← Ch.0804 | Ch.0806 → |
Mạnh Lâm lúc này đang khoanh chân ngồi ở trong tinh không, trong thần sắc lộ ra sự khó chịu. Hắn vốn là người trong một gia tộc cực mạnh ở Địa Viêm Tinh, ban đầu vốn định muốn mượn cơ hội tranh đoạt phong hào này để có thể quan sát đầy đủ các loại tiên thuật nhưng lại bị gia tộc phái đến nơi này, trong lòng rất là bực bội.
Nghĩ đến mấy người cùng thế hệ trong gia tộc sau khi biết rằng mình bị an bài thủ hộ ở nơi này, biểu tình của đám người kia vui sướng khi thấy người khác gặp họa lại càng làm cho Mạnh Lâm càng thêm phiền muộn. Mặc dù là muốn hạ quyết tâm đả tọa nhưng bất kể như thế nào cũng không làm được.
- Tranh đoạt phong hào tiên nhân lần này, nhất là Tam kiệt của Nam Vực kia, bọn họ có đủ mọi loại thần thông thuật. Nếu có thể nhìn được thì nhất định đối với bản thân mình thật là có được vô số điểm tốt lớn lao, Ôi!
Mạnh Lâm cảm khái than thở, tu vi của hắn chỉ là Anh Biến hậu kỳ, vả lại bị đình trệ rất lâu rồi, thủy chung không thể bước vào Vấn Đỉnh. Thời khắc này đang ngồi thở ngắn than dài đột nhiên đồng tử hai mắt hắn co rụt lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỉ thấy bên ngoài trăm trượng trước mặt của Mạnh Lâm, trong hư không kia bỗng nhiên xuất hiện một gợn sóng bé, dao động một chút rồi từ bên trong này bước ra một người.
Toàn thân người này mặc áo trắng, tóc đen không gió tự động bay phất phới, nhất là hai mắt lộ ra một thứ ánh sáng rất khó có thể nói rõ. Ánh mắt Mạnh lâm mới lần thứ nhất nhìn đến lập tức trong đầu liền ầm một tiếng, phảng phất vô số tiếng sấm điên cuồng nổ vang ở bên tai, nguyên thần trong cơ thể suýt nữa sụp đổ, linh lực lập tức tan rã, từ trong cơ thể trực tiếp thoát ly bay ra.
Cả người hắn trong nháy mắt này mất đi tri giác.
Bóng dáng của Vương Lâm nhoáng lên một cái, đi qua bên người Mạnh Lâm, mãi cho đến lúc đi ra rất xa, Mạnh Lâm lúc này mới có thể tĩnh thần lại. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê man, quay đầu lại nhìn lại, nhưng là cái gì cũng không nhìn thấy được.
- Kỳ quái! Như thế nào vừa rồi lại hoảng hốt như vậy?.
Mạnh Lâm gãi gãi đầu, nghĩ không ra nguyên nhân, thở dài rồi bắt đầu ngồi xuống thổ nạp. Kỳ dị chính là lần thổ nạp này không như các lần trước không thể thành công, chỉ trong một lát cả người liền chìm vào trong tu luyện.
Trong mười vạn dặm của Địa Viêm Tinh, Vương Lâm vẫn chưa dung nhập vào thiên địa, mà là từng bước một, sử dụng một tốc độ càng lúc càng nhanh tiến về phía trước. Hắn sở dĩ không dung nhập vào thiên địa, sử dụng Súc Địa Thành Thốn là bởi vì cuộc chiến này đối với hắn mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Thông qua từng bước, từng bước một này, tâm tình hắn càng thêm bình lặng, song cái vẻ bình lặng này thật đáng sợ. Một cỗ chiến ý theo từng bước đi này lại càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng lợi hại, càng lúc càng vượt lên về phía trước.
Chiến ý này, theo bước chân không ngừng thẳng tiến của Vương Lâm, điên cuồng nổi lên. Cuối cùng, phảng phất ở phía sau Vương Lâm hình thành một luồng gió lốc. Luồng gió lốc này quá mạnh mẽ, phía trong ẩn chứa chiến ý ngập trời ngập đất của Vương Lâm.
