← Ch.1191 | Ch.1193 → |
Giữa Vương Lâm và Mộc Băng Mi cách nhau một cánh cửa đình viện, ánh mắt ngưng tụ lại thì cánh cửa kia giống như một khe nứt không gian. Hai người cách nhau một khe nứt, cả hai đều trở nên trầm mặc.
Loại trầm mặc này khác hẳn với Lý Thiến Mai, nhưng cũng không thể nói rõ xem khác nhau ở điểm nào, giống như trong đời Vương Lâm ngoài Lý Mộ Uyển ra vẫn luôn tồn tại một người tên là Liễu Mi, nhưng hình bóng của Mộc Băng Mi lúc này cũng đi theo.
Chu Tước Tinh là như vậy. La Thiên tinh vực cũng là như vậy. lúc này đến Vân Hải cũng như vậy. Trong lúc trầm mặc thì Mộc Băng Mi cúi đầu, nàng khẽ cất bước tiến qua khe nứt không gian cánh cửa, nàng đi vào trong đình viện, đi đến bão cỏ cách người Vương Lâm vài trượng.
- Không ngờ có thể gặp lại huynh ở đây!
Mộc Băng Mi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nàng khẽ mở miệng, giọng nói của nàng hơi run rẩy. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn thu hồi ánh mắt chuyển lên người Mộc Băng Mi, cái nhìn đã không còn phức tạo như trước, thay vào đó chính là cái nhìn về phía một người bạn khá xa lạ.
- Mọi chuyện trên thế gian phần lớn đều rất khó giải thích!
Vương Lâm bình thản nói. Gương mặt tuyệt đẹp của Mộc Băng Mi càng trở nên kinh người dưới ánh trăng, cảm xúc xinh đẹp này còn ẩn chứa một sự cao quý, đây chính là luồng khí tức tự nhiên tồn tại muôn đời của một cô gái thân là thánh nữ Côn Hư. Cả đời Vương Lâm chưa từng gặp qua bất kỳ cô gái nào có thể so sánh với Mộc Băng Mi trên phương diện sắc đẹp, nàng giống như một tiên tử không nên xuất hiện trên thế gian, ngẫu nhiên hàng lâm giữa đất trời.
- Đúng là khó thể giải thích được!
Trên mặt Mộc Băng Mi lộ ra nụ cười cay đắng.
- Sao nàng lại đến Vân Hải?
Vương Lâm nhìn về phía Mộc Băng Mi, cô gái này dù đã gây ra cho hắn rất nhiều đau khổ nhưng cũng khắc sâu vào trong tâm thần, vĩnh viễn và vĩnh viễn không thể nào quên. Cô gái này giống hệt Liễu Mi, tất cả mọi thứ của Liễu Mi hình như đều được kéo dài trên thân thể cô gái này. Thậm chí có nhiều lúc ngay cả Vương Lâm cũng không thể nhận ra nàng rốt cuộc là Liễu Mi hay là Mộc Băng Mi. Nhưng tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, Vương Lâm đã rời khỏi Liên Minh tinh vực, đã chấm dứt tất cả ân oán với nàng. Nếu lúc này gió có thổi ngược lại thì hắn cũng không động tâm.
- Huynh có biết một người tên là Thác Sâm. Cổ Thần.
Mộc Băng Mi nhìn thoáng qua Vương Lâm, nàng cay đắng nói, cũng có chút lo lắng hiện ra trên gương mặt âu sầu.
- Thác Sâm!
Hai mắt Vương Lâm đột nhiên biến đổi, hàn quang từ trong lóe ra.
- Hắn đã thoát khỏi tù ngục, đại quân La Thiên tinh vực đã bị hắn đánh tan, bị hắn giết rất nhiều, cuối cùng cũng bắt buộc phải quay về La Thiên, cũng không dám tiến lên nửa bước. La Thiên có vị tu sĩ đại thần thông tên là Lỗ Phu Tử, người này cũng rút vào trong tinh không, không dám cùng chiến đấu một trận với Thác Sâm.
