấp cho ta một ngàn năm tự do. Trong ngàn năm này ta không đi tìm ngươi, ngươi cũng đừng không có việc gì mà bóp nát nguyên thần của ta. Như thế nào?
Vương Lâm cười nói:
- Một ngàn năm quá dài. Hơn nữa trong vòng ngàn năm này nếu ta chết thì như thế nào?
Lão già ngẩn người ra hung hăng cào cấu mái tóc trên đầu rồi nói:
- Phi! Lão tử vì ngươi mà làm. Nếu ngươi không sống được ngàn năm há ta chẳng phải bồi táng một nguyên thần hay sao!
Lúc này đây rốt cục lão già cũng nghĩ tới vấn đề này, hai mắt đỏ bừng, trong nội tâm một sự buồn phiền nồng đậm khiến hắn có chút phát cuồng. Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Lâm một cái, thân mình vừa động lập tức nhằm tu sĩ ở bốn phía đánh tới.
Cả đám tu sĩ lập tức lui về phía sau, đang nghĩ cách trốn khỏi nơi này. Với tu vi của bọn họ để đối mặt với một tu sĩ Anh Biến trung kỳ thì căn bản không có nửa điểm chống cự.
Đây đúng là một trận đồ sát.
Sất Hổ ngơ ngác đứng nguyên một chỗ. Một đám tu sĩ đang vây quanh bỗng nhiên ngã xuống, người nào cũng bị giết rất thảm, tâm thần đại chấn.
Vương Lâm thần sắc từ đầu đến cuối vẫn như cũ, hắn lẳng lặng nhìn bốn phía không nói một lời.
Hồi lâu lão già trở về. Trên người hắn phát ra sát khí dày đặc làm không khí xung quanh dường như đỏ hồng lên. Nhìn Vương Lâm chằm chằm một hồi lâu rồi tay phải vung lên về phía trước, miếng ngọc giản lập tức hóa thành điện quang, bị Vương Lâm bắt ở trong tay.
- Trong vòng ngàn năm, vì ngươi ta xuất thủ cho một lần, ngươi hãy cố gắng mà sống sót cho tốt!
Lão già nói xong xoay người một bước, thân hình bao gồm cả quan tài bay lên trời biến mất không thấy nữa.
Vương Lâm trầm mặc một chút, vỗ túi trữ vật la bàn bay ra. Thân hình hắn nhảy lên ngồi lên trên, quay đầu liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái rồi nói:
- Sất Hổ huynh, lên đây đi. Chúng ta quay về Chu Tước tinh.
Sất Hổ hít sâu, thân hình bay lên trên la bàn, nhìn Vương Lâm, cái miệng mở ra muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại vì một lý do gì mà không nói nên lời.
Hắn lui ra phía sau vài bước. Sau khi lui lại xong lúc này trong lòng hắn giao tình giữa hai người mới trỗi dậy.
Vương Lâm không nói năng gì, khống chế la bàn tiến vào hư vô, hướng phương vị về vị trí lốc xoáy bay nhanh đi.
Hồi lâu sau đó trên Tinh la bàn, Sất Hổ hạ giọng nói:
- Cảm ơn.
Vương Lâm mỉm cười gật đầu không nói. Hắn biết Sất Hổ cảm tạ điều gì, lúc vừa rồi chỉ cần mình nói một câu lập tức Tôn Thái sẽ giết Sất Hổ liền.
- Ngươi yên tâm, sự tình hôm nay hết thảy ta đều không nói với ai. Ta, Sất Hổ, lấy Cự Ma tộc ra phát thệ!
Sất Hổ hít sâu, ngưng trọng nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, với tốc độ của Tinh la bàn cũng phải tốn một ít ngày mới từ bên cạnh của mảnh nhỏ xuyên qua, rốt cuộc đi tới vị trí của cơn lốc xoáy lớn kia.
Trên bình địa lúc này chỉ còn một ít tu sĩ đang khoanh chân ngồi đang châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ với nhau. Tất cả đều bàn luận về việc kiếm tiên kia.
Chẳng qua mọi người trong mảnh nhỏ đều đã bị Tôn Thái giết chết. Do đó người bên ngoài phỏng chừng cũng không biết kiếm tiên kia chung quy là ai sở hữu.
Cách lốc xoáy một đoạn, Vương Lâm thu hồi la bàn, cùng Sất Hổ hai ngươi bay về phía trước, rất nhanh đã đi tới cái bình địa nơi có cơn lốc xoáy kia.
Hai người mắt nhìn lẫn nhau, Vương Lâm liền ôm quyền cười nói:
- Sất Hổ huynh, Chu Tước tinh gặp lại!
Nói xong hắn vỗ vào túi trữ vật, Vu Hồi đỉnh dùng để quay về xuất hiện ở trong tay.
Sất Hổ hít sâu, chân thành nhìn Vương Lâm nói:
- Tằng huynh, nếu có cơ hội nhất định phải tới Cự Ma tộc. Ta và ngươi, hai người phải nâng cốc uống một trận.
