← Ch.0642 | Ch.0644 → |
Tu vi của nàng tuy không xem như bị dừng lại nhưng cao nhất chỉ có thể đạt tới Âm Dương hư thật. Do đó có thể chặt chẽ nắm trong tay, không sợ xuất hiện phiền toái khi cắn nuốt sau này.
Lão đã tính kế rất chu toàn, chỉ đợi cho Liễu Mi đạt tới cảnh giới Âm Dương hư thật, ý cảnh trải qua trùng kích, thoát biến thành chân chính Thiên Ma đạo sẽ cắn nuốt dung hợp, tu luyện ý cảnh thần thông chân chính của Huyễn gia - Vô Tướng Thiên Ma đạo!
Chỉ có điều hết thảy giờ phút này bị Vương Lâm đột nhiên xuất hiện phá hỏng toàn bộ. Giao ra Liễu Mi còn không bằng thừa dịp này, hiện tại cắn nuốt. Như thế thì nhiều ít cũng có thể có một tia ý cảnh Vô Tướng Thiên Ma, ngày sau cùng lắm thì chính mình cảm ngộ, biết đâu ngày sau cũng có thể thành công.
Với suy nghĩ như thế, Huyễn Vô Tình nhìn chằm chằm vào hai mắt của Liễu Mi, lộ ra quang mang kỳ dị.
Ánh mắt của Liễu Mi vẫn bình tĩnh. Với sự thông minh của mình, trên thực tế từ khi tiến vào Liên Minh Tinh Vực đã nhìn ra chút manh mối. Nàng biết trừ bỏ những người chí thân ở ngoài thì không có ai vô duyên vô cớ tốt bụng. Nếu như thế thì chắc chắn sẽ có mục đích khác.
Chỉ có điều Huyễn Vô Tình rất cường đại, nàng không thể chống lại được, chỉ có thể làm ra vẻ không biết, bị đưa đến La Thiên Tinh Vực, tiếp nhận thay đổi tên họ.
Khi Huyễn Vô Tình tự tổn hao tu vi trợ giúp nàng đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn, trong lòng nàng đã rõ ràng rằng Huyễn Vô Tình có mục đích thâm sâu.
Chỉ có điều nàng cũng không có sức để phản kháng.
Tu vi nóng vội đề cao mang tới nguy hại như thế nào, với sự hiểu biết của người vốn là đệ tử của Chu Tước Tử thì sao nàng có thể không biết!?
- Ngươi phải đáp ứng ta hai chuyện... Liễu Mi hạ giọng nói.
- Nói đi!
Huyễn Vô Tình nhìn thoáng qua quầng sáng tiên lực, vội vàng nói. Nếu Vạn Huyễn Thiên Ma đạo của Liễu Mi đã đại thành, sau khi củng cố thì Huyễn Vô Tình trực tiếp cắn nuốt dung hợp. Nhưng lúc này đây, đối phương còn chưa đại thành, nếu trong lòng không phải là tự nguyện thì rất dễ thất bại.
- Chuyện thứ nhất, giúp ta giết Vương Lâm!
Liễu Mi hạ giọng nói, ánh mắt xuyên qua quầng sáng nhìn về Vương Lâm xa xa, ánh mắt lộ ra một tia oán hận phức tạp.
Mãi cho tới lúc này, oán hận của nàng đối với Vương Lâm thuỷ chung vẫn choán hết tâm thần và thể xác nàng. Thậm chí có lúc nàng có cảm giác mờ mịt, nhưng từ sâu trong đáy lòng cũng thuỷ chung vẫn không thể quên đi loại nhu tình của thiếu niên tại Hằng Nhạc Phái kia đối với Lý Mộ Uyển mấy trăm năm về trước.
Đồng thời, những việc trong Chu Tước Mộ cũng khiến nàng hận. Nhất là sau khi rời khỏi Chu Tước Tinh, nàng nhận ra mình đã có thai, sự oán hận của nàng lại càng thêm dày đặc.
Chỉ có điều nàng tu luyện chính là Thiên Huyễn Vô Tình đạo khiến cho nhiều khi nàng không rõ được rốt cuộc con người nào mới chính là bản thân nàng.