Lời nói của Mộc Băng Mi rất nhẹ, nhưng nội dung lại cực kỳ kinh hoàng. Khi lời nói rơi vào tai càng làm Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, tất cả khí tức toàn thân mơ hồ sinh ra dấu hiệu ngưng tụ lại. Khoảnh khắc này giống như núi lửa chuẩn bị bùng nổ.
Nhưng lời nói của Mộc Băng Mi vẫn còn chưa kết thúc, những tin tức nàng muốn nói vẫn còn rất nhiều.
- Tinh vực Thi Âm Tông chiếm giữ cũng bị Thác Sâm tìm ra, Vương Giả Thi Âm Tông đã suy bại, rất nhiều người Thi Âm Tông chết, hầu như muốn sụp đổ. Sau đó Thác Sâm đi về phía Tứ Thánh Tông, nơi đây tử vong rất nhiều, dù Thanh Long Thánh Hoàng tu vi thông thiên nhưng vẫn không là đối thủ của Thác Sâm. cuối cùng không biết sông hay chết! Tất cả lực lượng còn sót lại trên Liên Minh Tu Chân đều tan rã dưới đòn tấn công của Thác Sâm, tất cả đều tránh đi nơi khác. May mà cơ quan đầu não của Liên Minh Tu Chân, chẳng biết vì sao lại không hấp dẫn lực chú ý của Thác Sâm, ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn còn toàn vẹn.
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại, tin tức này làm hắn chấn động rất mạnh, giống như vạn chiếc xe kim mã phóng đến rồi nhảy vào trong tâm thần hóa thành cuồng phong tan võ ầm ầm. Dù thế nào hắn cũng không ngờ Thác Sâm thức tỉnh, lại còn làm cho Liên Minh tinh vực bùng lên những con sóng chấn động khủng bố như thế.
- Vũ Tiên giới huynh quan tâm cũng không bị phá hoại, Thác Sâm đã từng đến đó nhưng bị Thanh Lâm ngăn cản, giữa hai người giống như đã có hiệp ước, Thác Sâm lại bỏ đi.
Mộc Băng Mi khẽ cắn môi dưới nàng nói.
- Huynh đã đúng, nếu năm xưa ở lại bên cạnh muội thì kiếp nạn này bùng qua, với tu vi của huynh thì khó tránh khỏi sinh tử. Côn Hư cảnh đã không còn tồn tại. tất cả tu sĩ nơi đó đều chết trận, ngay cả quản gia tiên sinh bảo vệ Côn Hư cảnh cũng đã chết trong tay Thác Sâm, để muội có cơ hội thoát khỏi Thác Sâm. thân thể muội đã tan vỡ, lúc này những gì huynh thấy chính là mới được ngưng tụ lại!
- Tu vi muội cũng thụt lùi lại rất nhiều, muốn đạt được đến đỉnh phong phải cần có thời gian.
Khoảnh khắc này những con sóng dữ bùng lên trong tâm thần Vương Lâm đã dần được ép xuống, Thác Sâm xuất hiện dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này khi nghe thấy lời nói của Mộc Băng Mi, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ rung động.
- Muội là thánh nữ Côn Hư, lại có Côn Hư truyền thừa, vài ngàn năm trước, thế hệ thánh nữ Côn Hư trước đó từng có quan hệ với Vân Hải Thần Tông, đại trưởng lão Thần Tông từng nợ thánh nữ Côn Hư một phần nhân tình, cho nên muội dùng bí thuật trốn đến đây. Muội muốn ở lại Thần Tông để tu luyện, mượn lực lượng của Thần Tông để khôi phục tu vi.
Âm thanh trầm thấp của Mộc Băng Mi vang lên, đột nhiên thân thể nàng trở nên run rẩy.
