← Ch.0951 | Ch.0953 → |
Vương Lâm hai chân bước trên mặt cát, sắc mặt càng thêm âm trầm. Mơ hồ có một cỗ khí đen lưu động ở trên mặt hắn, chỉ có điều trong mắt Vương Lâm lại một mảnh trong suốt.
- Không biết nơi Tư Đồ Nam thế nào rồi... Tư Đồ Nam tu luyện gần như ma đạo. Nếu hắn cũng ở trong trường hợp này... Vương Lâm trầm ngâm, tay phải nâng lên sờ trên mặt một cái. Lập tức liền có một làn khí đen từ trên mặt hắn bay ra, dung nhập vào trên tay phải hắn.
Nhìn làn khói đen trong tay, Vương Lâm từ nó cảm nhận được một tia khí của Tán Ma năm xưa.
- Ma khí... Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải hung hăng bóp chặt.
Lập tức đoàn khí màu đen tan rã, hóa thành vô số tản ra bốn phía, trong nháy mắt liền tràn ngập trong phạm vi trăm trượng, dần dần tiêu tan. Bước chân Vương Lâm bỗng ngừng lại, một lúc sau, hắn nhìn chằm chằm vào đoàn khí đen đang tiêu tan ngoài trăm trượng, con mắt dần dần linh động.
- Có lẽ là như vậy... Vương Lâm trầm ngâm một lát, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn không biết mình phải đi đâu. Trong hoang mạc cát đen vô biên vô hạn này, bốn phía đều giống nhau, phân biệt không rõ phương hướng. Vương Lâm không ngừng đi về phía trước tìm đường ra khỏi nơi này.
Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt lại qua một tháng. Vương Lâm đã bị vây ở trong đây hai tháng, toàn thân tản ra khí đen nồng đậm. Khí đen này lượn lờ, từ xa nhìn lại Vương Lâm hơi chút gầy yếu giống như một pho tượng ma thần.
Vương Lâm chân bước chậm rãi đi về phía trước.
Ngày hôm nay, Vương Lâm nhắm hai mắt, trong khi đi vẻ mặt hắn âm trầm không chút biến hóa. Nhưng vào lúc này đột nhiên từ xa xa trong hoang mạc cát đen này một đạo thần thức mong manh đảo qua. Thần thức này tốc độ cực nhanh quét qua bầu trời chỗ Vương Lâm, trong phút chốc tới gần.
- Lần thứ chín... Bước chân Vương Lâm không ngừng, thì thào. Lần thứ chín thần thức đảo qua khiến trong lòng Vương Lâm đầy áp lực. Chín thần thức này toàn bộ không giống nhau. Hiển nhiên là chín người.
Ba giây sau, thần thức kia thu hồi, lại xẹt qua bên người Vương Lâm. Vẻ mặt hắn bình tĩnh phảng phất như không phát hiện, tiếp tục đi về trước.
- Còn lâu mới đủ... Sau khi thần thức kia thu hồi, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về xa xa, ánh mắt chợt lóe. Trong hoang mạc cát đen này, nhất là không có ngày đêm luân phiên rất dễ dàng quên thời gian. Nếu không phải Vương Lâm sớm đã thói quen cô độc và tịch mịch, ở nơi này chắc chắn nổi điên.
So với cô độc ở nơi đây, bất kể là mấy chục năm tĩnh tọa, hay là trăm năm ở đất Cổ Thần năm xưa, đều xa xa vượt qua. Đối với Vương Lâm mà nói cô độc và tịch mịch như vậy không tính là gì. Hắn lại đi, bóng dáng dần dần biến mất ở xa a, càng đi càng xa dường như có thể lộ ra tịch mịch trong lòng Vương Lâm. Một người một thế giới, yên lặng tồn tại, yên lặng bước đi, không có cuối.
Một tháng, một tháng, một tháng... Trong hoang mạc cát đen này Vương Lâm đã đi nửa năm. Nửa năm này đối với tu sĩ tầm thường tuyệt đối có thể nổi điên. Không phải tĩnh tọa, không phải thổ nạp mà là không ngừng đi tới. Trong cái nơi không người không khói này, một người chịu đựng toàn bộ áp lực toàn thế giới.
Chỉ có điều hết thảy mọi chuyện này đối với Vương Lâm thì chẳng coi là gì... Sa mạc màu đen, phía xa vô tận, một đạo thần thức quét tới, hơi dừng lại bên người Vương Lâm. Trong nháy mắt này, Vương Lâm mạnh ngẩng đầu, ánh mắt lộ hàn quang:
- Đạo thứ ba mươi hai... Ma khí của ta, cũng đủ rồi!
