← Ch.0393 | Ch.0395 → |
Một cảm giác vô cùng thoải mái dâng lên trong thể xác và tinh thần của Vương Lâm. Hắn có thể cảm giác được linh lực đang theo đó dung nhập. Nguyên thần dần dần càng lúc càng lớn, càng ngày càng thật.
Giờ phút này, Vương Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ. Hắn biết sau khi nguyên thần hoàn toàn được ngưng thật, sẽ nhập cùng với thân thể nhập vào làm một, đến lúc đó, Anh Biến thành công.
Quá trình ngưng thật của nguyên thần tương đối lâu dài.
Ở bên ngoài động, Độn Thiên hai mắt chớp động, tay phải vung lên một cái, một tử kim chủ hồn từ trong Tôn Hồn Phiên bay ra. Lại đưa tay túm một cái đem cô hồn toàn thân phát tán ra một màn sương đen nồng đậm này thu lại vào bên trong Hồn Phiên.
- Đây đã là thứ mười chín, đều chỉ là một vài Hóa Thần hồn phách. Đáng tiếc không có Anh Biến hồn phách xuất hiện, nếu không chủ hồn trong Hồn Phiên lại có nhiều thêm một.
Độn Thiên nói thầm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một luồng khí tử kim từ phía xa lóe lên bay đến. Hộ sơn đại trận đối với luồng khí này không tác dụng ngăn trở gì, bị nó trực tiếp xuyên qua, lao thẳng vào trong động.
Độn Thiên hai mắt sáng ngời, cười ha hả. Hộ sơn đại trận đã sớm bị hắn khống chế, không ngăn cản hồn phách tiến vào, cho nên hồn này mới có thể thuận lợi bay vào.
- Đến thật là tốt!
Độn Thiên trong mắt lóe tinh quang, thân mình khẽ động, đứng lên khỏi mặt đất, hất tay phải lên hư không một cái, hướng về phía tử kim hồn phách đang tấn công kia chụp lấy.
Tử kim hồn phách chợt lóe lên, biến mất tại chỗ, né qua bàn tay của Độn Thiên, hướng về phía động phủ đánh tới.
Thấy hồn phách này muốn đi vào động tiên, Độn Thiên ánh mắt chớp động, thân mình dịch sang bên một bước. Trong nháy mắt liền đứng ở phía trước hồn phách kia, cười nói:
- Đáng tiếc cũng chưa tới Anh Biến, ngươi cùng đường rồi, không chạy thoát được đâu!
Nói xong, tay phải bấm quyết, chỉ về phía trước. Lập tức một cơn lốc xoáy rất lớn xuất hiện trước người hắn.
- Hồn toàn (1)!
(1): toàn: cơn lốc Độn Thiên quát lớn. Hồn phách kia kêu lên một tiếng to, nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng Độn Thiên nhanh hơn nó một bước, quát:
- Thu!
Một lực hút khổng lồ từ trong cơn lốc xoáy điên cuồng xuất hiện. Lập tức tử kim hồn phách kia không tự chủ được bị lốc xoáy hút vào.
Khóe miệng Độn Thiên mỉm cười, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hộ sơn đại trận của Luyện Hồn Tông phát ra một tiếng oanh kích rất lớn, toàn bộ đại trận trong khoảnh khắc hóa thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn sụp đổ.
Tiếng động long trời lở đất này lập tức lan truyền khắp toàn bộ Luyện Hồn Tông. Liên tiếp ba ngọn núi bên trong tông giờ phút này cũng ầm ầm run lên, vô số đá vụn rơi xuống. Thân núi trong tiếng răng rắc xuất hiện từng vết nứt lớn, đám đệ tử phía trong tất cả đều kinh hãi.
Lúc này, phía trên không trung xuất hiện một người mắc hồng bào thân ảnh như lửa đỏ. Thân ảnh ấy tản mác ra một luồng khí tức hùng mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Giờ phút này, thiên địa biến sắc, chỉ có thân ảnh này tồn tại.
- Chu Tước Tử!
Sắc mặt Độn Thiên cực kỳ khó coi. Hắn không rảnh chơi đùa với hồn phách kia nữa, vung tay phải lên. Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay run lên, liền đem hồn phách kia thu lại.
- Độn Thiên!
