← Ch.0774 | Ch.0776 → |
Đuổi giết không có chấm dứt mà ngược lại càng thêm kịch liệt. Phía sau Vương Lâm, vô số tu sĩ hoá thành đạo đạo trường hồng, rậm rạp như sao băng, nhanh chóng truy kích.
Bóng dáng của Vương Lâm ở trong hư không biến ảo ra, hơi chút lảo đảo, lại phun ra một ngụm tiên huyết. Thần sắc của hắn âm trầm, sát khí trong mắt càng đậm.
- Nếu không có Du Cổ Thần bì giáp, một chỉ thần thông kia ta đã chắc chắn chết không thể nghi ngờ!
Vương Lâm lại lao về phía trước, dung nhập vào trong thiên địa, nhanh chóng bỏ chạy.
Phía trước đã không có phong toả, thiên địa lực chắc chắn nhưng Vương Lâm cũng không trực tiếp chạy đi quá xa so với những tu sĩ đang không ngừng truy kích phía sau kia. Vương Lâm biết chính mình dù có chạy tới nơi nào thì nữ tử Diêu gia đang truy kích phía sau đều có thể đuổi theo được.
Hơn nữa, dù không có nữ tử đang truy kích kia thì Vương Lâm cũng sẽ không lựa chọn chạy quá xa. Nếu thế thì những tu sĩ phía sau sẽ không thể đuổi theo được. Vương Lâm hành sự, nếu người không phạm ta thì ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta thì nguyên tắc là hắn là sẽ giết tất cả! Những tu sĩ đuổi giết phía sau này dĩ nhiên đã khiến cho sát khí và lửa giận của hắn dâng cao, hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng được.
- Muốn giết ta thì cần phải trả giá!
Hàn mang trong mắt của Vương Lâm cực nồng, nhoáng lên đã dung nhập vào thiên địa.
Giao giới giữa La Thiên Tây Vực và Bắc Vực, vô số tu sĩ đuổi giết Vương Lâm lao qua. Tốc độ của những người này đều cực nhanh, một đám đều triển khai đại thần thông, Na Di, không ngừng truy kích. Trên người bọn chúng sát khí ngưng tụ cùng một chỗ, phảng phất như một thanh lợi kiếm, bức thẳng đến chỗ Vương Lâm.
Thân mình Vương Lâm xuất hiện ở La Thiên Bắc Vực. Đây chính là nơi đầu tiên hắn đến khi tới từ Liên Minh Tinh Vực. Lúc này đây, lần nữa hắn lại trở lại, cũng không có nửa điểm dao động tâm tư mà thần thức không ngừng tản ra, truy tìm cái gì đó.
Một lát sau, thần sắc của Vương Lâm hơi đổi, tinh không phía sau hắn xuất hiện gợn sóng, Vương Lâm không chút do dự trực tiếp bước ra. Khoảnh khắc khi Diêu Băng Vân từ trong sóng gợn bước ra, Vương Lâm đã dung nhập vào trong thiên địa biến mất. Sát khí trên mặt Diêu Băng Vân nồng đậm, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục truy kích.
Không lâu sau, ở phía sau bọn họ, đạo đạo trường hồng gào rít, những tu sĩ và tộc nhân của Diêu gia đuổi giết Vương Lâm nhanh chóng lao tới.
Dọc theo đường đi, vì Vương Lâm chờ bọn tu sĩ này nên vẫn chưa đi quá xa, thuỷ chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Trong lòng hắn ẩn chứa sát khí nồng đậm. Những người này hắn quyết không buông tha cho bất kỳ ai, phải một lưới bắt hết! Nhất là nữ tử lạnh như băng có thể dung nhập vào thiên địa kia.
Chỉ có như thế thì hắn mới có thời gian để thả lỏng. Nếu không, dưới sự đuổi giết của đám người này, hắn thậm chí không có thời gian mà nghỉ ngơi.
Không chỉ như thế, ngay cả những tu sĩ của các tu chân gia tộc khác đuổi giết hắn Vương Lâm cũng không thể buông tha. Hắn đã cảnh cáo nhưng những người này vẫn có ý đồ giết mình. Một khi đã như thế thì nhất định phải trả giá. Ẩn chứa sát khí nồng đậm, ánh mắt của Vương Lâm lại càng lạnh lẽo.
