Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0970

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0970: Ngọn nguồn nhân quả đại thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Một chút phức tạp này cũng không phải toàn bộ là do chuyện này gây nên, trên thực tế Vương Lâm trong hơn ba trăm năm tu đạo gần đây, theo tu vi không ngừng nâng cao, đối với trời đất cảm ngộ càng sâu, theo sự từng trải của đời người không ngừng suy nghĩ, dần dần chậm rãi hồi tưởng lại hơn một ngàn ba trăm năm giết chóc.

Chẳng qua Diêu Tích Tuyết ở nơi này đã làm cho sự giết chóc hơn một ngàn năm của hắn vỡ tung ra mà thôi.

Cũng giống như ngày đó Vương Lâm uống rượu với Tư Đồ Nam, hắn không dám nghĩ lại cả đời tu đạo ngàn năm có đáng giá hay không, nhưng cái giá phải trả cho việc tu đạo cũng là tay đầy một mùi máu tanh. Hơn một ngàn ba trăm năm, những người chết dưới tay hắn thật sự rất nhiều.

Thậm chí ngay cả bản thân Vương Lâm cũng không thể nhớ được cụ thể là bao nhiêu người. Giết người, hoàn toàn không phải là một việc làm cho người ta vui mừng, đối với Vương Lâm mà nói, hơn một ngàn năm giết chóc đã làm cho hắn vô cùng mệt mỏi.

Nhưng trong Tu Chân Giới tàn khốc này, ngươi không giết người, không phản kháng, thì tính mạng sẽ không còn. Giữa giết và bị giết không cho phép người nào đắn đo, cũng không thể đắn đo! Hoặc là sống, hoặc là chết, thông thường chỉ có thể lựa chọn một lần.

- Ngươi đối với ta như thế thì cũng thôi, nhưng tại sao lại hạ độc thủ với cả cha ta. Vương Lâm, Diêu Tích Tuyết ta với ngươi chẳng lẽ lại có thâm thù đại hận đến như vậy hay sao. Trong Tu Chân Giới này, mưu hại lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường, Diêu Tích Tuyết ta là người sai trước, nhưng chẳng lẽ phải đáng tội chết??

Diêu Tích Tuyết nhìn chằm chằm Vương Lâm, sự thù hận trong mắt như một ngọn lửa có thể đốt cháy cả trời đất, thanh âm của nàng lại mang theo một vẻ thê lương.

Vương Lâm trầm ngâm, nhìn về phía tận cùng của biển khơi, ánh mắt lộ ra một vẻ ảm đạm.

- Ngươi phong ấn ta mấy trăm năm, trong mấy trăm năm đó thủ đoạn hạ lưu của ngươi khiến cho tâm thần ta không thể bình tĩnh. Hết thảy những chuyện này ta không so đo, dù sao cũng là ta sai trước, nhưng ngươi cũng không nên hại chết cha ta!

Trong mắt Diêu Tích Tuyết, ngoài lửa hận vô tận, còn có những giọt nước mắt trong suốt.

Vương Lâm than nhẹ, tu đạo nhiều năm khiến cho tim hắn như sắt đá, nhưng hắn dù sao cũng là một con người, không phải là ma, hắn có đạo lý của hắn, có cách làm việc của hắn.

Người không động đến ta, ta cũng không động đến người! Diêu Tích Tuyết đã mưu hại Vương Lâm, cho nên nữ tử này, hắn phải giết! Vì kiêng kỵ cha của nữ tử này và Huyết Hồn Đan nên hắn phải chịu! Khi người cha này xuất hiện, vì sinh tồn nên hắn phải phản kháng, nếu Huyết Tố không chết, thì chính Vương Lâm sẽ bỏ mạng! Không được lựa chọn! Đứng ở lập trường của Vương Lâm, thì như vậy là đúng! Nhưng Diêu Tích Tuyết ở nơi này cũng đã thừa nhận mấy trăm năm bị phong ấn cũng là cái giá phải trả cho việc mưu hại Vương Lâm năm đó. Theo như lời nàng nói, việc này mặc dù nàng hận, nhưng cũng hiểu được, hai người không còn nợ nhau.

Chỉ có điều cha nàng bỏ mạng, đối mặt với người đã hại chết cha mình, chẳng lẽ lại đi giảng giải một chút đạo lý, phân tích một chút đúng sai, điều này nàng không làm được. Thân là một người con, bất chấp đạo lý hay không phải đạo lý, đều phải báo thù. Đứng ở lập trường của Diêu Tích Tuyết, nàng như vậy cũng không sai.

- Hết thảy những chuyện này, đều là nhân quả... hôm qua là nhân, hôm nay là quả, từng bước từng bước nàng ta và ta cũng không thể khống chế được... Nếu năm đó nàng ta không mưu hại ta trước, nếu năm đó ta không e ngại Huyết Tổ, thì cũng không có nhân năm đó.

Nhân này sinh ra thì sẽ không tàn lụi, mà dần dần sẽ khuếch trương. Thời gian mấy trăm năm ta vẫn luôn cố chấp, cũng giống như vì một lời bịa đặt, giá phải trả là càng có nhiều lời bịa đặt giống như vậy.

Năm đó ta không hiểu được nhân quả này, cũng không biết chính mình đã trở thành một phần của nhân.

Sau đó, khi Huyết Tổ đến truy sát, ta đã nghĩ là kết quả của nhân năm đó đã, chỉ có điều hiện giờ xem ra, Huyết Tổ cũng không phải là quả của việc này, mà cũng là nhân! Quả thật sự, không phải là Huyết Tổ, cũng không phải là lời nói của Diêu Tích Tuyết lúc này, mà là đạo tâm của ta!

Trong mắt Vương Lâm có một chút sáng tỏ.

- Nhân quả ý cảnh của ta thủy chung không thể đại thành, tiến triển rất chậm, lại có rất nhiều đều phải hiểu rõ, dường như không thể thật sự cảm nhận được nhân quả là như thế nào... Năm đó ta đã mơ hồ cảm ngộ ra, cái gọi là nhân quả, muốn đại thành tất cần phải đem tất cả các loại nhân quả của bản thân toàn bộ cởi bỏ. Lúc này xem ra, cảm ngộ năm đó cũng chỉ là một phần.

