← Ch.0352 | Ch.0354 → |
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.
- Lưu Phúc Lâm đâu?
Lão giả quát hỏi. Hồi lâu vẫn không thấy ai đáp lời, hắn nhướng mày, cùng với hai người kia bay vào bên trong núi.
Lưu Phúc Lâm chính là nam tử trung niên vừa nổi lòng tham kia.
Về phần ba người lão giả là nội môn đệ tử của Luyện Hồn tông, đồng thời cũng là chấp sự ngoại vi của Luyện Hồn tông.
Ánh mắt Vương Lâm âm thầm lóe lên. Trong ba người này ngoài lão giả là Nguyên Anh sơ kỳ ra thì hai người khác đều là hậu kỳ.
Ba người bay vào trong núi, ít phút sau, lão giả mang theo sắc mặt khó coi bay ra. Ánh mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc nhưng sự khiếp sợ lại càng nhiều.
- Những ngoại vi đệ tử các người ~ bất luận kẻ nào cũng không được phép rời đi!
Ánh mắt lão giả lóe lên, quát lên sau đó vỗ túi trữ vật, lập tức một ngọc giản bay ra.
Ngọc giản vừa xuất hiện liền bay vút vào trong nội môn Luyện Hồn tông, lập tức biến mất.
Ngoại vi đệ tử hầu hết đều lộ vẻ hoảng hốt nhưng cũng có một số người chẳng thèm quan tâm, khoanh chân ngồi xuống. Vương Lâm là một trong số đó.
Hắn ngồi xuống dưới bóng một cây đại thụ, bắt đầu thổ nạp.
Lão giả sau khi phóng ngọc giản xong, ánh mắt lấp lánh, đảo qua người các ngoại vi đệ tử.
Hắn vừa cùng hai người đồng môn tiến vào bên trong ngọn núi, sau khi xem xét nhất thời kinh hãi. Linh mạch của ngọn núi này không ngờ đã bị phế toàn bộ. Nhất là sau khi tiến vào sâu bên trong linh mạch, chỉ vừa chạm vào là linh thạch vỡ tan. Hiển nhiên đây là do linh lực bị hấp thu trong chớp mắt gây nên.
Sự tình quá quỷ dị. Từ khi Luyện Hồn tông khai phái cho tới nay cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Ánh mắt hắn đảo qua vài lần, cũng không dừng trên người Vương Lâm. Dưới con mắt của hắn, tu vi của Vương Lâm cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, chẳng có gì đáng chú ý.
Nguyên thần của Vương Lâm sau khi hơi khôi phục, trừ khi là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nếu không chẳng ai có thể nhìn thấu tu vi hắn.
Không lâu sau, từ trong nội môn Luyện Hồn tông có hơn mười đạo kiếm quang nhanh chóng bay ra. Trong nháy mắt lão giả liền bay tới gặp những người này. Ánh mắt họ đều lấp lánh hữu thần, tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong đó có hơn năm người. Những người khác đều là Kết Đan trung kỳ.
Lại có một trung niên văn sĩ không ngờ tu vi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, mặc hắc bào, toàn thân tản ra khí tức âm lãnh, giống như có vô số oan hồn vờn quanh thân thể hắn vậy. Hắn vừa xuất hiện là khiến xung quanh lạnh lẽo hẳn lên.
Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn thoáng qua ngọn núi, cất tiếng nói:
- Sư đệ, ngươi truyền ngọc giản tới rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Lão giả lúc trước lập tức tỏ vẻ cung kính, nói:
- Tam sư huynh. Linh mạch trong ngọn núi này trong nháy mắt đã bị tiêu hao sạch, giờ đã trở thành phế mạch. Ta hoài nghi việc này có liên quan tới ngoại vi đệ tử.
Ánh mắt văn sĩ trung niên lóe lên, quát:
- Phong tỏa bốn phía, bất cứ kẻ nào có hành động khác thường, giết ngay!
Vừa nói hắn vừa nhìn lão giả một cái, nói:
- Sư đệ cùng ta lên núi gặp mặt tông chủ.
Nói xong thân thể hắn nhoáng lên, hóa thành một dải cầu vồng, bay thẳng vào Luyện Hồn tông nội môn.
