← Ch.0375 | Ch.0377 → |
Trong túi trữ vật của Cự Ma lão tổ còn một vật khác khiến cho Vương Lâm chút ý. Đó là một cái pháp luân. Kích thước của nó cũng không to lắm, chỉ hơn một tấc mà thôi. Bề ngoài của nó hết sức bình thường, không hề có gì thu hút hay linh lực dao động, thậm chí một số chỗ còn có chút rỉ sét.
Sở dĩ Vương Lâm chú ý tới vật ấy là bởi vì trước đó Hứa Lập Quốc đã từng nói nó có phong ấn một cái hồn phách. Gã đã từng cầu khẩn hắn thả hồn phách đó ra. Lời cầu khẩn của Hứa Lập Quốc khiến cho Vương Lâm cảnh giác. Hắn hiểu rất rõ Hứa Lập Quốc như thế nào. Dù sao thì xét trên một mặt nào đó thì Hứa Lập Quốc là do hắn tạo ra.
Trên người Hứa Lập Quốc có một phần của du hồn. Phần đặc điểm đó có quan hệ rất lớn với việc năm đó Hứa Lập Quốc biến thành ma đầu. Từ đó về sau, thần trí của Hứa Lập Quốc từ từ hồi phục, cuối cùng mới trở thành kiếm hồn như bây giờ.
Tính cách của Hứa Lập Quốc có thể nói là một kẻ nhát gan, nhưng có đôi khi lại kiêu ngạo đến bất tuân lệnh. Có thể nói đó là một ma đầu rất phức tạp. Vậy mà gã lại cầu khẩn Vương Lâm thả hồn phách trong pháp luân ra. Điều đó mới khiến cho Vương Lâm hoài nghi.
- Thú vị! - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Với trí thông minh của hắn suy nghĩ một chút liền đoán ra được một nửa sự việc. Điều này chứng tỏ Cự Ma lão tổ đã sử dụng hồn phách trong pháp luân để hấp dẫn Hứa Lập Quốc. Kể từ đó mới có thể khiến cho Hứa Lập Quốc tự đến bên lão.
Liếc mắt nhìn pháp luân một cái, Vương Lâm xuất từ trong túi trữ vật ra tiên kiếm. Sau khi tiên kiếm xuất hiện, một làn khói đen liền bay ra rồi ngưng tụ thành Hứa Lập Quốc. Hắn vừa mới hiện thân liền hú lên một tiếng quái dị. Hai mắt tỏa ra những tia sáng kỳ dị mà nhìn pháp luân.
- Chủ nhân! Đúng là pháp luân này. Bên trong nó có một hồn phách. Ngươi mau thả nàng ra.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách chậm rãi:
- Hồn phách trong pháp luân đó thể nào? Ngươi làm sao mà biết?
- Là do Cự Ma lão tổ gọi ra. Chủ nhân! Ngươi thả nàng ra nhanh một chút. - Nét mặt Hứa Lập Quốc có vẻ lo lắng.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái rồi nói:
- Tu vi của hồn phách thế nào?
Sự lo lắng trên mặt Hứa Lập Quốc càng nhiều. Gã loáng thoáng có thể nghe thấy tiên tử Tiểu muội muội bên trong pháp luân đang kêu gọi, thúc giực gã cứu nàng ra. Vì vậy mà gã không kiên nhẫn được vội vã nói:
- Đó chỉ là một hồn phách mà thôi, không có tu vi. Nếu ngươi không cứu thì để ta tự mình tới.
Chính bản thân Hứa Lập Quốc cũng không phát hiện ra sau khi hắn xuất hiện mới nhìn thấy pháp luân liền quên mất sự sợ hãi đối với Vương Lâm. Thậm chí ngay cả khẩu khí cũng bất chợt thay đổi. Một tia sáng khó hiểu trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, mỉm cười nói:
- Không nên vội vàng. Ta sẽ giúp ngươi thả hồn phách đó ra ngoài.