Vẻ sáng tỏ trong mắt Vương Lâm càng đậm.

Diêu Tích Tuyết nhìn Vương Lâm một cách thù hận, Vương Lâm càng trầm ngâm, hận trong lòng nàng càng sâu, oán cũng theo đó mà tăng lên. Sau một tiếng cười thê lương, Diêu Tích Tuyết hai tay bấm quyết, không chút do dự hung hăng điểm vào mi tâm một cái.

- Vương Lâm, hôm nay ngươi và ta phải kết thúc chuyện này, Diêu Tích Tuyết ta không tiếc hiến tế hồn phách, không tiếc từ bỏ thân xác, cũng là vì để báo thù rửa hận cho cha ta!

Oán và hận trong thần sắc của Diêu Tích Tuyết chuyển thành nước mắt vô tận, khiến cho cả người nàng thoạt nhìn đầy vẻ dữ tợn. Ngay khi dấu ấn trong hai tay ấn lên mi tâm, thần thái hai mắt bỗng nhiên tiêu tan, thay vào đó chỉ còn một đám yêu hỏa âm hàn.

- Yêu Tôn, Diêu Tích Tuyết ta cam nguyện vứt bỏ một tia thần trí cuối cùng, hoàn toàn dâng lên thân thể, nhưng ngươi phải hứa với ta, phải giết chết hắn!

Thanh âm chói tai của Diêu Tích Tuyết chợt vang lên giữa trời đất.

Ngay khi thanh âm này vang lên, trên thân thể Diêu Tích Tuyết bỗng bùng phát ra một luồng yêu khí ngợp trời. Dưới yêu khí kia, toàn bộ hình dáng của nàng lập tức thay đổi rất nhiều, móng tay trên hai tay lập tức kéo dài ra, lộ ra hàn quang sắc bén.

Tóc cũng dài ra rất nhanh xuống đến tận bàn chân, toàn bộ là một màu đỏ thẫm. Nhất là những vết sẹo dữ tợn trên mặt nàng lúc này nhúc nhích như sống lại, bất ngờ nối liền với nhau một cách quỷ dị, hình thành một ký hiệu phức tạp.

Một luồng yêu khí lạnh lẽo đến cực điểm lại từ trên thân thể nàng triệt để bùng phát ra, hướng về không trung ầm ầm khuếch tán. Trong nháy mắt, hơn một nửa trời đất gần như toàn bộ đều bị yêu khí này bao phủ.

Yêu khí này tràn đầy hàn ý, ngay khi khuếch tán ra, mặt biển phía dưới lập tức vang lên tiếng răng rắc. Hơn một nửa đại dương không ngờ lúc này toàn bộ hóa thành biển băng! Nước biển trên mặt biển nhanh chóng đóng băng, mắt thường có thể thấy tốc độ liên tiếp thành một dải, thậm chí ngay cả sóng biển vừa cuộn lên, cũng lập tức bị đóng băng, thoạt nhìn giống như một bức tượng băng! Thậm chí ngay cả bức tường sóng biển phía xa xa, giờ phút này cũng đóng băng, từ xa nhìn lại cực kỳ kinh người.

- Sẽ như mong muốn của ngươi!

Một thanh âm âm hàn từ trong miệng Diêu Tích Tuyết truyền ra, giống như gió lạnh đột nhiên thổi tới, quét ngang thiên địa.

Lấy chính thân thể và hồn phách của mình để hiến tế, hoàn toàn biến thành một trong Cổ Yêu Cửu Linh kí sinh trong cơ thể, đây chính cái giá mà Diêu Tích Tuyết phải trả để giết Vương Lâm báo thù.

Ở trong thân thể của Diêu Tích Tuyết, khống chế thân thể này đã không còn là nàng, mà một trong Cổ Yêu Cửu Linh Phong Yêu! Cổ Yêu biến đổi rất nhiều dạng, năm đó bị chia ra làm chín phần, mỗi phần đều có thần trí độc lập, trong đó có một người muốn ngưng tụ trở lại, nhưng không hề có ý định kết hợp với nhau, mà muốn tự mình ung dung không bị ràng buộc.

 

Trong thời gian mấy trăm năm nay, Bối La liên tục nuốt lấy bảy yêu, tu vi đã khôi phục tới tám phần so với năm đó, hai phần còn lại chính là ở trên người Phong Yêu này.

Phương pháp lựa chọn của Phong Yêu không giống với các linh hồn Cổ Yêu khác. Phong Yêu trong lòng không muốn ngưng tụ, cho nên không tiếc giá phải trả để tránh sang đường khác, sau khi dung hợp với vô số người thất bại, cuối cùng đã lựa chọn Diêu Tích Tuyết, lấy hận thù trong lòng nữ tử này làm chấp niệm, dung hợp thành công.

Loại dung hợp này gần như là điên cuồng, cũng không phải là đoạt xá, mà trước tiên đưa những ký ức truyền thừa cho Diêu Tích Tuyết, sau khi khiến cho nữ tử này có được ký ức của chính mình, phải chịu một mạo hiểm rất lớn, tự làm cho yêu thể tan vỡ, hóa thành yêu khí tồn tại không có ý thức.

Như vậy, chẳng khác nào vứt bỏ đi thân phận Cổ Yêu của chính mình, tương tương với tử vong! Lấy cái chết làm giá phải trả, không để cho Bối La có một chút cơ hội để nuốt lấy.

Điểm này cho dù là Bối La cũng không thể lường trước được, đến khi hắn phản ứng lại thì đã quá muộn, Phong Yêu đã tan vỡ.

Diêu Tích Tuyết tuy có được ký ức truyền thừa của Phong Yêu, nhưng không có cách nào mở ra được toàn bộ, chỉ có thể mở ra được một phần, hấp thụ yêu khí. Sau mấy trăm năm hấp thụ, yêu khí trong cơ thể hiển nhiên đã tích tụ được đến một mức nhất định.