Chu Tước Tử mặc trường bảo đỏ như lửa, mái tóc không gió tự động tung bay. Mặc dù thân mình thoạt nhìn có chút già nua, nhưng mắt sáng như đuốc, cả người khiến cho người ta có một cảm giác uy nghiêm.
Người này tùy ý đứng ở đó, toàn bộ trời đất đều ảm đạm thất sắc, toàn bộ hào quang đều chiếu rọi lên chiếc áo màu đỏ của người này, làm tăng thêm vẻ ngạo nghễ cho luồng khí tức hùng mạnh của Chu Tước Tử.
Ở trên người hắn không cảm thấy có nửa điểm linh lực tồn tại, thậm chí đến tiên lực cũng không thể phát hiện. Nhưng đối mặt với người này, cho dù là tu sĩ Vấn Đỉnh Sơ Kỳ cũng phải bỏ chạy, cho dù là lão quái Vấn Đỉnh Trung Kỳ cũng sẽ không tự chủ được mà lui bước.
Hắn là bậc đại thần thông Vấn Đỉnh Hậu Kỳ duy nhất hiện nay trong Chu Tước Tinh.
Hắn là người đứng đầu Chu Tước Tinh.
- Năm đó Chu Tước quốc ta cùng Luyện Hồn Tông người có hứa hẹn với nhau, Thập Ức Tôn Hồn Phiên này khi Chu Tước quốc gặp nguy cơ, Luyện Hồn Tông các ngươi phải cho mượn. Hôm nay sau lão phu đến để mượn phiên này!
Chu Tước Tử giọng điệu bình thản, chậm rãi nói.
- Thúi lắm!
Độn Thiên hít sâu, nắm chặt Thập Ức Tôn Hồn Phiên, trừng mắt nhìn Chu Tước Tử, quát:
- Lão tử chưa bao giờ nghe nói Luyện Hồn Tông ta cùng với Chu Tước quốc ngươi có hứa hẹn. Chu Tước lão tặc, nếu như ngươi muốn cướp thì hãy trực tiếp đến đây mà lấy, không cần bày cái trò kia ra làm cho người ta ghê tởm!
Chu Tước Tử liếc mắt nhìn Độn Thiên một cái, khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Việc này là đệ nhất Chu Tước Tử cùng với thủy tổ của Luyện Hồn Tông ngươi định ra, ngươi không biết được. Nhưng lão phu quả thật theo trong điển tịch mà biết được việc này. Hôm nay lão phu cũng không phải là đoạt, mà là mượn!
Nói xong, hắn đưa bàn tay về phía trước. Lập tức mặt đất biến sắc, từng đạo hồng quang bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng ngưng tụ mà đến, hóa thành một bàn tay lửa lớn, hướng về Độn Thiên đưa tới.
- Lão tặc!
Độn Thiên quát to, Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay run lên. Lập tức Hồn Phiên phất phới, mười triệu hồn phiên được Độn Thiên không chút do dự xuất ra toàn bộ. Ngoại trừ đệ tứ chủ hồn, ba mươi lăm chủ hồn còn lại cũng đều nhanh chóng lao ra.
Toàn bộ phạm vi trong vòng trăm dặm, bị từng đạo hồn phách màu đen bao trùm, truyền đến từng trận gầm rú thê lương cùng với hò hét kêu gào.
Tập hợp thanh âm của mười triệu hồn phách cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé so với bất kỳ âm ba pháp bảo gì cũng đều hùng mạnh hơn gấp mấy lần. Ầm ầm trong vòng trăm dặm, những vết nứt lập tức xuất hiện, một vài dãy núi sụp xuống văng tung tóe.
Trong mười triệu hồn phách kia, trừ đệ tứ chủ hồn, ba mươi lăm chủ hồn còn lại vẻ mặt đều rất dữ tợn, xông lên đem bàn tay lửa do thần thông thuật của Chu Tước Tử biến hóa mà ra xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó tản ra bốn phía, hung tợn nhìn chằm chằm Chu Tước Tử.
- Độn Thiên, nếu ngươi còn ngu xuẩn như vậy, lão phu chỉ còn cách thay lịch đại tổ tông của Luyện Hồn Tông giáo huấn ngươi. Thập Ức Tôn Hồn Phiên lão phu đã nói là mượn, chắc chắn sẽ trả lại ngươi.
