← Ch.1398 | Ch.1400 → |
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mấy vạn tu sĩ của Lôi Tiên Điện kia cả đám nhìn chằm chằm La Thiên Thụ, thần sắc kích động, nhưng không có bất cứ một tiếng nghị luận xôn xao nào. Nhưng khát vọng trong lòng bọn họ trong sự yên tĩnh này cũng càng ngày càng đậm.
Bọn họ muốn có được pháp bảo La Thiên Thụ do đích thân Lỗ Phu Tử luyện chế ra.
Ngay cả đám người Liệt Vân Tử cũng tâm thần chấn động, cố sức kìm nén một tia khát vọng Duy chỉ có Viêm Lôi Tử, hắn đã có pháp bảo của Lôi Tiên Giới, đối với vật này cũng không quá coi trọng. Nhưng vật này là do Lỗ Phu Tử luyện hóa, vì thế ý nghĩa cũng khác nhau rất nhiều.
Trong sự yên lặng này, thanh âm của Lỗ Phu Tử chậm rãi vang vọng.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua La Thiên Thụ kia, đồng tử trong hai mắt có chút co rụt lại. Loại pháp bảo này thực tế hắn không coi ra gì, nhưng bên trong lại lấy máu của mấy vạn tu sĩ làm huyết mạch, cũng giống như một nét bút cuối cùng, khiến cho pháp bảo này không còn đơn thuần chỉ là một pháp bảo Không Niết, mà còn ẩn chứa huyết mạch truyền thừa.
Hơn nữa đây còn lại huyết mạch truyền thừa của mấy vạn tu sĩ.
Mấy vạn tu sĩ này đến từ các gia tộc trong La Thiên, dường như bao gồm tất cả các gia tộc trong toàn bộ La Thiên. Máu trong người bọn họ ngưng tụ lại với nhau, hoàn toàn có thể nói là máu của cả La Thiên.
Chỉ cần là tu sĩ của La Thiên cũng có thể thao túng pháp bảo này, huyết mạch truyền thừa khổng lồ như vậy cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Mà La Thiên Thụ này còn lấy tinh quang của La Thiên Tinh Vực làm gốc rễ, còn có một ngụm máu tươi cùng với bổn nguyên của Lỗ Phu Từ làm chất xúc tác, khiến cho pháp bảo này trong thời gian ngắn đã được luyện hóa thành.
Nếu chỉ như vậy, thì pháp bảo này cũng chỉ có thể được xem là vừa mới xuất thế, còn thiếu rất nhiều thời gian tế luyện, không thể coi là hoàn mỹ. Nhưng Lỗ Phu Tử này quả thực là đại tài, đã lấy bụi đất vô tận đã tồn tại không biết bao lâu trong La Thiên Tinh Vực ngưng tụ lại, nhờ những bụi đất này khiến cho cái cây này thành hình, do đó mang lại cho pháp bảo này một khí tức tang thương.
Còn kinh người hơn đó là trong pháp bảo này còn ẩn chứa một chiến ý. Đây là chiến ý của tất cả tu sĩ ở La Thiên đang chuẩn bị cho chiến tranh, quyết cùng với giới ngoại tử chiến tới cùng. Pháp bảo này, không có bất cứ một khiếm khuyết gì. Trên đó, còn có một vẻ hào hùng.
Nếu Vương Lâm phá hủy bảo vật này, thì không khác gì phá hủy đi chiến ý kia, không khác gì đối kháng với toàn bộ La Thiên. Lỗ Phu Tử hiển nhiên đã nhìn ra điều này, cho nên lấy đó để ép người, đem tâm cơ của một lão quái đã sống mấy vạn năm ẩn giấu không để lộ ra một chút.
Loại pháp bảo này chỉ có cao thủ bước thứ ba mới có thể luyện ra, mới có khả năng tế luyện, hơn nữa cả đời tuyệt đối cũng không thể luyện ra được nhiều.
- Bảo vật này đúng là thượng phẩm.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng.
Tiếng cười dài của Lỗ Phu Tử vang vọng trong tinh không, trong thần sắc hãnh diện của hắn còn lộ ra một sự tự tin rất lớn.
Ngay lời này truyền ra khỏi miệng Vương Lâm, mấy vạn tu sĩ kia cùng nhau tung hô, ánh mắt nhìn về phía Lỗ Phu Tử càng cuồng nhiệt hơn. Lúc này nếu Lỗ Phu Tử nói một câu, cho dù là núi đao biển lửa, những tu sĩ này sẽ không chút do dự mà xông vào.
- Bảo vật của lão phu đã luyện xong, xin mời đạo hữu ra tay. Để lão phu xem đạo hữu sẽ luyện ra loại bảo vật gì.
Lỗ Phu Tử đưa mắt nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
- Chiến ý của tu sĩ La Thiên đã đủ rồi, nhưng vẫn còn thiếu sát khí.... thiếu một mùi máu tanh.
