← Ch.0817 | Ch.0819 → |
Toàn thân Vương Lâm lóe ra lôi quang, trong sự yên tĩnh này, từ thân thể hắn lại phát ra những tiếng loẹt xoẹt trong trẻo. Hắn trầm mặc đi về phía trước, bước lên những tảng đá xanh bị vỡ nát, phát ra tiếng lạch cạch.
Ngay khi hắn bước ra ngoài Lôi Trì nghìn trượng, một vài tu sĩ tham dự tranh đoạt danh hiệu ở phía trước cả đám theo bản năng lui ra phía sau, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.
Sau một lát im lặng, những tu sĩ bốn phía phát ra những tiếng bàn luận kinh người, hết thảy chuyện này vượt quá dự kiến của bọn họ. Hứa Mộc ở trước mắt khiến cho tất cả tu sĩ bốn phía đều có ấn tượng không thể phai mờ!
- Nhân Chi Quan giao chiến với La Tố, Địa Chi Quan nuốt Lôi Linh, những hành động này tuyệt không phải là của một tu sĩ tầm thường.
- Chỉ là không biết Hứa Mộc này ở Thiên Chi Quan kế tiếp sẽ lại như thế nào!
- Ma Đạo Tử Hứa Mộc quả nhiên lợi hại. Lời đồn trước đây, đến hôm nay ta đã hoàn toàn tin.
- Phục!
- Người này không thể kết giao, càng không thể trêu chọc. Trong một trăm linh tám danh hiệu Tiên lần này, người này nhất định phải đạt đến ba vị trí đứng đầu!
Ngay cả một vài lão quái ngồi trên bồ đoàn kia hai mắt cũng lóe lên tinh quang, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt cũng lộ ra một vẻ tán thưởng. La Thiên Tinh Vực của bọn họ cần phải có những tu sĩ tiểu bối như Vương Lâm!
Nhất là lão già họ Hướng kia cũng gật gật đầu, đối với Vương Lâm xem ra hắn lại càng khen ngợi. Hắn bất chấp những tổn thất của Lôi Tiên Điện, chỉ cảm thấy Hứa Mộc này rất phù hợp với đặc tính của tộc nhân gia tộc mình, có sát khí kinh người!
Hai sứ giả của Lôi Tiên Điện trên bầu trời giờ phút này cũng không nói nên lời, đã sớm không còn đánh trống. Bọn họ nghĩ nếu như Hứa Mộc kia kiên trì thì cho dù là đập vỡ trống này cũng không có tác dụng gì. Lúc này hai người nhìn nhau, lộ vẻ cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không phải là ghen tị mà lộ ra một vẻ bội phục.
Đối với hết thảy chuyện này Vương Lâm như không nhìn thấy, đi ra khỏi quảng trường, hắn hướng về Viêm Lôi Tử ôm quyền cung kính nói:
- Vãn bối nhất thời lỡ tay, xin tiền bối đừng để ý.
Lời này của hắn so với của sư huynh Thanh Thủy lúc trước cũng có chút tương tự. Thanh Thủy Tiên Quân kia nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Viêm Lôi Tử cười ha hả, nói:
- Đừng ngại, chỉ lấy một Lôi Trì và một phân thân của Lôi Linh nhỏ mọn mà có được một tiểu bối cao thủ cho La Thiên Tinh Vực ta, rất đáng giá. Còn về việc Lôi Trì, sau này khi ngươi chiến đấu ở Liên Minh Tinh Vực hãy lập được nhiều chiến công một chút là được rồi!
Nói xong, tay phải hắn chỉ về phía trước. Một chỉ xuất ra, lập tức trời đất như thể biến sắc, một luồng nguyên lực vô cùng vô tận điên cuồng gào thét xuất hiện ngưng tụ ở phía trước ngón tay, trong phút chốc hóa thành một ký hiệu.
Trên ký hiệu này tràn đầy sức sống, đồng tử hai mắt Vương Lâm co rụt lại, hắn cảm thấy rõ ràng bên trong ký hiệu kia có một tia bổn nguyên lực rất mỏng manh!
Mặc dù chỉ có một tia, nhưng lập tức khiến cho uy lực của ký hiệu này trở nên vô tận!
