Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1504

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1504: Ngươi dám
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Mười năm giảng học. đón thiên hạ chi sĩ!

Tin tức này từ Tô thành truyền ra bằng đủ mọi đường, cuối cùng tràn khắp Triệu quốc, khiến cho vô số người nghi vấn Vương Lâm trong tích tắc nghe tin đều trợn trừng mắt ngây ngốc.

Tô Đạo cũng đã từng giảng học, nhưng chỉ trong một năm.

Nhưng Vương Lâm này lại nói tới mười năm. Loại chuyện này đã không thể dùng từ can đảm để hình dung, cơ hồ là cực kỳ cuồng vọng! Vì giảng học giống như là khiêu chiến trong võ lâm, đón kẻ sĩ trong khắp thiên hạ, trong mười năm này tùy thời mà ứng chiến!

Việc này truyền ra sau một thời gian yên ả ngắn ngủi liền có vô số dư luận phản hồi. Rất nhiều người là học tử và kẻ đỗ đạt nghi ngờ Vương Lâm, còn có cả hoàng đế Triệu quốc âm thầm thôi động khiến cho hễ là người tự cho rằng mình có tư cách ờ Triệu quốc đều lên đường đi tới Tô thành.

Bên ngoài ngàn dặm của Tô thành, trong một nhà trọ bên đường, bên trong có rất đông người, không thiếu thư sinh học tử, lúc này đang ầm ầm nghị luận. Những người này đều đang nói về Vương Lâm ở Tô thành giảng học.

-Nghe nói môn sinh của Tô Đạo là Vương Lâm dám nói rằng sẽ giảng học mười năm! Mười năm đó! Việc này đúng là khiến thiên hạ khiếp sợ. Nhất là những người trước đó nghi ngờ thì đều đã lên đường cả rồi.

-Ha ha, loại chuyện bái phỏng so với những bậc đại nho Triệu quốc chúng ta thì còn chưa đủ tư cách.

-Ta thấy chưa chắc đâu. Hắn có thể nói ra những lời này thì sao có thể là nói lung tung được. Ta nghe nói mấy ngày trước có mười mấy tên học tử tới bái phỏng, cuối cùng cảm phục quay về.

Một tiếng hừ nhẹ từ một chiếc bàn ở gần cửa sổ của nhà trọ vang lên. Ở đó có bốn người đang ngồi, trong đó có ba người là thanh niên, một là một lão già. Lão già nọ đang uống trà, nghe lời nói bốn phía, dưới thần sắc bình tĩnh còn ẩn chứa sự khinh thường.

-chỉ là một kẻ thi tới tú tài mà cũng dám học người ta giảng học! Tiên sinh năm đó không nên thu hắn! Cái danh hiệu đại nho này nên đổi cho ta mới đúng!

Chuyện tương tự phát sinh ở rất nhiều nơi trong Triệu quốc, càng tới gần Tô thành lại càng xảy ra nhiều.

Bên trong Tô thành, trong phủ đệ của Tô Đạo, cửa phủ mở ra, mười năm không đóng.

Vương Lâm bình thản ngồi trong sân, uống Quế Hoa tửu, lạnh lùng nhìn mấy trăm văn sinh đứng chen chúc phía trước. Từ sau khi hắn nói sẽ giảng học mười năm đã qua bốn tháng. Trong bốn tháng này có hơn một ngàn người đã lục tục bước vào phủ.

Ngày hôm nay lại có hơn trăm người đến, lúc này tràn ngập trong sân, lại còn có một số người đứng ở ngoài cửa. Thậm chí ở bên ngoài cũng còn vô số xe ngựa, bên trong xe có một đám lão già ngồi ngay ngắn.

Ở chỗ xa hơn, theo thời gian trôi qua lại càng có nhiều văn nhân Triệu quốc hơn chạy tới Tô thành.

  -Tại hạ Đổng Vân, cũng là tú tài như tiên sinh, ngày nay đã vào con đường sĩ đồ, trở thành triều thần, có một câu hỏi muốn nhờ tiên sinh giải đáp.

Một vãn sĩ trung niên từ trong đám người đi ra, thần sắc lộ vẻ hãnh diện, đứng thẳng tắp ở đó.

-Tại hạ không hiểu là xuân hạ thu đông biến đổi trong thiên địa rốt cục là có ý gì, mong tiên sinh chỉ bảo cho.

Văn sĩ trung niên nhìn Vương Lâm, hơi ôm quyền nói.

-Ngươi sinh ra vào mùa xuân, trưởng thành ở hạ. bệnh lão ở thu. nhắm mắt tại đông. Ngươi hỏi về xuân hạ thu đông, ta thấy đó chính là sinh lão bệnh tử!

Vương Lâm uống một ngụm rượu, trả lời.

-Vậy tại sao lại có sinh lão bệnh tử!

Văn sĩ trung niên nghe Vương Lâm trả lời như vậy thì sửng sốt mở miệng.

-Bởi vì ngươi còn sống.

Vương Lâm lạnh nhạt nói.

Văn sĩ trung niên ngây ra ở đó. hồi lâu sau ánh mắt lộ vẻ mê man. Hắn không hiểu.

