← Ch.0396 | Ch.0398 → |
Độn Thiên quýnh lên, đang muốn nói chuyện liền bị ánh mắt Vương Lâm đảo qua, lập tức ngừng lại. Hắn nhìn ánh mắt kia không thấy có một chút cảm giác gì là của Vương Lâm, chỉ có một luồng khí tức xa lại như thể nếu như hắn nói tiếp, đối phương sẽ không chút do dự gạt bỏ hắn như thường. Độn Thiên trong lòng run lên, không dám nói nữa. Chu Tước Tử nhẹ nhàng thở ra, nếu như đối phương ép hắn phải bỏ lại đệ tứ hồn, hắn cũng không biết phải lựa chọn thế nào, có khả năng sẽ cùng đối phương đấu một trận. Nếu như bản lãnh của người kia không vượt quá như trong truyền thuyết thì hắn cũng có nửa điểm tự tin. Chu Tước Tử liền ôm quyền, xoay người rời khỏi. Vương Lâm trong mắt lóe lên vẻ cao ngạo, trào phúng cười nói:
- Nếu đã đoán ra thân phận của lão tử, như vậy cũng biết được quy củ của lão tử, ngươi cứ như vậy mà đi sao?
Chu Tước Tử trầm mặc, nâng tay phải lên, tay trái cắt một đường, hai đầu ngón tay rơi xuống, máu tươi tuôn mạnh ra. Hắn nhìn Vương Lâm, nói:
- Việc này là do vãn bối không cẩn thận, hai ngón tay đã đủ chưa?
Vương Lâm lắc đầu, ngạo nghễ nói:
- Để lại thêm một ngón nữa!
Chu Tước Tử cắn răng một cái, tay trái lại cắt đứt một ngón tay, sắc mặt tái nhợt, nhìn Vương Lâm.
- Cút đi!
Vương Lâm thản nhiên nói. Chu Tước Tử cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi, trong nháy mắt liền hóa thành cầu vồng biến mất giữa trời đất. Ở bên ngoài mười vạn dặm, Chu Tước Tử cắn chặt hàm răng, hướng lên không trung gào thét một trận:
- Đệ nhị Chu Tước Tử, tại sao hắn lại vẫn còn sống, tại sao vẫn còn ở Chu Tước Tinh. ! Năm đó đệ tam Chu Tước Tử bày kế đưa tu sĩ ngoại vực đến giết hắn, không ngờ người này vẫn còn chưa chết!
Sau khi gào thét một mạch suốt dọc đường bay tới Chu Tước quốc, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng Bỉ Lô quốc, vẻ phẫn nộ trên mặt vừa thu lại, liền lộ ra vẻ hồ nghi:
- Không đúng, nếu đúng như tính cách của đệ nhị Chu Tước Tử được miêu tả trong điển tịch, tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với ta... Hay là người này vừa mới thức tỉnh, vừa rồi chỉ là hư trương thanh thế?!
Chu Tước Tử trầm mặc một chút, vẻ mặt u ám bất định, cuối cùng thầm than một tiếng. Hắn thật sự không có đủ dũng cảm để quay lại thử xem đối phương là giả hay thật. Hắn giẫm chân một cái, trên không trung phát ra một tiếng ầm, một cái khe rất lớn xuất hiện. Chu Tước Tử nhìn chằm chằm về hướng Bỉ Lô quốc với vẻ độc ác:
- Đệ nhị Chu Tước Tử... Chu Tước Tử thân mình nhoáng lên, bay về phía Chu Tước Sơn.
Bên trong Luyện Hồn Tông ở Bỉ Lô quốc, thân ảnh Vương Lâm sau khi nhận thấy Chu Tước Tử đã đi xa liền nhoáng lên một cái, từ trên không trung rớt xuống. Độn Thiên cả kinh lập tức tiến đến đỡ lấy Vương Lâm. Lúc này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Độn Thiên nhìn kỹ vài lần, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
- Đoạt xá!
Hắn không chút do dự, cắn răng một cái, nâng tay phải lên điểm vào giữa lông mày Vương Lâm, trợ giúp hắn chống cự lại sức mạnh đoạt xá kia. Nhưng đúng lúc tay phải hắn điểm tới, Vương Lâm lại mở hai mắt, trong mắt trắng đen rõ ràng, không còn nửa điểm cao ngạo như lúc trước.