Lão giả vội vàng theo sau. Hai người trong nháy mắt đã tiến vào bên trong nội môn.
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua những tu sĩ bên cạnh. Nếu bây giờ hắn ra tay, xuất Văn thú ra liền có thể thoát khỏi nơi đây trong nháy mắt. Chẳng qua không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn bỏ qua nơi tu luyện tốt như thế này.
Tuy rằng nguyên thần đã khôi phục một chút nhưng chưa hoàn toàn thu lại được. Hắn vừa rồi đã thử qua, phát hiện không thể lấy nghịch thiên châu ra. Trầm ngâm một chút, Vương Lâm liền không có hành động gì vội vã.
Giờ phút này chân trời đã hơi ửng hồng, ánh ban mai dần dần hé lộ, hơi ấm bao trùm mặt đất, ánh sáng xua đi màn đêm. Bốn phía dần dần sáng bừng lên. Lúc này, từ trong nội môn Luyện Hồn tông, văn sĩ trung niên kia bay ra.
Phía sau hắn là chín người. Chín người này đều mặc hồng bào, tuổi khác nhau nhưng có sự tương đồng là bên ngoài thân thể đều có một lượng lớn oan hồn vây quanh. Từ xa nhìn lại, dưới ánh mặt trời thân thể họ pháp ra từng trận khí tím đen, trông giống như ma diễm ngập trời vậy.
- Mọi người chia làm mười nhóm, chuẩn bị kiểm tra!
Ánh mắt văn sĩ trung niên âm trầm, quát.
Chín tu sĩ mặc hồng bào phía sau hắn chậm rãi tiến lên. Chín người đồng thời thi pháp, phất tay áo. Lập tức mất đạo hồng khí bỗng nhiên bay ra, rơi vào trên người mấy ngàn ngoại vi đệ tử. Tất cả ngoại vi đệ tử đều không tự chủ được, lập tức bị chia ra làm mười nhóm.
Kể cả văn sĩ trung niên nữa là tổng cộng mười ngươi, mỗi người phụ trách một nhóm, gọi từng đệ tử ngoại vi lên kiểm tra.
Bọn họ thậm chí không thèm hỏi một câu, mỗi lần có đệ tử ngoại vi tiến vào liền điểm tay phải một cái trên mi tâm của đối phương, sau đó liền đổi người khác.
Vương Lâm bị phân vào nhóm thứ ba. Ánh mắt hắn bình tĩnh không có vẻ gì khác thường. Chín người này toàn bộ đều là Nguyên Anh trung kỳ. Nguyên thân của Vương Lâm đã khôi phục một chút, hiển nhiên không để mấy người này vào mắt.
Mỗi một ngoại vi đệ tử được thông qua đều thở dài một hơi. Thời gian qua dài khiến mọi người đều thấy có áp lực.
Đúng lúc này, ở nhóm thứ tư có một thanh sam tu sĩ, thân thể nhoáng lên, bay nhanh như lưu tinh, hướng về phía sau bỏ chạy.
Đệ tử Luyện Hồn tông ở bốn phía vẫn chăm chú quan sát. Lúc này người này vừa động liền lập tức có một đệ tử Kết Đan trung kỳ tiến tới ngăn lại.
- Cút ngay!
Thanh sam tu sĩ nọ hét lớn một tiếng, tay phải phất về phía trước. Lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh ra. Đệ tử Kết Đan kỳ kia hừ nhẹ một tiếng, thân thể không tự chủ được nghiêng sang một bên.
Thanh sam tu sĩ không nói một lời, thân thể lao đi. Lúc này Tu sĩ mặc hồng bào phụ trách nhóm thứ tư khẽ quát một tiếng, tay phải chụp vào khoảng không một cái.
- Trở về!
Lập tức từ năm ngón tay hắn bay ra năm đạo hắc mang, nhanh như chớp đuổi theo tu thanh sam tu sĩ, chui vào thân thể hắn.
Thanh sam tu sĩ hừ thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn, bị Tu sĩ mặc hồng bào chụp một cái liền từ xa bị lôi ngược trở lại, rơi vào giữa khoảng đất trống.
Sau đó, Tu sĩ mặc hồng bào cũng không nhìn tới người này nữa mà bình thản nói:
- Người kế tiếp, lên đi!