Nếu nàng vĩnh viễn không lựa chọn thức tỉnh toàn bộ ký ức truyền thừa, như vậy Phong Yêu sẽ khó mà có ngày thức tỉnh. Trên thực tế chuyện này cũng là Phong Yêu đánh cuộc, đánh cuộc Diêu Tích Tuyết vì muốn báo thù, để đổi lấy sức mạnh to lớn sẽ lựa chọn từ bỏ hết thảy.

Hơn nữa cho dù hắn đánh cuộc thất bại thì cũng không có vấn đề gì. Sau khi Diêu Tích Tuyết không ngừng hấp thụ yêu khí, làm cho yêu khí này đạt tới một mức độ nhất định sẽ tự động tấn công ký ức truyền thừa, khiến cho toàn bộ ký ức được mở ra.

Phương thức này trên thực tế không thể xem như Phong Yêu vẫn còn sống, thật sự Phong Yêu đã tan vỡ mà chết, cái còn tồn tại chỉ là ký ức mà thôi! Còn Diêu Tích Tuyết, chẳng qua cũng chỉ là vật dẫn của ký ức này.

Ngay khi toàn bộ ký ức được mở ra, tất cả ký ức của bản thân Diêu Tích Tuyết đều sẽ bị nuốt lấy, không còn lại một chút gì, trong thân thể vật dẫn này có linh hồn, ký ức duy nhất chính là của Phong Yêu khi còn sống, như vậy, nàng chính là Phong Yêu mới! Đối mặt với hiện tượng này, cho dù là Bối La cũng không biết làm thế nào, yêu linh mà hắn muốn đã tan vỡ, lại vứt bỏ thân phận Cổ Yêu tôn quý, trở thành, trở thành Yêu Tu, không còn là Cổ Yêu! Giờ phút này ký ức của Phong Yêu dưới chấp niệm báo thù của Diêu Tích Tuyết toàn bộ đã được mở ra, ký ức của Diêu Tích Tuyết nhanh chóng bị nuốt lấy, cái duy nhất còn lại chỉ là lòng hận thù với Vương Lâm, khiến cho Phong Yêu mặc dù đã nuốt lấy ký ức này nhưng cũng không thể làm mất đi mối hận này.

Yêu ảnh lóe lên, hai mắt Phong Yêu lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

- Việc giữa ngươi và Diêu Tích Tuyết, bản yêu sẽ không quản, cô ta mở ra ký ức của bản yêu, toàn bộ những thứ của bản thân cô ta đều đã bị bản yêu nuốt lấy, như vậy cũng coi như bản yêu đã giúp người làm một chuyện vui!

Phong Yêu liếm liếm môi, thân ảnh chậm rãi lui về phía sau. Trong khi lui về phía sau, mặt biển đóng băng lập tức tan ra, từng tia hàn khí bay lên nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của Phong Yêu.

Giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ cẩn thận, tu sĩ trước mắt đối với hắn xem ra là người cực kỳ nguy hiểm. Nhất là khí tức trên thân thể đối phương lại khiến cho hắn gần như rất khó thở.

Lời hứa với Diêu Tích Tuyết lúc trước chỉ là lừa để đối phương vứt bỏ tất cả, cho dù câu sẽ như mong muốn của ngươi vừa rồi cũng chỉ là câu trấn an cuối cùng để cho Diêu Tích Tuyết không phản kháng lại việc cắn nuốt.

Sau khi toàn bộ chuyện này hoàn thành, Phong Yêu hắn sẽ không vì một người đã không còn giá trị mà mạo hiểm giao chiến với tu sĩ khiến hắn cảm thấy đáng sợ ở trước mắt.

Nếu người mà Diêu Tích Tuyết kia muốn giết quá yếu, hắn có thể tiện tay hạ thủ, nhưng người đang ở trước mặt lúc này cũng khiến cho hắn vô cùng kiêng kị.

Hơn nữa, tu vi hiện giờ của hắn so với lúc trước yếu hơn rất nhiều, vì thế, càng không thể tùy tiện mạo hiểm.

- Nơi đây là một trong những cấm chế trong động phủ của Tiên Đế, nếu đem cấm chế này toàn bộ phát tiết ra, đối với ngươi và ta đều rất phiền toái. Vả lại ngươi và ta cũng không có mối thù truyền kiếp, vì thế, tại hạ xin cáo lui.

Phong Yêu nói xong, thân mình không ngừng lui ra phía sau.

Vương Lâm trong lúc trầm ngâm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên người Phong Yêu đang đang lui về phía sau. Bề ngoài mơ hồ vẫn có thể thấy được bộ dáng của Diêu Tích Tuyết, nhưng lại mang lại cho Vương Lâm một cảm giác đây là một người hoàn toàn khác, tuy hồn phách vẫn là hồn phách của Diêu Tích Tuyết.

Trong mắt lóe lên sát khí, thân mình Vương Lâm hướng về phía trước bước tới.

Ngay khi thân thể hắn tiến tới, Phong Yêu vẫn luôn quan sát mọi cử động của Vương Lâm lập tức đồng tử trong hai mắt co rụt lại, không chút do dự lui mạnh về phía sau! Hắn tên gọi là Phong Yêu, tốc độ tuyệt đối không tầm thường, mặc dù chỉ là một Yêu Tu, nhưng tốc độ vẫn nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, trong khi lui về phía sau, gần như trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, Cổ Thần Đại Đỉnh bên ngoài thân thể bỗng nhiễn lóe ra, tay phải chỉ về phía trước, tâm thần khẽ động, lập tức ở phía trước lóe lên hào quang vô tận. Phong Yêu đã chạy ra rất xa, bên ngoài thân thể lóe lên hào quang, trong lúc mắt lộ vẻ khiếp sợ toàn thân lóe lên hào quang, không ngờ trong thời gian ngắn đã bị cưỡng ép kéo gần lại tới trước người Vương Lâm.