Vương Lâm giơ tay phải lên, hướng về phía tinh trận do mấy trăm tu chân tinh tạo thành ở phía dưới nhẹ nhàng túm một cái.
Trong tiếng ầm ầm, liền có một tu chân tinh bị Vương Lâm túm lấy, trực tiếp bay lên tan vỡ, hóa thành vô số mảnh bị cuốn đi. Từ trên tu chân tinh này, liền có một giọt chất lỏng màu vàng nhanh chóng bay tới, lơ lửng ở phía trước người Vương Lâm.
Một trảo này khiến cho mấy vạn tu sĩ đứng xem ở đằng xa thần sắc hoảng sợ, ngay cả Lỗ Phu Tử hai mắt cũng ngưng lại.
Hắn cũng có thể làm được điều này, nhưng lúc này ánh mắt Vương Lâm cũng là cực kỳ bình thản, dường như một trảo này đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng gì. Chính cảm giác này mới khiến cho Lỗ Phu Tử tâm thần chấn động.
- Sự hùng mạnh của thân thể người này không ngờ đã đạt tới mức độ này. So với cổ Thần trên Chu Tước Tinh năm đó, không biết hơn kém thế nào....
Nhớ tới Cổ Thần Thác Sâm trên Chu Tước Tinh, sắc mặt Lỗ Phu Tử trở nên cực kỳ khó coi.
Nhìn giọt chất lỏng màu vàng này, trong đầu Vương Lâm hiện lên cảnh tượng Cổ Thần Đồ Ti luyện khí, cổ Thần luyện pháp bảo cũng giống như đạo nhân bảy màu kia, từ trong tinh không lấy tu chân tinh làm vật liệu, thanh thế cực lớn.
Hắn lại giơ tay lên hướng về phía tinh trận một lần nữa. Tiếng ầm ầm vang vọng kịch liệt, đã có tám tu chân tinh tan vỡ, ngưng tụ ra tám giọt chất lóng màu vàng, bay thẳng tới Vương Lâm, lơ lửng phía trước người hắn tạo thành một vòng tròn, chậm rãi chuyển động.
- Trong giọt chất lỏng thứ nhất có chứa sự giết chóc vô tận của ta trên Chu Tước Tinh Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, giơ tay phải lên, điểm lên giọt chất lỏng thứ nhất.
Ngay khi ngón tay hắn chạm vào giọt chất lỏng này, lập tức liền có sát khí ngợp trời cuồn cuộn từ trong ký ức của Vương Lâm bộc phát ra.
Tháp đầu người của Đằng gia, nước Triệu máu chảy thành sông, ở Tu Ma Hải vì sinh tồn mà chém giết.... Tất cả những chuyện cũ trên Chu Tước Tinh dung nhập vào trong sát khí kia, ngay khi nhập vào giọt chất lỏng màu vàng này, màu sắc của nó lập tức thay đổi, trở thành màu đỏ tươi. Một luồng sát khí ngợp trời bao phủ bốn phía.
- Giọt chất lỏng thứ hai ẩn chứa vô số vong hồn trong Liên Minh Tinh Vực.
Vương Lâm giơ tay phải lên, điểm lên giọt chất lỏng thứ hai. Theo ký ức của hắn chuyển động, màu sắc của giọt chất lỏng thứ hai này cũng lập tức biến đổi, trở thành màu đỏ tươi như máu.
Sát khí càng đậm, chấn động tinh không.
- Trong La Thiên Tinh Vực, Vương mỗ đã giết không ít người....
Nếu có thiên địa, thì thiên địa cũng sẽ biến sắc, toàn bộ biến thành màu đỏ sẫm.
- Trong Vân Hải Tinh Vực, sương máu vờn quanh người, sát khí ẩn giấu.
Mấy vạn tu sĩ của Lôi Tiên Điện kia tất cả đều sắc mặt trắng bệch, dưới sát khí càng lúc càng đậm này lại lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ ra một vẻ sợ hãi không cách nào hình dung được.
- Trong Thất Thải Giới, sát khí của đạo quả ... Đám người Viêm Lôi Tử thần sắc biến đổi, nhất là Huyết Thần Tử kia ngay khi cảm nhận được sát khí này lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
- Trong Thái cổ Tinh Thần ở giới ngoại, chém giết nuốt lấy tiên thuật... Tinh không chấn động, huyết sắc tràn ngập, đem tinh trận khổng lồ này chiếu rọi giống như trở thành một biển máu, còn không ngừng khuếch tán quét ngang ra cả La Thiên. Vô số tu sĩ dưới sát khí này nhất tề chấn động.
- Ở Thiểm Lôi Tộc, giết chết toàn tộc... Vô số hồn phách hư ảo thê lương như thể hiện ra trong tinh không này, phát ra những tiếng gào thét trước khi chết, chấn động lòng người, truyền vào trong linh hồn của mọi người giống như là lôi đình ầm ầm.
