← Ch.1069 | Ch.1071 → |
Mùa mưa liên mien mấy tháng, dường như vĩnh viễn không chấm dứt, thủy chung cũng không ngừng. Những cơn mưa rả rích đêm ngày, còn có mây đen đầy trời, luôn đè nặng trong lòng của đệ tử Quy Nguyên Tông, bất lực tản ra. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở trong Quy Nguyên Tông được mười ngày.
Tôn Vân đã sớm từ chỗ của sư tôn trở về, trong mấy ngày nàng vẫn âm thầm điều tra ba mươi mốt phàm nhân từ phía bắc đến kia, chỉ là cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Về phần Vương Lâm, nàng cũng quan sát qua, nhưng cũng không thu được manh mối gì.
Thậm chí ngay cả sư tôn Lữ Yên Phi đối với việc này cũng rất coi trọng, tự mình thi triển thần thông cố gắng để có thể phát hiện một ít manh mối, nhưng kết quả cũng như vậy.
Hình ảnh màu trắng trong lòng của Tôn Vân cũng không có theo thời gian mà tiêu tan, ngược lại ngày càng khắc sâu. Thi thoảng nửa đêm khi đang tĩnh tọa tỉnh lại, trước mắt Tôn Vân đều không hiểu tại sao lại hiện lên hình ảnh của người mặc ái trắng cùng với phong thái của một chỉ kia.
Hắn rốt cuộc là ai?
Vấn đề này vẫn luôn làm Tôn Vân suy nghĩ.
Vào buổi chiều một ngày, Tôn Vân đẩy cửa phong, nước mưa rơi lên mái hiên bắn lên, vài giọt bắn vào mặt Tôn Vân. Nàng nhăn đôi lông mày thanh tú, đưa tay lên lau những giọt mưa lên mặt, trong dáng vẻ thanh tú lộ ra vẻ đẹp động lòng người, đi ra phía ngoài.
Nước mưa ở cách bên ngoài thân thể nửa trượng dường như rơi xuống một cái lồng vô hình, theo đó chảy xuống.
Đi bên trong sân, Tôn Vân nhìn những loại cây dược thảo ở bên người, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng căn nhà của Vương Lâm.
Người mà nàng nghi ngờ nhất, chính là Vương Lâm! Nhưng mấy ngày này, thanh niên tên là Tằng Ngưu này giống như là một phàm nhân thực sự, ngoại trừ vẻ điềm đạm và bình tĩnh của hắn.
Không biết nguyên nhân vì sao, Tôn Vân theo bản năng đi về hướng căn nhà của Vương Lâm, đứng bên ngoài một hồi, đôi lông mày thanh tú dựng lên, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Cho người tới nơi này là để ngươi chăm sóc dược thảo. Mấy ngày nay, người mới chỉ làm có một lần!
Tôn Vân nhìn chằm chằm Vương Lâm đang đọc một quyển mộc giản trong tay ở bên cạnh chiếc bàn trong phòng. Nàng không biết vì sao mấy ngày nay sau khi nhìn thấy Vương Lâm, bao giờ tâm tư cũng có một chút xao động, đã không còn sự bình tĩnh của một Âm Hư tu sĩ.
Vương Lâm bỏ mộc giản lấy từ trong Điển Tịch Các của Quy Nguyên Tông xuống. Mộc giản này cũng không phải là một thuật có giá trị, hễ là đệ tử mới nhập môn đều có thể mượn xem. Cái trong đó ghi chép chính là lịch sử của đại lục Mạc La, còn có một chút giới thiệu sơ lược về Vân Hải Tinh Vực.
Mộc giản này chính là để cho đệ tử mới nhập môn có thể hiểu rõ về tu chân giới, hiểu rõ Vân Hải, còn để hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi hơn còn có người giỏi hơn, từ đó mà cực khổ tu hành.
Trong lúc nhìn vào mộc giản này, tâm thần Vương Lâm không đặt toàn bộ lên trên đó, mà suy nghĩ về việc luyện đan cùng với linh thú. Bình tĩnh liếc mắt nhìn Tôn Vân một cái, Vương Lâm ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói:
Có dược thảo bị chết sao?
Tôn Vân không nói được gì. Mấy ngày nay dược thảo so với trước đây còn xanh tốt hơn, thậm chí có mấy cây lúc trước đã chuẩn bị bỏ đi, trong mấy ngày này, bỗng nhiên điều vẫn còn sống một cách kỳ dị.
Vương Lâm không nói thêm gì nữa, lại cầm lấy mộc giản, tiếp tục đọc.
Hắn càng như vậy, Tôn Vân lại càng cau mày, nhấc chân bước vào trong nhà, lập tức liền có mùi hương thơm ngát tràn ngập gian phòng nhỏ này. Đối với mùi thơm này, hiển nhiên Vương Lâm không còn xa lạ, ngày hôm đó ở chỗ Tôn Vân ngồi, hắn đã ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể này.