Thân mình Vương Lâm không hề dừng lại, như mây trôi nước chảy, ngay khi Phong Yêu tới gần, ngón trỏ tay phải điểm lên mi tâm của Phong Yêu.

Ầm một tiếng, thân mình Phong Yêu kia lập tức ngã ngửa, phun ra một ngụm máu tưới, ánh mắt lộ ra hàn quang nồng đậm.

- Đạo của ta là nhân quả, nhân quả ý cảnh đại thành, chẳng những cần phải cởi bỏ hết những mê muội của bản thân, mà còn phải hoàn toàn dung nhập vào bên trong...... Vương Lâm như thể tự nói, trong lúc nói tiến về phía trước, đi thẳng đến Phong Yêu.

Phong Yêu kêu to một tiếng, trong lúc lui về phía sau hai tay bấm quyết, lập tức yêu khí nồng đậm ầm ầm tràn ngập bốn phía, mặt biển vốn đã tan ra một lần nữa trong tiếng răng rắc lại hóa thành biển băng. Sau một cái vung tay của Phong Yêu, mấy vạn dặm mặt biển rầm rầm vỡ vụn, vô số những khối băng bay lên, mang theo tiếng hô khóc hướng thẳng đến Vương Lâm.

- Tiểu tu sĩ, bản yêu vốn không muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu!

Thanh âm của Phong Yêu vang vọng, vô số những khối băng như những lưỡi dao sắc bén nhằm phía Vương Lâm trong nháy mắt tới gần.

Ngước mắt nhìn, giữa trời đất gần như toàn bộ đều bị những khối băng vô tận kia bao phủ, nhất tề hướng về Vương Lâm gào thét, dường như muốn đem Vương Lâm đóng băng phá nát.

Ngay khi những khối băng này tới gần, Vương Lâm nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vung về phía trước, lập tức liền có một biển lửa ở phía trước hắn ầm ầm tràn ra. Biển lửa này lúc đầu còn chưa lớn, nhưng gần như trong nháy mắt liền giống như bùng nổ, lấy Vương Lâm làm trung tâm hướng về bốn phía ầm ầm tràn ra.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ không trung trở nên đỏ thẫm, không ngờ toàn bộ đều bị biển lửa bao phủ.

Những khối băng đang cấp tốc tiến đến bị biển lửa xông tới, lập tức chảy thành nước, nhưng ngay lập tức liền biến thành một đám khí trắng bay lên không. Gần như trong nháy mắt, giữa trời đất ngoài biển lửa này còn có một màn sương trắng bao phủ.

Đồng tử trong hai mắt Phong Yêu co rụt lại, thở hổn hển. Hắn vốn cũng đánh giá cao Vương Lâm, nhưng giờ phút này cũng phát hiện ra nhận xét của mình vẫn còn thiếu, người trước mắt không chỉ đáng sợ, mà là quá kinh khủng! Cho dù hắn có ở đỉnh cao thực lực, cũng không dám nói có thể toàn thắng, huống hồ hiện giờ sau khi tái sinh, tu vi chỉ tương đương với Khuy Niết Hậu Kỳ.

- Việc của Diêu Tích Tuyết chính là cửa ải cuối cùng để cho đạo nhân quả của ta có thể đại thành. Mấy trăm năm không nhận ra, ta hiển nhiên đã bị hãm sâu vào bên trong, trở thành một bộ phận của nhân quả. Chỉ có hoàn toàn dung nhập vào nhân quả, mới cảm ngộ được ý cảnh mà ta cần, cũng giống như địa ngục, nếu không vào trong đó, ai có thể hiểu được sự ham muốn.

Vẻ sáng tỏ trong mắt Vương Lâm càng đậm, thân mình bước về phía trước, lúc này toàn thân hắn bị biển lửa bao phủ. Khi hắn tiến về phía trước, biển lửa ngày càng đậm, quét ngang bốc lên ngợp trời, tản mát ra sức nóng nồng đậm, hướng thẳng đến Phong Yêu.

Phong Yêu tâm thần chấn động, cắn răng không chút do dự nâng tay phải chỉ lên không trung, khẽ quát:

- Phong quy tắc!

Lời vừa nói ra, lập tức giữa trời đất lập tức có một luồng yêu phong gào thét thổi đến, vờn quanh thân thể Phong Yêu, ầm một tiếng hóa thành vô số những luồng gió nhỏ. Những luồng gió này tràn ngập, theo tay Phong Yêu chỉ về phía trước, lập tức nhất tề bay thẳng đến Vương Lâm.

Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, toàn bộ bị bảo phủ bởi những luồng yêu phong, ngay cả mặt biển rộng lớn trong nháy mắt cũng phát ra tiếng nổ ầm ầm, sóng biển ngập trời, kịch liệt quay cuồng.

Không trung lại xuất hiện vô số những vết nứt, dường như trong nhưng luồng yêu phong vô tận này như thể sắp sửa sụp đổ. Những luồng yêu phong giống như những thanh phong đao quét ngang, ngay cả biển lửa kia cũng trở nên u ám, dường như sắp tắt.

Chỉ có điều những luồng gió này thổi đến người Vương Lâm cũng không thể khiến Vương Lâm lùi ra phía sau nửa bước. Hắn chậm rãi tiến tới, từng bước đi về phía trước, mặc kệ những luồng gió này thổi tới.

- Hiện giờ thân thể ta đã nhập vào bên trong nhân quả, phá vỡ hết thảy, đạo nhân quả lại vừa đại thành, đạo tâm của ta đã có thể đột phá!

Vương Lâm nắm tay phải lại, ngay khi chữ "phá" được nói ra, hướng về phía trước hung hăng tung một quyền.

Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, dưới một quyền của Vương Lâm, lập tức hư ảnh của Cổ Thần bỗng nhiên biến ảo hiện ra. Hư ảnh của Cổ Thần đầu đội trời, chân đạp xuống mặt biển rộng, cũng múa hữu quyền cùng với Vương Lâm đánh tới!

- Cổ Thần!

