Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1610

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1610: Người đầu tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Lazada


Hai mắt nam tử mặc hoàng bào bừng sáng, nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng thực ra bốn giọt máu tươi cũng chưa đủ để hắn kinh ngạc. Phải biết rằng dù là Diệp Mịch năm đó cũng chỉ đạt được ba giọt.

Đại bộ phận dân chúng cổ quốc ở tam tổn đệ nhất kiếp này đều chỉ được một giọt máu. Người đạt được hai giọt cũng có khá nhiều. Nhưng trừ Diệp Mịch ra, phải là người có huyết mạch hoàng giả Đạo cổ mới có thể đạt được ba giọt cổ Mạch Thương Khung Huyết.

Càng huống chi bản thân nam tử mặc hoàng bào này năm đó lại đạt được sáu giọt máu tươi. Do đó có thể nói trừ Huyền La ra thì trong Đạo cổ nhất mạch hắn là người mạnh nhất!

Cũng bởi vậy hắn mới trở thành hoàng tôn của Đạo cổ nhất mạch, địa vị cao, được vô số người tôn kính. Nhưng dù là thế hắn cũng không được Huyền La nhận làm đệ tử. Loại chuyện này vẫn luôn khiến nam tử mặc hoàng bào canh cánh trong lòng nhưng không dám nói ra.

Lúc này khi nghe Huyền La định nhận người được truyền thừa của Diệp Mịch làm đệ tử, trong lòng hắn rất âm trầm nhưng thần sắc lại không để lộ nửa điểm.

-Bốn giọt máu tươi, loại chuyện này đã rất lâu chưa từng xảy ra.

-Chẳng qua cũng chỉ đến bốn giọt máu tươi là cực hạn rồi đó. Ngươi nhìn ánh sáng trên pho tượng cổ tổ đi, cũng lờ mờ đi không ít rồi.

-Mười ba ngày mà được có bốn giọt, thật là cũng không nhiều đâu.

Tiếng nghị luận bốn phía ào ào nổi lên. Đây là dân chúng của Đạo cổ nhất mạch, ánh mắt toàn bộ ngưng tụ trên mi tâm của pho tượng cổ tổ này. Hồng mang trên đó đang dần dần tiêu tán. Cuối cùng ánh sáng ngập trời không còn hoàn toàn mờ đi, chỉ còn lại một chút trên mi tâm. Tới lúc này thì gần trăm vạn tộc nhân của Đạo cổ nhất mạch đều biết là mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Thần sắc nam tử mặc hoàng bào bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.

-Chỉ có bốn giọt máu tươi, làm sao có tư cách bảo vệ Đạo cổ nhất mạch của ta chứ. Chuyện hôm nay có vẻ hơi việc bé xé ra to rồi.

Cho dù tộc thúc muốn nhận làm đệ tử thì trong Đạo cổ nhất mạch của chúng ta cũng có mấy người đạt được bốn giọt máu tươi. Thậm chí ta năm đó đạt được sáu giọt cũng chưa lọt vào mắt hắn!

Nếu hắn vẫn quyết định nhận người kế thừa của Diệp Mịch này thì ta là người đầu tiên không phục!

Thần sắc của nam tử mặc hoàng bào kia dấm diếm tâm tư lộ vẻ tiếc hận lắc đầu cười khổ, hướng về phía thanh niên tóc đen Huyền La đại thiên tôn bên cạnh nhẹ giọng nói.

-Tộc thúc cũng vất vả rồi. Người thừa kế của Diệp Mịch này cũng coi như là một cường giả của Đạo cổ nhất mạch chúng ta.

 

Thần sắc Huyền La đại thiên tôn bình thản, giống như không nghe thấy lời nói của nam tử mặc hoàng bào. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng cổ tổ, nhìn hồng mang đang ngày càng yếu ớt, cuối cùng hầu như chỉ còn một tia nhỏ, trong nháy mắt sẽ tiêu tán.

Hắn nhìn bốn giọt máu ngưng tụ đang tỏa ra ánh sáng trong suốt, lóe lên trên bầu trời, giống như phá tan hư vô, biến mất khỏi tầm mắt, chìm vào nơi xa xôi.

-Chờ một chút!

Một hồi lâu, thanh niên tóc đen này chậm rãi mở miệng.

Nam tử mặc hoàng bào vâng dạ nhưng trong lòng lại tràn ngập khinh thường.

-Đạo Cổ nhất mạch trừ tộc thúc ra thì không ai có thiên tư hơn được ta. Diệp Mịch không có, người thừa kế của hắn lại càng không!

