← Ch.0315 | Ch.0317 → |
Ở bên trong thung lũng trước mắt sáu người, cái thây khô dưới bảo tháp cử động rất nhỏ. Sau đó từng tiếng nổ lụp bụp từ trong truyền ra. Một lúc sau thây khô này chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, đứng lên mỉm cười với sáu người. Tay phải hắn vung lên, toàn thân bốc lên sương trắng dày đặc. Khi sương mù qua đi, Vương Lâm mặc một bộ quần áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Tro bụi dơ bẩn trên thân thể do một năm ngồi ở đây dĩ nhiên toàn bộ biến mất.
Tay phải Vương Lâm chỉ trên mặt đất một cái, lập tức một cái bàn đá mọc lên, đồng thời còn có mấy cái ghế đá.
- Mời ngồi! - Vương Lâm ngồi lên ghế, tay phải phất nhẹ liền có thêm một bộ đồ uống trà.
Lão già họ Hồ nhìn Vương Lâm rồi ngồi đối diện hắn, người con gái đi theo sau lão bước lên phía trước. Sau khi chào Vương Lâm liền chủ động cầm lấy bộ ấm chén, lấy ra mấy cái chén để ở một bên.
- Vị đạo hữu này, ngồi đi. - Vương Lâm nhìn thoáng qua lão già áo xanh bên cạnh người con gái che lụa trắng, mỉm cười nói.
Lão già áo xanh nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Lão đã nhận ra, người này chính là người năm đó, trong lòng không khỏi dâng lên một vẻ phức tạp, trầm lặng một chút ngồi ở bên cạnh bàn. Mấy người còn lại cũng đều ngồi xuống. Lão già họ Hồ nhìn Vương Lâm cười khổ nói:
- Không biết nên gọi ngươi là Vương đạo hữu hay là Tằng đạo hữu.
Vương Lâm cầm lấy chén trà, uống một ngụm nhỏ, cười nói:
- Tên chẳng qua chỉ là cách xưng hô mà thôi, cố chấp làm gì.
Người con gái che lụa trắng từ đầu đến cuối vẫn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Tằng Ngưu như mặt trời ban trưa không ngờ là người này.
- Mười năm trước tạm biệt, cô nương phong thái vẫn như vậy. Lần này cùng đi với Hồ đạo hữu, chắc là vì đi Tiên di chi địa đúng không?
- Năm đó vãn bối không biết thân phận tiền bối, mong tiền bối không cần để ý. - Người con gái che lụa trắng nói khẽ.
Người có tên cây có bóng. Cái tên Tằng Ngưu ở Chu Tước tinh cũng thật nổi tiếng. Lão già họ Hồ cũng phải động dung thì càng không cần phải nói nàng.
Vương Lâm buông chén trà, lắc đầu không nói mà nhìn về phía Khâu Tứ Bình, cười nói:
- Tất cả hoặc một mình đều có khả năng tiến quân vào thiên đạo.
Khâu Tử Bình cười khổ, hắn biết mình đi theo Hồ Lão, tất nhiên sẽ không thể gạt được cặp mắt Vương Lâm, vì vậy mới thở dài:
- Hóa Thần...Quá khó khăn!
Lão già họ Hồ cầm lấy chén trà, uống một ngụm, lập tức lộ vẻ xúc động, nói:
- Vương đạo hữu, trà này....... ?
Vương Lâm cười nói:
- Đây cũng không phải trà của tinh cầu Chu Tước, mà tất cả đều là của tinh cầu tu chân khác. Nhiều năm trước trong cuộc hành trình đi Tiên Giới, Vương Mỗ vô tình có được.
Lão già họ Hồ thở sâu, nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một tia do dự, rồi nói:
- Nghe đồn năm đó trên Tiên Giới Vương Huynh chặt đứt một tay Hồng Điệp, cũng không biết trong cuộc hành trình đi lên Tiên Giới, Vương Huynh có đoạt được Tiên Khí không?
Cách xưng hô của hắn với Vương Lâm, trong vô tình đã có sự thay đổi.
Vương Lâm nhìn Hồ lão, nói:
- Cũng có!
Hồ lão chăm chú nhìn Vương Lâm, thành khẩn nói:
- Vương huynh! Hồ mỗ bằng lòng bỏ ra bất cứ cái giá nào, để đổi lấy một chút khí tiên khí, mong Vương huynh thành toàn cho!
Vương Lâm khẽ cười, nói:
- Việc này không cần vội, đợi đến lúc đạo hữu lên Anh Biến rồi hãy nói cũng không muộn, không biết Hồ đạo hữu muốn đi Tiên Di Chi Địa, để làm chuyện gì?