Vừa nói, hai tay Vương Lâm cũng bắt quyết, đánh ra một đạo linh quang vào trên pháp luân. Nhưng đúng lúc này một vầng sáng nhạt chợt xuất hiện, hóa giải đạo linh quang của Vương Lâm.
Vương Lâm thốt lên một tiếng nho nhỏ, nhìn kỹ pháp luân một chút. Trước mắt hắn pháp luân cũng chẳng có bất cứ điều gì kỳ lạ. Nhưng không ngờ nó lại có thể phát ra ánh sáng mà hóa giải linh quang, điều này đã thu hút sự chú ý của Vương Lâm.
Mới vừa rồi, khi vầng sáng xuất hiện, Vương Lâm cũng không hề phát hiện ra một chút linh lực nào dao động trên pháp luân. Nhìn kỹ nó một lúc, tay phải của Vương Lâm lại vung lên, tiếp tục đánh ra một đạo linh quang.
Ánh mắt hắn theo dõi một cách chăm chú, thì thấy trên pháp luân xuất hiện mười cái ký hiệu cổ quái. Những ký hiệu đó xuất hiện với một tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Đồng thời, vầng sáng nhạt lại xuất hiện một lần nữa, hóa giải linh lực.
- Có ý tứ! - Hai mắt của Vương Lâm sáng ngời.
Vào lúc này, Hứa Lập Quốc đã không còn thể giữ được sự kiên nhẫn nữa. Gã không nói tiếng nào, than thể lóe lên lao ra khỏi tiên kiếm mà bay về phía pháp luân.
Vương Lâm nhìn chằm chằm Hứa Lập Quốc, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang. Hành vi của Hứa Lập Quốc lúc này hết sức quái dị.
Chỉ thấy trong nháy mắt khi Hứa Lập Quốc lao về phía pháp luân, những ký hiệu trên đó lại lóe lên. Nhất thời vầng sáng xuất hiện, chạm phải người Hứa Lập Quốc khiến cho gã kêu lên một tiếng đau đơn, rồi bị đẩy bắn ra ngoài một trượng.
Vào lúc này, hai mắt của hắn đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, đang định đánh tới một lần nữa. Tay phải của Vương Lâm khẽ điểm một cái vào hư không, nhất thời giam cầm Hứa Lập Quốc lại. Hứa Lập Quốc quay đầu nhìn Vương Lâm chằm chằm, quát:
- Ngươi muốn làm cái gì? Thả ta ra. Ta muốn thả nàng ra ngoài.
Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái. Nhất thời, thân thể của Hứa Lập Quốc run lên, ánh mắt có một chút tỉnh táo, hoảng sợ liếc mắt nhìn pháp luân rồi vội vàng nói:
- Chủ nhân! Chủ nhân không thể trách ta. Ta vừa mới nhìn thấy pháp luân liền không thể khống chế được bản thân nữa.
Vương Lâm cũng chẳng để ý tới Hứa Lập Quốc. Tay phải hắn chộp một cái, nắm lấy pháp luân vào trong tay. Ngón cái của tay trái ấn xuống nơi mà mấy cái ký hiệu kỳ quái lóe lên. Đúng lúc này, ký hiệu xuất hiện chớp lên liên tục, vầng ánh sáng cũng lại hiện lên. Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, ngón cái chẳng hề do dự, tiếp tục ấn xuống. Vầng sáng lập tức bị phá vỡ, sau đó ngón tay hắn đặt lên trên pháp luân.
Mấy tiếng răng rắc vang lên, trên pháp luân xuất hiện vô số vết nứt. Những vết nứt đó nhanh chóng lan tràn, gần như chỉ trong nháy mắt, trên toàn bộ pháp luân hiện ra đầy vết nứt rồi vỡ vụn.