- Một trăm lẻ tám tiên, cái ta muốn không phải là bảy mươi hai Địa sát, mà là ba mươi sáu Thiên Cang!
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cái hắn rất cần là phải thắng, nhất định phải thắng.
Muốn tranh đoạt tư cách một trăm lẻ tám tiên bên trong Nam vực La Thiên thì chỉ cần là tu sĩ bước đầu tiên có tu vi Vấn Đỉnh là đủ.
Chiến ý biến thành luồng gió lốc, ở phía sau Vương Lâm điên cuồng tràn ngập ra khiến cho khí thế cả người hắn không ngờ mơ hồ dung hợp cả thiên địa. Hơn nữa trong luồng gió lốc này lại có hai con cá hai màu trắng đen âm dương khuếch tán ra một cách mạnh mẽ. Một luồng sóng gợn tràn ra, quét ra phạm vi mấy vạn dặm, vẫn còn đang không ngừng mở rộng.
Chiến ý từ trong lòng Vương Lâm biến thành, giờ phút này trong lòng hắn chất chứa sát khí của thiên địa. Thêm nữa, trên đầu mái tóc đen bay phất phới, khiến cho hắn ở giờ khắc này mới thoạt nhìn phảng phất như một pho tượng Ma Tiên!
Áo trắng trên người hiển lộ ra, không phải màu trắng của tuyết, mà là sắc trắng của cốt xương.
Một trận chiến này, Vương Lâm chẳng những muốn thắng, hơn nữa còn phải phải thắng một cách cực kỳ nhanh chóng, giống như trận chiến này phải hoàn toàn dương danh ở La Thiên. Chỉ có như vậy, mới có thể nhằm vào người của Hướng gia đưa ra yêu cầu, khiến cho Hướng gia không thể không coi trọng tư cách của hắn.
- Uyển nhi..
Thú ý trong mắt của Vương Lâm nồng đậm đến cực điểm, nhưng tại điểm cực hạn này lại còn có một tia bi ai thủy chung tồn tại. Sự bi ai này là đến từ Uyển nhi của hắn.
Hắn thủy chung nhớ rõ khi một giọt nước mắt cuối cùng của Lý Mộ Uyển rơi xuống thì toàn bộ thế giới ở trước mắt hắn trở nên sụp xuống, và cảm giác toàn bộ không trung hư vô đều lâm vào bi ai và tịch mịch.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên vào thời điểm Vấn Đỉnh, vì trong lòng không từ bỏ, cam nguyện với tình cảm yêu dấu của mình nên vì thế mà nghịch tu.
Đi vào La Thiên Tinh Vực này hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến. Tất cả việc này, toàn bộ đều làm sao để Uyển nhi sống lại. Năm đó, trong lời nói của nữ tử Hướng gia bị phong ấn trong bức tranh kia phảng phất như vô số tiếng sấm quanh quẩn làm rung động ở trong lòng Vương Lâm. Những lời này chính là một nguyên nhân căn bản khiến hắn đi vào La Thiên Tinh Vực.
Hắn không thể bại!
Còn có ước định của Thanh Thủy cũng khiến Vương Lâm không thể bại!
Mang theo loại tín niệm cực đoan này, mang theo chiến ý bất bại, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng vận chuyển. Chiến ý phía sau hắn biến thành luồng gió lốc lại trở nên bành trướng, phía trong này tốc độ xoay tròn của hai con cá Âm Dương trở nên nhanh hơn.
Chiến ý mạnh mẽ này điên cuồng tản ra, trong phút chốc, lan ra mấy vạn dặm trong Địa Viêm Tinh. Theo từng bước đi của Vương Lâm, dần dần tốc độ hắn trở nên cực nhanh, so với tiếng sấm đánh, so với luồng sao băng, so với dải cầu vồng thì phải nhanh hơn gấp mấy lần.
Với loại tốc độ này, cả người Vương Lâm trực tiếp xuyên vào bên trong ba ngàn dặm của Địa Viêm Tinh.
