← Ch.0726 | Ch.0728 → |
Từng đạo ánh mắt mang theo vẻ thèm thuồng cực kỳ phút chốc đều ngưng tụ ở phía bên trong hắc động. Một cỗ khí tức vi diệu dâng lên ở trong lòng các tu sĩ phía ngoài nghìn trượng.
Nếu lúc này không có Vương Lâm ở đây, những người này lập tức sẽ nhảy vào trong hắc động kia. Đối với tu sĩ mà nói, hắc động này quả thật có sức hấp dẫn rất lớn.
Tất cả mọi người ở đây đúng là bởi vì không ai biết trong hắc động kia có cái gì, nên càng như thế thì cảm giác vi diệu này lại càng thêm mãnh liệt.
Ngay trong nháy mắt, từ chân trời phía xa, một đạo kiếm khí điên cuồng gào rít, một cỗ thiên địa nguyên lực dao động trong phút chốc bay thẳng về hướng này. Dường như đối với người này mà nói, cái tấm chắn vòng tròn nghìn trượng kia không tồn tại.
Ánh mắt của các tu sĩ ở phía ngoài nghìn trượng giờ phút này đều lộ ra quang mang kì dị. Thiên địa nguyên lực từ giữa không trung điên cuồng truyền tới chứng tỏ có một tu sĩ bước thứ hai đang đến đây.
Nguyên lực tràn ngập không trung. Phía chân trời có một bóng dáng màu vàng đang đạp kiếm quang nhanh chóng bay tới.
Phía trên màn kiếm quang, có đứng một người. Hắn mặc một chiếc hoàng bào rộng thùng thình, tung bay theo gió, tạo cho người ta một cảm giác phiêu dật. Với tu vi tới trình độ này rồi thì theo tướng mạo dĩ nhiên không thể nhìn ra độ tuổi của hắn được. Thoạt nhìn, trông hắn chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, có đôi mắt hẹp dài, bên trong loé lên hàn quang.
Thiên địa nguyên lực nồng đậm từ trong cơ thể hắn tràn ra, hiển nhiên tu vi đã đạt tới cảnh giới Âm Hư đỉnh. Khi hắn bay tới, nghìn trượng phía trước, mọi người đều lập tức tản ra, không dám ngăn cản.
Khoảng cách tới phạm vi nghìn trượng ngày càng gần. Hắn không phải không thấy được bụi đất vây quanh nghìn trượng kia, cũng không phải không biết được ý nghĩa của nó, nhưng tốc độ của hắn không có nửa điểm chậm lại, mà trực tiếp xông thẳng tới bên trong phạm vi này.
Nguyên lực dâng lên công kích, khiến cho bụi đất trong vòng tròn phạm vi nghìn trượng cũng phải cuộn lên.
Cảnh tượng này lập tức rơi vào trong mắt những tu sĩ đứng xung quanh, cả đám liền tập trung quan sát. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm là tu sĩ đại thần thông. Nhưng đồng dạng, hoàng bào thanh niên cũng thế. Giữa hai người nhất định sẽ xảy ra một trận chiến vì cái hắc động kia.
Chiến đấu ở trình độ này không phải là tầm thường. Thậm chí có người âm hiểm ôm ý tưởng muốn cả hai người đánh nhau đến lưỡng bại câu thương để đoạt lợi.
Sắc mặt Lý Nguyên khẽ biến đổi, đang lúc do dự thì bên tai thanh âm bình thản của Vương Lâm truyền tới:
- Lý huynh cứ đi xuống trước đi.
Lý Nguyên không nói gì, thân mình nhảy lên liền trực tiếp tiến vào trong hắc động, thân hình hắn vừa hạ xuống, hoàng bào thanh niên đã tiến sát đến nơi.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tay phải nâng lên, vỗ một cái về phía không trung. Nháy mắt, một đạo lôi quang màu tím xuất hiện, không gian liền lập tức tràn ngập một màn sương mù màu tím, màn sương này theo hai hướng tả hữu lao thẳng đến gã hoàng bào thanh niên.
Đồng tử trong mắt gã thanh niên kia co rụt lại. Hắn không phải không thấy Vương Lâm, nhưng hắn tự cho mình là có thân phận đặc thù, với lại phía sau có người của gia tộc đang gấp rút đi tới, nên đối với Vương Lâm cũng không quá xem trọng.
Lúc này hắn cười ha hả tay phải biến thành trảo, lập tức liền có năm đạo hắc khí biến ảo ra, bắn nhanh về phía lôi quang. Năm đạo hắc khí này hung hăng bao phủ xung quanh đạo lôi quang.
- Nuốt!
Hoàng bào thanh niên ngâm khẽ. Năm đạo hắc khí liền hóa thành năm con hắc long há miệng to ra, điên cuồng cắn nuốt. Trong nháy mắt đã đem lôi quang kia cắn nuốt sạch sẽ rồi bay lại vờn quanh gã thanh niên.
Năm con hắc long vờn quanh trong không trung, nháy mắt không ngờ đều biến thành năm con cự long dài trăm trượng. Khiến cho khí thế gã thanh niên kia kể từ đó phút chốc vụt tăng.