Để Mộc Băng Mi cảm thấy run rẩy chính là Vương Lâm! Lúc này Vương Lâm tiến về phía trước, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh nàng. Hắn nâng tay phải dùng hai ngón tay tạo thành chỉ điển liên tục lên mi tâm nàng. Mộc Băng Mi cũng không muốn né tránh, vẻ mặt của nàng trở nên trắng bệch giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng nàng cũng không hoàn toàn xác định, chỉ để mặc cho hai ngón tay Vương Lâm điểm lên mi tâm.
Tâm thần Mộc Băng Mi đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm, một lát sau trên mi tâm lập tức lóe ra một vòng xoáy bùng lên khí tức điên cuồng. Khí tức này nhanh chóng xoay chuyển, bên trong cũng lộ ra một luồng khí tức Cổ Thần cực kỳ nồng đậm. Khí tức này rất mạnh nhưng người ngoài lại khó phát hiện ra, nhưng Vương Lâm lại rõ ràng cảm nhận được. Vẻ mặt hắn trở nên âm trầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Vẻ mặt Mộc Băng Mi không còn chút máu, cơ thể thanh tỉnh trở lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau khổ. Lúc này tâm thần nàng run lên rồi lui về phía sau vài bước, giống như đã mất đi tất cả lực lượng.
- Thật. thật xin lỗi. thật xin lỗi.
Mộc Băng Mi cắn môi dưới, hai hàng nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt chảy xuống, dù sao nàng cũng là. một cô gái với ý muốn nói rõ tất cả mọi chuyện cho Vương Lâm. Nàng muốn Vương Lâm có sự chuẩn bị, nàng vốn lo lắng cho an nguy của Vương Lâm, muốn Vương Lâm biết rõ tất cả mọi thứ, muốn Vương Lâm nhanh chóng rời đi, ý muốn của nàng vốn là rất tốt.
- Muội. muội đi vào Vân Hải, sau khi trải qua nhiều lần dò xét thân thể và tâm thần thì cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Thân thể này đã được muội ngưng tụ ra một lần nữa, ngay cả nguyên thần cũng được muội tra xét. muội.
- Không sao!
Vương Lâm cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt trắng bệch và những giọt nước mắt rơi trên gò má Mộc Băng Mi. Sau khi thấy tất cả, hắn thầm than một tiếng rồi dùng giọng nói dịu dàng nói:
- Việc này không liên quan đến nàng, ta đã tận mắt nhìn thấy dù là Lỗ Phu Tử tu sĩ Đệ Tam Bộ ở La Thiên cũng đã suýt phải bỏ mạng dưới Thác Sâm. Với thực lực của Thác Sâm, hắn lợi dụng tình huống nàng không biết mà lưu lại ký hiệu, chắc chắn sẽ không để muội tìm ra manh mối.
Giọng nói của Vương Lâm rất nhẹ nhàng, hắn tất nhiên biết rõ ý tốt của Mộc Băng Mi.
- Muội.
Mộc Băng Mi không ngờ lại có kết cục như vậy, vẻ mặt nàng trở nên tái nhợt không còn chút máu:
- Hơn nữa Thác Sâm đã để lại ký hiệu Cổ Thần trên người nàng, chuyện chưa hắn không phải là chất dinh dưỡng cho ta.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vung một trảo hướng về phía mi tâm Mộc Băng Mi phía trước, đột nhiên khí tức Cổ Thần hấp dẫn lẫn nhau. Dấu ấn Cổ Thần lập tức rời khỏi mi tâm Mộc Băng Mi rồi hóa thành một luồng khí tức phóng về phía Vương Lâm. Khoảnh khắc khi đến gần thì những tinh điểm trên mi tâm hắn đột nhiên xoay chuyển, khí tức này lập tức bị hấp thu rồi dung nhập vào trong vòng xoáy tinh điểm thứ sáu. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên trở nên vang vọng trở nên vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, hình ảnh hư ảo của Thác Sâm chợt huyễn hóa ra rồi gào thét phóng xuống nhưng lập tức gặp phải hình bóng Cổ Thần hư ảo phía sau Vương Lâm. Sau một lúc thôn phệ và hấp thu, Thác Sâm tuy mạnh nhưng khí tức trên người Mộc Băng Mi lại không nhiều lắm, trong chốc lát đã bị Vương Lâm cưỡng chế thôn phệ, làm cho vòng xoáy tinh điểm thứ sáu của Vương Lâm càng trở nên vững chắc hơn một chút.