Vương Lâm cười ha hả, gật gật đầu. Vu Hồi đỉnh trong tay mở ra lập tức trước người hắn xuất hiện một lốc xoáy thật lớn. Vương Lâm nhìn thoáng qua tiên giới này lần cuối cùng rồi nâng bước chân bước vào trong lốc xoáy, biến mất dạng.
Sất Hổ vỗ túi trữ vật, đồng dạng trong tay xuất hiện một cái đỉnh, mở đỉnh ra rồi tiến vào.
Mấy tháng gần đây Chu Tước tinh đã xảy ra không ít đại sự, nhưng trong tất cả các sự kiện này làm mọi người để mắt nhất, có thể nói khiến tất cả Tu chân quốc cấp bốn của Chu Tước tinh lâm vào rung động, là đệ tử hạch tâm của Chu Tước quốc, Hồng Điệp bị người khác chặt đi một tay.
Cô gái Hồng Điệp này từ lúc theo tiêu diệt liên minh bốn phái, Tuyết Vực quốc được đề thăng lên Tu chân quốc cấp năm. Từ một loạt sự kiện này, danh khí tại Chu Tước tinh nổi lên như cồn.
Có liên quan đến cô gái này, nghe đồn thủy chung chưa tới trăm năm đã là Hóa Thần hậu kỳ, lập tức được Chu Tước quốc nhìn trúng, trở thành đệ tử hạch tâm, tất cả sự việc này đều được bàn luận.
Hai năm trước, Hồng Điệp cầm Vũ Đỉnh tiến vào tiên giới, việc này căn bản không nhiều người biết lắm. Nhưng ở năm tháng trước, trên đàn tế của Chu Tước quốc thường mỗi trăm năm một lần là lúc Chu Tước quốc là lúc triệu tập toàn bộ tu chân quốc cấp năm tiến hành hội nghị.
Hội nghị đang thảo luận được một nửa đột nhiên trên không trung xuất hiện dị biến. Một luồng lốc xoáy thật lớn từ không trung xuất hiện, từ trong cơn lốc xoáy Hồng Điệp bay ra. Nàng bị chặt đứt một tay, sau khi rơi xuống đất chỉ nói một tên rồi lập tức hôn mê.
- Tằng Ngưu!
Đây là cái tên mà Hồng Điệp trước lúc gần như hôn mê nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tất cả sứ giả của năm tu chân quốc lập tức oanh một tiếng đều bàng hoàng. Việc Hồng Điệp cụt tay, miệng nói ra tên danh tự Tằng Ngưu, tin đồn này từ trong Chu Tước tinh truyền ra lập tức giống như một trận cuồng phong.
Tên Tằng Ngưu giờ phút này bỗng nhiên nổi lên như cồn, hoàn toàn áp chế đứng trên tên Hồng Điệp, trở thành tâm điểm ở Chu Tước tinh, chính là ngôi sao sáng làm mọi người chú ý.
Tất cả mọi người đều phỏng đoán không biết Tằng Ngưu này rốt cuộc là tu sĩ của tinh cầu nào.
Đúng lúc này Hồng Điệp tỉnh dậy nói ra lai lịch Tằng Ngưu.
- Tằng Ngưu này là tu sĩ của Chu tước, đích xác là người thuộc Tằng thị gia tộc.
Lời vừa nói ra lập tức toàn bộ Chu Tước tinh ầm ầm sóng dậy.
Trước tiên, Lão tổ của Tằng thị gia tộc giở gia phả tra, không ngờ đúng thật có người trong tộc tên là Tằng Ngưu, tuy nhiên niên kỉ của người này chưa đến ba mươi, tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ. Tiếp theo người này mang theo gia phả đi đến Chu Tước quốc, đem gia phả dâng lên để chứng minh Tằng gia trong sạch.
Kể từ đó các tin đồn có liên quan đến Tằng Ngưu lập tức trở thành đề tài của tất cả tu sĩ say sưa bàn luận.
Lại có vô số tu sĩ tiến hành điều tra cẩn thận, muốn tìm ra thân phận thật của người này nhưng cuối cùng cũng không có ai thành công.
Đối với việc này, Chu Tước quốc hiếm thấy lại không có động thái gì, bình thường giống như việc này không có phát sinh.
Cái tên Tằng Ngưu, sau sự việc này ở Chu Tước tinh trở thành cao thủ thứ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.
Tằng thị gia tộc mặc dù lần nữa khẳng định Tằng Ngưu này không phải là Tằng Ngưu thật nhưng người tin cũng không nhiều lắm. Thường xuyên có tu sĩ ở các quốc gia mộ danh tới bái phỏng.
Điều này làm cho "Tằng Ngưu" lúc thì có tâm lý khủng hoảng, có lúc lại có một tia đắc ý.