Viêm Lôi Tử đưa tay phải bắn ra, lập tức ký hiệu kia lóe lên bay ra, rơi vào trong đống hoang tàn nghìn trượng. Chỉ thấy ngay khi ký hiệu kia rơi xuống đất lập tức hóa thành nguyên lực tản ra, tràn ngập trong vòng nghìn trượng, tia bổn nguyên lực bên trong dung nhập vào, trong tiếng kinh hô của tu sĩ bốn phía, những tảng đá vỡ vụn trên mặt đất như thể thời gian bị đảo ngược, toàn bộ ngưng tụ lại với nhau.
Mặc dù những tảng đá xanh này dĩ nhiên đã bị tiêu tan thành tro bụi, nhưng trong nháy mắt cũng từ trong hư vô biến ảo ra, ngưng tụ trên mặt đất lại hình thành những tảng đá.
Hết thảy những chuyện này chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ đã được hoàn thành. Toàn bộ mặt đất bằng đá xanh rộng nghìn trượng trở lại hoàn hảo như ban đầu, chỉ có điều là không có lôi quang mà thôi.
Vương Lâm nhìn hết thảy chuyện này như thể đã ngộ ra được điều gì đó.
- Kế tiếp là cửa cuối cùng trong Tam Quan, Thiên Chi Quan!
Viêm Lôi Tử nói xong, xoay người nhìn về phía Liệt Vân Tử của Chiến gia, cười nói:
- Liệt Vân Tử đạo hữu, mời!
Liệt Vân Tử nâng tay phải lên, chụp vào hư không một cái, lập tức hư không phía trước nứt ra một khe hở, từng trận gió lạnh thổi ra. Liệt Vân Tử đưa tay mò mẫm vào trong cái khe, cuối cùng lấy ra một cuộn tranh lớn.
Cuốn tranh này rất là cổ xưa, lộ ra một luồng khí tang thương.
Sau khi lấy cuốn tranh ra, Liệt Vân Tử vung về phía trước, lập tức cuốn tranh này bay đi, ở giữa không trung bỗng nhiên lóe ra hắc quang, chậm rãi mở ra, hướng về hai bên trải ra, lộ ra bên trong là một bức tranh màu trắng. Trong bức tranh này chỉ có một chữ! Chiến!
Tuy chỉ có một chữ này, nhưng trên chữ này cũng lộ ra sát khí kinh người, làm cho người ta khi xem liền lập tức giống như đang đứng trong chiến trường Tu La.
- Vật chí bảo của Chiến Gia, Chiến Tự Thiếp!
- Một trong thập đại pháp bảo của La Thiên Tinh Vực, Chiến Tự Thiếp. Vật này chỉ có tộc nhân của Chiến Gia mới có cơ hội nhìn thấy, lúc này cũng khiến ta được mở rộng tầm mắt!
- Đúng là vật này. Nghe đồn bộ tộc Chiến gia vốn không phải họ Chiến, chỉ là tổ tiên của họ ngẫu nhiên có được vật chí bảo Chiến Tự Thiếp này, sau khi khổ công tu luyện, tự đổi thành họ Chiến, từ đó trở thành Chiến tộc của La Thiên Tinh Vực!
Từng tiếng nghị luận vang lên, Liệt Vân Tử ánh mắt bình thản, mở miệng nói:
- Thiên Chi Quan là do lão phu chủ trì.
Thanh âm hắn bình tĩnh, tay phải tùy ý vung lên phía trước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong những tu sĩ tham dự tranh đoạt danh hiệu bốn phía lập tức liền có mười mấy người thân thể chấn động không thể chống cự rút lui, trực tiếp bị cuốn lên đưa vào trong Truyền Tống Trận trên không trung, trận phép lóe lên, biến mất hoàn toàn.
Những người này toàn bộ đều là những người kiên trì được ít nhất ở cửa thứ hai, lúc này chỉ còn lại một trăm bốn mươi bảy người!
- Thiên Chi Quan, chính là ở dưới Chiến Tự Thiếp của lão phu cảm ngộ mười nhịp thở. Sau mười nhịp thở, không cần mở miệng, lão phu sẽ tự biết các ngươi có tư cách hay không!
Lời của Liệt Vân Tử vừa nói có chút không rõ ràng, nhưng Liệt Vân Tử uy danh hiển hách, cũng khiến cho tất cả mọi người trở nên trầm mặc.
- Chiến Không Liệt, ngươi hãy lên trước!
Liệt Vân Tử liếc nhìn Chiến Không Liệt một cái, chậm rãi nói.