Những dược thảo này không chết cũng không liên quan tới ngươi. Bởi vì linh khí ở đây sung túc, hơn nữa những dược thảo này đều là giống sống trong nước, đương nhiên mùa mưa này có thể hấp thụ được sức mạnh của trời đất trong những cơn mưa.
Tôn Vân nhìn chằm chằm Vương Lâm, thanh âm lạnh lùng nói.
Ồ Vương Lâm tùy ý gật đầu, cũng không nhìn Tôn Vân, lật mộc giản trong tay, tiếp tục đọc.
Tằng Ngưu!
Nhìn thấy thái độ của Vương Lâm, đôi mắt đẹp của Tôn Vân trừng lên.
Vương Lâm nhíu mày, lại bỏ mộc giản xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tôn Vân.
Tôn Vân có đầy một bụng những lời để nói, đang muốn răn dạy, nhưng bỗng nhiên khi đối mặt với ánh mắt Vương Lâm, lại theo bản năng nuốt xuống những lời sắp sửa nói ta khỏi miệng, thần sắc trở nên run sợ.
Công việc của Tằng mỗ là không để cho những dược thảo này chết, nếu không có chuyện gì, xin đừng làm phiền.
Thanh âm của Vương Lâm bình thản, tâm hồn thiếu nữ của Tôn Vân bỗng nhiên run lên.
Là hắn... Tôn Vân trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, rồi cắn môi dưới, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đêm khuya, trên bàn là một ngọn đèn dầu leo lét, ngoài cửa sổ là một màn tối đen, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, xen lẫn tiếng sấm sau những tia chời thi thoảng lại lóe lên.
Còn có những cơn gió thổi qua dãy núi, thổi vào trong Quy Nguyên Tông giữa bồn địa này, hình ảnh những cơn lốc xoáy, phát ra thanh âm nức nở vang vọng. Vương Lâm bỏ mộc giản trong tay xuống, nhắm mắt lại trầm ngâm một chút.
Từ trong những lời giới thiệu sơ lược bên trong mộc giản, hắn biết được không ít sự tính. Đối với Vân Hải, cũng có hiểu biết tương đối rõ ràng. Càng quan trọng hơn chính là mất ngày nay trong lòng hắn đã nghiên cứu về ngọc giản mà hắn nhìn thấy mấy ngày trước, suy nghĩ và cân nhắc đối với luyện đan cũng có một ít thu hoạch. Mở hai mắt, Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt hán dường như có thể xuyên thấu gian phòng đang ở, hướng thẳng lên trời, phá tan hết thảy nước mưa từ trên trời rơi xuống cùng với những tia chớp như những con rắn bạc, trực tiếp nhìn về phía đạo quán treo lơ lửng trên tám cây cột đá lớn giữa không trung bồn địa của Quy Nguyên Tông! Ở bên trong đạo quán, Vương Lâm có thể rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức không hể yếu vờn xung quanh, thân thể hắn nhoáng lên một cái, biến mất ở bên trong phòng. Lúc hiện ra, hắn đã ở giữa không trung ở trên đỉnh của một cây cột đá, ở bên ngoài đạo quán kia! Ở vị trí này, mưa gió trong trời đất rất lớn, phát ra tiếng gào thét, lại có lôi đinh ầm ầm rống giận. Thần sắc Vương Lâm như thường, đẩy cánh cửa của đạo gián ở giữa không trung, tiến vào trong.
Đạo quán này không lớn, ngoài một số đồ đạc, cái làm người ta chú ý nhất chính là một khe không gian rất lớn ở vị trí trung tâm, từ bên trong phát ra tử quang, chiếu rọi toàn bộ đạo quán này thành một màu tím. Ở phía sau khe không gian này có một cái giá, trên đó có cấm chế giao động, trên giá có đặt ba vật, một thanh trường kiếm, một ngọc giản, và một viên đan dược.
Ngay khi Vương Lâm bước vào trong đạo quán, tử quang của cái khe không gian bỗng nhiên trở nên nồng đậm. Một con rắn rất lớn từ bên trong cái khe chui ra, thè cái lưỡi rắn, nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Con rắn này toàn thân màu tím, nhất là hai mắt lại ẩn chứa màu tím càng đậm. Dưới ánh mắt này, phàm là những người bị nhìn vào, đều tâm thần chấn động, nhưng đối với Vương Lâm mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng.
Cũng không nhìn con Tử Mục Mãng kia, Vương Lâm trực tiếp đi qua. Con Tử Mục Mãng kia gầm nhẹ, những ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cuống quýt lùi về phía sau, để mặc cho Vương Lâm đi qua không hề tấn công.
Trên thực tế bốn ngày trước, Vương Lâm đã tới nơi này một chuyến. Con Tử Mục Mãng này nếu xét tu vi có thể so sánh với tu si Khuy Niết hậu kỳ, nhưng ở trong mắt Vương Lâm, cũng không là cái gì.