- Trước khi hắn rời khỏi Liên Minh tinh vực đã từng gào lên tên huynh, phải tìm huynh. Khi đi vào Vân Hải tinh vực thì hình như cũng không tìm thấy điều gì.
Mộc Băng Mi hít vào một hơi thật sâu, trong mắt bùng lên vẻ áy náy và phức tạp, nàng khẽ nói. Vẻ mặt Vương Lâm lập tức chấn động, hắn nhìn về phía Mộc Băng Mi rồi hỏi:
- Nàng có biết hắn đến Vân Hải khi nào không?
- Muội cũng không biết được thời gian cụ thể, khi đó muội đang bế quan khôi phục lại thân thể, nhưng thời gian đại khái không quá một trăm năm.
Mộc Băng Mi suy nghĩ một chút rồi khẽ mở miệng nói.
- Trăm năm!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn trở nên trầm ngâm.
Khoảng thời gian trăm năm trước phần lớn Vương Lâm đều ở trong không gian kỳ dị kia, hắn mơ hồ biết được vị trí đó có liên quan đến Phong giới.
- Thác Sâm chắc chắn cũng không tìm ra khí tức của ta trong Phong giới, nếu ta là hắn có thể nghĩ xem đối phương đã rời khỏi Phong giới chưa. Mà đối phương trước đó ta xuất hiện có liên quan đến đại trận Phong giới, nếu Thác Sâm phá vỡ đại trận Phong giới thì có thể phát hiện ra. Như vậy.
Vẻ mặt Vương Lâm lập tức trở nên cổ quái.
- Nếu Thác Sâm vẫn còn trong Phong giới thì ta đã thoát khỏi thế giới bảy màu được vài tháng, hắn không tìm thấy thì phải đến đây rồi chứ? Nếu như vậy ta hầu như có thể kết luận, tên Thác Sâm này không biết dùng phương pháp nào nhưng đã phá vỡ đại trận Phong giới và đi đến. Ngoại giới!
Khi Vương Lâm đang phân tích tìm ra đáp án thì trong Thái Cổ Tinh Thần ở Ngoại giới, một tiếng gầm rống điên cuồng vang vọng trong tinh không, một Cổ Thần khổng lồ mang theo những tiếng gầm rống phẫn nộ từ trong vùng đất của một tộc Thái Cổ thứ chín bị hắn hủy diệt, trong Thái Cổ Tinh Thần Thác Sâm không thể tìm ra khí tức của Vương Lâm, vì vậy mà hắn cực kỳ tức giận. Nhưng khoảnh khắc khi hắn tiêu diệt toàn bộ tộc Thái Cổ này thì tâm thần đột nhiên chấn động, hắn rõ ràng cảm nhận được ký hiệu trên người Côn Hư Thánh Nữ, rõ ràng tìm được khí tức Vương Lâm. Phát hiện này làm Thác Sâm lập tức trở nên cực kỳ khó coi, một luồng gió lốc điên cuồng bùng lên trong cơ thể.
- Ngươi đang ở Nội giới, sao ngươi lại ở Nội giới? Ta rõ ràng đã tìm trong Nội giới rất nhiều lần rồi.
Thác Sâm điên cuồng gào thét, nhưng lúc này hắn cũng không còn đủ thực lực, không thể mở ra đại trận Phong giới trong thời gian ngắn.
← Ch. 1191 | Ch. 1193 → |