← Ch.0640 | Ch.0642 → |
Trong tiếng rống vang này lộ ra một cỗ ma khí nồng đậm khắp đất trời. Ma khí này quá đậm, khiến cho khắp đất trời lập tức bị bao phủ nhiều điểm ma diễm. Nó cùng với tiên khí do bóng người kia đi tới tản ra, phân thành hai mảnh đối trọng nhau.
Bên trong ma diễm, từ thiên linh cái trên đỉnh đầu Vương Lâm thoát ra khói đen dày đặc. Khói đen này hình thành một Ma Ảnh một sừng trên đỉnh đầu Vương Lâm. Nó toàn thân tối đen, sau khi huyễn hoá ra lập tức lại gầm vang một tiếng.
Thanh âm này xuyên thấu vô cùng, như một cái dùi sắc bén xuyên qua cả thiên địa.
Tán Ma!
Vương Lâm định luyện hoá thành vật nguyên thần thứ hai. Trải qua hơn trăm năm luyện hoá, Vương Lâm thuỷ chung chỉ khiến cho lạc ấn khống chế càng thêm sâu sắc mà không thể chân chính luyện hoá.
Hơn nữa sau khi có lạc ấn không chế, thần thức của nó lâm vào ngủ say, thực lực cũng giảm xuống. Nếu không, nó mà hoàn toàn thức tỉnh thì Vương Lâm muốn khống chế nó cũng sẽ cực kỳ khó khăn.
Nháy mắt khi Tán Ma xuất hiện, lần đầu tiên sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ tái nhợt không chút huyết sắc. Hắn lùi lại vài bước, kinh hãi nhìn Ma Ảnh. Một lúc lâu sau trên mặt hắn lộ ra vẻ chua xót.
Hoá ra đây mới là tuyệt chiêu của hắn!
Huyễn Phong Thần hít một hơi thật sâu, đáy lòng thầm kêu may mắn với lựa chọn vừa rồi của mình. Một đám tộc nhân trực hệ của Huyễn gia cũng đều như thế!
Thiên gia Thiên Quỳ Tử thì tâm thần lại kinh hoảng. Tán Ma kia quá cường đại, với tu vi của hắn mà ngay khi vừa nhìn thấy Tán Ma này không ngờ cũng có cảm giác run sợ.
- Thật đáng sợ, đây rốt cuộc là gì... Là Ma sao?! Không hổ là người của Lôi Tiên Điện, thần thông quả không ít. Lôi Thú, khôi lỗi, quy tắc kiếm thức, còn có này... Ma! Đây nhất định là một nhân vật trọng yếu của Lôi Tiên Điện, nếu không không thể nào mà như thế này được!!
Lão già Hứa gia cũng lần đầu tiên động dung, thâm chí trong thần thức cũng lộ ra một tia kích động nhìn bóng dáng Tán Ma ở phía xa.
- Tán Ma! Tán Ma do Cổ Ma hạ xuống!
Tán Ma biến ảo ra cười khằng khặc, từ đỉnh đầu của Vương Lâm lao ra giữa không trung rồi hoá thành một bóng dáng khổng lồ. Nó không thèm liếc mắt nhìn về hư ảnh của Tiên nhân kia một cái, mà là cúi đầu hung tợn nhìn Vương Lâm.
- Tiểu tu sỹ, bản ma thực hiện ước định với ngươi, đánh giết giúp ngươi nhưng sau khi xong việc mà ngươi không để bản ma rời đi, bản ma liều mạng, không cần ma hồn cũng sẽ trí ngươi vào chỗ chết!
Thần sắc của Vương Lâm bình tĩnh nói:
- Sau khi trận chiến này chấm dứt, ta sẽ thả tự do cho ngươi!
- Được!
Tán Ma cười lớn, nhoáng lên một cái hoá thành sương mù dày đặc, nháy mắt bao vây lấy Vương Lâm. Ma khí chia làm bảy đạo chui vào thất khiếu của Vương Lâm.
Trong chốc lát, bên ngoài thân thể của Vương Lâm tràn đầy ma khí, cùng lúc đó hắn vỗ túi trữ vật, lập tức ma giáp bay lên vờn quanh thân mình hắn, hình thành một bộ khải giáp toàn thân dữ tợn.
Trong quá trình này, trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ thống khổ nhưng ánh mắt hắn lại càng thêm lạnh lẽo, bên trong ẩn ẩn có sương đen lưu chuyển.
Đây chính là thứ Vương Lâm cậy vào, cũng vì thứ này mà Vương Lâm mới có ý niệm điên cuồng lúc đầu. Nếu muốn giết Liễu Mi được Huyễn gia Lão Tổ bảo hộ, đối với Vương Lâm mà nói căn bản là việc bất khả thi, dù cho có Tiên vệ khôi lỗi cũng không làm được.
Huyễn gia truyền thừa vô số năm, tất nhiên có chỗ đặc biệt. Điều này Vương Lâm tự nhiên hiểu được.
Cho nên hắn từ bỏ Tán Ma mà hắn thuỷ chung vẫn không thể luyện hoá được này, đem nó thức tỉnh, lấy cái giá tự do để trao đổi khiến nó đánh một trận.
Tán Ma tuy mạnh nhưng lạc ấn của hắn cũng được Cổ Yêu Bối La trợ giúp. Lạc ấn này vốn tuyệt không đơn giản, lại có thêm thần thông của Bối La nên ấn thật sâu vào trong ma hồn của Tán Ma.