Phong Yêu thở hổn hển. Vừa rồi hắn cảm thấy khí tức đáng sợ trên người Vương Lâm có chút quen thuộc, nhưng thời gian đã quá lâu, cũng khiến hắn quên rất nhiều chuyện. Nhưng lúc này, ngay khi nhìn thấy hư ảnh này, cũng khiến cho ký ức năm đó của hắn thức tỉnh.

- Không ngờ ngươi là Cổ Thần!

Phong Yêu da đầu run lên, không nói hai lời thân mình lập tức lui nhanh, gần như hóa thành một cơn gió, lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng bỏ chạy.

- Hết thảy những việc làm trước đây của ta, theo đạo nhân quả này, không hề sai! Đạo nhân quả đến nay chưa đại thành chính là bởi vì đạo tâm của ta, sau hơn ngàn năm giết chóc đã có kẽ hở, giống như là có tâm ma!

Một quyền của Vương Lâm trong tiếng ầm ầm lập tức va chạm với luồng yêu phong kia, ngay tức khắc có vang lên tiếng ầm ầm. Dưới một quyền này, luồng yêu phong phía trước bị xé toạc, hướng về bốn phía cuộn lên quét ngang ra.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào chỗ mà Phong Yêu đã biến mất ở đằng xa, thần sắc không có một chút lo lắng, vỗ túi trữ vật, lập tức Khô Phù xuất hiện, được Vương Lâm cầm lấy dán lên chính người mình.

Ngay khi Khô Phù kia được dán xuống, một luồng hắc phong bỗng nhiên từ trong cơ thể Vương Lâm gào thét lao ra, hình thành một luồng gió xoáy thông thiên tràn ngập giữa đất trời. Luồng gió xoáy này vừa xuất hiện, ngay cả mặt biển dưới chân Vương Lâm dường như cũng bị dẫn dắt, xuất hiện lốc xoáy vô biên.

Bên trong cơn lốc xoáy bên ngoài thân thể Vương Lâm, trong nháy mắt liền có một thanh âm chấn kinh thiên địa, dường như có thể phá vỡ thế giới này gào thét phóng lên trời cao.

Trong tiếng gào thét kia, lại có một con chim điêu toàn thân màu đen xuất hiện bên trong luồng hắc phong.

Cánh con chim này bỗng nhiên duỗi ra, thân mình vốn chỉ dài có mấy trượng, nhưng ngay khi duỗi cánh ra, không ngờ phóng đại lên vô cùng, trong nháy mắt liền đạt tới mấy vạn trượng! Thân mình khổng lồ này có thể che cả trời! Trong tiếng gào thét có thể xé rách thiên địa, thân mình Vương Lâm hướng về phía trước bước một bước, ngay lập tức liền cảm nhận được sức mạnh của luồng gió. Luồng gió phía trước thổi đến. như thể hai bức tường thành đập vào mặt.

Dưới thân thể Cổ Thần của Vương Lâm, những trở ngại như những bức tường thành này đều sụp đổ, không có cách nào hình dung được tốc độ này, chỉ là sau một bước vừa rồi, Vương Lâm giống như là tách rời thiên địa, dùng một phương thức cũng không phải là Súc Địa Thành Thốn trực tiếp đi về phía trước.

Phong Yêu thì triển toàn lực điên cuồng bỏ chạy, hơn nữa để đề phòng đối phương thi triển thần thông kỳ dị như lúc trước, khiến cho khoảng cách giữa mình và đối phương nhanh chóng kéo dài ra. Hắn không tiếc tiêu hao yêu khí trong cơ thể, đem toàn bộ yêu khí tràn ra bốn phía thân thể, nhanh chóng vận chuyển tạo thành một lớp phòng hộ.

Yêu khí tràn ra, lại khiến cho bên trên thân thể hắn biến hóa ra một yêu ảnh rất lớn.

Đối với tốc độ của mình, Phong Yêu rất là tự tin, nhưng ngay sau khi hắn cho rằng đã thoát ra khỏi bàn tay của đối phương, cũng ngay lập tức nghe thấy được một tiếng xé gió khổng lồ như một tiếng sấm ầm ầm từ phía sau lao đến.

Quay đầu lại, Phong Yêu lập tức hồn bay phách lạc. Chỉ thấy ở phía sau hắn, Vương Lâm với một tốc độ không thể tưởng tượng được ngay lập tức lao đến. Theo Vương Lâm tới gần, cơn lốc xoáy lúc trước xuất hiện trên mặt biển phía dưới cũng theo đó mà đến, với tốc độ kịch liệt này lập tức khiến cho biển rộng phía dưới xuất hiện những tiếng rít gào long trời lở đất, như thể toàn bộ nước biển đều bị cuốn lên!

- Quả của việc này là phương pháp phá khai đạo tâm của ta, cùng với việc kết thúc vai trò thật sự của ngươi đã khiến ta hiểu ra nhân quả!

- Nhân quả là cái chó má gì, bản yêu nghe không hiểu chút nào! Ngươi ngoan cố như vậy, bản yêu liều cả mạng sống cũng phải giết chết ngươi!

Trong thanh âm của Phong Yêu không còn có ý muốn bỏ trốn, tốc độ mà hắn vốn cực kỳ tự tin, ở trước mặt đối phương hoàn toàn giống như một trò đùa, làm sao có thể chạy trốn! Hận ý không thể trừ bỏ trong ký ức đã bị nuốt của Diêu Tích Tuyết kia, trong lúc bị truy sát được áp chế không thể bùng phát ra. Hận ý này dung nhập vào trong tâm thần Phong Yêu, lập tức khiến cho những vết sẹo trên mặt dữ tợn hơn, ký hiệu do những vết sẹo nối liền tạo thành lại lóe lên lục quang.

- Pháp khí của Cổ Yêu, Phong Thần Hóa Ma Phiên!

Phong Yêu hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên không trung, yêu khí toàn thân lúc này từ trong cơn cuồng phong bên ngoài cơ thể hắn điên cuồng xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ trên hai tay.