Vô tình, hữu tình chung quy đều là một quá trình liên tiếp nhau. Chỉ có hai chữ bất đồng nhưng khoảng cách cũng chính là thiên soa địa viễn.
Tâm tư rất phức tạp khiến cho chính nàng cũng không chân chính phân rõ. Cho nên ánh mắt của nàng thường rất phức tạp. Nhất là khi nhìn thấy đứa nhỏ thì lại càng như thế!
- Được, lão phu sẽ làm hết khả năng, giúp ngươi hoàn thành ước nguyện này!
Huyễn gia Lão Tổ không chút do dự, như đinh đóng cột nói.
- Chuyện thứ hai... Nếu ngươi không giết được Vương Lâm thì hãy đem túi trữ vật này giao cho hắn!
Từ trong lồng ngực của Liễu Mi xuất ra một túi trữ vật, nhìn túi trữ vật này đôi mắt nàng lại hiện ra một chút dịu dàng.
Huyễn gia Lão Tổ nhướn mày, nhưng cũng gật đầu!
Tán Ma khống chế thân thể của Vương Lâm, đánh từng quyền xuống quầng sáng tiên lực khiến cho mặt trên của nó xuất hiện từng trận gợn sóng, vết nứt nẻ càng nhiều hơn. Cuối cùng, Tán Ma cười lớn một tiếng quát:
- Vỡ!
Một chữ này nói ra như được mặt kính phóng đại vô số lần, vang khắp thiên địa. Một đạo bảo hộ cuối cùng của Huyễn gia Tiên nhân lưu lại cũng bị phá nát!
Vương Lâm đạp chân xuống, chậm rãi tiến đến. Từ thân thể hắn ma khí điên cuồng tản ra, nháy mắt đã bao phủ khắp thiên địa. Bên trong ma khí này, Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, phía sau nàng là Huyễn gia Lão Tổ đang nhắm hai mắt lại, tay phải đặt lên thiên linh của Liễu Mi. Trên người của Lão Tổ lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.
- Ah?
Tán Ma ngẩn ra. Đúng lúc này, Huyễn gia Lão Tổ mở trừng hai mắt ra. Bên trong mắt không ngờ còn lộ ra một đạo bụi mang. Thân mình lão nhoáng lên một cái, phút chốc đã bay lên, toàn thân hoá thành một làn khói, khiến cho người ta có cảm giác hư vô mờ mịt.
- Tên tử ngươi tu luyện thần thông không tồi, không ngờ còn có biến hoá của Cổ Ma bộ tộc ta!
Tán Ma ngưng thần nhìn lại, như cười như không nói.
Ánh mắt của Vương Lâm vẫn chưa nhìn về Huyễn gia Lão Tổ mà nhìn về phía Liễu Mi. Nàng khép hai mắt lại, hơi thở toàn bộ tiêu thất... Không rõ tâm tư trong lòng mình như thế nào, thần thức của Vương Lâm thuỷ chung vẫn không thu hồi.
Thân mình của Huyễn gia Lão Tổ như làn khói, cả người phiêu tán nhưng tụ ở giữa không trung. Bụi mang trong mắt lão cực kỳ nồng đậm. Lão hít một hơi thật sâu, nhìn Vương Lâm đang bị tán ma khống chế, chậm rãi nói:
- Lão phu chỉ có một thức thần thông, ngươi có dám tiếp không?!
Tán Ma cười lớn nói:
- Thi triển ra ta xem!
Huyễn gia Lão Tổ nhắm hai mắt lại. Lão hấp thu ý cảnh của Liễu Mi, thu hồi tiên lực trên người nàng. Lúc này đây, tuy nói vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng tu vi cũng đã không kém bao nhiêu.
Chỉ có điều đối mặt với Vương Lâm mà Tán Ma dung hợp với nhau, lão vẫn không nắm chắc. Dù là chạy trốn cũng tuyệt đối không thể thoát được thần thông của đối phương nên toàn bộ hy vọng của lão ký thác trên một tia Vô Tướng Thiên Ma đạo.
Cắn nuốt ý cảnh của Liễu Mi, kết hợp với Vạn Huyễn Vô Tướng đạo của bản thân mình rốt cuộc sinh ra một tia khí tức Vô Tướng Thiên Ma, chỉ có điều khí tức này quá ít.