- Tiền bối dừng tay.
Vương Lâm yếu ớt nói. Độn Thiên nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Tên nhóc con nhà người thật là lỗ mãng, không biết nặng nhẹ!
Nếu đổi lại là tính cách của lão tử lúc trước thì có thể một chưởng đánh chết ngươi, đừng tưởng ngươi sắp hết tuổi thọ. Lão tử vẫn cũng có thể cho ngươi nếm thử mùi vị tuổi thọ từng chút từng chút bị hút ra!
Một thanh âm cuồng vọng từ giữa lông mày Vương Lâm truyền ra. Ngay sau đó một đám khí xanh chợt lóe lên từ trán Vương Lâm bay ra một bên hóa thành thân ảnh một người cao lớn. Người trung niên này mặt to, dáng người vạm vỡ dị thường. Hắn vừa xuất hiện lập tức một luồng khí tức khổng lồ mạnh mẽ hiện ra. Không trung ầm ầm biến sắc, dưới sự tấn công của luồng khí tức này, từng đám mấy ngưng tụ lại, bên trong lóe lên ánh chớp, từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống. Người trung niên này ngẩng đầu nhìn không trung, quát:
- Cút con bà ngươi đi, không được mưa!
Quát một tiếng, những đám mây trên không trung lập tức tiêu tan không còn, những giọt mưa rơi xuống cũng bị thổi quét đi, không có nửa giọt rơi xuống đất. Thân mình Độn Thiên chấn động, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói lên lời. Vương Lâm cười khổ, vội ho một tiếng. Vừa rồi trước lúc lửa Chu Tước tiến đến, nguyên thần của hắn đã trở về cơ thể, Anh Biến đã đại thành, chỉ có điều cuộc chiến giữa Chu Tước Tử và Độn Thiên hắn không thể tham dự. Lửa Chu Tước đã thâm nhập vào bên trong Thiên Nghịch Châu khiến cho Tư Đồ Nam thức tỉnh!
Nhưng Tư Đồ Nam vừa mới thức tỉnh không có oai phong, thực tế rất suy yếu. Hai người thậm chí cũng không có nhiều thời gian để ôn chuyện, Tư Đồ Nam nhận thấy cảnh tượng bên ngoài liền nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, dọa đuổi Chu Tước Tử đi. Không thể không nói Tư Đồ Nam cố làm ra vẻ công lực cực kỳ thâm hậu, lúc bắt Chu Tước Tử phải cắt ngón tay, Vương Lâm thấy cảnh tượng này trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng Tư Đồ Nam lại không có một chút lo lắng, trước sau như một, cao ngạo bất tuân. Sau đó Vương Lâm cũng hỏi hắn vì sao lại bắt Chu Tước Tử phải cắt ngón tay, chẳng lẽ không sợ đối phướng cắn trả.
Từ Đồ Nam trả lời là:
- Bởi vì lão tử là Tư Đồ Nam!
- Vừa rồi suýt nữa thằng nhóc con nhà ngươi làm hỏng đại sự của lão tử. Cái gì mà muốn đệ tứ hồn, nếu làm cho tên tiểu Ma Tước(1) kia nhìn ra manh mối, lão tử hôm nay chẳng phải vừa mới thức tỉnh lại liền ngủ say hay sao!
(1): ma tước là con chim sẻ - Về phần đệ tứ hồn kia, nếu lão tử có được thân thể, khôi phục bản lãnh, sẽ trực tiếp đánh lên Chu Tước Sơn cướp về là được!
Tư Đồ Nam trừng mắt liếc nhìn Độn Thiên một cái. Độn Thiên tu đạo đến ngày hôm nay, đã hơn ngàn năm không bị người ta gọi là nhóc con. Giờ phút này, hắn chỉ cười khổ, nói:
- Tiền bối là...?
Tư Đồ Nam ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Vương Lâm, nói giùm ta cho tên nhóc con này biết, lão tử là ai!
Vương Lâm cười khổ, nhìn Độn Thiên, nói:
- Hắn là Tư Đồ Nam.
- Tư Đồ Nam?