Ngoại vi đệ tử ai nấy trong lòng đều không yên, nhất là những kẻ vốn có ý đồ xấu, muốn trà trộn vào trong đám đệ tử, lúc này sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Lúc này ánh mắt Tu sĩ mặc hồng bào phụ trách nhóm thứ tám lóe lên, nhín thoáng qua tên đệ tử vừa bị hắn điểm một cái. Kẻ này khuôn mựt tái nhợt, thậm chí lộ ra vẻ cầu xin. Tay phải vị tu sĩ kia phất một cái, tên đệ tử kia lập tức rơi vào trong khoảng đất trống.
Dần dần, khoảng đất trống có càng ngày càng nhiều ngoại vi đệ tử, giờ đã hơn ba mươi người.
- Chỉ đối với đệ tử đạt tư cách trở thành nội môn đệ tử trong đại hội mới sử dụng phương pháp này để phân biệt. Hôm nay lại dùng biện pháp này với ngoại môn đệ tử các ngươi, các ngươi hẳn phải thấy vinh hạnh.
Tu sĩ phụ trách nhóm thứ ba, bắt lấy một tên đệ tử ném vào khu đất trống, chậm rãi nói.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn như thường, trong lòng thì có hơi chấn động. Luyện Hồn tông này cũng thật kỳ dị, không ngờ lại có nhiều người có ý đồ xấu đến vậy. Chẳng qua dưới phương pháp này của đối phương thì muốn thoát cũng không thoát được.
Về phần mãng hán vốn ở động phủ số bảy trăm bốn mươi ba, Vương Lâm trước đó đã đặt cấm chế lên người hắn, chẳng sợ có người phát hiện. Tu vi hắn tuy rằng chưa hoàn toàn khôi phục nhưng sự huyền diệu của cấm chế thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể nhìn thấu được.
Vương Lâm đối với người này cũng có chút hứng thú. Bề ngoài hắn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng thực tế đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Chẳng qua trong ngoại vi đệ tử người ẩn dấu tu vi cùng nhiều, hắn cũng chẳng phải dạng người thần kỳ gì lắm.
- Ngươi, đi lên!
Tu sĩ mặc hồng bào phụ trách nhóm thứ năm chỉ về phía mãng hán nọ.
Thân thể mãng hán run lên, sau đó bước về phía trước.
Tu sĩ mặc hồng bào điểm lên mi tâm mãng hán, liếc nhìn người này trong chốc lát rồi phất phất tay.
Mãng hán thở phào một hơi, đi sang một bên. Hắn không dám nhìn Vương Lâm, chỉ đứng đó mà cảm thấy nghi hoặc. Mới vừa rồi khi lão giả điểm một cái, hắn nhất thời cảm thấy thân thể mát lạnh như có một dòng khí lạnh chui vào. Trong nháy mắt đại não hắn trống rỗng, đồng thời dường như có một bàn tay vô hình lật giở trí nhớ của hắn.
Cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, không đợi hắn kịp có phản ứng thì hàn khí đã rời khỏi thân thể, trở lại ngón tay đối phương đang đặt trên mi tâm.
Không lâu sau liền tới lượt Vương Lâm.
Tu sĩ mặc hồng bào phụ trách nhóm thứ ba điểm lên mi tâm của Vương Lâm, trong chốc lát liền nói:
- Người kế tiếp!
Thần sắc Vương Lâm như thường, đi sang một bên.
Tới trưa thì hơn mấy ngàn đệ tử đều đã được kiểm tra một lượt. Cuối cùng có hơn một trăm người còn lại trong khoảng đất trống.
- Có tra được gì không?
Văn sĩ trung niên phụ trách nhóm người cuối cùng, ném một người vào giữa khoàng đất trống, hỏi.
- Trừ những người có mục đích riêng thì không tìm được gì có liên quan tới chuyện đêm qua.
Một tu sĩ mặc hồng bào lãnh đạm nói.
Mấy người còn lại cũng đều lắc đầu.
- Những ngoại vi đệ tử còn lại đi sang ngọn núi bên cạnh tu luyện đi. Ở đó sẽ có người sắp xếp cho các ngươi.
Văn sĩ trung niên kia trầm ngâm một chút, nói.