Tại đây, trong nháy mắt, trong màn ánh sáng bên ngoài mười ngàn dặm của Địa Viêm Tinh, hai tu sĩ đang giao chiến lập tức sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ánh mắt lộ ra sự kinh hãi, thậm chí còn quên chém giết lẫn nhau, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thẳng chằm chằm phía xa xa kia, cái ngọn nguồn mà làm cho tâm thần bọn họ chấn động kịch liệt.
Giờ khắc này, chẳng những là hai người bọn họ, tất cả bốn phía trong vòng ngàn dặm, gần như thần sắc toàn bộ mọi người đều biến hóa, đều nhanh chóng nhìn về phía xa xa. Trong số sứ giả của Lôi Tiên Điện, hai người đàn ông mặc áo bào màu xanh kia cũng biến sắc, trái tim tăng tốc đập nhanh hơn, máu toàn thân dường như bắt đầu dừng lại, chỉ có nguyên lực ở trong cơ thể đang sử dụng tốc độ đáng sợ tự động vận chuyển, dường như nếu không làm như vậy thì không thể chống cự được.
Mấy lão tổ của các tu chân gia tộc bên cạnh đang ngồi cũng phải mở đôi mắt nhìn chăm chú về hướng xa xa, khuôn mặt lộ sự giật mình, tinh quang trong hai mắt lóe ra, lộ ánh sáng dọa người.
- Chiến ý thật là mạnh mẽ!
Đến bọn họ còn như thế, lại càng không dùng từ ngữ gì để tả nổi cảm giác của những người khác. Trong vòng ngàn dặm, tất cả các tộc nhân đang ngồi trên các tảng đá, toàn bộ ánh mắt đều lộ vẻ khiếp sợ, nhìn về hướng xa xa. Linh lực trong cơ thể bọn họ chuyển động điên cuồng, gần như không bị chính bản thân họ khống chế.
Bởi chiến ý khổng lồ không thể tin nổi kia áp xuống, bọn họ nếu không làm như vậy thì lập tức sẽ tâm thần bị tổn thương. Chiến ý này quá đậm, chiến ý này quá mạnh mẽ, chiến ý này quá mức bá đạo.
- Chiến!
Chiến ý vô cùng này dường như hóa thành một chữ "Chiến", giống như âm thanh bạo nổ, ầm ầm ù ù. quanh quẩn bên tai tất cả tu sĩ trong vòng ngàn dặm. Chữ "Chiến" này không có tiếng động, nhưng ở giờ khắc này, cũng có thể làm cho bên trong tâm thần mọi người cảm nhận được mà trở nên chấn động. Trong đó một ít tu sĩ có tu vi không cao lập tức liền phun ra tiên huyết ngay lập tức bị thương.
Bọn họ bại, đó là thua ở chiến ý này, trong lòng nổi lên ý niệm không thể chống cự.
Trong nháy mắt, hai mắt Thân Công Hổ mạnh mẽ mở ra, hắn đứng lên một cách dứt khoát, một luồng khí tức không thể chống cự đến từ trong linh hồn, giống như một hồng thủy đang tấn công. Lại ở trong tâm thần hắn, phảng phất xa xa trong hư không ở phía trước có một cái đầu mãnh thú thời viễn cổ đang từng bước một đi tới. Chiến ý vô cùng kia làm kích thích sôi trào nhiệt huyết của hắn, khiến cho hắn phảng phất trong lòng như đang nghẹn lại, nếu không nhổ ra thì lập tức sẽ bị thương.
Cái này cũng không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là chỗ đó là trong chiến ý này có một luồng khí tức má Thân Công Hổ rất quen thuộc, trong lòng hắn sự chua xót và nghẹn ngào lần lượt thay đổi, hình thành một nỗi lòng phức tạp, tràn ngập cả toàn thân.
- Tôn. Tôn chủ!
Thân mình Thân Công Hổ run rẩy, hắn vốn nghĩ rằng chính mình đã thất vọng, vốn nghĩ rằng chính mình đối với Tôn chủ đã mất đi sự tin tưởng, vốn tưởng rằng chính mình đã bị đối phương lừa bịp, dường như đã trở thành một người ngốc nghếch. Nhưng tại thời điểm này, trong lòng hắn hiện ra một cỗ lực lượng dũng mãnh, lực lượng này khiến hắn lại trở nên kích động, chỉ có điều cái sự kích động lúc này đây cũng còn có một chút không cam lòng.