Một cỗ khí tức quỷ dị khi Huyễn gia Lão Tổ nhắm hai mắt lại theo thân thể lão tràn ra. Trên mặt của Huyễn gia Lão Tổ lộ ra vẻ thống khổ, thân mình lão trong phút chốc trở nên héo rũ. Chỉ qua phút chốc, lão liền giống như một bộ xương khô.
Ngay sau đó, toàn bộ xương cốt này đã bị tiêu tan. Cuối cùng toàn bộ thân thể của Huyễn gia Lão Tổ đã tan biến, chỉ còn lại một túi trữ vật, vì ý niệm của lão, không tiêu tan mà chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Một đoàn bụi khí nồng đậm khi thân thể lão tiêu tan tràn ngập.
Bên trong còn có nguyên thần của Huyễn gia Lão Tổ.
Bụi khí này vân dũng, quay cuồng dung nhập vào bên trong nguyên thần khiến nguyên thần của Huyễn gia Lão Tổ dần thành trong suốt, cuối cùng như đã bị tiêu tan. Nhưng nháy mắt một cỗ nguy cơ mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện trong lòng Vương Lâm.
Nhưng ánh mắt của Tán Ma lại lô ra vẻ hứng thú nồng đậm, nói:
- Thần thông này thú vị, rất thú vị!
Vô Tướng Thiên Ma đạo đó là chân chính hoá thành Vô Tướng Thiên Ma. Hết thảy sinh linh trên thế gian đều có thể thành mà. Nên Vô tướng tập hợp ma niệm của các sinh linh, dung nhập vào Vạn Huyễn Thiên Ma đạo, trở thành Vô Tướng Thiên Ma tiêu diêu tự tại trên thế gian!
Thân thể của Huyễn gia Lão Tổ tiêu tan, nguyên thần hoá thành hư vô. Trong phút chốc, bốn phương tám hướng liền có vô tận hư ảnh giống y đúc nhau biến ảo ra. Từng đợt khí tức khủng bố theo những hư ảnh này tràn ra. Mỗi một đạo khí tức này đều không chút thua kém cảnh giới Âm Dương hư thật, thậm chí trong đó còn có một số còn cường đại hơn.
Thần thông Vô Tướng Thiên Ma đạo này cực kỳ kinh người. Lúc này đây chưa thi triển toàn bộ, mới chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi!
Nhưng vào lúc này từ trên thiên linh trên thân thể Vương Lâm bỗng dâng lên một đoàn sương đem. Tán Ma lao ra khỏi thân thể Vương Lâm, tiếng cười mừng như điên điên cuồng truyền ra, Cùng lúc đó thân mình nó nhoáng lên, không ngờ há rộng miệng ra, lần lượt nuốt lấy những hư ảnh vừa mới xuất hiện. Có hơn phân nửa số này nháy mắt đã bị Tán Ma nuốt vào trong bụng.
- Thật là đại bổ! Tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị của bản ma, biết đem thứ này để hiếu kính ta. Nếu không phải đã đáp ứng người ta từ trước, bản ma thực sự không muốn giết ngươi!
Trong tiếng cuồng tiếu, Tán Ma lại nuốt thêm một mồm to.
Đã không có Tán Ma, Vương Lâm khôi phục quyền khống chế thân thể. Thân mình hắn nhoáng lên, đi từng bước một tới đứng trước người Liễu Mi.
Hai mắt của Liễu Mi vẫn khép chặt, trên thân thể của nàng đã không có chút sức sống nào nữa. Tu vi của nàng đã đạt tới Vấn Đỉnh, ý cảnh và nguyên thần đã dung hợp với nhau. Khi ý cảnh bị cắn nuốt tự nhiên tính mạng cùng nguyên thần của nàng cũng bị cắn nuốt theo.
Bên kia, với sự cắn nuốt của Tán Ma, tất cả hư ảnh được biến ảo ra đã hoàn toàn biến mất. Cuối cùng, Huyễn gia Lão Tổ ngưng hình ra giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ chua xót!
Vô Tướng Thiên Ma của hắn chỉ có một tia mà thôi. Nếu đợi cho ý cảnh của Liễu Mi đại thành hắn có thể chân chính trở thành Vô Tướng Thiên Ma, tuyệt đối không như bây giờ, trở thành thuốc bổ cho Tán Ma.