Hồ lão trong lòng thầm nghĩ tên Vương Lâm này thời gian tu luyện không lâu, nhưng cũng là một con cáo già, đã nói bâng quơ, nhẹ nhàng chuyển đề tài ngay. Khi nghe được câu hỏi của Vương Lâm, hắn cười lên ha ha, nói:
- Thật ra là ngày lão phu lên Anh Biến đã đến gần, mới mặt dày đến chỗ Vương huynh thỉnh cầu. Còn Tiên Di Chi Địa, việc này phải để Tử Tâm đạo hữu nói mới rõ ràng được.
Cô gái mặc áo lụa trắng nhìn Vương Lâm rồi lên tiếng:
- Tiền bối! Ở sâu bên trong Tiên Di Chi Địa, có một cây Luân Hồi Thụ. Vãn bối có bản đồ đi vào trong đó.
Vương Lâm vẫn ung dung nhấp một ngụm trà.
Cô thiếu nữ đi theo Hồ lão vội vàng cầm lấy bình trà châm vào cho hắn, rồi khôn khéo đứng ở một bên, đôi mắt đẹp chốc chốc lại nhìn về phía Vương Lâm.
Khâu Tử Bình nghe thấy ba chữ Luân Hồi Thụ, trong ánh mắt lập tức lộ ra tia lửa nóng. Ngay cả Hứa La, cũng giống hệt như vậy.
Cô gái mặc đồ lụa trắng vẫn nhìn Vương Lâm, thấy sau khi hắn nghe thấy ba chữ Luân Hồi Thụ, vẻ mặt vẫn như thường, giống như vẻ mặt của Hồ lão năm xưa khi nghe thấy tên cái cây này. Không khỏi trong lòng thầm than Vương Lâm tâm cơ quá sâu, đa mưu túc trí. Mình không nghờ, tu sĩ Hóa Thần, ngoại trừ tu vi ra, tâm cơ thế này cũng vượt xa tu sĩ Nguyên Anh.
Hồ lão cũng quét ánh mắt về phía Vương Lâm, thấy sắc mặt đối phương không có bất kỳ biến đổi nào thì đối với những lời đồn của Tằng Ngưu ở bên ngoài lại càng thêm tin tưởng.
- Ngồi xuống dưới Luân Hồi Thụ, có thể tạo ra một cơ hội cho tu sĩ cảm ngộ được Luân Hồi. Đặc biệt là đối với Ý Cảnh của tu sĩ Hóa Thần, có rất nhiều điểm trợ giúp.
Cô gái mặc đồ lụa trắng nhìn Vương Lâm, Nàng không tin Vương Lâm không động tâm.
Đáng tiếc, nàng vẫn nhìn không ra bất cứ dao động nào trên mặt Vương Lâm.
Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên hiện ra một nụ cười, chuyển mắt nhìn về phía Hồ lão nói:
- Hoang đường! Ý Cảnh của Hóa Thần là tự bản thân cảm nhận. Luân Hồi Thụ này đối với những Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, hoặc đối với những tu sĩ vừa mới Hóa Thần có lẽ sẽ có sự trợ giúp. Nhưng đối với những tu sĩ Hóa Thần trung kỳ trở lên thì sự trợ giúp sẽ rất nhỏ. Hồ lão lần này đi là thực ra là có mục đích khác rồi.
Cô gái mặc đồ lụa trắng ngẩn người ra, nhìn về phía lão già mặc áo màu xanh đen ở bên cạnh. Lão già này cũng nhướng mày.
Hồ lão cười lên ha hả, cũng che giấu, nói:
- Vương huynh kiến thức hơn người, Hồ mỗ bội phục. Không sai! Việc này quả thật là như vậy.
Cô gái mặc đồ lụa trắng nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn về phía Hồ lão.
Hồ lão cười nói:
- Tử Tâm đạo hữu chớ trách, nếu như chỉ có Luân Hồi Thụ, lão phu cũng không đi theo ngươi đi vào Tiên Di Chi Địa. Mục đích của ta là quả Luân Hồi!
Hắn nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lại nói:
- Nếu như không có Vương huynh tham dự, ta đi chuyến này chỉ nắm chắc được ba phần thành công. Bây giờ nếu như có Vương Lâm cùng đi, chuyến này nắm chắc có thể từ sáu phần trở lên.
- Luân Hồi quả!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại khẽ động.
Trước đó khi hắn nghe thấy cây Luân Hồi, thì đã có phỏng đoán sẽ nghe thấy ba chữ quả Luân Hồi vào lúc này. Hắn trầm mặc một chút, nói:
- Quả Luân Hồi này, to như nắm tay, sau hai canh giờ lại đổi màu một lần phải không?