- A!
Một tiếng rống rít gào của Thân Công Hổ hóa thành một luồng khí tức khổng lồ lượn lờ toàn thân, hơi thở này vờn quanh, lại hấp thu nỗi lòng phức tạp ở thời điểm này của Thân Công Hổ, cuối cùng cũng đồng dạng hóa thành một luồng chiến ý ngập trời bay ra, phảng phất hình thành một con cự long hướng về phía xa xa rống giận.
Chẳng những là hắn, giờ phút này Chiến Không Liệt cũng đứng lên, nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không giống như Thân Công Hổ có thể phát giác sự tiến đến của Hứa Mộc, nhưng hắn lại có thể theo từ trong chiến ý này tìm được một tia quen thuộc, mang theo sự phỏng đoán trong lòng, mang sự bức áp đè nén của chiến ý, mang theo cái sự khí thế bất khuất trong thiên địa của hắn thân là người của Chiến gia. Sau khi tiếng rít gào của Thân Công Hổ, cả người hắn phảng phất một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bộc phát ra một luồng chiến ý ngập trời.
Chiến ý này đồng dạng hóa thành cự long, nhưng là một con rồng kiếm khí từ trong cơ thể hắn lao ra.
Đường Ngôn Phong chậm rãi đứng lên, một cỗ sát khí nồng đậm từ trong cơ thể hắn bùng nổ. Cả người hắn phảng phất như một tia chớp, một bước tiến lên thẳng tiến đến cỗ chiến ý trước mặt. Hai mắt hắn lạnh lẽo, sát khí long trời lở đất!
Sát khí này và chiến ý dung hợp hình thành một luồng gió lốc mạnh mẽ quét ngang ra. Cùng với chiến ý của Thân Công Hổ, Chiến Không Liệt dung hợp, điên cuồng tiến về phía trước đối kháng.
Dưới ap bách lúc này, đồng dạng cũng bị kích phát ra chiến ý trong người cũng không phải chỉ có ba người bọn họ. Gần như một lúc sau, lục tục liền có mười đạo chiến ý phóng lên cao, mang theo ý niệm trong đầu không khuất phục, phảng phất như tiếng sấm, tiếng ầm ầm ù ù bắt đầu truyền lại.
Cảnh tượng này, khiến cho tất cả tu sĩ ở bốn phía, toàn bộ đều khiếp sợ.
Duy nhất có lão già mặc áo bào đen đến từ Lôi Tiên Điện kia thủy chung thần sắc vẫn bình tĩnh, hai mắt khép kín, không có nửa điểm biến hóa.
Đủ loại chiến ý biến thành các luồng gió lốc lập tức va chạm cùng luồng chiến ý áp bức kia của Vương Lâm. Sau một tiếng nổ ầm vang động trời, dường như trong vòng ngàn dặm tinh không đều run rẩy, Vương Lâm toàn thân áo trắng từ xa xa, từng bước một đi tới.
Theo sự tiến đến của hắn, ở phía trước hắn, chiến ý của mọi người giống như như một thực thể, từng điểm từng điểm bị đè xuống. Giờ phút này hai mắt của Vương Lâm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, giờ phút này sát khí trong tâm thần hắn như lửa chiến đấu ngập trời, không một chút nào nhân nhượng áp chế xuống.
Một tiếng gầm nhẹ quanh quẩn, Đường Ngôn Phong cả người trực tiếp lao lên, trong tay một thanh trường kiếm màu đỏ tản mát ra kiếm khí kinh người. Theo nguyên lực toàn thân hắn vận chuyển lại có từng trận thần thông từ trên người hắn bay ra hóa thành một đóa hoa sen màu đỏ vờn quanh rồi dùng hết sức lực lao thẳng đến Vương Lâm.
Ở phía sau hắn, còn có một ít tu sĩ tại đây cố gắng đè ép chiến ý xuống mà không được, hăng hái bay lên nhằm về phía Vương Lâm.