- Trong cổ mộ, mùi máu tanh... Lỗ Phu Tử hít sâu, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Sát khí từ trong cơ thể Vương Lâm tản mát ra lúc này khiến cho ngay cả hắn cũng phải kinh hãi.
- Quay về La Thiên, phá hủy Đông Lâm Tinh.
Tay phải Vương Lâm điểm tới, sự giết chóc trong ký ức của cả đời hắn hóa thành sát khí kinh người, khiến cho chín giọt chất lỏng màu vàng này toàn bộ biến thành màu đỏ tươi.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua La Thiên Thụ cao mười trượng, nhìn chằm chằm Lỗ Phu Tử.
Trong khoảng khắc này, tâm thần Lỗ Phu Tử chấn động. Ngay khi ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía hắn, dường như sát khí ngợp trời tràn ngập cả tinh không đột nhiên hóa thành những thanh kiếm sắc đâm tới, khiến cho Lỗ Phu Tử bất giác lùi lại phía sau mấy bước.
La Thiên Thụ mười trượng ở phía trước hắn chấn động, dường như không thể chịu nổi, giống như muốn tan vỡ.
- So với cả đời này của Vương mỗ, tu sĩ La Thiên vẫn còn thiếu sát khí tranh đoạt với vận mệnh này.
Vương Lâm giơ tay phải vung về phía trước, lập tức chín giọt chất lỏng màu đỏ này ngưng tụ lại với nhau, hình thành nên một viên huyết tinh.
Viên huyết tinh này ẩn chứa sự giết chóc cả đời của Vương Lâm, sau khi hình thành liền hóa thành một đạo huyết quang lao thẳng đến Lỗ Phu Tử.
Thần sắc Lỗ Phu Tử cực kỳ ngưng trọng. Khi huyết tinh này tới gần, dường như hắn thấy được ở bên trong viên huyết tinh này không ngờ còn tồn tại vô số vong hồn. Những vong hồn này toàn bộ đều chết ở dưới tay Vương Lâm, lúc này hiện ra, dường như từ hoàng tuyền trở về nhân gian, muốn nuốt lấy thiên địa.
Mấy vạn tu sĩ phía sau hắn trong khoảnh khắc này cũng cảm nhận được rõ ràng sát khí khiến cho bọn họ hoảng sợ bên trong huyết tinh này, toàn bộ phun ra máu tươi, dường như bị sát khí nhập thể, trong tiếng gào thét chói tai lại lùi về phía sau.
Vòng xoáy của tinh trận ở bên dưới Lỗ Phu Tử trong tiếng ầm ầm dừng vận chuyển, Huyết Thần Tử mặt trắng bệch, không ngừng lui về phía sau. Còn có Liệt Vân Tử kia ánh mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, không thể không lùi lại. Trong mắt hắn, lúc này Lỗ Phu Tử không phải đang đối mặt với Vương Lâm, mà đang đối mặt với núi thây biển máu.
Vương Lâm trầm mặc, nhìn Vương Lâm một cách phức tạp.
Một huyết tinh ngưng tụ sát khí cả đời mà có thể bức lui mấy vạn tu sĩ. Đây, chính là Vương Lâm.
- Bảo vật này không có bổn nguyên, không có huyết mạch của Vương mỗ, không có chiến ý của La Thiên, không có đủ loại tâm cơ mà ngươi giấu giếm...chỉ có sát khí cả đời này của Vương mỗ. Chỉ một pháp bảo này cũng có thể hủy diệt La Thiên Thụ của ngươi.
Lỗ Phu Tử trong lúc lui về phía sau gầm nhẹ, hai tay vung lên phía trước người, ngăn cản huyết tinh kia tới gần. Tâm thần hắn chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người cả đời lại có thể có sát khí như vậy. Tu sĩ như thế cả đời này hắn mới chỉ gặp lần đầu tiên.
Trong mắt hắn, đối phương không thể được gọi là tu sĩ, ở phía sau đối phương có một biển máu vô tận có thể tràn ngập cả giới nội này.
Đối thủ như vậy khiến cho hắn da đầu tê dại. Hắn không muốn trêu chọc, thậm chí còn có chút không dám trêu chọc.
- Bảo vật này chỉ có sát khí, dựa vào cái gì mà có thể phá hủy được La Thiên Thụ của lão phu.
Lỗ Phu Tử lùi lại mấy bước, trụ vững thân thể, nhìn chằm chằm Vương Lâm.
- Bởi vì nó là do ta luyện ra. Ta nói có thể phá hủy, thì nhất định là có thể. Nếu ngươi không tin, ta cũng không ngại thử một lần.
Vương Lâm nhìn Lỗ Phu Tử, chậm rãi mở miệng.
Lời nói của hắn tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lộ ra một sự tự tin và bá đạo vô cùng.
← Ch. 1398 | Ch. 1400 → |