Thời gian trôi nhanh trên Tiên Cương đại lục. Lúc này trong giới nội, tại cái khe trong Vân Hải tinh vực, trong không gian kỳ dị này, trên tế đàn phân thân của Vương Lâm đang ngồi khoanh chân trên tế đàn hai mắt lộ ánh sáng kỳ dị nhìn vào trung tâm của tế đàn nhìn giọt máu tươi do bổn tôn của mình biến thành.

Giọt máu tươi này yên lặng lơ lửng ở đó, không hề nhúc nhích nhưng đúng vào lúc này trong không gian kỳ dị liền có tiếng gào thét vang vọng. Chỉ thấy tầng tầng sóng gợn đột nhiên hiện ra trong tinh không, tràn khắp tám phương. Một luồng khí tức tang thương và cường đại tới cực điểm mơ hồ truyền tới.

Khí tức này vượt qua hết thảy chúng sinh trong động phủ dù là đại thiên tôn vừa rồi cũng không thể so sánh được. Nhưng khí tức này dù kinh khủng nhưng lại không có ai chú ý, chỉ có mình Vương Lâm là cảm nhận được.

Bầu trời trên tế đàn trong sóng gợn quanh quẩn chậm rãi hiện ra một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này chuyển động tạo nên tiếng ầm vang. Dần dần một đám huyết quang từ trong dòng xoáy tràn ra, bao phủ hoàn toàn tế đàn này. Một luồng lực lượng trùng kích ập tới đẩy phân thân của Vương Lâm lui lại phía sau mấy trăm trượng, rời khỏi tế đàn.

Luồng lực lượng này đẩy phân thân Vương Lâm đi khiến tâm thần hắn run rẩy. Lực lượng này vượt qua cả sự uy nghiêm của thiên địa, hơn tất cả uy áp mà Vương Lâm từng gặp trong đời!

Đừng nói là hắn cho dù là đạo nhân bảy màu có ở nơi này cũng sẽ bị đẩy bay!

Từ cảm ứng trong tâm thần của Vương Lâm, hắn rõ ràng cảm thấy giọt máu tươi do bổn tôn của mình hóa thành lúc này giống như bị thiêu đốt, tỏa ra huyết quang, cùng với huyết quang trong dòng xoáy giống như cùng phát sáng.

Theo huyết mang từ trong dòng xoáy lan ra giống như có một giọt máu tươi từ trong đó gào thét lao tới, bay thẳng tới giọt máu do bổn tôn của Vương Lâm biến thành. Ngay lập tức, hai giọt máu này nhanh chóng dung hợp, chậm rãi ngưng tụ lại với nhau.

Trong tích tắc này, phân thân của Vương Lâm lão đảo lui lại phía sau lập tức khoanh chân ngồi xuống. Trong tâm thần của hắn truyền ra những trận đau đớn khiến hắn không thể hoàn toàn điều khiển phân thân mà không thể không ngồi xuống dùng toàn tâm toàn ý cảm thụ bổn tôn.

Trong nháy mắt khi hắn ngồi khoanh chân, trong đầu hắn ầm một tiếng, ý thức từ phân thân tiêu tán hoàn toàn ngưng tụ trong giọt máu tươi.

Cảm giác đau đớn không nói lên lời tràn ngập ý thức của hắn. Hắn cảm thấy chính mình đã không còn thân thể nhưng vẫn có cảm giác thống khổ khi bị thiêu đốt. Máu tươi đang dung hợp kia giống như đang sôi trào, nhanh chóng chuyển động.

Đúng lúc này, giọt máu tươi thứ hai bay ra từ dòng xoáy, trong nháy mắt đã tới, dung hợp vào giọt máu tươi do bổn tôn của Vương Lâm biến thành. Do vậy ý thức của Vương Lâm lại ầm vang một lần nữa thống khổ tăng lên gấp bội. Nhưng hắn lại không thể nào rống lên, chỉ có thể chịu đựng!

Chẳng bao lâu sau, giọt máu cổ tổ thứ ba từ trong dòng xoáy nhoáng lên, lại dung nhập một lần nữa. Một giọt máu dung hợp thêm khiến cho giọt máu tươi do bổn tôn của Vương Lâm biến thành lập tức ầm vang, nổ tung ra ba trượng. Một thân thể không ngờ ngưng tụ thành từ hư ảnh!

Thân thể này mái tóc bạc trắng, đúng là Vương Lâm!

