← Ch.0620 | Ch.0622 → |
Khiêm tốn là phương pháp mà Vương Lâm dự định hành sự ở Nhiễm Vân Tinh, để bản thân có thể yên tâm tu luyện, sớm nâng cao tu vi quay trở về Liên Minh Tinh Vực.
Nhưng khiêm tốn không phải là nuốt giận giống như những tu sĩ cấp bậc thấp.
Khiêm tốn thật sự là không sợ đối phương hiểu được mình, nhưng mình lại biết tất cả mọi chuyện bên ngoài. Tất cả mọi thứ đều dùng thái độ hờ hững để xem, càng không tham dự vào bất kỳ tình thế nào.
Dưới thái độ khiêm tốn này có thể tạo thành một luồng lực lượng vô hình, có thể làm cho những tồn tại đỉnh cao trên Nhiễm Vân Tinh không dám xúc phạm đến mình.
Kết quả Vương Lâm muốn là như vậy. Hắn nhẹ nhàng cất bước quay về chỗ ở nơi thành Bắc. Người thanh niên ở bên dưới ngọn núi vẫn đang ngồi tĩnh tọa thổ nạp, nhìn qua thì thấy rõ ràng cả ngày đều thổ nạp rất nghiêm túc.
Vương Lâm vừa mới đi lại gần, hai mắt người thanh niên kia đột nhiên mở ra, hừ nhẹ nói:
- Ngươi! Dừng lại.
Vương Lâm ngẩn người ra, sau đó hắn lập tức dừng bước nhìn đối phương.
- Ngươi có biết điều quan trọng nhất của người tu chân là cái gì không? Để ta nói cho ngươi biết, quan trọng nhất là phải chăm chỉ!
Người thanh niên nhìn Vương Lâm, rồi lại nói:
- Tuy tư chất của ngươi không tốt lắm, nhưng nếu cần cù thì sẽ có ngày tiến bộ. Ta đã ở đây nhiều năm, đã thấy rất nhiều tu sĩ đạt đến tu vi Hóa Thần ở trong phủ, họ không bao giờ giống như ngươi sáng sớm không chịu thổ nạp mà ra ngoài đi dạo.
- Tư chất ngươi không tốt thì cần phải siêng năng. Nếu không thì cả đời này ngươi sẽ chẳng kết anh thành công!
Đợt giáo huân này lại làm cho Vương Lâm ngẩn người ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Người thanh niên kia nhìn thấy vẻ mặt của Vương Lâm thì giọng nói hòa hoãn trở lại, vẻ khinh miệt trong mắt cũng tiêu tán đi, nói:
- Không phải ta xem thường ngươi, mà ngươi phải nhớ kỹ trên tu chân giới chỉ có chính mình mới lo được cho mình, mới có thể làm cho người khác tôn trọng. Linh khí nơi đây đậm đặc hơn so với ngoại thành, nếu ngươi biết nắm bắt được thời gian, không thèm quan tâm những chuyện ở bên ngoài để bế quan vài chục năm, nói không chừng sẽ đến ngày kết anh. Đến lúc đó thì chắc chắn gia tộc của ngươi cũng có một số quyền lợi và chức vụ giống như ta.
Vương Lâm sờ sờ mũi, khi hắn tu đạo chưa thành toàn gặp những người gian xảo và ích kỷ. Trước nay chưa từng có ai nói với hắn những lời như người đang đứng trước mặt, cũng chưa có ai từng nói với hắn sau khi tu đạo thành công lại giết chóc ngập trời, càng không có người nào dám đứng trước mặt hắn nói những lời như vậy.
Cho dù là Độn Thiên Sư Tôn năm xưa, cũng không kịp cùng hắn tiếp xúc quá lâu mà đã tạo hóa bỏ mình rồi.
Lúc này Vương Lâm đột nhiên bị một người như vậy ở trước mặt giáo huấn, hắn có chút cảm khái, vội vàng gật đầu vâng dạ.
Vẻ mặt người thanh niên lại càng trở nên hòa hoãn, nhưng vẫn rất nghiêm túc, nói:
- Nếu có bất kỳ nghi vấn nào trong quá trình tu luyện, ngươi có thể đến tìm ta, nhớ đấy! Tư chất không tốt cũng chẳng là gì cả, đáng sợ chính là buông thả và lười biếng. Chúng ta tu đạo vốn là những chuyện nghịch thiên, tâm không vững thì thân cũng không vững, nếu không làm sao nghịch thiên tu hành? Ngươi đi vào đi, nắm chắc cơ hội mà thổ nạp.