Than thầm một tiếng, thân mình của Huyễn gia Lão Tổ nhoáng lên, chuẩn bị bỏ chạy.
Trong tiếng cười ha hả của Tán Ma, ma khí tung hoành, nhoáng một cái đã bao phủ cả thiên địa. Huyễn gia Lão Tổ đồng dạng cũng bị khoá chặt bên trong, bị Tán Ma nuốt vào trong bụng, tiêu tan!
- Tiêu tử Vương Lâm, bản ma đã hoàn thành hứa hẹn!
Tán Ma quay ngoắt đầu lại, âm trầm nhìn Vương Lâm, dẫm chân một cái hướng về phia hư không, nháy mắt đã biến mất vô ảnh.
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh. Những tộc nhân của Huyễn gia trầm mặc. Một cảnh tượng vừa rồi đã khiến bọn chúng cực kỳ rung động, sinh ra sự kính sợ cực kỳ đối với Vương Lâm.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Liễu Mi đang nhắm chặt hai mắt lại hồi lâu, không nói gì cả.
Huyễn Phong Thần do dự một chút rồi tiến lên một bước, hạ giọng nói:
- Đạo hữu, trước đó Liễu Mi từng cùng Huyễn Vô Tình ước định nếu không thể giết ngươi thì sẽ giao lại cho ngươi một túi trữ vật!
Vương Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại chỗ túi trữ vật mà trước khi thân thể Huyễn Vô Tình tiêu tán đã rơi xuống. Tay phải hắn triệu hồi, túi trữ vật kia bay tới trong tay hắn.
Bên trong có một viên đan dược và một khối ngọc giản, ngoài ra không có thêm vật nào nữa.
Cầm ngọc giản, thân thức Vương Lâm tiến vào... - Đan dược là giải dược cho oán khí của đứa nhỏ, phối hợp với một vị tu sĩ có thần thông Lôi thuộc tính thì có thể hoá giải hơn phân nửa... Sư phụ khiến ta lưu lại bóng dáng của mình trong đạo tâm của ngươi, năm đó ta không làm được... Nhưng hiện tại ta đã làm được rồi.
Gió nhẹ thổi đến cuốn lên một chút bụi đất từ dưới mặt đất, thổi tới thân mình Liễu Mi. Dần dần một mảnh vỡ nhỏ góc cạnh từ trên trán của Liễu Mi bị bóc ra, theo gió bay đi.
Cùng lúc đó, càng có nhiều mảnh vỡ từ trên thân thể của Liễu Mi bóc ra, bay đi theo gió. Dần dần toàn bộ thân thể của Liễu Mi hoá thành những mảnh nhở, như những con bướm bay múa, không ngừng theo gió bay đi.
Dường như bóng dáng của Liễu Mi biến ảo ra giữa không trung. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, vuốt vuốt mái tóc đen, mỉm cười rời đi, dần xa khuất phía chân trời... Vương Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, trầm mặc không nói gì.
- Trên Sinh tử Luân hồi, quả hôm này chính là nhân ngày đó... Cát bụi trở về với cát bụi, hết thảy đều chỉ là một chút ký ức ngắn ngủi còn sót lại, một giấc mơ vẫn chưa thức tỉnh mà thôi... Vương Lâm than nhẹ, xoay người rời đi.
- Nàng thật sự đã chết ư... Trong khi Vương Lâm đi xa không tiếp tục tìm hiểu điều này nữa. Bất kể Liễu Mi có thực sự chết đi hay không đối với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cát bụi đã trở về với cát bụi.
Bóng dáng của Vương Lâm dần khuất xa tới phía chân trời trong ánh mắt của những tộc nhân Huyễn gia. Bóng dáng này chỉ còn lưu lại trong ký ức các thế hệ Huyễn gia, một đi không trở lại.
Tộc nhân của Huyễn gia, Vương Lâm không diệt toàn tộc. Hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi... Không phải thân thể hắn mệt mỏi mà chính là tâm của hắn.