Dù cường đại như Tán Ma cũng không thể trong thời gian ngắn phá vỡ được lạc ấn này. Ngày thường tuy nói nó bị Vương Lâm khống chế, thực lực cũng chỉ có thể phát huy ra không nhiều lắm nhưng lúc này đây, dưới sự chủ động triệu tập của Vương Lâm đã khiến cho nó hoàn toàn thức tỉnh.
Lấy ma tính của Tán Ma nguyên sẽ không hợp tác với Vương Lâm nhưng lạc ấn đó quá mạnh mẽ, khiến cho sau khi tỉnh dậy có thể không chịu khống chế nhưng không có cách nào để hoàn toàn rời khỏi nguyên thần của Vương Lâm. Dù rời đi nhưng trong nguyên thân cũng có căn nguyên của nó.
Như thế nên Vương Lâm mới lấy sự tự do của hắn để đạt được thoả thuận.
Sau khi tỉnh dậy, không phải là nó không nghĩ tới việc chiếm cứ thân thể của Vương Lâm nhưng có lạc ấn kia thì hết thảy đều không có tác dụng gì. Lúc này Vương Lâm cho nó một cơ hội, chỉ cần tham gia trận chiến này liền được tự do. Chỉ có điều phong ấn kia lại có quan hệ với Cổ Yêu Bối La, trừ khi tu vi của Vương Lâm đạt tới một trình độ nhất định nếu không sẽ không thể cởi bỏ được.
Nhưng Tán Ma cũng có tâm tư khác. Chỉ cần Vương Lâm cho nó tự do, nó có thể nắm chắc chỉ trong mấy trăm năm khu trừ được thần thông của Cổ Yêu Bối La. Đến lúc đó chân chính có thể tiêu diêu tự tại!
Nháy mắt khi Tán Ma dung nhập vào thiên linh của Vương Lâm, nó lao thẳng về phía hư ảnh của Tiên nhân kia, không triển khai thần thông nào cả, một quyền trực tiếp đánh ra.
Lúc này, trạng thái của Vương Lâm bị chia ra. Thân thể hắn bị Tán Ma khống chế, tiên lực toàn thân nháy mắt chuyển hoá thành ma lực, cũng dung hợp với ma hồn của Tán Ma, hoàn toàn trở thành ma khí.
Một quyền này dung hợp Tán Ma lực, cũng có uy lực của Ma giáp, hình thành hắc mang, như một con hắc long gào rít đánh thẳng về phía hư ảnh của Tiên nhân.
Tiên nhân hư ảnh tay phải bấm quyết điểm về phía trước. Lập tức tiên lực vô tận xung quanh bỗng nhiên ngưng tụ, hình thành một đạo lốc xoáy. Phút chốc, con hắc long đang gào rít hoá thành hư vô.
Tiên nhân hư ảnh thu hồi ngón tay, song chưởng duỗi ra thi triển ấn quyết. Nháy mắt toàn bộ Thiên Huyễn Tinh bỗng nhiên run lên, vô tận thiên địa linh khí giờ khắc này từ bốn phương tám hướng của Thiên Huyễn Tinh điên cuồng ngưng tụ đến, lấy một loại trạng thái kỳ dị, trong thời gian ngắn, không ngờ chuyển hoá linh lực trở thành tiên lực.
Tiên lực này quá hùng hậu đến độ như đã hoá thành thực chất, từ phía trên tay phải của Tiên nhân hư ảnh điên cuồng co rút lại. Nháy mắt thiên địa linh lực của toàn bộ Thiên Huyễn Tinh xuất hiện những đoạn đứt gãy.
Nháy mắt này, Thiên Huyễn Tinh đã không có chút linh lực nào!
Những linh lực vốn có đã chuyển hoá hết thành tiên lực, hình thành một vụ cầu màu trắng ngà trong lòng bàn tay của Tiên nhân hư ảnh.
Loại thủ đoạn này, Vương Lâm nhìn thấy ánh mắt cũng ngưng trọng nhưng Tán Ma đang khống chế thân thể của hắn lại cười lạnh nói:
- Chỉ là Hoá Tiên Thuật, chẳng qua chỉ là một loại thứ thần thông của một chi nhánh của Cổ Yêu bộ tộc mà thôi cũng dám thi triển trước mặt ta.
Trong mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhưng ma khí cũng càng đậm, dưới sự khống chế của Tán Ma, tay phải chỉ lên trời, quát khẽ:
- Cổ Ma!
Hai chữ này là dùng ngôn ngữ của Cổ Tộc phát ra. Nháy mắt, tay phải Vương Lâm biến thành trảo, ma diễm bao trùm lấy nó, không ngờ hình thành một ma trảo lớn đến mấy trượng.
Một trảo chụp về mặt đất phía dưới, trong miệng Vương Lâm vang lên ngôn ngữ của Cổ Tộc:
- Rút ra tinh hồn!
Nháy mắt, Thiên Huyễn Tinh bỗng rung lên, một cổ khí tức tang thương từ trên mặt đất dâng lên. Một trảo này của Tán Ma rõ ràng đã đem tinh hồn của Thiên Huyễn Tinh rút ra.
Ngươi lấy ra toàn bộ linh lực của tinh cầu, ta lợi dụng tinh hồn của nơi đây. Để xem ai mạnh hơn ai?!
Tán Ma cười khằng khặc nói, ma diễm kinh người!
Thân thể bị Tán Ma khống chế nhưng Vương Lâm cũng trực tiếp tiếp xúc, cảm giác rõ ràng. Cổ Ma rút ra tinh hồn của Thiên Huyễn Tinh khiến hắn có chút cảm ngộ!
← Ch. 0640 | Ch. 0642 → |