Trong khoảng khắc, một luồng ánh sáng màu hồng từ bên trong lao ra ngoài. Đồng thời vô số những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông xuất hiện ẩn chứa một thứ ma lực khiến cho lòng người phải dao động từ trong vầng sáng màu hồng bay ra. Thanh âm tiếng cười tràn ngập một thứ gì đó quái dị khiến cho linh lực của Hứa Lập Quốc đang bị giam cầm giống như băng tuyết gặp phải ngọn lửa nhanh chóng tan ra. Trong nháy mắt, Hứa Lập Quốc đã khôi phục lại sự tự do. Hai mắt gã chỉ có một niềm khao khát dục vọng, nhanh chóng bay về phía vầng sáng màu hồng. Vầng sáng chợt lóe lên, hóa thành một nữ tử thiên kiều bá mị. Trên người nữ tử có khoác một lớp áo mỏng, để lộ cả da thịt. Vào lúc này, nàng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái rồi cười ha ha, nói:
- Hứa ca ca! Tiểu muội chờ ngươi lâu như thế, làm sao mà đến giờ mới cứu ta ra?
Vừa nói, nàng vừa giơ ngón tay ngọc chỉ về phía Hứa Lập Quốc. Vẻ mặt của nàng chẳng khác gì tiểu tình nhân đang làm nũng người tình của mình.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Ngay vào thời điểm nữ tử hiện ra, tầm thần của hắn không khỏi chấn động. Cũng may là hắn tu luyện Tỏa Thần thuật, tâm thần cùng với Thập ức hồn phiên tương thông nên mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Nhưng chỉ trong khoảng khắc đó cũng khiến cho hắn kinh hãi. Phải biết rằng trong đấu pháp mà xuất hiện một chút thất thần như vậy thì chỉ có đường chết mà thôi.
- Pháp thuật yêu nghiệt mà cũng dám thi triển trước mặt ta hay sao? - Vương Lâm hừ lạnh một tiếng. Giọng nói của hắn chẳng khác nào tiếng sấm đập vào tai của Hứa Lập Quốc và nữ tử, phát ra những tiếng ầm ầm Thân thể Hứa Lập Quốc hơi run lên một cái, ánh mắt chợt tỉnh lại. Hắn vốn là ma đầu nên sau khi được Vương Lâm đánh thức một lần nữa liền lập tức cho hắn có phản ứng. Trong lòng cảm thấy kinh hãi, vội vàng lui lại.
Nữ tử kia quay phắt lại nhìn Vương Lâm chằm chằm. Đột nhiên, nàng nở một nụ cười quyến rũ. Vào lúc này, giường như tất cả ánh sáng xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại một nụ cười của nàng tỏa sáng mà thôi.
- Thật tàn nhẫn. Ta không có đắc tội với ngươi. - Cặp lông mi của nàng run run, mở miệng cất tiếng ai oán.
Thanh âm của nàng mang theo một thứ ma lực kỳ dị rót vào tai Vương Lâm khiến cho tâm thần của hắn lại run lên. Mà Hứa Lập Quốc thì thân thể lại càng run rẩy. Sự tỉnh táo trong mắt gã liền biến mất, chỉ còn có dục vọng.
Nữ tử đắc ý cười, thân thể thoáng động liền giơ tay, nhanh chóng bay đên trước người. Một trảo của nàng gần chạm vào trán của Vương Lâm. Nhưng vào lúc này, đột nhiên ánh mắt Vương Lâm lóe lên một tia sáng, bên trong ẩn tàng một chút sát khí.
Nữ tử kinh hãi kêu lên một tiếng, biết rằng không ổn. Nàng đang định lui lại thì tay phải của Vương Lâm nhanh chóng vung lên. Nhất thời, hồn phiên xuất hiện rung lên một cái. Lý Nguyên Phong lập tức hiện ra dẫn theo mấy ngàn hồn phách.
Nũ tử lại kêu lên một tiếng sợ hãi rồi không chút do dự nhanh chóng tránh xa.