Hơn tám trăm năm tu đạo, hắn đã trải qua rất nhiều... Trên Nhiễm Vân Tinh, bên trong Lạc Nguyệt thôn, nhiều ngày sau xuất hiện thêm một ngôi nhà nhỏ. Người một nhà này rất kỳ quái, một thanh niên nhìn còn trẻ nhưng đã có một cỗ tang thương mất mát, còn có thêm một đứa nhỏ.
Bên trong tinh không của La Thiên Tinh Vực ở giờ khắc đó, sắc mặt của Tham Lang âm trầm, bôn tẩu khắp nơi. Trên thân thể hắn có rất nhiều lạc ấn, nhiều đến nỗi mỗi khi nhớ tới đều khiến da đầu hắn run lên, đáy lòng phát lạnh.
- Tên Vương Lâm chết tiệt, nếu là tìm không thấy hắn thì tuỳ tiện một cái lạc ấn trên người lão phu phát tác đều có thể khiến ta chết không có chỗ mà chôn!
Bầu trời màu xanh như một dải lụa trải ra, một vài đám mây trắng rất xinh xinh càng khiến cho tấm lụa xanh thẳm càng thêm tươi đẹp.
Bên dưới Kỳ Liên Phong có một con sông nhỏ uốn lượn, kéo dài tới vài dặm rồi đổ vào một con sông lớn. Tại nơi trung du của con sông nhỏ này có một sơn thôn. Nơi này sơn thanh thuỷ tú, phảng phất như chốn điền viên.
- Năm đó, nước của con sông này rất ngọt, hơn nữa bên trên Kỳ Liên Phong thỉnh thoảng còn có mây mù xuất hiện. Nếu ai mà hít vào một hơi sương mù kia thì có thể cường thân kiện thể, trong vòng mười năm sẽ không sinh ra bệnh tật gì cả.
Thanh âm của một thiếu niên từ trong sơn thôn truyền ra.
Thiếu niên này chừng mười bốn mười lăm tuổi, khoẻ mạnh và kháu khỉnh, đang kể chuyện cũ của năm năm trước. Lúc này đối diện có tới bảy tám đứa nhỏ.
- Các ngươi xem ta đây, mấy năm làm gì có bệnh tật nào đâu chính là bởi vì năm đó cha ta mang ta đi hít một ngụm sương mù đó. Mùi vị của nó thư thái thì khỏi phải bàn.
Thiếu niên có chút đắc ý, khoa chân múa tay minh hoạ, nói chuyện rất sống động.
Bên người hắn, bảy tám đứa nhỏ đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên bị câu chuyện xưa của thiếu niên kia hấp dẫn, hận không thể cũng được hít một hơi sương mù kia.
- Vương Bình, thật ra việc này ngươi hẳn là nên đi hít một ngụm. Chỉ đáng tiếc là từ năm năm trước, sau khi Lão Thiên tức giận thì sương mù này đã không còn nữa. Nếu không bảo cha ngươi mang ngươi đi hít lấy, nhất định đảm bảo trong mười năm ngươi sẽ không sinh ra bệnh tật gì!!!
Ánh mắt của thiếu niên này nhìn về một phía đứa bé trai trong số mấy đứa kia.
Đứa bé trai này khoảng năm sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân mình nhu nhược. Cái đầu của nó rõ ràng nhỏ bé hơn những đứa trẻ khác không ít, tướng mạo cực kỳ tuấn tú. Nếu không phải lúc này bộ dáng như có bệnh thì thoạt nhìn sẽ như một con búp bê đáng yêu. Nó mặc một bộ quần áo bằng vải đay, lúc này ánh mắt cũng lộ ra vẻ hưng phấn noi:
- Chu đại ca, ta lát nữa trở về sẽ nói với cha ta, để cha mang ta đi xem thế nào.
Thiếu niên cười vang lên nói:
- Tay nghề thợ mộc của Vương đại thúc quả không tồi. Nhưng hiện tại sương mù trên Kỳ Liên Phong cũng chưa xuất hiện, làm sao mà mang ngươi đi được. Nếu mà nói, mấy đứa các ngươi không bằng cứ học theo ta, mỗi ngày đều luyện tập kiếm pháp, cường thân kiện thể. Khi lớn lên lại cầm kiếm ngang dọc giang hồ!
Thiếu niên hào hùng nói lên lý tưởng của mình, những đứa trẻ xung quanh lại càng thêm hưng phấn.
