← Ch.1046 | Ch.1048 → |
Hư vô bên ngoài đại điện này tối đen như mực, từ xa xa truyền đến từng trận âm thanh ầm ì vang vọng, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy một vài khối đá vỡ của Vũ Giới cô đọc trôi bên trong hư vô này, dường như chúng không có nhà. Trên thực tế chúng quả thật đã không còn nhà, chỉ có thể yên lặng lơ lửng bên trong hư vô, vĩnh hằng.
Bên trong trận pháp, Thanh Lâm mở hai mắt, lộ ra vẻ tang thương của năm tháng, giờ phút này thoạt nhìn như thể là một lão nhân. mặc dù dung nhan của hắn vẫn là trung niên, nhưng ở trên người hắn, ngay khí thức tỉnh, lộ ra mùi vị mục nát nồng đậm.
Thanh Sương theo đó tỉnh lại, nhìn thoáng qua miệng vết thuơng trên cánh tay phải của mình, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, thân mình khẽ động đậy, dường như đã ngủ say rất lâu, nên khi vừa mới thức tỉnh thân thể vẫn còn chưa thích ứng được.
Vương Nham và Hồ Quyên trong lúc khoanh chân sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng mở hai mắt. Vương Nham ánh mắt lộ vẻ xúc động, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính run rẩy nhìn Thanh Lâm.
Hồ Quyên cũng khẩn trương nhìn về phía Thanh Lâm đang ngồi dậy, cắn chặt môi dưới.
Thanh Lâm khẽ mỉm cười, cẩn thận nhìn thoáng qua hai phu thê ái đồ năm xưa, hạ giọng nói:
- Lâu nay các ngươi đã vất vả rồi.
- Sư tôn.
Thân mình Vương Nham kịch chấn, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Hắn đã chờ đợi vô số năm, vô số năm chờ đợi này hết thảy đều là vì chờ sư tôn thức tỉnh. Hắn ở lại vùng đất Yêu Linh năm này qua năm khác, đơn giản là vì ân tình của Tiên Đế Thanh lâm năm đó đã thu nhận hắn làm đồ đệ.
Vương Nham vĩnh viễn cũng không quên được năm đó ở Tiên Giới, hắn chẳng qua chỉ là một luyện khí sĩ nhỏ nhoi không có tiếng tăm, chính là sư tôn đã tái sinh cho hắn, hướng cho hắn bước lên đỉnh của tu vi, cũng cho hắn hạnh phúc cả đời này.
Lúc này, Chu dật cũng mở hai mắt, kinh ngạc nhìn Thanh Lâm bên cạnh, mặc dù có chua xót, có bi thương, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Thanh Lâm tiền bối, vãn bối có chuyện muốn nhờ.
ÁNh mắt Vương Lâm đang nhìn vào hư vô thu lại, nhìn về phía Thanh lâm.
- Ngươi lấy thân phận vãn bối, hay lấy thân phận là đệ tử của lão phu?
ÁNh mắt Thanh Lâm bình tĩnh nhìn lên người Vương Lâm.
-. Sư tôn, người này là bạn thân của đệ tử, thân thể hắn bị dính tiên độc.
Vương Lâm trầm ngâm một lát liền chỉ vào Tư Đồ nam đang chú ý nhìn về phía này, cung kính nói.
Thanh Lâm thần sắc như thường, ánh mắt đảo qua nhìn Tư Đồ Nam, chậm rãi nói:
- Tư chất quả là kinh người, ngươi có muốn bái lão phu làm sư phụ không?
Tư Đồ Nam mặc dù kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với Thanh Lâm cũng không có được sự bình tĩnh như Vương Lâm, dù sao hắn cũng không tham dự vào toàn bộ quá trình giải cứu THanh Lâm, trong lòng cực kỳ kinh sợ, lúc này nghe thấy vậy ngẩn ra, do dự một chút, cung kính nói:
- Việc này. Đệ tử bái kiến sư tôn.
Vừa nói tới đây, Tư Đồ nam ngẩng đầu, nói:
- Tuy nhiên sư tôn, lão. đệ tử tính tình tùy tiện, ngươi cũng không được hạn chế sự tự do của ta.
Một câu thêm vào này cũng khiến cho Thanh Lâm cười ha hả, nói:
- Sau khi ngươi giải hết độc, hết thảy đều tùy ý, lão phu hạn chế sự tự do của ngươi làm gì.
Nói xong, Thanh lâm lắc lắc đầu, thần sắc cũgn rất điềm đạm, tay phải đặt lên vai con gái Thanh Sương, hạ giọng nói:
- Thanh Sương, cho ta mượn tiên lực trong cơ thể con dùng một chút.
Nói xong, liền có một lực hút rất mạnh bất chợt từ trong tay phải Thanh Lâm truyền ra. Lập tức tiên lực trong cơ thể Thanh Sương trong nháy mắt bắt đầu khởi động, phân ra một tia dung nhập vào tay phải của Thanh Lâm.