Nếu có bất kỳ người nào quen biết Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh này, chắc chắn sẽ phải trợn mắt há mồn.
Vương Lâm càng cười khổ, khoảnh khắc khi hắn đi vào cửa, hắn quay đầu nhìn lại người thanh niên đang ngồi dưới núi đá. Bóng lưng người này có vẻ gầy gò, trên người là bộ quần áo rộng thùng thình, rõ ràng có chút không cân đối.
Lúc này có một ngọn gió mát thổi tới làm cho búi tóc của người thanh niên tung bay. Người thanh niên vô thức đưa tay lên dịu dàng vuốt mái tóc ở sau đầu.
Hình như người thanh niên phát hiện ra ánh mắt Vương Lâm, hắn xoay người nhìn Vương Lâm một cái rồi thu hồi ánh mắt không để ý tới nữa.
Người thanh niên này là một người phụ nữ giả nam, trên mặt có pháp thuật che phủ. Điều này Vương Lâm đã phát hiện ra từ mấy ngày trước, còn tướng mạo rõ ràng của người này thế nào thì hắn vẫn chưa nhìn thấy được.
Về đến phòng, Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống rồi vỗ vào túi trữ vật. Một nghìn khối tiên ngọc lập tức bay ra rồi rơi xuống bên cạnh người, hai tay Vương Lâm bắt pháp quyết đánh ra vài đạo quang ấn rơi lên tất cả tiên ngọc khắp bốn phía. Luồng tiên khí nồng đậm lập tức bị ép phải co rút lại ở xung quanh Vương Lâm, không có một tia nào thoát ra bên ngoài.
Vương Lâm nhắm mắt rồi bắt đầu thổ nạp, tiên khí trở thành những tia khí nhỏ chui vào trong thất khiếu của hắn rồi vận chuyển trong cơ thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày sau Vương Lâm mở lớn hai mắt, một nghìn khối tiên ngọc bên ngoài cơ thể đã trở thành bụi phấn. Khoảnh khắc khi hắn mở mắt ra, những dấu vết tiên ngọc ở lập tức tiêu tán về bốn phía.
- Tiên ngọc vẫn không đủ, tu vi Vấn Đỉnh không như Anh Biến, Anh Biến tuy cần nhiều tiên ngọc nhưng số đó cũng có thể chấp nhận được. Còn Vấn Đỉnh lại cần tiên ngọc với số lượng khổng lồ.
- Mặc dù có thêm hai mươi vạn khối tiên ngọc của Tôn Gia ta cũng không thể tiến lên Vấn Đỉnh trung kỳ. Còn Vấn Đỉnh hậu kỳ thì cần số lượng tiên ngọc nhiều đến mức không thể tưởng tượng. Còn cảnh giới viên mãn chuẩn bị trùng kích lên Âm Dương Hư Thực.......
Vương Lâm chau mày, hắn cảm thấy khó hiểu, căn bản thì tiên ngọc có số lượng cực kỳ ít, càng là những tu sĩ từ Anh Biến trở lên thì mỗi ngày tu luyện đều phải tiêu hao vật phẩm này. Như vậy sau rất nhiều năm, mỗi ngày mỗi giờ đều tiêu hao một số lượng tiên ngọc khổng lồ.
Tiên giới đã không còn, thì lấy đâu ra nhiều tiên ngọc như vậy? Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ suy tư. Vấn đề này trước đây hắn đã nghĩ tới, nhưng cả trăm tâm tư lại không thể lý giải được.
- Hơn nữa những tu sĩ ở bước thứ nhất đã phải cần số lượng tiên ngọc khổng lồ như vậy, nếu như muốn tiến lên bước thứ hai...Thì số lượng tiên ngọc cần là bao nhiêu?Có lẽ giống như đám người Thiên Vận Tử, số lượng tiên ngọc bọn họ cần chẳng phải sẽ bằng tổng số lượng tiên ngọc của rất nhiều tu sĩ Vấn Đỉnh cộng lại sao? ....