Những đệ tử thông qua kiểm tra đều cung kính rời đi, hướng về những ngọn núi khác ở bốn phía bay đi.
Về phần hơn trăm tu sĩ ở khoảng đất trống kí thì chẳng người nào thèm liếc một cái. Hậu quả bọn họ phải chịu ra sao không ai thèm quan tâm.
Trên một ngọn núi hơi thấp bên cạnh, Vương Lâm được bố trí một động phủ. Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân trong động, ánh mắt chớp động.
- Tu vi khôi phục được tới Nguyên Anh trung kỳ, hấp thu linh mạch như vừa rồi tuy hiệu quả tốt thật nhưng quá mức nguy hiểm, nếu làm thường xuyên rất có thể sẽ bị tu sĩ Hóa Thần kỳ hay lão quái Anh Biến kỳ chú ý, không nên thử lại. Tuy vậy vừa rồi khi hấp thu linh mạch ta lại phát hiện ra bốn xung quanh không ngờ lại còn có một cái chủ mạch rất lớn tồn tại. Linh mạch lần trước hấp thu chẳng qua chỉ là một nhánh của chủ mạch mà thôi.
Chủ mạch này chính là chỗ của nội môn Luyện Hồn tông. Nói vậy nếu có thể vào được đây, tìm cơ hội hấp thu thì lập tức có thể khôi phục lại tu vi. Đến lúc đó dù có người phát hiện, thậm chí lão quái Anh Biến kỳ ra tay thì ta vẫn có phương pháp chạy thoát, cùng lắm thì mở một khe không gian rồi lấy tinh la bàn rời đi. Vương Lâm trầm ngâm một chút. Hắn biết Luyện Hồn tông chính là một tông phái của tu chân quốc cấp năm, hiển nhiên có tu sĩ Anh Biến kỳ tọa trấn. Nghĩ tới đây trong lòng hắn đã có quyết định.
Đại hội vào tháng sáu tới là cơ hội tốt nhất để tiến vào nội môn Luyện Hồn tông. Nghe nói Luyện Hồn tông có một bảo vật trấn phái, một hồn phiên ngưng tụ hơn triệu vong hồn. Cây hồn phiên này phất lên làn thiên địa biến sắc, chính là pháp bảo được xếp hàng đầu ở Chu Tước tinh.
Ngoài ra Luyện Hồn tông chuyên lấy luyện chế hồn phiên làm công pháp. Tuy rằng ở Chu Tước tinh cũng có không ít thần thông thu hồn luyện phiên nhưng đều không thể sánh được với Luyện Hồn tông. Nếu có thể học được công pháp này, lấy du hồn luyện phiên thì uy lực tuyệt đối không kém hơn Cấm Phiên!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, tay phải vung lên trước người một cái, lập tức một đạo tàn ảnh cấm chế bay ra, bay trùm tứ phía. Hắn vỗ túi trữ vật, một khối tiên ngọc lấp lóe bạch quang xuất hiện trong tay.
Khối tiên ngọc này thiếu mất một góc nhưng tiên lực phát ra cũng không khác mấy.
- Tu vi khôi phục tới Nguyên Anh trung kỳ, có thể nuốt tiên ngọc một lần nữa, mạnh mẽ tấn công trà ý cảnh và phong ấn.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, lấy một miếng tiên ngọc, hít sâu một hơi rồi để vào trong miệng.
Lập tức một nỗi đau đớn không thể tưởng tượng liền xuất hiện.
Ngay lúc này, trong Sở quốc, một sơn cốc phía ngoài vùng tiên di truyền ra một loạt tiếng cười như chuông bạc và tiếng hổ gầm ủy khuất.
Bên trong sơn cốc tràn ngập không khí mùa xuân. Trên mặt đất cỏ xanh mơn mởn, Tiểu Chu mặc một bộ váy thêu hoa mẫu đơn, đầu tết hai bím tóc, lúc này đang ngồi trên lưng một con hổ có bộ lông đầy vằn đen, cười nói:
- Tiểu Bạch, ngươi không nghe lời, tối nay ta phạt ngươi cầm đũa ăn cơm.
Con hổ gầm lên một tiếng, trong đó mang theo một chút bi thương.