Độn Thiên suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra từ xưa đến nay, rốt cuộc có cao thủ nào tên là Tư Đồ Nam.
- Đệ nhị Chu Tước Tử!
Vương Lâm lại nói. Độn Thiên thân mình run lên, chân đạp đạp lui ra phía sau vài bước, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ cực điểm không thể tin được. Hắn lập tức hiểu được vì sao Chu Tước Tử lại bị người này dọa đuổi đi. Đệ nhị Chu Tước Tử uy danh quá lớn! Thậm chí ở một số phương diện còn là tuyệt đối vượt trội, hiếm có trong tất cả các thế hệ Chu Tước Tử. Độn Thiên hít sâu, hướng về Tư Đồ Nam cúi đầu thật thấp, cung kính nói:
- Vãn bối Độn Thiên của Luyện Hồn Tông tham kiến tiền bối.
Tư Đồ Nam gật đầu, nói:
- Ta xem ngươi vì Vương Lâm mà hộ pháp, xuất ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên, lão phu hứa với ngươi, nếu có cơ hội ta chắc chắn sẽ giúp ngươi một lần nữa khôi phục lại Luyện Hồn Tông!
Tư Đồ Nam ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng, phần hồi ức này là vô cùng rõ ràng. Hắn nghĩ tới người bạn tốt năm đó ở Luyện Hồn Tông, nếu không có người bạn này tương trợ trong cuộc chiến với đám tu sĩ ngoại vực kia, hắn chỉ sợ một chút cơ hội ẩn nấp vào không gian thiên nghịch cũng không có. Độn Thiên mỉm cười, hắn khi còn sống đều dâng hiến hết mình cho Luyện Hồn Tông, liên tục cả cuộc đời này cũng không hề bỏ quộc. Vì vậy, đến lúc tuổi thọ sắp, hắn không suy nghĩ thiệt hơn, kết giao với Vương Lâm, lại kỳ vọng rất cao vào hắn. Mục đích của Độn Thiên chính là muốn lưu lại một chút hương hỏa cho Luyện Hồn Tông. Lúc Chu Tước Tử đến, khiến cho Độn Thiên gần như tuyệt vọng, nhưng sự tình xoay chuyển bất ngờ, lúc buồn lúc vui thay đổi trong nháy mắt. Giờ phút này, đệ nhị Chu Tước Tử đích thân đồng ý giúp gây dựng lại Luyện Hồn Tông, Độn Thiên đã thấy mãn nguyện.
Hắn khóe miệng mỉm cười, khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Sư huynh, quẻ tượng của ngươi đã ứng nghiệm rồi. Độn Thiên ta có thể mỉm cười gặp lại ngươi, gặp lại sư tôn và gặp lại lịch đại tổ tiên. Độn Thiên ta không phải là tội nhân của Luyện Hồn Tông, ta đã tìm được một hy vọng mới cho Luyện Hồn Tông. Ta có thể thấy được tương lai Luyện Hồn Tông sẽ trở thành tu chân quốc cấp sáu hùng mạnh, cái tên Độn Thiên ta sẽ được in đậm trong lịch sử của Luyện Hồn Tông.
- Sư tôn, ta đã hoàn thành tâm nguyện của người rồi, cuộc đời này Độn Thiên ta cam tâm tình nguyện hủy diệt thần trí, trở thành hồn phách trong Tôn Hồn Phiên, ngậm người nơi chín suối!
Đêm mưa trên đường cái, cướp của giết người, một thiếu niên hình hài tiều tụy khóc trong mưa.
Một tiếng thở dài truyền đến, một lão già xuất hiện giữa trời mưa. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, mỉm cười hiền lành, chỉ nói một câu:
- Ngươi có đồng ý theo ta không?
Trong Luyện Hồn Tông, thiếu niên này trưởng thành. Hắn có tố chất thông minh, trong đám đông đệ tử cố gắng trổ hết tài năng, tất cả đều vì câu nói năm đó.
Để theo bước lão già, hắn tu luyện vô cùng gian khổ và nhanh chóng. Ngày qua ngày, năm qua năm, buồn tẻ tu chân, cảm ngộ thiên đạo, đạt được cảnh giới Hóa Thần. Hắn bắt đầu được bái lão già kia làm sư phụ, được ban đạo hiệu là Độn Thiên, được giữ lại bên cạnh.