Yêu khí vô tận tung hoành, giữa trời đất liền bị bao phủ vào bên trong khí âm hàn, hết thảy bốn phía như đều xuất hiện dấu hiệu đóng băng, còn có những cơn gió gào thét thảm thiết thổi đến.

Ở khoảng không phía trên Phong Yêu, bên trong đám yêu khí không ngừng ngưng tụ kia lập tức có từng trận điện quang màu lục lóe ra. Theo yêu khí không ngừng ngưng tụ lại có ba cây cờ nhỏ màu lục từ bên trong biến ảo hiện ra.

Ngay khi ba cây cờ nhỏ màu lục này xuất hiện, lập tức phong vân biến sắc, mặt biển phía dưới như bị một sức mạnh quỷ dị phá vỡ, không ngờ trong tiếng gào thét ầm ầm nhất tề hướng về bốn phía đẩy ra.

Phía trên ba cây cờ nhỏ màu lục kia bỗng nhiên xuất hiện vô số những ảo ảnh, trong những thân ảnh này không ngờ còn có một Cổ Thần cùng với hai Cổ Ma trên đầu có một sừng! Càng đáng sợ hơn đó là sau khi ba cây cờ nhỏ này xuất hiện, không chỉ có biển rộng xuất hiện kinh biến, mà ngay cả thế giới này dường như cũng không ổn. Theo mặt biển dậy sóng điên cuồng, cấm chế ở nơi đây toàn bộ bị kích hoạt, toàn bộ được mở ra! Cấm chế mở ra, lập tức khiến cho biển rộng phía dưới dấy lên chấn động vang trời, không ngờ trong lúc đó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, trong nháy mắt toàn bộ mặt biển xuất hiện vô số những khe rãnh không có nước biển.

Những khe rãnh này đan xen với nhau, khiến cho sóng lớn trên biển càng trở nên kịch liệt hơn.

Điều thật sự kinh người chính là trong lúc biển rộng kia ngưng tụ, nếu từ trên không trung nhìn xuống dưới, có thể kinh sợ phát hiện ra, biển rộng vô tận này, theo nước biển co rút lại, hợp thành một hình người!

Hình người màu trắng do nước biển ngưng tụ thành đang trong cơn ngủ say, miệng mấp máy dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

Phong Yêu vẻ mặt dữ tợn, không rảnh để ý tới biển rộng đang có biến hóa, mà tay phải bấm quyết, từ trong miệng truyền ra từng trận thanh âm kỳ dị. Những thanh âm này là ngôn ngữ của một bộ tộc thời cổ đại, chỉ là từ trong miệng của Cổ Thân truyền ra có ẩn chứa sự tang thương và uy nghiêm, còn từ trong miệng Phong Yêu truyền ra, tuy cũng có cảm giác tang thương, nhưng cũng có một vẻ âm trầm sâu sắc và quỷ dị.

Tay phải Phong Yêu chỉ về phía trước, lập tức ba cây cờ nhỏ ở phía trước xoay trong vờn quanh bốn phía Phong Yêu. Từ trên những cây cờ nhỏ màu lục có sương mù màu lục nồng đậm tràn ngập, bên trong màn sương kia, có một hư ảnh khổng lồ biến ảo hiện ra. Hư ảnh này thân thể cao mấy ngàn trượng, ngay khi xuất hiện đầu đội trời chân đạp đất, dường như thế giới trước mắt không thể chứa đựng nổi thân thể này.

Trên mi tâm của thân ảnh khổng lồ này, rõ ràng còn có sáu tinh điểm đang không ngừng xoay tròn.

Ở hai bên hư ảnh của Cổ Thần này, lúc này dưới màn sương mù màu lục cuồn cuộn, lần lượt biến hóa ra hai thân ảnh nhỏ hơn vô cùng dữ tợn. Hai thân ảnh này chỉ cao có trăm trượng, nhưng ngay khi bọn họ xuất hiện, lại có ma khí ngợp trời bùng nổ, dường như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của đám sương màu lục.

Trong mắt trái của hai ma ảnh này đều có sáu tinh điểm không ngừng xoay tròn.

Ngay khi nhìn thấy ba thân ảnh này, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm mạnh mẽ co rụt lại.

Phong Yêu đứng trước ba hư ảnh này, hai tay bấm quyết, lập tức nhìn chằm chằm Vương Lâm quát khẽ:

- Không cần biết ngươi có phải là Cổ Thần hay không, hôm nay, ta sẽ cho ngươi trở thành một trong thánh khí chủ kỳ của bộ tộc Cổ Yêu ta.

Phong Yêu hai mắt lóe lên sát khí, tay phải chỉ về phía trước, lập tức ba hư ảnh phía sau lập tức ngửa mặt lên trời bắt đầu gào thét. Cổ Thần lục tinh kia bước tới một bước, nắm tay lại, một quyền rất lớn trong tiếng rầm rầm hướng về Vương Lâm hung hăng đánh tới.

Hai hư ảnh Cổ Ma kia lại nhoáng lên một cái, theo hai phía tả hữu mang theo một luồng ma khí khát máu lao thẳng đến Vương Lâm, dường như muốn nuốt lấy.

Trong bộ tộc Cổ Yêu, Bối La tuy không phải là vương tộc, nhưng cũng không phải là loại yêu tầm thường. Phong Thần Tỏa Ma Phiên này là được vương tộc của Cổ Yêu tặng cho, mặc dù không phải là thánh khí của vương tộc, nhưng cũng có được thần thông vô cùng lớn.

Khi Bối La còn đang ở đỉnh cao, có được Phong Thần Tỏa Ma Phiên thật sự, một khi thi triển lập tức bốn mươi chín cây cờ nhỏ sẽ tràn ngập trời đất. Những người bị những cây cờ này phong tỏa không phải toàn bộ đều là do hắn giết, mà là các đời chủ nhân trước đây của Phong Thần Tỏa Ma Phiên.