Hoàn toàn không có động tĩnh gì quá lớn, bốn ngày trước hắn đã suýt chém chết con Tử Mục Mãng này, nhưng nghĩ đến mình dù sao cũng muốn sống ở Quy Nguyên Tông này một thời gian, nếu như vừa đến đã giết hộ tông linh thú của người ta, cũng có chút không ổn, nên lúc này mới giữ lại tính mạng cho con Tử Mục Mãng này.
Hắn đi tới bên cạnh cái giá kia, vung tay phải lên, cấm chế trên đó tiêu tan toàn bộ. Vương Lâm cầm lấy ngọc giản, lại một lần nữa ngưng thần xem xét. Ngọc giản này trong bốn ngày trước khi hắn tới nơi này cũng đã xem qua, những thần thông của Quy Nguyên Tông trong đó Vương Lâm cũng không hứng thú, chỉ quan tâm đến những miêu tả để cập đến linh thú và luyện đan.
Sau khi cẩn thận xem xét lại một lần, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ suy tư, buông ngọc giản, cầm lấy đan dược bên cạnh, nhìn đan dược này không chớp mắt. Bốn ngày trước khi hắn xem xét không phát hiện một manh mối gì.
Lúc này sau bốn ngày suy nghĩ và cân nhắc về việc luyện đan bên trong ngọc giản, lúc này mục đích của hắn chính là đan dược này.
Theo như lời trong ngọc giản, linh thú trong Vân Hải Tinh Vực có mười ba bậc, lấy hồn của linh thú nhập vào thuốc, luyện thành đan theo đó cũng chia làm mười ba bậc. Thứ mà lão tổ của Quy Nguyên Tông này để lại, là một Ly Hồn Đan cấp tám truyền từ đời này qua đời khác trong Quy Nguyên Tông. Chỉ đáng tiếc đây là một phế đan không dung nhập bất kỳ một hồn linh thú nào!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ đáng tiếc.
Trải qua mấy ngày nghiên cứu nội dung trong ngọc giản, hắn dần dần tìm tòi một vài đặc điểm về việc luyện đan của Vân Hải. Lần này lại đi tới đạo quán, chính là để chứng thực phỏng đoán của mình có chính xác không.
Nhìn đan dược trong tay, hắn đã có thể xác định.
Thở dài một tiếng, Vương Lâm bỏ đan dược xuống, hắn không đem theo ba vật mà hiển nhiên là do lão tổ của Quy Nguyên Tông truyền lại này bỏ đi. Việc lấy đi những bảo vật của môn phái này, trong hoàn cảnh không thù không oán, với tu vi của Vương Lâm, cũng không thèm làm. Hắn chỉ cần nhìn, thế là đủ!
Trước mắt cần phải tự mình dùng phương pháp luyện đan của Vân Hải để luyện hóa đan dược. Ở bên trong Vân Hải Tinh Vực này, mục tiêu của ta là vận dụng hết mọi khả năng để nâng cao tu vi!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, quyết định chủ ý, đang muốn rời khỏi, độn nhiên hắn ngẩng mạnh đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Ở biên giới phía tây của đại lục Mạc La, trên bầu trời, lúc này có từng trận điện quang lóe lên, thanh âm ầm ầm chậm rãi vang vọng, dường như có người ở bên ngoài tấn công vào bên trong.
Đại lục Mạc La này trôi nổi trong Vân Hải Tinh Vực, ở bên trên có một ngọn tháp đen phát ra ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ đại lục. Ngọn tháp đen này ngoài việc có thể khiến cho tinh vụ bị đẩy lùi về phía sau, còn có tác dụng phòng hộ nhất định.
Tầng phòng hộ này không những ngăn chặn những tu sĩ ngoại tông mà còn ngăn chăn vô số mãnh thú trong khắp Vân Hải này! Bên trong Vân Hải Tinh Vực, thú phân làm hai loại. Phàm là những con thú bị tu sĩ thuần hóa thì được gọi là linh thú, còn những con thú phiêu du ở trong tinh vực, cùng với tu sĩ bất lão bất tử, thì được gọi là mãnh thú. Lúc này, ánh sáng phòng hộ ở phía tây đại lục Mạc La trong tiếng ầm ầm không ngừng vặn vẹo, cuối cùng trong một tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm sụp đổ.
Tiếng nổ vang trời đất này trong thời gian ngắn át đi tiếng sấm, át đi hết thảy tiếng mưa rơi, vang vọng khắp đại lục Mạc La, còn rõ ràng truyền vào trong Quy Nguyên Tông. Một con linh thú như một con nòng nọc khổng lồ thân hình to lớn trăm trượng, toàn thân màu đen chậm rãi phá tan tầng phòng hộ kia, trong những trận điện quang đan xen lóe lên, từng chút một xâm nhập vào bên trong đại lục Mạc La.
Nếu chỉ có một con linh thú này hoàn toàn không thể phá tan tầng phòng hộ của đại lục Mạc La, nhưng ở trên lưng nó, lão già vẻ mặt kiệt ngạo kia chậm rãi thu tay phải lại, ở trên tay phải của hắn có tử phong vờn quanh.
← Ch. 1069 | Ch. 1071 → |