Toàn thân hắn tràn ngập những ấn ký phức tạp, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Hai mắt hắn nhắm chặt, trong miệng truyền ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Thân thể của hắn từ trong hư ảnh ngưng tụ dần.

Giọt máu tươi thứ tư trong lúc này từ dòng xoáy bay ra. Giọt máu tươi này tỏa ra huyết quang chói mắt, tràn ngập tinh không vô tận. Huyết mang kinh thiên gào thét trực tiếp điểm lên mi tâm của Vương Lâm.

Một điểm này khiến toàn thân hắn ầm ầm chấn động, hai mắt mở bừng ra, đồng tử đỏ sậm, thân thể run rẩy. Một luồng lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể hắn điên cuồng nảy sinh, khiến cho thân thể hắn vang lên những tiếng nổ bùng bùng.

Cũng trong thân thể hắn lúc này, bốn giọt máu tươi của cổ tổ sau khi dung hợp liền sinh ra huyết mạch. Huyết mạch này chính là huyết mạch cổ. Huyết mạch này xuất hiện đại biểu cho việc từ nay về sau, Vương Lâm đã trở thành hậu nhân chính thức của cổ tổ. Hắn đã là dân cư chính thức của cổ quốc!

Sau khi giọt máu tươi thứ tư bay ra, dòng xoáy trên bầu trời dần dần ngừng vận chuyển, có dấu hiệu tiêu tán. Một khi nó tiêu tán, lúc này cổ Mạch Thương Khung Huyết sẽ hoàn toàn chấm dứt. Vương Lâm dù đã vượt qua nhưng hắn nhất định cũng chỉ có thể đạt được bốn giọt máu tươi, chỉ nhiều hơn Diệp Mịch một giọt!

Đối với hắn mà nói, thế này đã là nhiều rồi. Hắn dù sao cũng là người được Diệp Mịch truyền thừa, ngày nay được bốn giọt đã là vượt qua Diệp Mịch năm xưa. Làm được điểm này chính là cực hạn của Vương Lâm rồi!

Hắn dù sao cũng không phải là thiên tài, không phải sinh ra trên Tiên Cương đại lục. Hắn dù sao cũng chỉ là một sinh linh yếu nhược sinh ra trong thế giới của một động phủ.

Hắn không thể so với nam tử mặc hoàng bào. Đối phương có thể đạt được sáu giọt máu tươi, có thể trở thành hoàng tộc của Đạo cổ nhất mạch. Vương Lâm lấy cái gì mà so sánh với một thiên tài như vậy!

 

Hắn lại càng không thể so với Huyền La Đại Thiên Tôn. Đó là một trong chín vầng mặt trời của Tiên Cương đại lục, là cường giả tồn tại trong truyền thuyết. Nhân vật như vậy đạt được tám giọt máu tươi của cổ tổ. Vương Lâm không thể so nổi.

Thứ duy nhất hắn có thể đưa ra chính là sự kiên nghị và tích cách không khuất phục của bản thân, còn có việc không cam lòng khi cuộc đời bị người khác nắm trong tay. Trong nguy cơ sinh tử, trải qua bao lần liều mạng hắn từ một phàm nhân yếu đuối đã đạt tới mức như hiện này. Quay đầu nhìn lại, cả một đoạn đường gian khổ đủ khiến người ta phải giật mình.

Hắn trong sinh tử mà tu luyện, còn những tu sĩ cổ quốc khác và nam tử mặc hoàng bào thì tu luyện trong an bình, có Đại Thiên Tôn che chở. Bọn họ rất ít khi gặp phải nguy cơ sinh tử.

Trong khi Vương Lâm lần lượt phải dùng tính mạng để đổi lấy cơ duyên thì nam tử mặc hoàng bào trên Tiên Cương đại lục được vô số tộc nhân bảo vệ cho tu luyện. Dù hắn muốn thứ gì thì tộc nhân cũng lập tức mang tới cho hắn.

Khi Vương Lâm sống vì Lý Mộ Uyển, khi hắn ôm thi thể của nàng ngửa mặt lên trời gầm thét, khi hắn vì muốn làm Lý Mộ Uyển thức tỉnh mà không ngừng phấn đầu thì nam tử mặc hoàng bào trên Tiên Cương đại lục lại đang chơi đùa những kỳ bảo mà tộc nhân dâng lên, đang chọn lựa đám nữ tử đông đảo, xem người nào sẽ trở thành phi tử của hắn.

-Bốn giọt máu tươi đã là cực hạn của Vương Lâm ta sao.