Chu Tước Tử nhìn thoáng qua hồn phách bốn phía đang gào thét hiểu được tác dụng của Thập Ức Tôn Hồn Phiên, đồng tử hai mắt hơi thu lại, bình thản nói.
- Mượn? Ngươi muốn mượn bao lâu?
Độn Thiên cười lớn, ánh mắt lộ vẻ cười nhạo.
Chu Tước Tử sắc mặt thong dong nói:
- Cho Chu Tước quốc ta mượn vạn năm, vạn năm sau sẽ trả cho ngươi.
- Chu Tước lão tặc, Luyện Hồn Tông ta có một câu tổ huấn: Phiên ở trên người, người nào muốn lấy, có thể ra tay!
Độn Thiên trong mắt lóe hàn quang, hai tay bấm quyết, điểm về phía trước một cái.
- Ngưng!
Lập tức, mười triệu hồn phiên bốn phía lập tức điên cuồng trong nháy mắt nhanh chóng co rút lại, chia nhau ra ngưng kết vào trong ba mươi lăm chủ hồn. Ngay sau đó, ba mươi lăm chủ hồn này lại dung hợp với nhau.
Ánh mắt Chu Tước Tử chớp động, hắn không thể cho phép sự dung hợp này tiếp tục diễn ra. Tay phải hắn chụp vào hư không một cái, lập tức một cái lông chim màu đỏ xuất hiện ở trong tay.
Hắn cầm lông chim đưa về phía trước, lập tức lông chim này bốc cháy, phát ra u quang.
- Chu Tước thánh hỏa!
Thanh âm Chu Tước Tử từ trong miệng truyền ra.
Lập tức, lông chim đang cháy kia run lên, bụp một cái rồi vỡ vụn. Một ngọn lửa cuồng mãnh đến cực điểm lấy chiếc lông chim kia làm trung tâm điên cuồng tản ra bốn phía, trong chớp mắt liền bao vây lấy phạm vi trăm dặm. Những thứ trong vòng trăm dặm bị ngọn lửa dính lấy lập tức biến mất, trong đó có cả Vương Lâm.
- Lửa Chu Tước... Độn Thiên sắc mặt cực kỳ khó coi, xung quanh thân thể hắn giờ phút này có ba mảnh cổ sắc ngọc giản lượn vòng, phát ra từng luồng ánh sáng dịu dàng, khó khăn lắm mới ngăn trở được ngọn lửa xâm nhập.
- Độn Thiên, trời cao có đức hiếu sinh. Lão phu vốn không muốn ra tay, tất cả việc này đều là do ngươi gieo gió gặt bão, không trách được lão phu!
Chu Tước Tử sắc mặt bình thản, chậm rãi nói.
Độn Thiên hít sâu, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu to, khoanh chân xếp bằng, hai tay bấm quyết, miệng quát:
- Hồn, độn!
Độn Thiên vốn không phải là tên của hắn, mà chỉ là đạo hiệu do sư tôn ban cho. Sở dĩ có mang chữ Độn, bởi vì đúng như theo lời hắn nói với Vương Lâm lúc trước, mỗi một người nắm giữ Thập Ức Tôn Hồn Phiên đều có phương pháp sử dụng khác nhau, phương thức của hắn chính là độn.
Thân thể ba mươi lăm chủ hồn này lập tức lóe lên thanh quang. Trong lúc thanh quang này lóe lên, ba mươi lăm chủ hồn lập tức biến mất tại chỗ, không ngờ từ trong Chu Tước thánh hỏa cực nóng kia độn xuất ra, hiện ở trước người Độn Thiên.
- A?
Mắt Chu Tước Tử lộ vẻ kinh ngạc.
- Nhập!
Độn Thiên lại phun ra một ngụm máu tươi lên trên thân mình của một chủ hồn. Lập tức thân mình chủ hồn này run lên, trong khoảnh khắc ba mươi tư chủ hồn còn lại lập tức dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong chớp mắt, một khí thế đủ để chống lại Chu Tước Tử bỗng nhiên xuất hiện. Giờ phút này, không trung như bị người xé rách làm hai nửa. Bên trái, lửa đỏ ngập trời, biểu hiện cho Chu Tước Tử.