Vương Lâm giờ phút này mây mù lượn lờ khắp thân thể. Từ xa nhìn lại ma khí ngập trời giống như một ngọn lửa màu đen trong sa mạc này hừng hực nở rộ.
Thần thức kia đảo qua, biến mất ở xa xa phía sau Vương Lâm.
Vài giây sau, đạo thần thức thứ ba mươi hai này dùng tốc độ cực nhanh co rút lại. Nhưng ngay khi nó tới gần Vương Lâm, ngọn lửa ma toàn thân Vương Lâm trong nháy mắt ầm ầm bùng nổ!
Chờ đợi nửa năm, tích lũy nửa năm, quan sát nửa năm! Trong nửa năm này, Vương Lâm yên lặng chờ đợi. Ma khí tự nhiên hình thành khi bị vây trong hoàn cảnh này, tích lũy nửa năm thời gian, mọi thời khắc đều phải cẩn thận không thể khiến ma khí dung nhập nguyên thần. Giờ phút này, tất cả trong nháy mắt bùng phát!
Ngọn lửa ma cháy rừng rực ngút trời. Cảnh tượng này giống như ngọn lửa đen muốn nuốt trời, ở giữa không trung hóa thành một bóng ma thật lớn hung hăng cắn một ngụm về phía thần thức đang lùi về kia.
Trong khoảnh khắc cắn nuốt, thần thức lập tức có một bộ phận bị ngọn lửa ma mạnh mẽ nuốt vào. Trong nháy mắt này Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một cỗ nguyên lực lạnh như băng theo ma khí xông vào trong tâm thần.
Thần thức kia hơi ngưng một chút, sau đó cấp tốc co rút lại, không biết dùng phương pháp nào có thể chạy thoát khỏi ngọn lửa ma, mắt thấy biến mất xa xa.
Vương Lâm trong màn sương đen, hai mắt chợt lóe hàn quang. Hắn ẩn giấu nửa năm chính là chờ lúc này, hết thảy kế hoạch cho tới bây giờ vẫn trong sự tính toán của hắn.
Trong khoảnh khắc thần thức kia bỏ chạy, hai tay Vương Lâm bỗng duỗi ra. Một tiếng gầm nhẹ đã nhịn nửa năm bỗng nhiên ầm ầm vang lên.
Trong nháy mắt, màn ma khí sương đen bên ngoài thần thể Vương Lâm giống như gió lốc tràn ra, cấp tốc lên không. Theo từng đạo khí đen bay ra, giờ phút này Vương Lâm đứng trên mặt đất, rất nhiều sương mù từ cơ thể khuếch tán ra điên cuồng ngưng tụ trong không trung nháy mắt liền tràn ngập phạm vi mấy trăm trượng.
Vương Lâm dưới làn khí đen này, theo vô tận khí đen chui ra từ trong cơ thể lên không, dần đần lộ ra hình dạng bị che dấu nửa năm!
Bất kỳ ai quen thuộc với Vương Lâm sau khi nhìn thấy hắn lúc này đều phải nín thở!
Vương Lâm lúc này mặc dù quần ào như cũ, đầu tóc vẫn như cũ không gió tự động. Mà khuôn mặt hắn lại lõm vào thật sâu, nhìn thoáng qua giống như da bọn xương!
Nhất là hai hốc mắt Vương Lâm, lõm xuống lại có từng tia mạch máu màu đen hiện lên tràn ngập. Thoạt nhìn Vương Lâm giống giống một tu sĩ bình thường mà giống như một pho tượng tu ma.
Ngoài ra, một cỗ lệ khí lượn lờ trong khí chất Vương Lâm khiến cho bộ dạng toàn thân hắn hoàn toàn biến đổi.
Hàng năm ma khí ngưng tụ vốn sẽ không có biến hóa như Vương Lâm lúc này, càng xa xa không thể ngưng tụ ra ma khí khổng lồ như vậy. Nếu muốn đạt tới trình độ như bây giờ, ít nhất phải ở trong này thổ nạp hơn mười năm!
Vương Lâm sở dĩ làm được điều này chính là hắn không phải một tu sĩ chính đạo. Hơn một ngàn năm tu đạo, có thể nói là chính ma kiêm tu, nhất là Hóa Ma chỉ, càng khiến hắn trong nháy mắt biến thành ma tu.
Dùng một loại lực lượng cực đoan thi triển thần thông vô thượng.