-Trong chớp mắt khi ngươi nhắm mắt, ngươi sẽ nhớ lại từ khi ngươi sinh ra tới khi chết đi. Cả quá trình này trốn không thoát khỏi xuân hạ thu đông. Tiễn khách!

Vương Lâm vung tay áo, lập tức liền có nô bộc mang theo văn sĩ trung niên tâm thần đang chấn động, mơ hồ hình như đã hiểu ra chút gì đi ra ngoài.

-Xin hỏi tiên sinh một câu. Tại hạ học đầy năm xe, tự hỏi là thuộc hàng tài hoa nhất đẳng, ngày xưa trong đám học tử đồng hương cũng không ai có tài học hơn ta, nhưng vì sao người khác nhập sĩ thành đạt, còn ta ba mươi năm nay vẫn nghèo túng!

Một lão già thần sắc xuống dốc, mang theo vẻ mê mang hướng về phía Vương Lâm vái một cái.

-Triệu quốc có núi non, núi có chiều cao thấp. Núi cao chưa chắc đã là đỉnh, núi thấp chưa chắc đã không thành dãy. Ngươi so núi nào cao, sao không đưa mắt mà nhìn, núi cao núi thấp đều là núi cả! Tiễn khách!

Bốn phía xôn xao cả lên. Vô số thư sinh bốn phía chấn động tâm thần, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

-Xin hỏi tiên sinh một câu. Thế gian này vì sao lại có mưa? Mưa là cái gì?

Một thiếu niên đứng trong đám người không thể tiến vào bên trong cao giọng hô.

-Lời này hỏi rất hay!

Vương Lâm đứng dậy, cầm lấy bầu rượu đứng bên cầu thang, đạp lên chỗ cao nhất, nhìn về đám người dày đặc bốn phía. Chuyện hôm nay không giống ngày thường, có rất nhiều người đến cùng một lúc. Thậm chí Vương Lâm nhìn về phía xa, thấy trên đường dẫn đến phủ còn đang có người chạy tới.

Cả Tô thành lúc này hầu như đã chấn động, hễ là văn sinh tới nơi này trừ những người đã hỏi từ mấy tháng trước, cơ hồ toàn bộ đều tới đây. Cuối cùng ánh mắt của Vương Lâm rơi vào bên ngoài phủ đệ, ở trong gian tửu lâu hắn thấy có một người trung niên đang ngồi.

Người này mặc hoa phục, thần sắc không giận mà uy. Hắn ngồi ở chỗ đó uống rượu, phía sau có rất nhiều thị vệ. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Tô phủ đối diện, rơi vào Vương Lâm đang đứng trên bậc thang cao nhất.

Nhìn Vương Lâm, ánh mắt nam tử trung niên này lộ vẻ âm trầm. Hắn nhìn đối phương, dường như thấy được Tô Đạo năm đó.

Thần sắc Vương Lâm cao ngạo, chậm rãi mở miệng.

Vương Lâm uống xong một ngụm rượu, thần sắc lộ vẻ hào hiệp, nhìn người thiếu niên vừa hỏi.

-Trong mộng ta đã từng nghe thấy một câu nói, muốn mượn câu nói này để tặng ngươi. Mưa sinh ra trên trời, chết rơi về mặt đất, cả quá trình rơi xuống chính là cả đời!

Lời này vừa thốt lên, tiếng xôn xao lập tức vang lên kinh thiên, ầm ầm truyền ra, khiến tất cả những người bên ngoài đều nghe được. Những lão già ngồi trong xe hơn phân nửa thần sắc biến đổi, cũng có mấy người trầm mặc đứng dậy, ở bên ngoài hướng về Vương Lâm ở phía xa xa vái một cái, sau đó gọi nô bộc rời đi.

Chỉ một câu nói này đủ để bọn họ biết danh xưng đại nho này không phải là hư danh!

-Nghe nói tiên sinh đi theo Tô nho hơn mười năm, học thức kinh người. Tại hạ muốn hỏi vì sao thiên địa lại có tiên nhân, tại sao lại coi phàm nhân chúng ta như kiến hôi.

Một giọng nói già nua từ trong sân truyền vào. Văn sinh bốn phía đều tản ra. Chỉ thấy một lão già chậm rãi đi tới. Lão già này hiển nhiên là có danh vọng cực cao, Vương Lâm không nhận ra nhưng mọi người nơi này không ít người biết, đều cung kính vái một cái.

-Tiên nhân có lực lượng, lực lượng tràn ngập trong tâm khiến cho nội tâm lớn vô hạn, cho nên mới coi phàm nhân trong thiên hạ như kiến hôi. Phàm nhân có suy tư, suy tư vô hạn dung nạp thiên địa, hiểu hết đạo lý, nhìn tiên mà không phải là tiên, chẳng còn thấy kinh sợ. Cho dù là tiên thì so với con kiến hôi có khác gì nhau!

Vương Lâm uống một ngụm rượu, cất tiếng cười dài.

Thân thể lão già chấn động, thì thào trong chốc lát, thân thể run rẩy hướng về phía Vương Lâm vái một cái, tùy tùng dìu đỡ, xoay người rời đi.