- Thưa lão tổ, tuân mệnh!
Chiến Không Liệt hít sâu, tiến lên một bước, bước lên những tảng đá xanh vừa mới được hình thành kia, ngẩng đầu nhìn Chiến Tự Thiếp bất động giữa không trung, cả người dường như chìm đắm vào trong một ý cảnh kỳ dị, như thể bị Chiến Tự Thiếp kia hút lấy.
Vương Lâm nhìn chằm chằm Chiến Không Liệt, chỉ khoảng nửa khắc, trên mặt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng. Chiến Không Liệt đứng ở nơi đó, ngay nhịp thở thứ nhất, cả người như thể thần thức, một phân thành hai, một trong số đó hòa vào trong Chiến Tự Thiếp kia.
Trong nháy mắt này, một luồng lực cực kỳ mỏng manh, gần như mỏng gấp trăm lần bổn nguyên lực của Viêm Lôi Tử, từ trong Chiến Tự Thiếp tràn ra, dũng mãnh nhập vào trong cơ thể của Chiến Không Liệt. Nhưng đến nhịp thở thứ mười lại sụp đổ, thân mình Chiến Không Liệt dường như không thể dung nạp được tia bổn nguyên cực kỳ mỏng manh này.
Biến hóa này tu sĩ tầm thường hoàn toàn rất khó phát hiện. Nếu Vương Lâm không ở trong Thiên Nghịch Châu nhìn ra được bước thứ ba, giờ phút này cũng quyết không thể nhìn ra được manh mối bên trong. Nhưng giờ khắc này, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt cũng khiến trong lòng dậy sóng lớn!
- Trong Chiến Tự Thiếp này không ngờ lại có bổn nguyên lực!
Vương Lâm hít sâu.
- Chiến Không Liệt, đủ tư cách!
Liệt Vân Tử thanh âm bình tĩnh, chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức Chiến Không Liệt từ trong trạng thái kỳ dị thức tỉnh. Ngay khi hắn thức tỉnh, thân thể ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hít sâu mấy hơi. Hắn như thể vừa mới cùng người ta quyết chiến một trận, cực kỳ suy yếu, lui ra phía sau vài bước, cung kính ôm quyền, rời khỏi tảng đá xanh nghìn trượng.
Tu sĩ bốn phía, nhất là những người tham dự tranh đoạt danh hiệu cũng không có mấy người nhìn ra được huyền cơ bên trong. Đối với việc Chiến Không Liệt dễ dàng được thông qua như thế có những ý nghĩ khác nhau.
Kế tiếp, lại lần lượt có người bước vào tảng đá xanh, đứng dưới Chiến Tự Thiếp ngẩng đầu nhìn chằm chú. Nhưng liên tiếp có hơn mười người bước vào, trong đó có tám người bị Liệt Vân Tử vung tay áo, trực tiếp cuốn vào Truyền Tống Trận.
Vì thế, tu sĩ bốn phía trong lòng lại càng kinh ngạc, thật sự nhìn không ra Liệt Vân Tử kia đánh giá cửa thứ ba này như thế nào!
Vương Lâm càng xem hai mắt càng ngưng trọng, phàm là những tu sĩ bị đào thải toàn bộ đều ở bên dưới cuốn tranh này, hoàn toàn không thể khiến cho thần thức dung nhập vào bên trong, dường như Chiến Tự Thiếp này có linh hồn của chính mình, có được chấp nhận hay không là phụ thuộc vào nhận định kỳ diệu của nó.
Liệt Vân Tử dựa vào điểm này để đánh giá Thiên Chi Quan, những người đủ tư cách đều giống như Chiến Không Liệt, thần thức được một chữ Chiến này chấp nhận, dung nhập vào bên trong, cũng có một tia bổn nguyên mỏng manh xuất hiện, chỉ có điều không người nào có thể lưu lại tia bổn nguyên lực này trong cơ thể.
Còn có một vài người, theo Vương Lâm quan sát, những tu sĩ đủ tư cách này đều ở giữa nhịp thở thứ chín và thứ mười cuối cùng mới miễn cưỡng dung hợp được vào Chiến Tự Thiếp kia.
Có rất ít người giống như Chiến Không Liệt kia, ở nhịp thở thứ tám đã dung hợp được.
← Ch. 0817 | Ch. 0819 → |