Hồn phách Lý Nguyên Phong lập tức lao ra cùng với hồn phách của mấy nước chư hầu bao vây nữ tử. Đanh định xông tới thôn phệ, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng kỳ dị rồi nở một nụ cười quyến rũ mà nói:
- Các vị ca ca! Tại sao các người lại bao vây tiểu muội. Chúng ta không phải là địch nhân mà?
Tiếng cười trong trẻo vừa mới vang lên, hồn phách của Lý Nguyên Phong cũng phải chấn động, nét mặt ngơ ngác. Đám hồn phách xung quanh lại càng chẳng phải nói. Tất cả đều dừng tay, ngơ ngác nhìn nữ tử.
- Hắn ức hiếp ta. Các ngươi giúp ta giết hắn có được không? Sau khi giết hắn, cùng lắm thì ta sẽ bồi tiếp các ngươi. - Nét mặt nữ tử chợt đỏ lên.
Lời nói vừa dứt, hồn phách Lý Nguyên Phong chợt rung lên. Nó xoay người cùng với đám hồn phách còn lại phóng về phía Vương Lâm.
Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, không thèm để ý tới đám hồn phách đó. Tay phải hắn điểm về phía sau một cái, nhất thời, Hứa Lập Quốc kêu lên một tiếng thảm thiết. Hắn đang đứng phía sau Vương Lâm nên vừa rồi cũng bị giong nói quyến rũ của nàng mê hoặc đang định đánh lén. Bị một cái điểm tay của Vương Lâm, hắn nhất thời bị thương. Khí đen toàn thân từ từ biến mất khiến cho hắn vội vàng lui ra xa.
Trong mắt hắn lập tức xuất hiện lại sự tỉnh táo. Lúc này đây, sâu trong nội tâm của hắn đối với Vương Lâm vô cùng sợ hãi, chiến thắng sự mê hoặc của nữ tử.
Trong lòng hắn thầm kêu không hay. Thầm nghĩ tại sau mình lại mất trí mà ra tay đối với sát tinh? Tất cả công lao lúc trước chém giết Cự Ma lão tổ bây giờ thì mất hết rồi.
- Tiện nhân! Cũng đều tại ngươi mê hoặc lão tử. - Hứa Lập Quốc càng nghĩ càng giận, chỉ vào mặt nữ tử quát.
Nét mặt của nàng hết sức ai oán, đang định mở miệng thì lúc này, Lý Nguyên Phong dẫn theo đám hồn phách đánh tới. Tay phải Vương Lâm điểm một cái vào không trung, tâm thần rung lên một cái nhè nhẹ. Nhất thời, đám hồn phách đều hừ lên một tiếng bi thảm. Ngay cả hồn phách của Lý Nguyên phong cũng tản ra.
- Đủ rồi! Ngươi lại đây! - Tay phải của Vương Lâm chộp một cái vào hư không. Lập tức, nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi định né tránh. Nhưng thân thể nàng giống như bị một thứ gì đó vô hình trói chặt, để cho Vương Lâm bắt được.
Cẩn thận quan sát nữ tử, Vương Lâm từ từ nhìn ra sự bí ẩn. Trong hồn phách của nữ tử có một chút ý cảnh. Loại ý cảnh này rất mạnh, có thể mê hoặc vạn vật trên thế gian.
- Hồn phách có ý cảnh. Hay lắm. - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên.
- Ngươi tên là gì?
Nữ tử im lặng một lúc, thở hổn hển nhìn Vương Lâm chằm chằm, nói:
- Nhân gia không đắc tội với ngươi. Tại sao ngươi lại bắt ta làm gì? - Tiếng thở gấp của nàng ẩn chứ một chút hấp dẫn, lôi cuốn.
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử. Tay phải hắn điểm lên mi tâm, nhất thời nét mặt nữ tử hiện lên sự đau đớn. Cuối cũng phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Toàn thân nàng phát ra từng làn khói đen, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.
- Mị Cơ. ta tên là Mị Cơ. - Nữ tử vội vàng nói. Ánh mắt nhìn Vương Lâm đã có một sự sợ hãi.
← Ch. 0375 | Ch. 0377 → |