Ánh sáng lạnh lẽo trong hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, một bước tiến lên, tay phải nâng lên, lập tức trong nguyên lực trong cơ thể ầm ầm tự động hóa thành một luồng gió lốc, ầm một tiếng, tràn ngập bốn phía. Tu vi Khuy Niết sơ kỳ trong giờ phút này, từ trong cơ thể Vương Lâm toàn bộ xuất ra, quét ngang thiên địa.
Nguyên lực điên cuồng bay ra, hai mắt Đường Ngôn Phong lộ ra một tia kinh hãi. Hắn chẳng thể nghĩ tới rằng tu vi người trước mắt không ngờ đột phá Dương Thực, đạt tới Khuy Niết!
Ngay tại nháy mắt hai mắt đang hoảng sợ này, Vương Lâm một bước tiến lên, Trảm La Quyết trực tiếp lóe lên xuất hiện rồi dừng ở trên thanh trường kiếm màu đỏ của Đường Ngôn Phong. Kiếm này nghe ầm một tiếng rồi lập tức vỡ vụn, hóa thành nhiều mảnh nhỏ.
Ở khoảnh khắc Đường Ngôn Phong đột nhiên thẫn thờ, Vương Lâm tiến tới bên người, song chỉ thành kiếm phá hủy hết thảy thần thông của đối phương, khiến cho đóa sen màu hồng bên ngoài thân thể của Đường Ngôn Phong trong nháy mắt toàn bộ sụp đổ.
Tiếng động ầm ầm vang vọng, song chỉ của tay phải Vương Lâm không có nửa điểm tạm dừng, trực tiếp đặt tại trước ngực Đường Ngôn Phong. Phịch một tiếng. Đường Ngôn Phong há miệng phun một ngụm lớn tiên huyết, bay ngược xuống, tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên trong cơ thể, lại có vô số lôi quang phát ra, nguyên thần bị thương nặng, lăn lộn dưới mặt đất.
Hết thảy các việc này hoàn thành đều là chỉ ở trong chớp mắt, nhanh không thể tin nổi. Với tu vi Khuy Niết của Vương Lâm để đánh lui một Dương Thực đỉnh thì thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể. Nếu trong tâm của hắn có ý định giết người thì dưới cái chỉ kia nhất định sẽ khiến Đường Ngôn Phong phải bỏ mình.
Lúc này hắn khẽ thu chỉ lại, con mắt thứ ba của hắn ở mi tâm bỗng mở ra một cái, ánh hồng quang bùng lên, theo cái xoay người của Vương Lâm, một màn hồng quang tản ra. Một đám tu sĩ tiến ở phía sau Đường Ngôn Phong tất cả đều thần sắc đại biến. Đủ loại thần thông bên ngoài cơ thể bọn họ, toàn bộ bị hóa thành bổn nguyên, cả đám người miệng phun tiên huyết, phảng phất bị thương nặng, trực tiếp rơi rụng trở lại.
- Một trăm lẻ tám tư cách của Nam vực La Thiên, Hứa mỗ phải đứng thứ nhất!
Vương Lâm ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng.
- Hứa Mộc!
Trong đám tu sĩ ở bốn phía lập tức có người kinh hãi hô lên.
- Ma Đạo Tử Hứa Mộc!
- Hắn chính là Hứa Mộc, ta đã tận mắt gặp qua!
- Hứa Mộc! Hứa Mộc ở La Thiên Tinh Vực!
- Người này bị Diêu gia truy sát, cuối cùng cũng khiến cho Diêu gia đại bại mà quay trở về, dưới vòm trời này, vẫn là một đệ nhất nhân không thể bị thương tổn!
- Nghe đồn Diêu gia lần này tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, bị tên Ma Đạo Tử Hứa Mộc này giết hại rất nhiều tộc nhân!
- Không chỉ như thế, rất nhiều gia tộc tu chân lúc trước tham dự cuộc chiến của Diêu gia cho tới bây giờ đều thấp thỏm không yên. Một khi Hứa Mộc này còn sống, bọn họ sẽ còn phải lo lắng bị trả thù!
Đủ loại âm thanh bàn luận sau một lát trầm ngâm cũng bùng phát ra. Cái tên Hứa Mộc này trong La Thiên Tinh Vực quá lớn, gần như không ai là không biết!