Cả năm qua ngày nào nó cũng bị tiểu ma nữ hành hạ, thậm chí suốt đêm nằm mơ thấy ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Trong những cơn ác mộng này đâu đâu cũng có hình bóng của tiểu ma đầu.
- Ngươi làm gì mà gầm to thế. Lần sau gầm bé một chút. A! Ta đột nhiên nghĩ ra một trò rất vui. Tiểu Bạch, ngươi hãy học kêu như mèo được không?
Tiểu Chu vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, cười nói.
Tiểu Bạch gầm lên, tiếng gầm càng thêm thê lương.
- Cũng không biết thúc thúc ra sao rồi, sao vẫn không quay về? Tiểu Bạch, ngươi có nhớ thúc thúc không?
Tiểu Chu thở dài, bàn tay nhỏ bé vỗ lên đầu con hổ.
Con hổ gầm nhẹ một tiếng, coi như là đáp lời. Giờ phút này trong đầu nó đang nghĩ, mình là một con hổ, sao có thể kêu như mèo đây?
Thiết Nham khoanh chân ngôi dưới bảo tháp, ánh mắt lộ nét hiền từ nhìn Tiểu Chu. Hồi lâu hắn thở dài một tiếng.
Tin Vương Lâm mất tích cũng sớm đã truyền tới Sở quốc. Đối với việc này hắn vẫn giấu diếm Tiểu Chu. Hắn thủy chung vẫn không tin với tu vi của ân công có thể hóa nguy thành an.
Ân công nói trong vòng chín năm hắn nhất định trở về, vậy thì hắn nhất định sẽ làm được.
Ánh mắt Thiết Nham lộ ra một niềm tin kiên định.
Cách Thiết Nham hơn trăm trượng, Lôi Oa đang nằm lười biếng phơi nắng. Đôi mắt thật lớn nhìn mặt trời, híp lại một nửa, lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ. Cả một năm qua hầu như nó đều ở đây.
Nhìn mây trắng trên trời, Lôi Oa có đôi khi cũng nhớ lại cuộc sống ở chỗ cổ thần. Nó từ lúc sinh ra vẫn luôn luôn sống ở đó, dần dần lớn lên. Ở chỗ cổ thần cơ hồ ngày nào nó cũng phải chiến đấu với đủ loại yêu thú để cướp đoạt thức ăn, cướp đoạt địa bàn, thường xảy ra ác chiến.
Trong vô số năm ác chiến đó, Lôi Oa dần dần lớn lên. Từ từ nó học được cách phun lôi cầu. Cũng từ đó trở đi, ở chỗ cổ thần, ngoài vài yêu thú đặc biệt ra, nó hoành hành không chút cố kỵ.
Giờ nhớ lại thời khắc đó, bụng nó phồng lên, một lúc sau mới xẹp xuống.
Nó nhớ tới Vương Lâm. Chính Vương Lâm bắt nó mang ra khỏi chỗ của cổ thần. Ngoài Vương Lâm nó càng nhớ Văn thú hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thấm thoát mùa xuân đã qua. Giờ đã là tháng sáu.
Tháng sáu đối với người khác mà nói cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt nhưng đối với Luyện Hồn tông ở Bì Lô quốc mà nói thì là một ngày đại lễ.
Trong tháng này diễn ra đại hội của ngoại vi đệ tử Luyện Hồn tông. Thông qua một loạt đấu loại sẽ lựa chọn từ trong hàng vạn ngoại vi đệ tử ra một người trở thành nội môn đệ tử.
Vương Lâm trong ngày này từ trong bế quan thức tỉnh. Hắn chậm rãi mở hai mắt, nhìn một cái. Đôi mắt hắn hắc bạch rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ càng sẽ thấy trong mắt hắn như có ánh sao lấp lánh, ngời sáng.
Vết sẹo trên mặt hắn đã mờ đi rất nhiều, hơn nữa chỉ còn lại tám cái! Tám vết sẹo hình lá trà này chính là mấu chốt trong phong ấn của Tôn Thái.
Mảnh tiên ngọc hắn nuốt vào hôm trước đã bị hắn hoàn toàn hấp thu. Phong ấn sau khi bị đánh sâu vào đã thu lại rất nhiều, nhưng muốn hoàn toàn khu trừ thì vẫn chưa thể được.