Bối La chẳng qua chỉ là chủ nhân thứ bảy của pháp khí Cổ Yêu này mà thôi. Nghe đồn chủ nhân thứ nhất của pháp khí này có được sức mạnh thông thiên, có thể cùng với hậu duệ của Cổ Thần trực tiếp đối kháng. Trên thế gian này, cực kỳ hiếm thấy Cổ Yêu đời thứ tư!

Năm đó một bộ tộc thời cổ đại tu luyện ngược với đạo trời, sau đó phân hóa thành ba bộ tộc Cổ Thần, Cổ Yêu và Cổ Ma tồn tại song song. Thế hệ thứ nhất của Cổ Thần, Cổ Yêu và Cổ Ma, trong cơ thể bọn họ vẫn còn lưu lại một lượng lớn huyết dịch và truyền thừa của bộ tộc cổ đại.

Sau này sinh sôi phát triển đến thế hệ thứ hai, thế hệ thứ hai của Cổ Thần, Cổ Yêu và Cổ Ma huyết dịch trong cơ thể không bằng đời thứ nhất, những cũng vẫn còn không hề ít.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, dần dần huyết dịch và truyền thừa trong những thế hệ sau của ba tộc này càng ngày càng ít, đến cuối cùng, thậm chí chỉ còn ẩn chứa một tia.

Cái gọi là vương tộc là một bộ phận giữ được nhiều huyết mạch của bộ tộc cổ đại nhất trong ba tộc này, cũng là những người kế thừa trực hệ từ thế hệ thứ nhất của ba tộc năm đó.

Bối La, chuẩn xác mà nói đã là Cổ Yêu đời thứ bảy mươi chín, nhưng pháp khí này của hắn cũng có nguồn gốc từ rất xa xưa. Tuy nhiên hiện giờ Phong Yêu vứt bỏ thân phận Cổ Yêu, yêu thể sớm đã tự tan vỡ mà chết, không còn có thể thi triển ra pháp khí chân chính. Giờ phút này ba cây cờ nhỏ này chỉ là do hắn lấy yêu khí toàn thân để biến hóa ra, so với phương pháp Vương Lâm triệu tập Diệt Thần Mâu cũng có chút tương tự.

Lúc này theo tay phải Phong Yêu chỉ về phía trước, Cổ Thần và Cổ Ma từ trong ba cây cờ nhỏ biến ảo ra lao thẳng đến Vương Lâm. Vương Lâm hai mắt lóe lên, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối bên trong, không cần nghĩ ngợi tay phải túm vào hư không một cái, lập tức ở phía trước liền có một cái khe rất lớn ầm một tiếng xuất hiện.

Dường như trên bầu trời xuất hiện một cái khe rất lớn, từng trận điện quang cong hình cánh cung nhanh chóng chạy qua chạy lại bên mép cái khe, truyền ra từng trận tiếng sấm vang dội.

Cùng lúc đó, theo tay phải Vương Lâm túm vào hư không, lập tức từ bên trong cái khe trên không trung truyền ra một luồng uy áp long trời lở đất.

Uy áo này rất mạnh, lập tức khiến cho sắc mặt Phong Yêu đại biến!

Tiếng động rầm rầm vang vọng thiên địa, một đạo hắc quang từ trong cái khe kia chợt lóe lên phóng ra, rơi vào trong tay Vương Lâm. Đây chính là Diệt Thần Mâu!

- Thánh khí của vương tộc Cổ Thần!

Phong Yêu đã có được ký ức, khi nhìn đến Diệt Thần Mâu này, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, thở hổn hển, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Ngươi là vương tộc Cổ Thần!

Tay phải Vương Lâm cầm Diệt Thần Mâu vung lên quét ngang về phía trước, thân mình của lục tinh Cổ Thần đang tiến đến lập tức chấn động, quắc mắt nhìn chằm chằm Diệt Thần Mâu, hai mắt vốn ảm đạm ngay lập tức có thần thái.

Hắn chẳng qua chỉ là một lục tinh Cổ Thần tầm thường, vả lại nếu so sánh, thì so với Bối La còn không bằng, giờ phút này nhìn thấy thánh khí của bản tộc, thân mình lập tức run rẩy dừng lại.

Nếu bản thể của Phong Thần Tỏa Ma Phiên xuất hiện thì hắn sẽ không như vậy. Nhưng hiện giờ pháp khí này lại từ Phong Yêu biến ảo hiện ra, uy lực so với bản thể kém hơn rất nhiều, khiến cho thần ma bị phong tỏa bên trong cũng yếu hơn.

Phong Yêu âm thầm kêu khổ, âm thầm hận Diêu Tích Tuyết tại sao lại trêu chọc một người đáng sợ như vậy. Nếu hắn sớm biết người mà Diêu Tích Tuyết trêu chọc chính là Vương Lâm, thì lúc trước tuyệt đối sẽ không lựa chọn nàng để dung hợp.

- Chết tiệt, trong trí nhớ của Diêu Tích Tuyết kia, năm đó người này rõ ràng là một kẻ vô cùng yếu ớt, dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn, không ngờ làm thế nào mà hắn lại là Cổ Thần, hơn nữa lại là vương tộc Cổ Thần!

Trong lòng Phong Yêu biết rất rõ, trong ba tộc thì những người trong vương tộc hiện giờ vô cùng thưa thớt, gần như đã tuyệt diệt, rất khó có thể nhìn thấy một người, năm đó Bối La cũng là có được cơ duyên mới gặp được vương tộc Cổ Yêu.

Trên thực tế với thần thông và tu vi của Phong Yêu, nếu không phải là gặp Vương Lâm, cho dù là Tư Đồ Nam tiến đến, Phong Yêu cũng sẽ có thể dựa vào các loại thủ đoạn và tốc độ không gì sánh kịp kia mà chống đỡ được.

Chỉ có điều đối mặt với Vương Lâm, gần như tất cả mọi thủ đoạn của hắn đều bị khắc chế, tốc độ không được, thần thông cũng không được, ngay cả pháp bảo, tuy nói đều là hư ảo hiện ra, nhưng rõ ràng không thể so sánh được với thánh khí vương tộc của Vương Lâm.