Hai mắt Hồ lão sáng ngời, nhìn thật kỹ Vương Lâm, nói:
- Kiến thức của Vương huynh thật phi phàm! Đấy chính là phương pháp để phân biệt thứ quả đó. Quả Luân Hồi, đối với những tu sĩ đợi Hóa Thần, có thể nói là bảo vật quan trọng. Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn ăn vào, thì xác xuất thành công Anh Biến, sẽ tăng từ ba thành trở lên. Lão phu đã từng xem qua trong vài quyển sách cổ, bây giờ mới có thể khẳng định.
Vương Lâm trầm ngâm. Trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có vài loại linh quả, là bổ phầm tốt nhất của Cổ Thần thời trẻ. Cơ thể Cổ Thần rất hạn chế, bình thường cho dù có nuốt quả vào không phải lúc nào cũng tốt. Mặc dù là tiên quả linh vật, cũng chỉ có thể gia tăng linh lực mà thôi.
Chỉ có một số tiên quả tuy không thể gia tăng linh lực, nhưng lấy chất dịch bôi khắp toàn thân, có thể tạo ra hiệu quả cực mạnh cho tu sĩ Trúc Cơ.
Ở chỗ Cổ Thần, việc này gọi là tẩy thể.
Vì khi Cổ Thần còn nhỏ, sẽ có những Cổ Thần trưởng thành đi tìm hái những thứ quả này về cho tẩy thể, sau đó mới được đẩy lên trên tinh cầu.
Cổ Thần sau khi tẩy thể, kinh mạch sẽ ẩn vào trong, hoàn toàn hòa vào bên trong máu thịt, kể từ đó tốc độ hấp thu sẽ tăng mạnh. Chỉ cần đến lúc trưởng thành những kinh mạch này hiện ra, thì lúc đó linh lực được Cổ Thần hấp thu đã trở thành cực kỳ khủng bố.
Ở thời viễn cổ mỗi Cổ Thần đều bị tất cả sinh vật truy sát. Bởi vì nếu để bọn họ tồn tại thì bốn phía sẽ chẳng còn linh lực nữa. Nhưng vì Cổ Thần quá mạnh mẽ nên những người tham gia vào việc đồ sát thường chưa thành công đã bị giết chết rồi.
Chỉ sau khi tẩy thể thì bản tôn mới thật sự trở thành Cổ Thần.
Vương Lâm trầm mặc một chút, nói:
- Tiên Di Chi Địa.......
Hồ lão trầm giọng nói:
- Vương huynh! Tiên Di Chi Địa quả thật rất nguy hiểm. Dù sao chỗ này cũng có sức mạnh mà ngay cả Chu Tước quốc cũng phải cố kỵ. Nhưng ta chỉ cần đừng tiến vào quá sâu, chắc chắn những Dã Nhân mạnh mẽ kia sẽ không đi ra nhiều lắm đâu.
Hiểu biết của Vương Lâm về Tiên Di Chi Địa cũng không nhiều. Chẳng qua từ trên bản đồ ngọc giản có thể thấy được Tiên Di Chi Địa rất lớn, nhưng những tầng ngầm dưới mặt đất của nó còn lớn hơn nữa.
Tiên Di Chi Địa dưới mặt đất có bao nhiêu tầng, ngoại trừ Chu Tước quốc ra thì chẳng có người nào biết được.
- Vương huynh chắc chắn cũng biết rõ, Dã Nhân là người bản xứ của Chu Tước quốc rất nhiều năm về trước. Khi Chu Tước quốc trở thành Lục Cấp Tu Chân Quốc, được Liên Minh Tu Chân tặng cho Dư Thử Tinh, thì xảy ra một cuộc chiến tranh lớn với những Dã Nhân. Vốn là một tinh cầu tràn đầy sức sống đã suýt tan vỡ trong cuộc chiến, đến bây giờ vẫn có hơn một nửa ở trong tình trạng hoang tàn. Tất cả những chỗ đó, đều là chỗ ở của Dã Nhân.
- Trong trận chiến này Dã Nhân chết mất chín phần, chỉ còn sót lại một phần dư nghiệt tiến vào trong tầng ngầm của Tiên Di Chi Địa rồi không bao giờ ra ngoài nữa. Chu Tước quốc cứ cách một trăm năm lại phái ra rất nhiều tu sĩ tiến vào tiêu diệt, nhưng cũng không thể hoàn toàn giết sạch những Dã Nhân này được.
← Ch. 0315 | Ch. 0317 → |