Huyết mạch trong cơ thể Vương Lâm ngưng tụ. Hắn nhìn dòng xoáy dần dần tiêu tán trên bầu trời. Hắn thấy chưa đủ!

Hắn dù không biết tất cả những chuyện trên Tiên Cương đại lục phát sinh vì hắn nhưng tính cách của hắn là như vậy. Hắn thấy chưa đủ hắn muốn nhiều máu tươi hơn. hắn muốn lực lượng huyết mạch của mình đậm hơn!

Không vì thứ gì khác, chỉ vì luồng ý chí vĩnh viễn không khuất phục thiên địa trong tâm thần hắn!

-Ngươi vừa tán thành huyết mạch cổ tộc của ta, cho ta bốn giọt máu tươi như vậy, không đủ!

Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang, thân thể vọt tới lao thẳng về dòng xoáy trên bầu trời đang sắp tiêu tán!

Hắn bất đồng với những tu sĩ cổ tộc trên Tiên Cương đại lục. Hắn sinh sống trong thế giới động phủ này. Trong lòng hắn cho tới lúc này chưa bao giờ tôn kính cổ tổ. Hắn không tôn kính thứ tồn tại trong hư vô mờ mịt. Hắn chỉ tin vào lực lượng của bản thân!

Điểm này thì dù trên Tiên Cương đại lục, thậm chí là cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng đều không giống hắn. Huyền La Đại Thiên Tôn kia cũng cực kỳ tôn kính tổ tiên tồn tại trong u minh.

Nhưng Vương Lâm thì không!

Hắn là người đầu tiên trong Đạo cổ nhất mạch, trong cổ Mạch Thương Khung Huyết sau khi đạt được máu tươi lại thấy chưa đủ, nhắm tới dòng xoáy này!

Giọt máu thứ năm bay ra đã chứng thực suy đoán của mọi người, lập tức khiến cơn sóng chấn động ngập trời trào dâng. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở bốn phía đều rung động!

Dưới ánh mắt của mọi người, một hồi lâu sau vẫn chỉ có giọt máu tươi thứ năm xuất hiện. Nhìn thấy như vậy, nam tử mặc hoàng bào mới thở phào một hơi.

-Năm giọt. dù là năm giọt thì đã sao. Ta năm đó đạt được sáu giọt, trở thành hoàng tôn của Đạo Cổ. Ta không tin hắn lại.

Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ tinh quang, trong lòng vừa mới nghĩ được tới đây thì lập tức cảnh tượng tiếp theo khiến thân thể hắn chấn động!

Chỉ thấy huyết quang trên mi tâm của pho tượng lại tỏa ra kinh thiên động địa. Lúc này giọt máu tươi thứ sáu bay ra!

-Sáu giọt máu tươi! Sáu giọt!

-Giống như hoàng tông, đây. đây đúng là đại may mắn của cổ tộc chúng ta!

-Không phải là sáu giọt, là bảy giọt!

Huyết quang ngưng tụ, trong tiếng xôn xao, khi sắc mặt nam tử mặc hoàng bào trở nên xanh mét, giọt máu tươi thứ bảy gào thét lao ra! Kinh người hơn, thậm chí khiến cho Huyền La Đại Thiên Tôn ngửa mặt lên trời cười to là sau bảy giọt bất ngờ lại xuất hiện giọt thứ tám!

Tám giọt máu tươi. Cho dù là Huyền La Đại Thiên Tôn năm đó cũng chỉ đạt được tám giọt mà thôi!

Cảnh tượng này khiến cho tiếng xì xào bốn phía đột nhiên im bặt. Tất cả đều rung động nhìn pho tượng. Nam tử mặc hoàng bào theo tiềm thức liếm liềm môi ánh mắt lóe lên hàn quang rất khó phát hiện ra.

-Người thừa kế của Diệp Mịch làm sao lại có thể được cổ tổ tán thành tới mức này, ban cho tám giọt máu tươi. Ta mới là hậu nhân chính thức của cổ tổ, có huyết mạch hoàng tộc. Ta mới là thiên tài của Đạo cổ nhất mạch chỉ sau tộc thúc!

Nam tử mặc hoàng bào hít sâu một hơi, thật vất vả mới đè nén được lòng ghen ghét xuống. Hắn không thể để Huyền La Đại Thiên Tôn chứng kiến chuyện này được.

Tâm tư âm trầm nhưng khuôn mặt lại tươi cười, nam tử mặc hoàng bào hướng về phía thanh


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1973)