- Nguyên Anh hậu kỳ địa viên mãn.
Vương Lâm nhẹ giọng tự nhủ, chậm rãi đứng lên. Hắn hít sâu một hơi, đi ra khỏi động phủ.
- Ta đã có cảm ngộ về sinh tử ý cảnh, thiên đạo luân hồi. Sinh tử trên thế gian, càng hiểu thấu lại càng không thể thoát khỏi nó. Trước kia ta vẫn tưởng rằng sinh là sinh, tử là tử nhưng khi hiểu rồi lại phát hiện, có đôi khi sinh là tử mà tử lại chính là sinh.
Vương Lâm ta cả đời giết chóc, chứng kiến hầu như chỉ có một mặt tử. Chỉ có sinh là ta không hiểu nhiều lắm. Lý Mộ Uyển tái sinh, ta cũng được tái sinh, đây cũng có thể coi là một loại, nhưng như thế còn chưa đủ! Vương Lâm bước đi, nhìn dãy núi xa xa, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thoát chết sau kiếp nạn này, tâm tính so với trước đây có chút biến hóa. Nhất là khi ở Hỏa Vân trại mấy tháng lại càng khiến ta cảm khái sâu sắc thế nào là thấy sinh là sinh, thấy tử là tử nhưng sinh cũng không phải là sinh, tử chẳng phải là tử. Hai loại cảm ngộ này ứng với Hóa Thần sơ kỳ và Hóa Thần trung kỳ.
Vương Lâm đứng bên ngoài động phủ, gió núi thổi qua khiến quần áo hắn tung bay phần phật.
- Kỳ ngộ lần này khiến ta mở hồ hiểu ra. Nếu có thể lại quay trở lại, có thể thấy sinh chính là sinh, tử là tử thì ý cảnh có thể đột phá, đạt tới Hóa Thần hậu kỳ.
Chẳng qua Hóa Thần hậu kỳ có thể thành công cảm ngộ được ý cảnh sinh tử, cuối cùng viên mãn thực sự quá khó khăn. Hóa Thần hậu kỳ viên mãn, ý cảnh cũng phải viên mãn.
Chẳng qua sự viên mãn này so với ý cảnh của Anh Biến kỳ lại hoàn toàn bất đồng. Lý Nguyên Phong kia là Anh Biến sơ kỳ. Ý cảnh của hắn có thể hình thành thực thể, lưu lại trên người ta vết sẹo này. Loại uy lực này hiển nhiên ý cảnh của Hóa Thần kỳ không thể so sánh được. Ý cảnh viên mãn ở Hóa Thần kỳ chỉ là một cấp độ mà thôi, trên đó còn có Anh Biến kỳ, lại một lần nữa phải cảm ngộ sâu hơn.
Đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Lúc này hắn không nhận thấy, ở cửa một động phủ xa xa có một nữ tử tuyệt mỹ đang yên lặng nhìn hắn.
Ánh mắt nữ tử đó hơi phức tạp, mê mang, lại vừa có điểm như bất đắc dĩ.
- Năm đó khi còn ở tiên giới, Chu Dật tiền bối tặng ta một mảnh Vấn Đỉnh chi tinh, có thể giúp cho khả năng đạt tới vấn đỉnh kỳ tăng lên một chút. Vấn Đỉnh chi tinh này là do sinh ý cảnh của một tu sĩ hợp thành.
- Vấn Đỉnh. Không biết tới năm nào thàng nào ta mới có thể chạm tới! Nếu giờ đây không trừ được phong ấn thì ngay cả Anh Biến cũng vô vọng.
Vương Lâm than nhẹ.
- Thiên Vận Tử nhận ta làm đồ đệ, có lẽ ta nên nhanh chóng tới tìm ông ta, nói không chừng có thể đạt được tới Vấn Đỉnh. Chẳng qua với tu vi hiện giờ mà rời đi, Tư Đồ Nam chưa tỉnh lại, cực cảnh chưa được đề cao, quả thực cảm thấy có chút không cam lòng. Quan trọng hơn nữa là tu sĩ Thiên Vận tinh hẳn là thực lực rất cao, với tu vi của ta mà tới đó chưa chắc đã được Thiên Vận Tử coi trọng.
← Ch. 0352 | Ch. 0354 → |