Tại La Thiên Bắc Vực này, bóng dáng của Vương Lâm lại xuất hiện từ giữa hư không. Đa số những lần hắn xuất hiện sẽ đều tản ra thần thức, bắt đầu tìm kiếm.
Chẳng qua lập tức sẽ thu hồi thần thức, không thể lãng phí một chút thời gian nào, lại dung nhập vào thiên địa. Chỉ cần chậm một chút lập tức sẽ bị nữ tử kia đuổi kịp.
Do đó, tốc độ của hắn đã chậm đi rất nhiều, Những người truy kích hắn cũng dần dần đuổi đến La Thiên Bắc Vực này. Chẳng qua trong số này, những người xuất thân từ các tu chân gia tộc ở La Thiên Bắc Vực cũng có một số trở nên do dự, thậm chí lựa chọn rời đi.
Dù sao sự kiện đồ tinh ở La Thiên Tây Vực cũng khiến tâm thần của những người này kịch chấn. Cảm giác khi còn ở La Thiên Tây Vực tuy mãnh liệt nhưng không thiết thân. Nhưng lúc này lại không còn như vậy nữa, một khi Hứa Mộc cuồng nộ thì hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
Sau khi có suy nghĩ này, những tu chân gia tộc đến từ La Thiên Bắc Vực chậm rãi lui lại, đều tản ra. Chẳng qua cũng không phải là toàn bộ. Vẫn như cũ có một số không biết sống chết, rõ ràng là gia tộc của mình ngay tại đây những vẫn không ngừng đuổi giết.
Ở La Vân - vị trí trung tâm của La Thiên Bắc Vực, cách không xa ngũ đại chủ tinh, bóng dáng của của Vương Lâm biến ảo ra. Hết thảy nơi này hắn đều rất quen thuộc, nhất là Nhiễm Vân Tinh, nơi hắn đã từng ở lại tới gần trăm năm.
Lúc này quay về nơi đây, hắn không có thời gian để mà cảm khái. Sau khi thần thức buông ra, hai mắt cũng lập tức loé ra tinh quang, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Tìm được rồi! Nó quả nhiên vẫn còn ở lại La Thiên Bắc Vực!
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, hướng thẳng về ngũ đại chủ tinh mà đi tới.
Ở trong La Thiên Tinh Vực, giữa ngũ đại chủ tinh, mấy năm trước xuất hiện một vật. Vật đó bị vô số tu sĩ tận mắt chứng kiến, là một sinh mạng thể vô cùng khổng lồ. Thân hình nó có vô số xúc tua đâm ra, kéo dài vô tận, trông cực kỳ đáng sợ.
Cũng may vật ấy vẫn chưa đả thương người mà sau khi đi vào giữa ngũ đại chủ tinh thì thân mình co rút lại, không ngờ hoá thân trở thành Tinh cầu. Qua thêm mấy năm, vô số bụi bặm ở trong tinh không bị hút tới, hình thành một lớp đất đá bên trên. Từ xa nhìn lại vật ấy như một tu chân tinh, không có điểm gì khác biệt. Nhưng ở La Thiên Bắc Vực ai cũng biết, đó không phải là tu chân tinh, không thể trêu chọc. Dù chỉ là đi ngang qua cũng sẽ đi vòng ở xa xa, không dám bước gần.
Một lớp sương đen nồng đậm tràn ngập bên ngoài, phát ra khí tức âm trầm.
Nơi này, trong vạn năm trước, nó gần như đã trở thành cấm địa của La Thiên Bắc Vực. Nó chính là Vọng Nguyệt!
Một ngày kia, ở bên ngoài tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, bóng dáng của Vương Lâm bước ra, hắn nhìn chằm chằm vào Vọng Nguyệt. Ánh mắt hắn lộ ra quang mang cẩn thận, nhưng cũng không chút do dự bước tới một bước, tiến vào trong màn sương mù.
Khoảnh khắc khi cả người Vương Lâm biến mất bên trong màn sương mù trên tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, bóng dáng của Diêu Băng Vân xuất hiện. Nàng nhìn chằm chằm vào lớp sương mù bên ngoài Vọng Nguyệt, đôi mi thanh tú nhíu lại.
- Người này một đường dẫn ta tới nơi này chắc chắn có quỷ kế!