Năm tháng như một khúc ca, con người luôn luôn có một khúc cuối cùng. Trước khi hồn phách ân sư nhập vào Tôn Hồn Phiên, hắn đã lập lời thề, cuộc đời này hết mình bảo vệ Luyện Hồn Tông, cũng vì một câu nói thời niên thiếu.
- Ngươi có đồng ý theo ta không?
- Sư tôn, đệ tử đến đây.
Độn Thiên mỉm cười, khép hai mắt lại, tia sáng cuối cùng chậm rãi biến mất, qua đời.
Một luồng tử kim khí từ giữa lông mày bay ra. Đột nhiên Tôn Hồn Phiên xuất hiện trên không trung, khẽ run lên một cái, luồng tử kim khí này nhập vào Tôn Hồn Phiên, biến mất không thấy.
Tôn Hồn Phiên tuy nói đã mất đi một phần ba hồn phách, mất đi mười chủ hồn, nhưng, nó vẫn là Tôn Hồn Phiên!
Cây phiên dài ba trượng này chính là biểu tượng của Luyện Hồn Tông chính thống, nó như là có linh tính, hướng về Vương Lâm bay tới.
Vương Lâm nâng tay phải lên cầm lấy Tôn Hồn Phiên, kinh ngạc nhìn Độn Thiên mỉm cười ra đi, trong lòng phức tạp, phiền muộn. Hắn yên lặng quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái.
- Tiền bối với ta tuy không phải thầy trò, nhưng đối với ta không khác gì thầy trò. Cuộc đời này Vương Lâm quyết không bao giờ quên.
Hai mắt Vương Lâm càng lộ vẻ phiền muộn. Nói một cách chính xác, cuộc đời này thời gian hắn ở chung với Độn Thiên cũng không lâu, nhưng ân tình Độn Thiên đối với hắn cũng khắc sâu trong lòng.
- Chu Tước Tử, chuyện ngươi tiêu diệt Luyện Hồn Tông, Vương Lâm ta sẽ có một ngày trở về tìm ngươi!
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn về hướng Chu Tước quốc, hai mắt lộ hàn quang.
- Ngươi có thể gặp được người này là cơ duyên của ngươi. Hắn xứng đáng cho ngươi ghi tác trong lòng.
Tư Đồ Nam than nhẹ, giọng điệu không hề cuồng ngạo mà theo một chút hồi tưởng, hắn nghĩ tới bạn tốt năm đó... - Ngươi có dự định gì không?
Vương Lâm trầm mặc ít lâu, nhìn về phía Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam ánh mắt chợt lóe lên, vẻ kiệt ngạo lại tái hiện, nói:
- Đương nhiên là đi tìm một thân thể tương xứng với linh căn của lão phu. Sau khi khôi phục bản lãnh, sẽ tìm những kẻ năm đó giết sạch từng tên một. Nếu như bọn chúng đã chết lão phu sẽ trút giận lên đầu hậu nhân của chúng!
Tính cách Tư Đồ Nam luôn luôn như thế. Trước kia, hắn không lúc nào không giáo huấn cho Vương Lâm những tư tưởng gần như ma đạo như thế. Trên thực tế, Vương Lâm sở dĩ giết chóc ngập trời như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến việc giáo huấn của Tư Đồ Nam.
Vương Lâm gật đầu, nói:
- Thiên Nghịch Châu đã dung nhập với thần thức của ta, không thể lấy ra... Không đợi Vương Lâm nói chuyện, Tư Đồ Nam trừng mắt, quát:
- Thúi lắm, ngươi tưởng ta cần cái hạt châu nát đó hay sao. Chính hạt châu đó đã làm lão tử chật vật như vậy, ngươi cho ta, ta cũng không cần!
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, hạ giọng nói:
- Tư Đồ Nam.
- Cái gì?
Tư Đồ Nam khẽ chớp mắt.
- Cảm ơn.
Từ Đồ Nam trầm mặc. Trên thực tế mấy năm nay hắn đã đoán được Thiên Nghịch Châu là trọng bảo của thiên địa, thậm chí có thể nói là một tiên bảo siêu việt.