Một đám văn sinh hỏi xong, Vương Lâm cười dài uống Quế Hoa tửu, càng ngày càng có nhiều văn sinh vái hắn rời đi. Ánh mắt của họ sau khi rời đi nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ tôn kính chưa bao giờ có.

Chẳng qua người đi nhiều nhưng người bên ngoài tiến vào càng ngày càng nhiều.

-Tiên sinh, cổ ngữ có câu. bên tai nghe đàn mới.

Còn không đợi vãn sĩ nói xong, Vương Lâm liền ngắt lời.

-Vương mỗ đã quên sở học về văn chương, hiểu chính là đạo lý của thiên địa, nắm giữ tư tưởng của riêng mình. Những thứ thơ từ văn phú này ta đã quên, chớ hỏi tới nữa!

-Tiên sinh. Tô nho cả đời tìm hiểu về nhân quả, Nhân quả hàng ngàn hàng vạn năm nay không ai hiểu tới được tột cùng, không ai tìm ra nổi căn nguyên. Xin hỏi tiên sinh một câu, ngươi có minh ngộ ra điều gì thì xin nói cho tại hạ biết, để cho tại hạ hiển ra một phen!

-Nhân quả, đó là nhân quả, không thể minh ngộ. Nó chỉ có thể tự nhận thức, càng không thể nói lên lời. Ngươi nếu đã không biết thì ta có nói mười năm ngươi cũng không hiểu!

Vương Lâm ngửa cổ uống cạn bầu rượu, ném về bên cạnh.

-Đại Phúc, mang rượu tới!

Đại Phúc trong lúc này đang đắc ý cũng không còn đau lòng nữa, vội vàng lấy một bầu rượu chạy tới bên cạnh Vương Lâm.

-Muốn hỏi Vương tú tài một câu. Những lời ngươi nói trước đây, nếu tư tưởng vô hạn, dung nạp cả thiên địa, khiến cho người ta không còn sợ hãi, nhìn tiên nhân cũng chẳng khác gì con kiến hôi. Vậy ngươi có làm được điểm này hay không!

Người nói chuyện là một lão già sắc mặt âm trầm. Lão già này ở trong đám người, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cất giọng khàn khàn nói.

Vương Lâm nhận ra hắn. Hắn đúng là đệ nhất môn sinh của Tô Đạo. đã trở thành một văn thần đương triều - Tô Nhất!

-Có gì mà không thể!

Vương Lâm cười dài uống một ngụm rượu.

Nhưng ngay trong tích tắc lúc hắn nói những lời này khỏi miệng thì trong tửu lâu bên ngoài phủ, một trong hai thanh niên mặc đạo bào đứng bên cạnh nam tử trung niên liền mở bừng đôi mắt, thân thể nhoáng lên, tiếng gào thét kinh thiên động địa ầm ầm vang lên. Chỉ thấy người này hóa thành một đạo cầu vồng trực tiếp phá tan thiên địa, từ bầu trời trên đầu đám người bay xoẹt tới, lao thẳng tới Vương Lâm.

-Con kiến hôi không hiểu biết, bất kính với tiên nhân, phán ngươi tội chết!

Giọng nói âm trầm lộ ra một vẻ uy nghiêm vô thượng. Lời nói vừa thốt lên, thiên địa ầm vang, sắc mặt cả đám học tử ở phía dưới đại biến, hoảng sợ quỳ sụp xuống.

-Tiên nhân!

-Không ngờ lại là tiên nhân!

-Vương Lâm bất kính với tiên nhân, giờ phút này tiên nhân đến trừng phạt. Đây là tội hắn đáng phải chịu!

Đạo cầu vồng gào thét lao tới, bên trong có kiếm quang có hàn khí bức người. Chỉ thấy thanh niên mặc đạo bào kia cầm kiếm trong tay, mang theo vẻ vô cùng khinh miệt, quét ngang trời lao tới, trong nháy mắt đã áp sát Vương Lâm.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh vô cùng. Trong nháy mắt khi thanh niên mặc đạo bào này tới gần, thần sắc Vương Lâm không giận mà uy, không có nửa điểm sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng.

-Ngươi dám!

Lời nói này vừa phát ra, một luồng khí mênh mông ầm ầm tràn ra từ cơ thể hắn, hình thành một luồng uy áp vô hình, trực tiếp bao phủ thiên địa. Thiên địa ầm vang, chỉ thấy vô số lôi đình trực tiếp gào thét lao ra, tia chớp lần lượt lóe lên, đan xen nhau, giống như muốn xé tung thiên địa. Càn khôn đang yên ả bỗng dưng phong vân biến sắc!

Biến hóa đột nhiên xảy ra khiến cho thần sắc thư sinh đang quỳ kia đồng thời kịch biến, cũng khiến cho chén rượu trong tay nam tử trung niên ở bên trong tửu lâu kia run lên, sắc mặt tái nhợt.

-Không có khả năng!

Thanh niên mặc đạo bào đứng bên cạnh hắn cũng mở bừng hai mắt, lộ vẻ không thể tin nổi, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi khôn cùng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1973)