- Thần thông của đạo hữu không tồi, trước tiên khoan đã hãy động thủ. Tại hạ là Đường Ngôn Vân, muốn chúng ta cùng nhau tìm kiếm di động do Tiên nhân để lại này. Như vậy có được không?!
Hoàng bào thanh niên chậm rãi nói. Trên thực tế với thân phận của hắn có thể nói ra mấy lời này dĩ nhiên cảm thấy không hề dễ chịu. Nếu không nhìn thấy tu vi của Vương Lâm cao hơn mình, cũng giống như thân huynh của mình, đều là Dương thật cảnh giới, hắn quả quyết sẽ không nói như thế.
Lời vừa nói ra đám tu chân phía ngoài nghìn trượng lập tức có người biến sắc. Thậm chí trong đó có người hô nhỏ:
- Đường gia! Chẳng lẽ là La Thiên Nam Vực Đường gia!
Trong khoảng thời gian ngắn này, các tu sĩ tự nhiên có chút suy nghĩ.
Vương Lâm lạnh như băng nhìn gã này, bình tĩnh nói:
- Ngươi không đủ tư cách!
Đường Ngôn Vân ngẩn ra, hắn nghĩ rằng đối phương có thể cự tuyệt, nhưng sau khi nghe tên Đường gia thần sắc hắn sẽ biến hóa đủ loại. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới người trước mắt lại cao ngạo như vậy.
Thần sắc hắn âm trầm, cười lạnh nói:
- Như thế Đường mỗ đành không làm phiền nữa vậy!
Nói xong thân mình hắn lùi về phía sau, nội tâm thầm nhủ:
- Người này tu vi dù sao cũng cao hơn ta trước tiên không nên động thủ, chờ thân huynh đến đây rồi ra tay cũng không muộn.
Đường gia bọn họ tuy không phải là đại gia tộc Truyền thừa từ Tiên giới, nhưng quy mô cũng không nhỏ. Lần này đến Lôi chi Tiên giới, nhân số cũng đông, không tách nhau ra mà cùng đồng hành, hắn chẳng qua chỉ là người đi trước dò đường mà thôi.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, chân bước về phía trước một bước. Chỉ một bước này lập tức khiến phạm vi nghìn trượng dày đặc thiên địa nguyên lực. Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng cực kì bình tĩnh từng bước một đi về phía Đường Ngôn Vân.
Sắc mặt Đường Ngôn Vân lập tức âm trầm, thân mình nhanh chóng lùi về phía sau. Đúng lúc này từ miệng Vương Lâm truyền ra một thanh âm bình thản:
- Lôi điện của Hứa mỗ, ngươi cũng không có tư cách cắn nuốt.
Khoảnh khắc thanh âm của hắn vang lên, năm con hắc long dài tới trăm trượng bên người Đường Ngôn Vân liền truyền ra những tiếng gầm rít thống khổ. Lôi điện bên trong cơ thể chúng lập tức lưu chuyển.
Âm thanh bang bang không ngừng truyền ra.
Ngay lập tức một tiếng ầm vang lênm thân mình của một con hắc long đã tiêu tan. Tiếp đó, bốn tiếng nổ kinh thiên cũng vang lên, bốn con hắc long còn lại cũng đã nổ tung.
Dưới lực trùng kích thật lớn này, sắc mặt Đường Ngôn Vân đại biến. Hai tay hắn bấm quyết, liền có một đạo ấn ký hắc long từ mi tâm hắn loé lên. Một cỗ hắc khí từ trong ấn ký này tràn ra, bao phủ toàn thân hắn. Lúc này mới tạm thời hết e ngại đạo lực trùng kích kia.
Hắn hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, trong lòng thầm oán giận, không ngờ đối phương lại vô duyên vô cớ ra tay. Hắn tự vấn, mình không biểu lộ địch ý, càng không thể có chuyện người phát hiện ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng mà hắn chưa kịp đặt câu hỏi, trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên vẻ băng lạnh, tay phải nâng lên chỉ về phía trước. Lập tức đồ án thú cốt trên lưng bàn tay trở nên sống động, lập tức bắt đầu nhuyễn động, biến ảo ra.
Trong phút chốc, phía trước Vương Lâm xuất hiện một thú cốt thật lớn, bốn cái lợi thứ tràn ra hàn quang. Thú cốt này vừa xuất hiện liền bay thẳng về phía Đường Ngôn Vân.
Vẻ mặt Đường Ngôn Vân âm trầm, hết sức lùi về phía sau. Ấn ký hắc long tại mi tâm lóe lên, lập tức lại xuất hiện một màn sương đen. Lúc này đây trong màn sương ẩn chứa nguyên lực. Từ trong màn sương đen, ấn ký trên mi tâm của Đường Ngôn Vân trực tiếp biến ảo thoát ra. Chỉ thấy một hắc long từ trong sương mù vọt lên, há to mồm hướng về phía thú cốt.