Thân Công Hổ ngơ ngác nhìn Vương Lâm, sự phức tạp trong lòng mạnh mẽ dâng lên. Chỉ là lúc này, trong một khắc, tu vi Khuy Niết Sơ Kỳ của Vương Lâm làm cho hắn chấn động.
Loại khiếp sợ này từ sâu trong lòng hắn tràn nhập, mạnh mẽ xuất hiện khắp toàn thân. Hắn thật sự không rõ người trước mắt rốt cuộc có đúng là người mà mình nghĩ hay không.
Chiến Không Liệt cũng ngây ra như vậy. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, chiến ý mang lại cảm giác quen thuộc kia không ngờ lại là của Vương Lâm. Nhất là tu vi của Vương Lâm hiện giờ đã khiến hắn ngơ ngác hoàn toàn.
- Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, lần thứ hai là cảnh giới Dương Thực, lúc này lần thứ ba... cũng đã đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ! Hắn thật sự không có ẩn giấu tu vi sao...... Chiến Không Liệt vô cùng bối rối.
- Tiền bối!
Chiến Vân ở bên cạnh Chiến Không Liệt mang theo một vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhanh chóng bay đi, dừng ở cách Vương Lâm hơn mười trượng, lập tức ôm quyền, thần sắc cực kỳ cung kính.
Không chỉ có nàng, giờ phút này trong vòng vạn lý của Địa Diêm Tinh, còn có những người ngày đó đã được Vương Lâm đưa ra khỏi Lôi Tiên Giới. Bọn họ cực kỳ xúc động, đều bay đến, lập tức khom người bái kiến.
Nhìn thấy những người này, Vương Lâm khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng quát khẽ âm trầm, từ trên một tảng đá lớn phía xa xa truyền tới. Trên tảng đá kia có một lão già đang khoanh chân ngồi, bên người lão già còn có Đường Ngôn Phong đang nằm hôn mê!
- Ngươi có tư cách gì mà muốn làm đệ nhất nhân thứ một trăm lẻ tám của La Thiên Tinh Vực ta, ngươi không có tư cách tham chiến. Hành động của ngươi như vậy, khác nào coi thường tất cả tu sĩ của La Thiên Tinh Vực ta!
Lão già nhìn chằm chằm Vương Lâm, mắt lộ sát khí.
Theo hắn quan sát, Hứa Mộc này tuy không giết Đường Ngôn Phong nhưng khiến cho Đường Ngôn Phong trọng thương, cho dù thương thế có khôi phục thì tu vi cũng sẽ giảm đi rất nhiều, trận tranh đoạt phong tiên lần này cũng không thể có một chút cơ hội.
Vương Lâm thần sắc lạnh như băng, nhìn về lão già phía xa xa.
Đúng lúc này, cách Vương Lâm trăm trượng, xuất hiện một trung niên tu sĩ. Người này là một trong những người mà Vương Lâm cứu trong Lôi Tiên Giới, hắn trầm ngâm một lát, cắn răng một cái, mạnh mẽ nhìn lão già Đường gia, trầm giọng nói:
- Ta là người của Trần gia trong La Thiên Tinh Vực tiến cử Hứa tiền bối có tư cách tham chiến! Không biết Trần gia ta có tư cách này hay không!
Lão già họ Đường ánh mắt lóe lên, không nhìn về hướng tu sĩ trung niên này, mà nhìn một trong những lão tổ của Trần gia đã tiến đến cách đó không xa.
Giờ phút này, lại có một tu sĩ bước ra. Tu sĩ này có chút già nua, sau khi bước ra nhìn về phía lão già họ Đường, trầm giọng nói:
- Triệu gia ở La Thiên Tinh Vực, tiến cử Hứa Mộc tiền bối có tư cách tham chiến. Không biết Triệu gia ta trong mắt Đường lão tiền bối có tư cách này không!
- Lý gia của La Thiên Tinh Vực tiến cử Hứa tiền bối có tư cách tham chiến. Không biết Lý gia ta có tư cách này không!
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu tím tiến lên một bước, nhìn về phía lão già họ Đường.
- Trịnh gia cũng tiến cử Hứa tiền bối. Không biết Trịnh gia ta có tư cách này không!
← Ch. 0804 | Ch. 0806 → |