Bên phải, khí đen phá vỡ khoảng không, biểu hiện cho ba mươi lăm chủ hồn, mười triệu hồn phách ngưng kết với nhau hình thành nên một hồn phách Vấn Đỉnh Hậu Kỳ.
Khi hồn phách này hiện thân, lập tức vung tay phải lên đánh xuống mặt đất, ngọn lửa điên cuồng trong vòng trăm dặm bị quét đi, toàn bộ bên phải bị thổi quét lùi sang bên trái.
Trên không trung cũng như trên mặt đất, đen đỏ rõ ràng.
Đồng tử trong mắt Chu Tước Tử khẽ thu lại, sắc mặt hắn có chút khó coi, nhìn chằm chằm hồn phách Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, chậm rãi nói:
- Không tồi, Tôn Hồn Phiên có được năng lực này có thể gọi là dị bảo của Chu Tước Tinh ta!
Sắc mặt Độn Thiên tái nhợt, tuổi thọ của hắn vốn chỉ còn lại có hơn một năm. Lúc này dùng đến đại dung hợp thuật của Hồn Phiên, thân thể dĩ nhiên như đèn hết dầu. Hắn trong mắt lộ hàn quang, hạ giọng nói:
- Giết hắn!
Thân mình hồn phách Vấn Đỉnh Hậu Kỳ kia khẽ động, tay phải vung lên phía trước, trên không trung bỗng truyền đến một trận sét đánh. Những đám mây phía trên trăm dặm lập tức ngưng tụ về đây, trong nháy mắt liền hóa thành hình người.
Thân thể này chính là từ mây biến hóa thành, nhưng nhìn qua thì không giống người bình thường.
Hồn phách Vấn Đỉnh kia giẫm chân một cái, lập tức cùng với người mây kia dung hợp. Trong nháy mắt người mây mở hai mắt, ánh mắt thâm u nhìn Chu Tước Tử.
- Hóa mây thành hình thể, quả nhiên là thủ đoạn của Vấn Đỉnh Hậu Kỳ! Tuy nhiên dù sao cũng chỉ là dung hợp mà thành, để ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu!
Chu Tước Tử sắc mặt khó coi.
Nói xong, hắn nhấn tay phải vào hư không một cái. Lập tức một đạo hồng quang lóe lên, một thanh kiếm nhỏ màu đỏ to bằng bàn tay xuất hiện phía trước hắn.
Kiếm này vừa xuất hiện, lập tức ngọn lửa trên mặt đất như bị hút lên, từ trên mặt đất dâng lên, dung nhập vào bên trong thanh kiếm.
- Kiếm này tên là gì vốn đã quá lâu đời, không ai biết đến. Từ đệ nhất Chu Tước Tử đoạt được về sau, được ban cho cái tên Chu Tước Kiếm.
Chu Tước Tử nói xong, tay phải điểm lên kiếm này một cái.
Kiếm kia lập tức hóa thành một đạo hồng quang, trên đó hiện ra một luồng tiên lực khổng lồ. Kiếm này và một kiếm của tiên nhân thực sự vô cùng giống nhau.
Kiếm này là tiên bảo!
Người mây ánh mắt chợt lóe lên, tay phải vung lên. Lập tức toàn bộ cánh tay phải lập tức tách rời ra khỏi thân thể. Ở trước thân thể hắn lập tức biến đổi hóa thành một thanh phi kiếm màu trắng. Kiếm này kích thước hình dáng, nếu không nói đến màu sắc thì giống Chu Tước Kiếm như đúc. Thậm chí trên kiếm cũng phát ra một luồng tiên lực khổng lồ tương đương.
Hắn điểm một cái, thanh tiểu kiếm màu trắng này lập tức gào thét bay ra.
Hai thanh kiếm một trắng một đỏ như hai luồng sao băng lập tức va chạm vào nhau. Nghe từng trận tiếng động rầm rầm truyền ra, phi kiếm màu trắng dĩ nhiên không địch lại, liên tiếp lui ra phía sau mấy bước. Nhưng Chu Tước Kiếm cũng bị tiên lực trên thanh kiếm màu trắng tấn công, tốc độ bị chậm lại.