Tiên lực này không nhiều lắm, chỉ có một tia, ngay cả tiên lực trong cơ thể Vương Lâm lúc trước không nhiều, cũng hơn một tia này vô số lần. Nhưng một tia tiên lực này trong tay phải Thanh Lâm cũng hóa thành một luồng kim quang chói mắt.
Hào quang này tuy chưa đến vạn trượng, nhưng trong thời gian ngắn liền bao phủ lấy đại điện này, khiến cho Thanh Quang đại điện này thoáng nhìn qua không hề có thanh quang, mà đã trở thành kim quang sáng như mặt trời.
Thanh Lâm thần sắc ôn hòa, chậm rãi đi về phía trước, bước ra cửa đại điện, cả người trôi vào bên trong hư vô, nhìn những khối đá vụn trôi qua ở phía xa xa, nhìn nơi đã từng là một khu vườn tiên cảnh trong ký ức, ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái và chua xót.
Tiên Giới lúc này dĩ nhiên tuyệt đại bộ phận đã sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Dường như không ba lâu nữa, Vũ Giới sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ còn tồn tại trong ký ức của tu sĩ. Nếu lại qua hàng vạn năm nữa, chỉ sợ ngay cả ký ức cũng phai nhạt đi, đến lúc hoàn toàn bị lãng quên.
Than nhẹ một tiếng, kim quang trên tay phải Thanh Lâm hướng về phía trước vung lên. Lập tức kim quang này bay ra, bất chợt kim quang lóe lên ngợp trời, dường như là một mặt trời thật sự, bao phủ toàn bộ bên trong hư vô, chiếu sáng hết thảy.
Bên trong kim quang này, lại có những sợi kim tuyến bỗng nhiên chậm rãi xuất hiện. Những sợi kim tuyến này đan xen vào nhau, kết nối thành một mạng lưới, hướng về bốn phía nhanh chóng tản ra. Bên trong lưới kim tuyến này ngưng tụ hết thảy quy tắc trong trời đất, bên trong kim quang này ẩn chứa một sức sống có thể nuôi dưỡng hàng vạn sinh linh.
Theo kim quang và kim tuyến tản ra, toàn bộ Vũ Tiên giới ngay lập tức toàn bộ bị bao phủ vào bên trong, những đại lục đang sụp đổ kia, sự xoay tròn tưởng chừng như vĩnh hằng cũng trong khoảnh khắc này dừng lại, không hề nhúc nhích.
- Đóng băng Tiên giới.
Thanh âm của Thanh lâm rất thấp, nhưng sau khi hắn từ trong đại điện đi ra truyền rất rõ ràng vào trong tai mọi người. Vương Nham và Hồ Quyên thân mình khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Thanh Lâm tràn đầy sự sùng kính.
Thanh Sương nhìn bóng dáng phụ thân mình, không có biểu hiện gì. Trong ký ức của nàng, người cha này như một cây cột chống đỡ cả Tiên giới, không có thời gian chơi đùa với nàng khi còn nhỏ, mà cả ngày bận công việc của Tiên giới, bận việc tu luyện.
Ngày Tiên giới sụp đổ, trong ký ức của Thanh Sương lúc này vẫn còn rất mới mẻ. Nàng biết, Tiên giới này chính là tâm huyết của phụ thân, chỉ có điều tận mắt nhìn thấy TIên giới này bị phá hủy, Thanh Lâm chẳng những khôgn có bi thương, mà ngược lại còn có một chút được giải thoát.
Tâm trạng này rất phức tạp, ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ, chỉ có điều hiện giờ nhìn thấy phụ thân đóng băng Tiên giới. Thanh Sương không biết vì sao trong lòng lại có một chút đau đớn.
Chu Dật yên lặng nhìn Thanh Sương, ngay khi nhìn vẻ mặt Thanh Sương, trong tim hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Theo lời Thanh Lâm nói ra, tấm lưới do kim tuyến tạo thành đang tràn ngập toàn bộ Tiên giới bỗng nhiên co rụt lại. Đồng thời, kim quang lại vờn quanh bên trong, những cơn lốc xoáy ở khắp nơi trong toàn bộ Vũ Tiên giới đều tiêu tan một cách im lặng.
Những khối đá vụn khắp nơi dường như có một sức mạnh của thiên địa dẫn dắt, ngưng tụ lại với nhau, cùng với không nhiều những mảnh vỡ kia lại gần, dần dần ở bên trong hư vô này hợp thành một mảnh vỡ đại lục mới.
Toàn bộ Vũ giới, bên trong toàn bộ hư vô, chỉ có duy nhất một mảnh vỡ đại lục này, tản mát ra từng trận tiên khí nồng đậm. Bên ngoài mảnh vỡ đại lục này còn có tấm lưới kim tuyến lượn lờ, chậm rãi phủ lên mặt đất. Theo kim quang hạ xuống, trên mặt đất trơ trọi xuất hiện cỏ xanh, nước chảy bỗng từ đâu kéo đến, trong tiếng động rầm rầm, từng ngọn núi cao san sát cao vút, từng cung điện uy nghi lần lượt xuất hiện.
