← Ch.0470 | Ch.0472 → |
- Súc sinh, Long cân của ta chính là do ta một mình ở một Yêu Tinh hơn năm trăm năm, từ trên người một con yêu long đã chết rút ra. Để xem ngươi có thể từ trong Long cân này chạy thoát được hay không?!
Nói xong, thân mình hắn tiến về phía trước một bước, không ngờ không để ý đến Vương Lâm mà lại vung Long cân quất thẳng về phía Hồn thú.
Hồn thú gầm lên một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái không ngờ lách khỏi Long cân, loé ra xuất hiện bên cạnh Trần Đào, há mồm cắn tới.
Trần Đào cười vang lên, thân mình khẽ động, loé cái thoát ra, Long cân lại vung lên, từ một góc độ khó có thể tin được buộc lấy cổ của con Hồn thú này.
Cùng lúc đó, thân mình Trần Đào lại nhoáng lên một cái, trực tiếp đứng trên đầu của Hồn thú, Long cân trong tay hung hăng siết chặt. Hắn quát lớn:
- Nghiệt súc, ta xem ngươi làm thế nào mà thoát ra!
Sắc mặt của Vương Lâm thuỷ chung vẫn bình thản, nâng tay phải lên, kết ấn quyết trước người. Một lúc sau điểm về hư không. Miệng hắn thốt nhẹ:
- Xạ Thần xa, phong ấn thứ năm, giải!
Lời này vừa ra, chỉ thấy hắc mang từ tay phải Vương Lâm đang bấm quyết bỗng loé ra rồi biến mất. Cùng lúc đó, thân hình khổng lồ của Hồn thú đang bị Long cân khốn trụ bỗng nhiên phát điên lên. Ngay sau đó, từ đôi mắt của nó lập tức tản mát ra một cỗ tuyệt thế hung mang chưa từng xuất hiện.
Nó ngẩng phắt đầu lên, rống một tiếng điên cuồng. Trong thanh âm này, ngoại trừ lộ ra ý chí bất khuất còn có một cỗ ý niệm vui sướng như bị áp chế vô số năm cuối cùng được thả ra.
Năm đó, khi Vương Lâm đạt được Xạ Thần xa, đồng dạng đạt được phương pháp truyền thừa sử dụng Xạ Thần xa. Chẳng qua tu vi của hắn không đủ, một khi thi triển ra, có thể Xạ Thần xa còn chưa đả thương địch thủ đã quay lại cắn hắn một ngụm.
Cho nên phong ấn của Xạ Thần xa hắn vẫn chưa từng mở ra lần nào.
Hôm nay, chính là lần đầu tiên hắn mở ra đạo phong ấn thứ nhất trong năm đạo phong ấn, khiến cho uy lực của Xạ Thần xa bạo tăng!
Xạ Thần xa là pháp bảo có thể bắn hạ thần tiên, uy lực há có thể chỉ như hiện tại. Một khi cả năm đạo phong ấn hoàn toàn mở ra thì uy lực của nó không thể tưởng tượng được.
Chẳng qua với tu vi hiện tại của Vương Lâm, dù chỉ là mở ra đạo phong ấn thứ nhất thì cũng phải chịu đựng hậu quả thật lớn. Nếu cuối cùng không thể thu hồi Xạ Thần xa thì cái chờ đợi hắn chính là chiến xa này sẽ cắn trả như thế nào!
Nương theo tu vi đạt tới Anh Biến trung kỳ, đáy lòng Vương Lâm cũng có ít nhiều vài phần nắm chắc. Nếu không, hắn sẽ không dễ dàng mở ra phong ấn.
Mở ra đạo phong ấn thứ nhất, Xạ Thần xa không chỉ có sự biến hoá trong khí tức của Hồn thú, mà ngay cả những chiếc lợi thứ dữ tợn trên Xạ Thần xa cũng nháy mắt bắt đầu biến hoá.
Chỉ thấy những lợi thứ này không ngờ trở nên mấp máy, nhanh chóng kéo dài, so với trước đây lại dữ tợn hơn mấy lần. Hơn nữa tại một căn lợi thứ lại loé ra từng trận hắc mang.
Những hắc mang này loé ra, đi theo thiết liên nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của Hồn thú.