Người mây nhìn chằm chằm Chu Tước Tử, khóe miệng mỉm cười. Thân mình hắn khẽ động, trong khoảnh khắc toàn bộ thân mình tan nát, hóa thành tám thanh phi kiếm giống y hệt thanh tiểu kiếm lúc trước, trên những phi kiếm đó cùng xuất hiện những luồng tiên lực khổng lồ. Khẽ động một chút, tám thanh phi kiếm bỗng nhiên lao ra, trong đó ba thanh đâm vào Chu Tước Kiếm, năm thanh còn lại như tia chớp nhằm hướng Chu Tước Tử đâm tới.
Chu Tước Tử sắc mặt khó coi, lui ra phía sau mấy trượng, vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một số hồ lô màu đỏ cầm trong tay. Hắn trong miệng lẩm bẩm, nhanh chóng quát:
- Thu!
Năm thanh phi kiếm lập tức bị một luồng đại lực bao phủ, toàn bộ hướng về hồ lô vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt bị hút vào bên trong hồ lô.
Chu Tước Tử ánh mắt lóe sáng, đang muốn lấy hồ lô để tiếp tục thu lấy bốn thanh phi kiếm còn lại. Nhưng vào lúc này, trong chiếc hồ lô kia vang lên từng trận tiếng động răng rắc, bỗng nhiên một âm thanh ầm ầm long trời lở đất lan truyền ra.
Ầm một tiếng, chiếc hồ lô kia vỡ vụn, năm thanh phi kiếm không có gì phá nổi lập tức chui ra, không chút do dự đâm tới Chu Tước Tử.
Đồng thời bốn thanh phi kiếm đang đấu với Chu Tước Kiếm như nhận được lệnh triệu tập, lập tức bỏ qua Chu Tước Kiếm, điên cuồng lóe lên đâm tới.
Chu Tước Tử sắc mặt đại biến, thân mình lại lui.
Hắn không phải là không địch lại, mà đòn tấn công của Vấn Đỉnh hồn phách do Hồn Phiên biến hóa chứa đầy tử vong. Quyết chiến sinh tử tuy hắn có thể dễ dàng nắm chắc phần thắng, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bị thương. Nếu là lúc bình thường thì cũng thôi, nhưng hôm nay tuổi thọ của hắn cũng còn lại không nhiều lắm, một khi bị thương, chắc chắn sẽ giảm bớt tuổi thọ.
Một chuyện quan trọng khác là Chu Tước quốc và Tiên Di Tộc đang triển khai cuộc chiến lần thứ hai, nếu như lúc đó hắn bị thương thì chắc chắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn đang muốn lui lại, nhưng chín thanh phi kiếm do người mây hóa thành nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã tiến đến.
Ánh mắt Chu Tước Tử âm trầm, tay phải bấm quyết, vẽ vào khoảng không phía trước thân người một ấn quyết kỳ dị. Ấn quyết này vừa xuất hiện, lập tức một luồng khí tức khổng lồ bao phủ lấy toàn thân Chu Tước Tử.
Lúc này, phi kiếm đã tiến đến.
- Ầm Một tiếng nổ kinh thiên động địa xuyên suốt toàn bộ Chu Tước đại lục bỗng nhiên truyền đến.
Thân mình Chu Tước Tử giống như sao băng, nhanh chóng thoái lui.
Ấn quyết phía trước người hắn sụp đổ, tiêu tan. Thân mình hắn tuy không bị thương nhưng sắc mặt cũng tái nhợt lại, vẻ phiêu dật lúc trước cũng không còn.
Chín thanh phi kiếm biến mất, lại biến thành từng đạo hồn phách tràn ngập giữa đất trời.
Độn Thiên nhìn cảnh tượng vừa rồi, miệng chua xót nói:
- Chu Tước huyền ấn!
Chu Tước huyền ấn, chỉ có các đời Chu Tước Tử mới có thể học được thuật thần thông này. Thuật này không phải do tu luyện mà thành, mà mỗi một đời Chu Tước Tử đều ở trong mộ của đệ nhất Chu Tước Tử, từ trong di vật của đệ nhất Chu Tước Tử cảm ngộ ra.
Ấn này không phải do đệ nhất Chu Tước Tử sáng tạo, mà là thần thông được tu chân liên minh ban cho sau khi trở thành tu chân quốc cấp sáu.
Tu luyện Chu Tước huyền ấn này sẽ không nâng cao bản lãnh, nhưng thuật này lại có sự huyền diệu to lớn không thể tin nổi. Ấn quyết này chỉ có hai cái, một để công, và một để thủ.