Hắn là người tuy bướng bỉnh kiêu ngạo nhưng đối với ân nghĩa cũng vô cùng coi trọng. Năm đó đệ nhất Chu Tước Tử đối với hắn có ân nên hắn liền bỏ qua cơ hội rời khỏi mà ở lại bảo vệ Chu Tước Tinh.
Vương Lâm và hắn có mối quan hệ tương đối phức tạp, tuy nhiên, càng như vậy, mối quan hệ của hai người lại càng gần gũi khó tách rời. Trong mắt Tư Đồ Nam, gần như hắn nhìn Vương Lâm lớn lên, Vương Lâm như là đệ tử của hắn.
Cho nên Thiên Nghịch Châu, hắn không cần!
Tư Đồ Nam hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, nói:
- Muốn cảm ơn ta, hãy tìm cho ta một cái thân thể. Ngươi không cần vội, để ta xem Chu Tước Tinh này hiện giờ có thân thể thích hợp với ta hay không. Tuy lão tử hiện tại không thể chiến đấu, nhưng thần thông vẫn còn, tìm được một thân thể thích hợp dễ như trở bàn tay.
Tư Đồ Nam nói xong, hai mắt lóe tinh quang, quét ngang thần thức.
- Chu Tước Tử có một đệ tử tên là Kiền Phong. Thân thể hắn không phải là tồi.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, nói.
- Đệ tử của Chu Tước Tử... quên đi. Đệ nhất Chu Tước Tử đối với ta có ân, ngươi muốn giết hắn ta mặc kệ, nhưng ta không muốn giết hắn, cái này có chút khó nói. A? Như thế nào mà ở Chu Tước Tinh lại có loại thân thể này. Thú vị. Thân thể này mặc dù nói là đồng tử, nhưng cũng là một thân thể thượng đẳng! Không tồi, con mẹ nó. Đồng tử này chính là vật để đoạt xá vì ta mà chuẩn bị!
Ánh mắt Tư Đồ Nam hướng đến cực bắc, lộ ra một vẻ ngạc nhiên vui mừng.
- Hả?
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, cười ha hả nói:
- Được, thân thể của đồng tử này rất hợp ý lão phu. Vương Lâm, chúng ta đi tới Viêm Cực phía bắc Chu Tước Tinh, thân thể sắp tới của lão phu đang ở chỗ này.
Nói xong, thân mình hắn khẽ động, hướng về phía trước bay đi.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Văn Thú bay ra, kêu lên một tiếng dừng ở trước người Vương Lâm. Vương Lâm nhảy lên khoanh chân ngồi xuống, đuổi theo Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua Văn Thú, hai mắt sáng ngời, nói:
- Đây là yêu thú gì! Ở đâu tới vậy, lão tử cũng đi bắt một con để chơi.
Văn Thú tuy rằng luôn luôn hống hách, nhưng đối mặt với Tư Đồ Nam cũng lập tức cảm nhận được khí tức trên người đối phương, sau khi ong ong vài tiếng, bất ngờ tránh ra rất xa.
Tư Đồ Nam trừng mắt, thân mình lóe lên, dừng bên cạnh Vương Lâm đang đứng trên lưng Văn Thú, mắng:
- Chạy cái gì mà chạy, lão tử có ăn ngươi đâu.
Văn Thú thân mình run lên, quay đầu lại nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu.
Vương Lâm mỉm cười, vỗ vỗ cái đầu to của Văn Thú, sau đó tay phải vỗ túi trữ vật một cái lấy ra một ngọc giản, sau khi đặt ở giữa lông mày một lúc liền ném cho Tư Đồ Nam, nói:
- Nếu ngươi dám đến nơi này, bao nhiêu Văn Thú cũng có thể bắt được.
Tư Đồ Nam đón lấy ngọc giản, đảo qua một lượt lập tức biến sắc, xấu hổ nói:
- Quên đi, không cần nữa...... Ngọc giản mà Vương Lâm đưa cho hắn là bên trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, gặp được một tinh vực xa lạ có rất nhiều Văn Thú.
Đến Tư Đồ Nam cao ngạo như vậy mà nhìn đến nội dung của ngọc giản này cũng không khỏi trong lòng chấn động. Hắn nhìn về phía Văn Thú, ánh mắt trở nên cổ quái.