Hồn thú điên cuồng gào rít. Thân thể nó bỗng nhiên bành trướng lên mấy lần. Nguyên bản ban đầu chỉ có khoảng chừng mười trượng, nháy mắt đã hoá thành hơn trăm trượng, như một pho tượng cự thú, chân đạp trên mặt đất, thân mình hung hăng lắc một cái.
Lập tức, sắc mặt của Trần Đào lần đầu tiên đại biến.
Chỉ thấy từng trận hắc mang từ trong cơ thể của Hồn thú điên cuồng khuếch tán ra, nhất tề phóng về hướng Trần Đào trên lưng nó.
Một tay Trần Đào nắm lấy Long cân, một tay bấm quyết. Chỉ thấy một đám tử sắc quang cầu bỗng nhiên xuất hiện xung quanh thân thể.
Khi hắc mang vọt tới, những quang cầu này đều lập tức nổ lên. Chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm vang lên. Trần Đào truyền ra một tiếng kêu đau đớn.
Nháy mắt, hắc mang trên thân mình khổng lồ của Hồn thú đã dày đặc. Bỗng nhiên nó nhoáng lên một cái, không ngờ hoàn toàn hoá thành hắc mang, như là bị sụp đổ, điên cuồng hướng về xung quanh tản ra.
Giữa không trung chỉ để lại Long cân đang buộc lấy khoảng không cùng Trần Đào đang đứng đó với sắc mặt rất khó coi.
Xung quanh là những đạo hắc mang nhanh chóng xoay tròn. Gần như chỉ trong chớp mắt, trăm trượng trước người Trần Đào, toàn bộ hắc mang đã ngưng tụ cùng một chỗ, cuối cùng biến ảo ra bộ dáng của Hồn thú!
Sau khi mở ra đạo phong ấn thứ nhất, Hồn thú tấn công đã không còn chỉ có một thủ đoạn đơn giản là cắn nuốt nữa mà đã có thể sử dụng một số thiên uy thần thông.
Tuy nói sắc mặt của Trần Đào khó coi nhưng chiến ý trong đôi mắt cũng càng thêm nồng nặc. Hắn xoay ngoắt người lại, nhìn Vương Lâm âm trầm nói:
- Tiểu sư đệ. Ngươi hiện tại đã có tư cách làm sư đệ của ta rồi! Tuy nhiên loại tư cách này lại phải trả một cái giá rất đắt!
Vương Lâm nhìn chằm chằm Trần Đào, chậm rãi nói:
- Ngươi, không có tư cách trở thành sư huynh của ta!
Trần Đào liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười lớn nói:
- Đánh nhau với con súc sinh này sẽ tốn chút thời gian. Tuy nhiên, chỉ cần bắt được ngươi thì con thú này cũng không chạy thoát được! Ngươi hãy coi ta rốt cuộc có tư cách làm sư huynh của ngươi không!?!
Nói xong, thân mình hắn đột nhiên hoá thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới chỗ Vương Lâm.
Đối phương chính là Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ, Vương Lâm tự nhiên hiểu rằng chính mình không phải là đối thủ. Nhưng nếu khiến hắn đơn giản như thế đã từ bỏ thì không thể. Mặc dù thua, Vương Lâm cũng muốn cho người này hiểu rằng không nên trêu chọc tới bản thân mình!
Lúc này đây, Trần Đào loé tới, thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, không chút tránh né mà nâng tay phải lên. Lúc này hắn chỉ ngón út ra.
Một thức cuối cùng trong ba sát chiêu của Tư Đồ Nam, sau khi do dự thật lâu mới quyết định, truyền thụ cho Vương Lâm. Sát chiêu này Tư Đồ Nam từng nghiêm túc nói rằng nếu không đến Anh Biến hậu kỳ thì không thể dễ dàng đưa ra sử dụng. Nếu lấy tu vi Anh Biến sơ kỳ để thi triển thì trước khi đả thương được địch thủ, tự thân nhất định sẽ bị cắn trả. Anh Biến sơ kỳ tu sĩ căn bản không thể tiếp nhận được.
Chỉ khi đạt tới Anh Biến trung kỳ mới có thể miễn cưỡng sử dụng được, nhưng không thể đem nó hoàn toàn sử ra nếu không sẽ bị cắn trả.