Hai tay Vương Lâm duỗi ra, hai mắt lộ sát khí điên cuồng. Ma khí phía trên lại nhanh chóng xoay tròn, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài.
Trong khoảnh khắc thần thức kia sắp chạy thoát, Vương Lâm chợt quát vang một tiếng!
Một tiếng quát này, ma khí vô tận xoay tròn kia ầm ầm sụp đổ. Cũng giống như quả cầu ma khí nhỏ trong tay Vương Lâm nửa năm trước, trong nháy mắt vỡ vụn, cực nhanh khuếch tán ra bốn phía.
Tốc độ khuếch tán quá nhanh, chỉ có thể nhìn thấy mà khí cuồn cuộn tràn ngập trongkhông trung, lập tức lan tràn phạm vi vài chục vạn dặm. Thần thức kia lập tức bị bao phủ bên trong.
Nếu cũng chỉ như vậy thì không đạt tới yêu cầu của Vương Lâm. Đây chỉ là bước thứ hai trong kế hoạch của hắn mà thôi, còn có bước thứ ba!
Trong nháy mắt ma khí khuếch tán vài chục vạn dặm, chân phải Vương Lâm hung hăng dậm về phía trước một bước. Mặt đất "ầm" một tiếng xuất hiện một hố sâu, thân hình Vương Lâm như một tia chớp thẳng đến phía trước với tốc độ khó tin.
Cùng lúc đó, những mạch máu màu đen trên mặt Vương Lâm mấp máy. Ma khí trong cơ thể không ngừng tràn ra. Tay phải hắn bấm pháp quyêt, Hóa Ma chỉ bỗng chỉ vào không trung!
Mượn lực Hóa Ma khống chế ma khí trong không trung khiến tốc độ ma khí tiêu tan hơi chút chậm lại. Mà theo thân thể Vương Lâm di động về phía trước, khiến cho thân thể hắn thủy chung đều chìm trong ma khí vờn quanh.
Giờ phút này tâm thần Vương Lâm một mảnh trong sáng. Hắn tự biết hiện giờ là thời cơ cấp bách, sẽ xảy ra tai nạn. Mỗi một giây ma khí vờn quan thân thể hắn tiêu tan rất nhiều. Nếu không thể tìm được người phát ra thần thức kia trước khi ma khí tiêu tan toàn bộ, vậy nửa năm ẩn nấp này sẽ bị thất bại.
Tốc độ Vương Lâm đạt tới mức nhanh nhất trong đời, thân thể hóa thành một ngôi sao băng thẳng đến thần niệm phát ra thần thức bình tĩnh phía trước, điên cuồng lao tới.
Nếu từ không trung nhìn xuống, có thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh người. Chỉ thấy một vòng tròn ma khí bao phủ phạm vi mấy chục vạn dặm, di động về phía trước với tốc độ cực nhanh. Chỉ có điều vòng tròn ma khí này đang nhanh chóng tiêu tan.
Trong ma khí, một bóng đen như tia chớp căn bản không nhìn ra khuôn mặt thật, chỉ thấy từng bóng mờ.
Trong hoang mạc cát đen này, Vương Lâm muốn rời khỏi vậy mấu chốt chính là từng đạo thần thức quét qua kia. Chỉ có điều ở trong này, thần thức Vương Lâm không thể theo dõi. Tuy không biết được vì sao thần thức đối phương tản ra không làm xảy ra biến hóa nhưng hắn cũng không thể thử nghiệm.
Vương Lâm chỉ có nhẫn, chỉ có chờ đợi. Nhưng hắn không có thời gian chờ hơn mười năm. Nếu đúng như vậy, đừng nói đi trợ giúp Chu Dật, ngay cả Tư Đồ Nam, Vương Lâm cũng không thể đi giải độc.
Tất cả mọi chuyện là nửa năm trước Vương Lâm phát hiện trong cơ thể ngưng tụ một tia ma khí. Vả lại sau khi ma khí bị bóp nát lập tức bao phủ trăm trượng. Trong trăm trượng này, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được trong phạm vi trăm trượng bị chìm trong một trạng thái hư không.
Trong hư không này, Vương Lâm mơ hồ hiểu ra, thử tản ra thần thức. Không ngờ thần thức không bị ngăn cản, lập tức tràn ngập trăm trượng. Trong quá trình này không khiến cho bất kỳ biến hóa gì.
Phát hiện này lập tức mở ra một cánh cửa lớn cho Vương Lâm vốn đang mờ mịt.
← Ch. 0951 | Ch. 0953 → |