Ánh mắt của Diêu Băng Vân loé lên, dường như có thể xuyên thấy màn sương mù kia, nhìn vào bên trong.
Đúng lúc này, từ xa xa, đạo đạo trường hồng gào rít xông đến. Những người đuổi giết Vương Lâm đều đã tới đây. Trong đó, vốn những tu sĩ ở La Thiên Bắc Vực trên đường đến đây đã cảm giác không ổn, lúc này nhìn thấy tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành lập tức sắc mặt trở nên âm trầm.
- Đó không phải là một tu chân tinh, mà là do một hung độc cực kỳ quái dị biến thành! Năm đó, ta tận mắt nhìn thấy quá trình nó hoá thành tinh cầu này!
- Nó tuy không có lực công kích nhưng hiển nhiên không phải thứ đơn giản. Chẳng lẽ tên Hứa Mộc này dẫn chúng ta tới đây là muốn mượn đao giết người hay sao?!
Diêu Băng Vân không coi thường vọng động mà cẩn thận quan sát.
Lúc này đây, Vương Lâm trực tiếp xuyên qua màn sương đen, đi vào phía trên Vọng Nguyệt. Mặt đất bên trên cực kỳ mỏng, một cây xúc tu không ngừng lay động, không có chút biến hoá nào khi so với trước đây.
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra nét cười lạnh, thân mình nhoáng lên một cái liền trực tiếp chìm xuống trong cơ thể Vọng Nguyệt. Theo dấu vết năm đó để lại, đi vào một chỗ xương cốt bên trong cơ thể nó.
- Công kích đi! Chỉ cần các ngươi chọc giận Vọng Nguyệt, hết thảy có thể giải quyết!
Ánh mắt Vương Lâm loé ra quang mang âm trầm!
Từ lúc bị Diêu gia đuổi giết, Vương Lâm nhớ rất kỹ đến sự cường đại của Vọng Nguyệt.
Nếu Vọng Nguyệt bị chọc tức thì tộc nhân Diêu gia cùng với tu sĩ của các tu chân gia tộc thì tính là cái gì!?! Giờ phút này ở trong cơ thể Vọng Nguyệt, tốc độ Vương Lâm cực nhanh, không chút nào bận tâm suy nghĩ có thương tổn hay kích thích Vọng Nguyệt hay không, chạy xen giữa các thanh xương cốt của nó.
Không lâu sau, hắn đã đến chỗ sâu bên trong, nơi ánh mắt có thể nhìn tới chỉ thấy nửa khúc xương của Vọng Nguyệt lần nữa đã được ngưng tụ tại nơi đó. Năm đó, Vương Lâm đã tính toán là lấy đi toàn bộ nó nhưng cuối cùng cũng không thể không buông tha cho một nửa thanh.
Lúc này, hai mắt hắn chợt lóe lên, lẩm bẩm:
- Năm đó kiện bảo bối đại đỉnh vô cùng kì dị của Tham Lang bị Vọng Nguyệt nuốt vào... Nhớ tới đại đỉnh kia, Vương Lâm thấy phân vân. Hắn đã từng cẩn thận phân tích qua, vật ấy tám phần là vậtt mà năm đó Cổ Thần Đồ Ti sau khi luyện hoá không hài lòng lắm nên tùy ý vứt bỏ.
Nếu là lúc khác, trong đầu Vương Lâm sẽ không nảy ra ý nghĩ động đến cái đại đỉnh kia. Dù sao Vọng Nguyệt cũng rất đáng sợ, sau khi tỉnh dậy thể nào nó cũng sẽ tạo ra một trường hạo kiếp.
Nhưng lúc này, nếu bên ngoài đã có nhiều tu sĩ như vậy giúp Vọng Nguyệt tiêu tan lửa giận, Vương Lâm cũng nghiến răng một cái, trong lòng đã quyết định.
Thân mình hắn nhoáng lên một cái, trong cơ thể Vọng Nguyệt không ngừng chạy đi nhưng đồng thời cũng buông ra thần thức. Vương Lâm biết rằng ở trong cơ thể Vọng Nguyệt này cũng không được an toàn, bất cứ lúc nào đều có thể có Vọng Nguyệt loại nhỏ xuất hiện. Năm đó, khi hắn lấy đi thanh xương của Vọng Nguyệt đã từng gặp một con, phải mất rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.
← Ch. 0774 | Ch. 0776 → |