Mặc dù là Anh Biến hậu kỳ, sử dụng sát chiêu thứ ba này cũng phải rất cẩn thận!
Chỉ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh thì mới có thể tuỳ tâm sở dục thi triển chiêu thức này!
Ngón út tay phải Vương Lâm điểm về phía Trần Đào. Giờ khắc này, thân thể hắn không chút tiên lực dao động, thậm chí ngay cả khí tức của sinh mạng đều chậm rãi tiêu tan. Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả người hắn không còn chút sức sống nào!
Cảnh tượng này lập tức khiến tuyệt đại bộ phận tu sĩ trở nên sững sờ.
Ngay cả Thiên Vận Tử ánh mắt cũng ngưng trọng, nhìn thật kỹ!
Thuỷ chung vẫn luôn quan khan, ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu chớp lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, khoé miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
- Tên này, không tồi!
Trong số những người đến chúc thọ có một lão già mặt đỏ, sau lưng lão có một cái hồ lô màu đỏ rất lớn. Lúc này đây, hắn uống một ngụm rượu, nhìn kỹ Vương Lâm, thầm nhủ:
- Một chiêu này thi triển sao lại giống như đúc với người điên kia, khi lão tử đến nơi này như thế?!
Thân hình Trần Đào đến trước người Vương Lâm năm trượng bên ngoài, một cảm giác nguy hiểm mà những năm gần đây, ngoại trừ khi đối mặt với lão quái kia, gần như không xuất hiện bỗng nhiên chợt loé lên trong lòng.
Lúc này đây, toàn thân sức sống của Vương Lâm đột nhiên hoàn toàn tiêu tan, duy chỉ có đôi mắt là sáng lên dị thường. Trong sự sáng ngời này lại có một loại lạnh lùng cô tịch. Khi rơi vào mắt Trần Đào cũng khiến cho nội tâm hắn chấn động!
- Đây là ánh mắt như thế nào? Dù là tu luyện Vô tình đạo cũng quyết không thể có khả năng có được ánh mắt loại này!
- Hoàng tuyền chỉ!
Trong miệng Vương Lâm thốt nhẹ.
Hoàng tuyền chỉ chính là một chiêu cuối cùng trong ba sát chiêu của Tư Đồ Nam.
Tu luyện một chiêu này cũng không phải như hai chiêu trước đó, có thể do cảm ngộ mà đạt được. Muốn học được chiêu này trước đó tất cần thiết phải học được Hoàng tuyền thăng khiếu quyết, thông qua sinh mệnh tiến nhập vào Hoàng tuyền, sinh ra biến chuyển giữa sống và chết mới có khả năng cảm ngộ ra được.
Năm đó, Tư Đồ Nam giữa lúc sống chết ở Hoàng tuyền, cuối cùng mới có chút cảm ngộ, lại kết hợp với một bản hạ phẩm tiên thuật tàn khuyết rốt cục bắt chước tạo ra một sát chiêu này!
Thần thông này xuất hiện, Tư Đồ Nam từng cuồng ngạo nói rằng uy lực của nó dù không bằng được với chân chính Tiên thuật tàn khuyết kia nhưng tuyệt đối thua kém không nhiều!
Nguyên nhân chính là vì thế nên chỉ khi đạt tới Vấn Đỉnh mới có thể tuỳ ý sử dụng.
Một chỉ điểm ra, cùng lúc đó bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, từng đạo sét đánh bỗng nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó toàn bộ không trung như bị một bàn tay đẩy ra, một bức tranh cuốn sơn thuỷ xuất hiện từ phía chân trời.
Nó biểu thị Hoàng tuyền, cũng chính là đem ý cảnh thần thông của Vương Lâm hiển lộ. Từng trận bụi khí từ trong bức tranh sơn thuỷ giữa không trung điên cuồng khuếch tán ra, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, dung hợp với nhau một chỗ biến ảo tạo thành một Hoàng tuyền chỉ!
-Sinh tử luân hồi ý cảnh!
Những tu sĩ xung quanh lập tức có người hô lên.
Lúc này đây ánh mắt của tất cả những tu sĩ đều đổ dồn về chỗ Vương Lâm.
← Ch. 0470 | Ch. 0472 → |