Nếu là để công thì không có một thứ gì không thể phá nổi, nếu là để thủ thì so với Chu Tước kỳ trận bao phủ một người cũng mạnh hơn một phần.
Ấn quyết này không hiểu được tu chân liên minh dùng phương pháp gì sáng tạo ra, mà trong những tu chân tinh cấp sáu trở lên, mỗi một thế hệ chỉ có một người có thể nắm giữ. Trừ phi người này chết đi, nếu không, tuyệt đối không có người thứ hai học được. Cho dù những đời Chu Tước Tử trước, sau khi có người kế tục nắm giữ ấn này, cũng sẽ đánh mất thần thông của ấn quyết.
Nghe đồn Chu Tước Tử sử dụng ấn quyết này sẽ gây ra một hao tổn nhất định, nhưng cụ thể thế nào thì chỉ có người tu luyện ấn quyết mới biết được. Chu Tước Tử vừa rồi sử dụng chính là ấn quyết phòng thủ.
Người mây tan ra, Độn Thiên sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Chu Tước Tử, đột nhiên cười phá lên, nói:
- Tuổi thọ của lão phu sắp hết, có thể nhìn thấy cảnh ngươi chật vật thế này cũng thật là thống khoái!
Chu Tước Tử sắc mặt khó coi, hơi thở dồn dập. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn sử dụng Chu Tước huyền ấn, nhất là ấn quyết tấn công hắn lại càng không muốn sử dụng. Hắn phải duy trì thể trạng tốt nhất để nghênh chiến với người của Tiên Di Tộc.
- Độn Thiên, Luyện Hồn Tông ngươi vốn là một nhánh của Chu Tước ta. Nhiều năm trước tổ tiên của Luyện Hồn Tông và đệ nhất Chu Tước Tử cùng nhau nghênh chiến với Tiên Di Tộc. Hôm nay, ngươi hà tất phải ngu xuẩn như vậy, ngươi giao Tôn Hồn Phiên ra, ta sẽ cho ngươi xây dựng lại sơn môn, một lần nữa chiêu nạp đệ tử. Thậm chí ta có thể thành lập cho Luyện Hồn Tông ngươi một quốc gia.
Độn Thiên ánh mắt chớp động, cười ha hả nói:
- Chu Tước lão tặc, ta đã hiểu rồi. Ngươi chính là sợ bị thương, nếu không vừa rồi sẽ không chật vật như vậy. Cuộc đại chiến với Tiên Di Tộc cũng đã bắt đầu rồi, ngươi không đến chiến trường trấn thủ, chạy đến đây sợ cũng không ở được bao lâu.
Chu Tước Tử nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Thập nhất diệp lão tổ của Tiên Di Tộc tuy mạnh, nhưng lão phu còn có một tuyệt chiêu sát thủ. Chiêu này mà xuất ra, người của Tiên Di Tộc chắc chắc sẽ chết không còn nghi ngờ gì! Độn Thiên, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có giao Tôn Hồn Phiên ra không!
Độn Thiên trong mắt chợt lóe hàn quang, hít sâu, tay phải vung lên hư không một cái. Thập Ức Tôn Hồn Phiên phía trước lập tức lóe ra một luồng tử kim khí, luồng khí này lóe lên âm u bất định.
- Chu Tước lão tặc, ta khuyên ngươi hãy mau chóng rời khỏi, không nên ép ta phải dùng đến đệ tứ chủ hồn!
Thanh âm Độn Thiên lộ ra vẻ kiên quyết.
Chu Tước Tử sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng cũng cười lạnh. Hắn lần này tới đây chính là để chờ đệ tứ chủ hồn kia xuất hiện. Thực tế mục đích lần này của hắn chính là vì đệ tứ chủ hồn bên trong Tôn Hồn Phiên.
Các đời Chu Tước Tử đều đã từng âm thầm nghiên cứu qua đệ tứ chủ hồn bên trong Tôn Hồn Phiên, nghĩ biện pháp trừ khử cây phiên này. Chu Tước Tử trong lòng đã chắm chắc tám phần, cho nên mới có chuyến đi ngày hôm nay.
← Ch. 0393 | Ch. 0395 → |