Con hắc long này dài khoảng nghìn trượng, khi nó vừa xuất hiện tự nhiên sinh ra một cỗ uy áp. Trên thân mình đen nhánh của nó mọc rất nhiều vảy, mặt trên lập tức hiện ra một bức tranh đầy phù văn.
Một lần há miệng ra này giống như cắn nuốt cả thiên địa. Trên người hắc long tản mát ra vô tận nguyên lực dao động.
-Nguyên long thôn!
Đường Ngôn Vân khẽ quát lên, thân mình không dừng lại một chút nào mà nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ có điều, trong khoảnh khắc khi hắc long kia cắn nuốt thì tại tại hai hốc mắt thật lớn của thú cốt lập tức dâng lên hai luồng u hỏa. Lúc này thú cốt tựa như đã thức tỉnh, một cỗ sát khí bỗng nhiên bùng nổ. Cỗ sát khí này rất nồng đậm nhưng nháy mắt sau khi xuất hiện liền lập tức biến mất.
Hết thảy những điều này diễn ra quá nhanh. Con hắc long đang lao tới cắn nuốt bỗng mở to hai mắt ra, hướng về trên cao đào tẩu. Trong mắt nó thậm chí hiện lên cả vẻ hoảng sợ. Thân mình khổng lồ của nó như đọng lại. Một phiến màu xám từ đuôi nó điên cuồng lan tràn. Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thân mình của nó liền biến thành màu xám.
Hắc long bị pháp thuật ngưng tụ thành một bức thạch điêu màu xám như tảng đá. Ngay cả nguyên lực bên ngoài thân thể hắn lúc này cũng như bị hoá thành đá màu vàng. Một tiếng ầm vang lên, hắc long từ giữa không trung đã rơi xuống, ngã ra mặt đất.
Cảnh tượng này giống như làm cho toàn bộ không gian bốn phía dừng lại, khiến cho tất cả mọi người khi nhìn thấy đều phải hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên ngây ngốc.
- Đây...Đây là pháp bảo gì...?
Đường Ngôn Vân kinh ngạc nhìn vào những mảnh vỡ của thạch điêu trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Những tu sĩ ở phía ngoài nghìn trượng thì tim đập thình thịch, dường như không thể tin nổi những việc xảy ra trước mắt. Một cỗ sợ hãi như cơn lốc quét ngang qua trong lòng bọn họ. Cự ly nghìn trượng kia không còn như hiện tại, bọn họ coi thú cốt kia như hồng thuỷ, như Lôi Trì, không dám tiến vào nửa bước.
Gần như không hẹn mà tất cả tu sĩ đang ở bước thứ nhất đều phải lui về phía sau. Dường như khoảng cách nghìn trượng phía trước là quá gần, bọn chúng sợ sẽ bị lan đến.
Những tu sĩ trước đó ôm hi vọng hai người tranh giành để mình có cơ hội đoạt lợi, thì lúc này đây, ý tưởng đó lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lưu lại mồ hôi lạnh mà thôi.
Nhất là Triệu gia huynh đệ, chúng âm thầm nghĩ rằng mình may mắn đã không tiến vào nghìn trượng phía trước, nếu không lúc này chắc là đã sớm mất mạng. Ở trong mắt bọn họ, khoảng cách nghìn trượng phía trước không phải là khoảng cách mà là cấm địa tử vong. Các tu sĩ giờ phút này trong đầu đã khắc sâu bộ dạng của Vương Lâm. Vương Lâm đã khắc sâu thâm căn cố đế trong đầu bọn họ.
Thân mình Vương Lâm tiến về phía trước một bước, tay phải nâng lên thu hồi thú cốt, nó dung nhập vào đồ án trên lưng bàn tay. Tốc độ của hắn không giảm, một bước đã tới trước người Đường Ngôn Vân. Hai ngón tay phải Vương Lâm ẩn chứa một tia nguyên lực, ấn thẳng về đối phương.
Thân mình Đường Ngôn Vân lúc này run lên, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn không chút do dự nhoáng lên một cái, định sử dụng thuấn di chạy đi. Đúng lúc này, Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, phạm vi trong trăm trượng lập tức tràn ngập thiên địa nguyên lực đè ép lại, đoạn tuyệt hết thảy khả năng thuấn di.
Loại thần thông này là do Vương Lâm tự mình nghiên cứu ra, bằng vào lực đè ép, làm cho thuấn di mất đi tác dụng.
Vương Lâm hạ ngón tay xuống đặt tại mi tâm Đường Ngôn Vân. Đúng lúc này xa xa phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một số đạo trường hồng cấp tốc bay tới. Một tiếng quát âm trầm truyền đến còn nhanh hơn cả những đạo trường hồng kia.
- Giết hắn ngươi cũng sẽ phải chôn cùng!
Vương Lâm nhíu mày, ngón tay vận lực hạ xuống. Thân mình Đường Ngôn Vân lập tức sụp đổ hóa thành một mảnh sương máu bay tung ra, ngay cả nguyên thần cũng tan vỡ.
- Trong nghìn trượng này, kẻ nào tiến vào - chết!
Vương Lâm xoay người hướng về phía hắc động đi tới.
← Ch. 0726 | Ch. 0728 → |