Lúc này Diệt Thần Mâu trong tay Vương Lâm quét ngang về phía trước, lập tức thiên địa biến sắc, toàn bộ thế giới dường như chấn động kịch liệt. Diệt Thần Mâu gào thét hướng thẳng đến hai Cổ Ma thân mình đang run rẩy kia lao tới.

Hai Cổ Ma này cũng là từ hư ảo hiện ra, cũng không có được uy lực thực sự của Phong Thần Tỏa Ma Phiên, nếu gặp tu sĩ tầm thường thì còn có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với Diệt Thần Mâu thánh khí của vương tộc Cổ Thần, cũng hoàn toàn không có một chút tư cách!

Diệt Thần Mâu gào thét lao tới gần, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ trong nháy mắt liền ầm ầm xuyên qua thân thể của một Cổ Ma. Cổ Ma kia trong lúc thân mình run rẩy, vô số ma khí theo Diệt Thần Mâu xuyên qua thân thể giống như bị cuốn đi.

Trong nháy mắt thân mình Cổ Ma này liền tan thành mây khói.

Đồng tử trong hai mắt Phong Yêu co rụt lại, đứng trước nguy cơ sống chết hắn không chút do dự há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tay phải ở bên trên nhanh chóng vẽ ra một dấu ấn quỷ dị, chỉ về phía trước, trong miệng quát to:

- Kỳ diệt!

Ba cây cờ nhỏ màu lục từ trong hư ảo biến hóa ra lập tức xoay trong kịch liệt, theo Phong Yêu chỉ ra, ầm ầm sụp đổ, hóa thành một sức tấn công vô biên, giống như một con cự long toàn thân màu lục cuốn ngang ra, lao thẳng đến Diệt Thần Mâu.

Theo những cây cờ kia sụp đổ, Cổ Thần và Cổ Ma còn lại kia thân mình cũng ầm một tiếng tan rã, dung nhập vào trong cơ thể của con cự long kia, khiến cho con cự long toàn thân màu lục này càng thêm hung dữ.

Diệt Thần Mâu và con cự long màu lục kia với một tốc độ rất nhanh va chạm với nhau. Ngay khi va chạm vào nhau, ngay lập tức có một quả cầu lớn hàng trăm trượng xuất hiện ở giữa hai pháp khí.

Bên trong quả cầu này ẩn chứa hai đạo khí màu đen và màu lục, không ngừng lồng vào nhau giằng co ở bên trong. Lại có từng đạo hào quang hình tròn ở bên ngoài quả cầu không ngừng lóe ra, từng trận tiếng động keng keng từng bên trong truyền ra.

Một luồng uy áp có sức hủy diệt đáng sợ lập tức tràn ngập bốn phía.

Đây là một trận chiến giữa hai pháp khí của hai tộc Cổ Thần và Cổ Yêu. Một là Diệt Thần Mâu của vương tộc Cổ Thần biến hóa ra, một là pháp khí của bốn thế hệ Cổ Yêu đầu tiên.

Cả hai đều không hoàn toàn là bản thể, cùng đều từ hư ảo biến ra, cả hai trong lúc này đang phân cao thấp! Bên trong quả cầu kia tràn ngập một luồng hắc khí điên cuồng hống hách, dường như ngăn cản hết thảy những sức mạnh phía trước. Dưới sức tấn công này, luồng lục khí kia không ngừng giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được số mệnh.

Lục khí kia không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bên trong cầu quả kia toàn bộ đã trở thành thiên hạ của hắc khí. Ngay trong khoảnh khắc này, quả cầu ầm một tiếng vỡ tan!

Lập tức một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, thanh âm ầm ầm kia có thể xua tan những đám mây, xé rách trời đất, lại không ngừng truyền tới, bất ngờ khiến cho nước biển dưới chân lại nổi sóng lớn.

Dưới lực lượng xung kích của vụ nổ này, con cự long màu lục kia ầm ầm tan rã, toàn bộ tiêu tan. Diệt Thần Mâu lại xông tới, hướng thẳng đến Phong Yêu.

Phong Yêu phun ra một ngụm máu tươi. Pháp khí bị hủy, cho dù là do hắn từ hư ảo biến hóa ra, nhưng vẫn có liên hệ với yêu khí. Lúc này bị trọng thương, mắt thấy Diệt Thần Mâu đang tới gần, Phong Yêu sắc mặt tái nhợt nhanh chóng lui về phía sau.

Vương Lâm thần sắc lạnh như băng, hướng về phía trước lập tức đuổi theo.

- Việc của ngươi và Diêu Tích Tuyết ta không có tham dự vào, ngươi luôn mồm nói nhân quả nhân quả, lão tử Phong Yêu ta thì tính là nhân quả gì!

Phong Yêu giận dữ, chửi ầm lên.

- Ngươi vốn ở bên ngoài nhân quả, nhưng lại cố gia nhập vào bên trong nhân quả. Nếu hiện giờ ngươi lựa chọn rời khỏi thân thể Diêu Tích Tuyết, ta có thể thả cho ngươi đi!

- Thúi lắm, lão tử chỉ là một đoạn ký ức, làm sao có thể đi được!

Phong Yêu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm hối hận, đáng lẽ không nên dung hợp với Diêu Tích Tuyết.

Mặc dù hắn không hiểu được nhân quả, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được dường như sự dung hợp của mình, một khi đã nhập vào một người, thì không thể thoát ra!

Diệt Thần Mâu gào thét tới gần, mắt thấy đã gần đuổi kịp Phong Yêu, hai mắt Vương Lâm lóe lên.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên thần sắc Vương Lâm biến đổi, không chút do dự thân mình lập tức nhoáng lên lao ra. Phía dưới mặt biển lập tức có một bàn tay do nước biển tạo thành nhanh chóng từ vị trí của Vương Lâm lúc trước đảo qua, bắt được Diệt Thần Mâu đang tới gần sát Phong Yêu, hung hăng vỗ một cái, Diệt Thần Mâu kia lập tức tản mát ra hắc quang nồng đậm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1973)