- Hay là...Tu sĩ bước thứ hai không cần tiên ngọc? Hoặc là có phương pháp đặc biệt nào đó có thể thay thế tiên ngọc?
Trong lòng Vương Lâm hiện lên một suy đoán khác lạ.
Vương Lâm đang trầm ngâm thì thần sắc khẽ động rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng. Hắn thấy một luồng gió nhẹ thổi qua, lão già mặc hắc y của Tôn Gia cung kính xuất hiện bên ngoài phòng.
Vương Lâm vung tay phải lên, cấm chế bên ngoài được mở ra, lão già hắc y vội vàng đi vào. Khi chuẩn bị đi vào trong thì lão già do dự một chút rồi dứt khoát hạ tu vi xuống mức Kết Đan kỳ, trong lòng cười khổ rồi tiến vào.
- Tiền bối, lần trước vì quá vội vàng mà vãn bối còn chưa giới thiệu bản thân. Vãn bối là Tôn Khải Minh của Tôn Gia, hiện nay là người phụ trách tòa thành này, tiền bối có thể cho biết tên được không?
Thái độ lão già cực kỳ cung kính, hắn thấy người có thể làm cho lão tổ trong gia tộc tự thân hàng lâm chắc chắn sẽ không phải người bình thường, không phải là người mình có thể trêu chọc được.
- Hứa Mộc!
Vương Lâm bình thản nói.
- Hứa tiền bối, hai mươi vạn tiên ngọc đã được người trong gia tộc đưa tới, mời ngài kiểm tra thu nhận.
Lão già vội vàng lấy từ trong ngực ra một túi trữ vật, lão thầm cảm thán, hai mươi vạn tiên ngọc cứ như vậy được lão tổ tặng cho người khác. Bởi vậy có thể nói, người trước mắt tuyệt đối không phải bình thường.
Khi nhận lấy túi trữ vật, Vương Lâm vẫn không kiểm tra, hắn tin vị đạo hữu Vấn Đỉnh kia của Tôn Gia sẽ không động tâm tư ở điểm này.
Sau khi lão già đưa túi trữ vật ra thì vội vàng nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối đã sớm dặn bảo kẻ dưới, chuyện ngày hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài. Cho dù là vãn bối lần này đến đây cũng không có bất kỳ kẻ nào biết được, nên cũng không có chuyện gì ảnh hưởng đến sự thanh tu của tiền bối. Mặt khác, nếu tiền bối muốn bế quan thì trong thành này cũng có một địa phương rất tốt.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nói:
- Không cần, ngươi lui đi.
Lão già vội vàng cung kính lui ra phía au, hơi do dự, nói:
- Tiền bối, bảy ngày sau Bảo Hợp Lâu của Nhiễm Gia sẽ cử hành một cuộc đấu giá ở trong thành, trong đó có một viên bát phẩm thứ thần đan.......
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo, hắn quét mắt nhìn lão già một cái, cơ thể lão già lập tức run rẩy rồi nuốt luôn những câu nói phía sau xuống bụng.
Trong phòng trở nên lặng lẽ, chỉ sau vài lần hít thở nhưng lão già lại cảm thấy giống như đang trải qua một khoảng thời gian dài dằng dẳng, hình như mỗi lần hít thở đều là một năm dài.
Bầu không khí lặng lẽ này hóa thành một áp lực vô hình làm cho tâm thần lão già trở nên run rẩy. Lão cũng không muốn như vậy nhưng người trong tộc bắt lão phải thăm dò tu vi của người trước mặt, lão bắt buộc phải cố gắng nói ra những lời kia. Nhưng trong lòng lão cũng thầm kêu may mắn, bởi vì bầu không khí lặng lẽ này chứng tỏ vị tiền bối Hứa Mộc chưa nhìn thấu tâm tư của mình, mà đang tập trung vào bát phẩm thứ thần đan.
- Mang đến đây đi!
Sau giây lát, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Vẻ mặt lão già trở nên tái nhợt ngẩn người ra nhìn Vương Lâm. Nhưng lão lại lập tức có phản ứng, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một khối lệnh bài hồng sắc, khẽ nói:
- Đây là lệnh bài đấu giá!
- Lui ra đi!
Sau khi nhận lấy lệnh bài, Vương Lâm nhắm chặt hai mắt lại.
← Ch. 0620 | Ch. 0622 → |