Ngay khi thiếu niên này cũng đang hưng phấn thì trong sơn thôn, khói bếp đã lượn lờ, những tiếng kêu gọi từ các gia đình truyền ra.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thở dài nói:
- Được rồi, hôm nay Võ lâm đại hội trước mắt kết thúc, chờ cơm nước xong xuôi, chúng ta lại mở lại!
Mang theo một chút không đành lòng, nhóm mấy đứa trẻ tản ra, đứa bé trai có tên Vương Bình kia hướng về trong thôn đi tới. Trong mắt nó thuỷ chung vẫn hiện lên vẻ hưng phấn, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại Kỳ Liên Phong ở phía xa.
Một người đàn ông vạm vỡ từ thôn khẩu đi tới. Thân mình của người này khá là khôi ngô, trong tay cầm cương xoa tiễn dùng để săn bắn, trên vai khiêng một con chương lộc.
Sau khi đại hán này nhìn thấy đứa bé liền cuời nói:
- Vương tiểu tử, lại đi cùng với tiểu tử nhà ta mở cái gì gọi là Võ lâm đại hội phải không?
Đứa bé ngượng ngùng gật đầu nói:
- Chào Chu thúc thúc!
Nét cười trên mặt đại hán càng đậm, xoa xoa đầu đứa bé nói:
- Quả nhiên là đứa bé con nhà nghệ nhân, không những sinh ra tuấn tú mà còn hiểu biết lễ tiết hơn cả xú tiểu tử nhà ta. Ngươi đang đi về nhà phải không? Chu thúc thúc và ngươi cùng đường, đi tìm cha ngươi bàn bạc chút chuyện.
Đứa bé vội vàng gật đầu, mang theo đại hán đi về hướng nhà mình. Không lâu sau, bên ngoài một căn nhà đơn giản ở phía Bắc của thôn, đứa bé chạy mau mấy bước đi vào, trong miệng hô lên:
- Cha, Chu thúc thúc đến này!
Từ trong ngôi nhà, một thanh niên tướng mạo bình thường đi ra. Người này nhìn không thấy chỗ nào thần kỳ, không tuấn tú như đứa nhỏ kia. Nhiều khi đứng cùng một chỗ với đứa bé, đa số mọi người đều cho rằng đây không phải là cha con.
Thanh niên này mặc quần áo vải thô, hai tay đẩy cái chốt, ra khỏi phòng, mỉm cười nói:
- Chu đại ca, hôm nay thu hoạch không tồi!
Đứa nhỏ chạy vào trong nhà, đưa ra một cái bánh bột mỳ, đi tới bên cạnh thanh niên, kéo một cái ghế gỗ nhỏ ngồi một bên rồi ngồi lên ăn từng ngụm một.
Đại hán họ Chu thả con chương lộc trên vai xuống nền đất rồi cười vang nói:
- Vương huynh đệ, hôm nay vừa lên núi đã đụng tới con chương lộc này, thu hoạch quả không tệ!
Người thanh niên khẽ mỉm cười, nụ cười rất ôn hoà. Hắn xoa xoa đầu của đứa con bên người rồi nói:
- Với võ nghệ của Chu đại ca thì lấy đầu con chương lộc này sẽ không chút khó khăn nào.
Đại hán họ Chu cười nói:
- Vương huynh đệ, tiểu tử nhà ta tuổi đã không còn trẻ, hai năm nữa ta chuẩn bị cho nó lấy vợ. Phòng của nó sắp tới sẽ có. Chỉ có điều còn thiếu đồ đạc bài trí trong nhà, cái này phải phiền tới Vương lão đệ rồi!
Vương Lâm lại cười nói:
- Không sao. Chu đại ca cứ yên tâm!
Đại hán họ Chu lại cười vang lên:
- Được. Con chương lộc này làm tiền đặt cọc trước vậy!
Nói xong, hắn ta ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới rời đi, đứa nhỏ trên ghế lập tức nhảy xuống, bước nhanh tới chỗ con chương lộc, vòng đi vòng lại nhìn kỹ nó.
- Cha, Chu thúc thúc này thật lợi hại, một con chương lộc như thế không ngờ cũng bị thúc ấy săn được!?
← Ch. 0642 | Ch. 0644 → |