Cái sự tình này, ở ba ngày trước Thiếu tộc trưởng Cự Ma tộc sau khi trở về, lập lập tức lại rộ lên. Sất Hổ trở về lập tức dẫn đến phần lớn tu sĩ đến bái phỏng, Chu Tước quốc lại phái ra một người đến để điều tra sự tình có liên quan đến Tằng Ngưu.
Đối với bất kỳ sự tình gì liên quan đến Tằng Ngưu, Sất Hổ thủy chung ngậm miệng không nói gì cả. Cuối cùng Chu Tước quốc cử người tới áp bức, lúc này mới nói ra một câu.
- Ta không biết tên thật của hắn, chỉ biết gọi là Tằng Ngưu. Người này tu vi sâu không lường được. Về phần ân oán giữa đạo hữu Hồng Điệp và người này thì tại hạ không rõ. Nhưng theo ta nhận thấy là đạo hữu Hồng Điệp đã xuất thủ trước, sau ba lần như thế Tằng Ngưu rơi vào đường cùng mới phản kháng lại. Lời của ta nói ra nếu như có chút nửa câu hư cấu thì nguyên thần tan nát.
Sất Hổ nói xong lời này lập tức tuyên bố bế quan, xin miễn tiếp hết thảy các loại khách.
Những lời này không biết làm sao lại được người nào đó truyền ra, cái tên Tằng Ngưu này lại một lần nữa lại dậy lên, lần này cuồng mãnh như sóng khiến cho Tằng Ngưu thanh thế đại chấn.
Tiếp theo, Hồng Điệp ở Chu Tước quốc thương thế chuyển biến tốt đẹp, lập tức thông qua Chu Tước quốc phát ra một đoạn thông điệp.
- Tằng Ngưu, cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Ta chờ ngươi đến tìm ta.
"Tằng Ngưu, ngươi rốt cuộc là ai?" Nghi vấn này không chỉ tồn tại trong lòng Sất Hổ, Hồng Điệp mà còn thậm chí tồn tại trong tuyệt đại bộ phận tu sĩ, tất cả đều đoán "Tằng Ngưu này là ai?" Mặc dù Hồng Điệp từng ấn hạ hình ảnh vào trong họa giản lưu lại trong Chu Tước quốc tuy nhiên vẫn chưa công bố ra. Rốt cuộc không ai biết Chu Tước quốc đang có tính toán gì không.
- Tằng Ngưu và cha ta tên giống nhau. Cha ta từng kêu là Đại Ngưu....
Ở trong một môn phái nhỏ của tu chân quốc cấp bốn, một người đàn ông trung niên nhìn phương xa, thì thào tự nói.
Ở Chu Tước tinh nơi mà Vương Lâm trước khi tiến nhập tiên giới, vào lúc này trên không trung mây đen dày đặc, từng luồng sấm sét lóe ra, mưa to liên miên không dứt từ trên trời giáng xuống.
Mưa này đã liên tục rơi hơn một tháng, thủy chung không ngớt. Trong những ngày mưa này mặc dù là các tu sĩ cũng rất ít đi ra ngoài sơn môn, càng không cần phải nói đến phàm nhân.
Một ngày này, ở phía chân trời xa xa bay tới hai đạo kiếm quang, ở phía trên có một quầng sáng nhu hòa đem mưa ngăn trở bên ngoài. Trong quần sáng có hai người một già một trẻ.
Lão già kia tóc bạc phơ, trên mặt các nếp nhăn nổi lên, còn thiếu nữ kia khoảng mười bảy mười tám tuổi dáng vẻ xinh đẹp.
- Sư phụ, bay trong ngày mưa này linh lực tiêu hao nhanh hơn, cứ coi như là một phương pháp tu luyện vậy.
Thiếu nữ cười nói.
- Không tồi, nếu ngươi luôn luôn chăm chỉ như thế thì trong vòng mười năm có thể Kết Đan!
Lão già cười ha hả.
- Sư phụ, người nói Tằng Ngưu kia tu vi của hắn ở tầng nào mà không ngờ có thể đem thiên kiêu chi nữ của Chu Tước quốc chặt đứt một tay? Hay là hắn đã đạt tới Anh Biến kỳ trong truyền thuyết?
Thiếu nữ đột nhiên hỏi.
- Tằng Ngưu... Đây là một cao nhân tiền bối, vi sư làm sao có thể bình luận. Tuy nhiên theo như phân tích của vi sư thì tu vi người này chắc là Hóa Thần hậu kỳ, không có khả năng là Anh Biến. Nếu không, theo như lời nói thì Hồng Điệp tuyệt nhiên không chỉ cụt tay mà là bỏ mạng.
Lão già vừa mới dứt lời bỗng nhiên phía trước có tiếng ầm ầm, từ giữa không trung truyền ra một tiếng sét đánh.
Nhưng mỗi lúc bên trong khoảng không sấm sét bỗng nhiên một nhiều lên. Bên trong trận sấm sét ấy một cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện.
← Ch. 0300 | Ch. 0302 → |