- Vương Lâm, hai ta thỏa thuận như thế này. Văn Thú của ngươi, chờ sau khi ta lấy được thân thể sẽ cho ta mượn nghiên cứu một ngày. Thế nào, ta cam đoan sẽ không giết nó, chỉ nghiên cứu một chút thôi.
Tư Đồ Nam cười ha hả nói.
- Không được!
Vương Lâm cự tuyệt không chút do dự.
Tư Đồ Nam quýnh lên, nói:
- Lão tử thật sự không giết nó mà. Hơn nữa, sau khi để ta nghiên cứu xong, nó sẽ càng mạnh hơn cũng không biết chừng.
- Không được!
Vương Lâm lắc đầu.
Tư Đồ Nam trừng mắt, nhìn chằm chằm Vương Lâm, quát:
- Thằng nhãi con, lão tử muốn gì từ trước tới nay chưa ai dám cự tuyệt. Năm đó lão tử để mắt đến một tiểu thiếp của đệ nhất Chu Tước Tử, cũng không cần phải trực tiếp cướp đoạt Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, không nói lời nào, chỉ có lẳng lặng nhìn.
Ít lấu sau, Tư Đồ Nam cười khổ, nói:
- Thế nào ta lại gặp phải ngươi.
Năm đó, ngươi còn là một đứa nhỏ, ta giúp ngươi điều chỉnh thân thể để ngươi có thể tu tiên. Thêm nữa, ta còn gợi ý cho ngươi, giúp cho ngươi có cơ hội đoạt được Trúc Cơ đại pháp, lại còn vài lần giúp ngươi thoát khỏi nguy hiểm, năm đó bị tên tiểu tử Đằng gia truy kích ngươi đã quên rồi sao?
Còn nữa, bên ngoài Quyết Minh Cốc, lão tử liều mạng thiếu chút nữa bỏ mình mới cứu được tiểu tử ngươi, bây giờ tại sao ngươi lại đối với ta như vậy? Đáng thương cho ta tuổi già cũng đâu có yêu cầu gì to lớn, chỉ muốn mượn Văn Thú kia nghiên cứu một chút...... Vương Lâm có chút nhức đầu. Nếu Tư Đồ Nam vẫn ương ngạnh thì ngược lại hắn không sợ, nhưng đối phương hiện giờ lại kể ra như vậy, tự dưng Vương Lâm lại thấy động lòng. Ít lâu sau, Vương Lâm cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Được, ta cho ngươi mượn, cho ngươi mượn!
Tư Đồ Nam lập tức thay đổi bộ dạng, lộ ra vẻ cao ngạo, cười ha hả nói:
- Đúng là lão phu không nhìn lầm người, tốt!
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Văn Thú, khóe miệng lộ ra vẻ âm trầm mỉm cười.
Văn Thú thân mình run lên, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống, lập tức lại vùng lên.
- Từ Đồ Nam, ngươi có biết Cực Cảnh là gì không?
Trong lúc bay, Vương Lâm trầm ngâm một chút, hỏi.
Tư Đồ Nam ánh mắt ngưng một chút, nhìn về phía Vương Lâm, nói:
- Cực Cảnh trong cực đạo thủy tam cảnh? Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam. Trên thế giới này, ngoại trừ Lý Mộ Uyển thì người duy nhất hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chính là Tư Đồ Nam.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay lấy ra một thứ trông như một sợi màu trắng, sợi màu trắng này bên trên tản mát ra từng trận như áp lực của Thiên Kiếp. Áp lực này mặc dù đối Vương Lâm mà nói cũng không hề mãnh liệt, nhưng vật chất ẩn chứa trong này cũng có thể khiến cho Nguyên Anh tu sĩ tê liệt xúc giác.
Tư Đồ Nam khẽ a một tiếng, cầm lấy sợi màu trắng này nhìn kỹ. Sắc mặt hắn lập tức đại biến, thần thức đảo qua, xem xét bốn phía. Sau đó hắn nắm đem sợi màu trắng này vỗ về phía túi trữ vật của Vương Lâm, không ngờ đột phá thần thức của Vương Lâm, đưa sợi màu trắng kia trực tiếp để vào trong túi trữ vật.
← Ch. 0396 | Ch. 0398 → |