Tôn Điện của Vũ Giới phía sau Vương Lâm giờ khắc này đã chậm rãi bị thổi đi, giáng xuống trung tâm của mảnh vỡ đại lục duy nhất này, ầm một tiếng đáp xuống trên mặt đất.
- Từ nay về sau, nơi này chính là Tân Vũ giới.
Thanh âm Thanh Lâm bình thản, từ từ vang vọng trong trời đất.
Vương Lâm ngồi trên một ngọn núi cao ở Tân Vũ Giới này, cảm thụ tiên khí bốn phía, trong đầu quanh quẩn uy lực của kim quang trên tay phải Thanh Lâm lúc trước. Trong kim quang đó, hắn cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của quy tắc còn có căn nguyên lực.
Từ lúc Tân Vũ giới này sinh ra cho tới bây giờ đã trôi qua ba ngày. Tư Đồ Nam đang bị Thanh Lâm mang vào trong Tôn Điện, Vương Nham và Hồ Quyên hai người đã chọn trong bốn phía cung điện một nơi lẳng lặng ngồi xuống, vẻ mặt có thể nhìn thấy là rất vui vẻ. Sự vui vẻ của hắn chính là sự khoái hoạt của Hồ Quyên, sự hạnh phúc của hai phu thê bọn họ khiến cho Vương Lâm hâm mộ.
Nhớ tới hai chữ hạnh phúc này, Vương Lâm xoay người nhìn về phía xa xa. ở phía trước hắn là một màn tiên vân lượn lờ, có một ngọn núi băng phát ra hàn khí, trên ngọn núi băng này chính là chỗ ở của Thanh Sương.
Tính tình Thanh sương lạnh như băng, cho dù đối với phụ thân nàng cũng không nói chuyện nhiều, chỉ có ở trước mặt Hồ Quyên mới có thể nói nhiều một chút. Sau khi Vũ Giới mới hình thành, Thanh Sương lợi dụng sức mạnh thần thông hóa ra băng sơn, yên lặng cư ngụ ở trên đó, không chào đón bất cứ người nào đi tới.
Chỉ có điều ánh mắt Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng ở bên dưới băng sơn kia là Chu Dật đang lẳng lặng khoanh chân ngồi, thủy chung ngẩng đầu nhìn thân ảnh mơ hồ phía trên băng sơn, dường như đang thủ hộ, giống như thủ hộ tiên thi hơn hai ngàn năm trước.
- Thanh suowg thức tỉnh, có lẽ đối với Chu đại ca mà nói, chưa chắc đã là hạnh phúc.
Vương Lâm thu ánh mắt lại, nhìn không trung xanh thẳm. Vũ Giới mới này khôgn có một khe nứt không gian nào, cực kỳ kiên cố.
Ở phía sau hắn, nữ thi mặc ngân y đang yên lặng ngồi, ánh mắt thi thoảng lại nhìn lên người Vương Lâm, nhưng rất nhanh liền lập tức quay đi.
Vương Lâm ngồi ở chỗ này ba ngày, trong đầu ngoài nhớ lại quy tắc kim quang của Thanh Lâm kia, hơn nữa còn đem cảm ngộ bên trong Thức Hải của Thanh Lâm không ngừng nhớ kỹ trong lòng.
Tu vi của hắn sau khi rời khỏi Thức Hải cũng khôgn có một bước lên tới trời, mà vẫn là Tịnh Niết Sơ Kỳ, nhưng bên trong thân thể hắn cũng có một mầm mống của bước thứ ba, một mầm mống đi đúng đường đối với tu đạo, đối với quy tắc. Đây chính là cơ may mà Thanh Lâm đã mang lại cho hắn.
Thiên nghịch sơ khai năm đó, Vương Lâm ở trước cửa lớn của thiên nghịch, thấy được bước thứ ba, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy. Lúc này cơ may của Thanh lâm khiến cho hắn cảm thụ được một chút thần thông của bước thứ ba. Chuyện này đối với Vương Lâm mà nói, khiến cho hướng đi của hắn trở nên rõ ràng hơn. Trong lúc không ngừng hiểu ra, môt thanh âm mệt mỏi truyền vào trong tâm thần, chậm rãi vang vọng.
- Vương Lâm, tới gặp ta.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Tôn Điện của Vũ Giới, đứng dậy bước tới một bước, bình tĩnh đi về phía Tôn Điện không bao lâu đã bước vào trong.
Vừa mới đi vào bên trong Tôn Điện này, Vương Lâm không thể không dừng chân lại. Ở phía trước hắn là một lão già đang khoanh chân ngồi, hình dáng người này mơ hồ tương tự như Thanh Lâm, nếu nhìn kỹ thì rõ ràng chính là Thanh Lâm.
Chỉ có điều dung nhan này không biết vì sao lại trở nên già nua.
- Ngồi xuống.
Thanh Lâm chậm rãi nói. Vương Lâm khoanh chân ngồi đối diện với Thanh Lâm, thần sắc bình tĩnh.
← Ch. 1046 | Ch. 1048 → |