← Ch.1658 | Ch.1660 → |
-Dù quy tắc ngươi định ra. Vương mỗ tiến vào thì đã sao.
Vương Lâm tiến lên, thần thức đảo qua, từ trên tu chân tinh thứ ba kia đã nhìn ra chút mánh khóe.
Quy tắc ở nơi này rất có khả năng là giống như một bàn cờ, thần thức phân ra một tia dung nhập vào binh lính phía dưới, lấy thân hình của phàm nhân tham gia trận chiến ngập trời với trăm vạn đại quân này!
Mà tu vi lại hoàn toàn bị áp chế, không thể bộc phát toàn diện được.
-Bạch Hổ chiến tướng này khiến người của Ngũ Hành tinh thành binh lính. Ở phương diện này Bạch Hổ cho rằng hắn có lợi thế hơn sao? Trong ba trăm tàn giới này không phong ấn được huyết mạch nhưng nếu lấy lực lượng của một giới tác dụng vào hai ba người thì cũng có thể áp chế được huyết mạch. Huyết mạch mà còn bị áp chế thì đừng nói tới tu vi. Bạch Hổ nọ không chỉ là tiên nhân mà lực lượng cũng cường hãn, dù huyết mạch tiên nhân bị áp chế nhưng lực lượng bản thân hắn vẫn mạnh mẽ như trước, tuy rằng cũng bị áp chế không ít nhưng vẫn rất hung hãn do vậy có thể thành tướng!
Còn về phần người Ngũ Hành tinh kia thì rõ là không tu luyện lực lượng, giống như văn sĩ, hiển nhiên chỉ có thể làm binh lính!
Vương Lâm nheo hai mắt. lộ vẻ cơ trí.
-Quy tắc nơi này áp chế tu vi, Bạch Hổ là tiên nhân, năm đó khi thấy ta thi triển cây cung của Lý Quảng thì hắn hẳn sớm cũng cảm nhận được ta không có huyết mạch tiên nhân. Thân thể ta vốn không có huyết mạch tiên nhân, sở dĩ có thể thi triển cây cung của Lý Quảng cũng là nhờ có máu huyết của tiên nhân bất diệt thể!
Do vậy ở nơi này đối với người không có huyết mạch tiên nhân như ta mà nói, tu vi sẽ bị áp chế rất nhiều. Thần thức của ta phân ra dù hóa thành quân binh thì cũng chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi. Còn bọn họ có lực lượng huyết mạch, dù bị áp chế nhưng vẫn có thể phát huy ra một chút.
Đây hẳn là thứ mà hắn cho là ưu thế! Mà bởi hắn cho rằng ta không có huyết mạch tiên nhân, đối với quy tắc của thế giới này không sinh ra ảnh hưởng, không khiến cho quy tắc của thế giới này phải phân ra một phần lực lượng áp chế người của huyết mạch mới tiến vào mà yếu đi.
Hắn có lẽ cũng biết ta có Đạo cổ truyền thừa, có thân thể cổ Thần nhưng tuyệt đối không biết Đạo Cổ truyền thừa của ta cũng có lực lượng huyết mạch. Huyết mạch này dù bị áp chế nhưng phối hợp với tu vi thì cũng không kém Bạch Hổ, ngược lại còn mạnh hơn!
Thân thể Vương Lâm quyết đoán bước từng bước về phía trước.
Bước ra nửa bước, trong nháy mắt khi tiến vào giới này, cả tàn giới lập tức ầm ầm nổ vang. Tiếng động vang vọng tinh không, giống như phá tan thiên địa, mạnh mẽ dung nhập vào một luồng lực lượng, tràn ra ảnh hưởng tới quy tắc do Bạch Hổ định ra!
Đúng như Vương Lâm dự đoán, lấy lực lượng của cả giới này tác động lên hai người thì có lẽ có thể áp chế được chín thành lực lượng huyết mạch. Nhưng nếu có người thứ ba đi vào, mà người đó cũng có lực lượng huyết mạch thì lực lượng áp chế này sẽ phải phân tán ra, tác dụng mất đi rất nhiều.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến vào giới này, trên tu chân tinh thứ ba, ánh mắt nam tử trung niên của Ngũ Hành tinh bừng sáng. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng lực lượng huyết mạch bị áp chế giờ đã được nới lỏng một chút. Đồng thời, binh lính do thần thức biến ảo ra ở bên dưới lúc này toàn thân tỏa kim quang!
Kim quang này rất nhạt nhưng vờn quanh người binh lính, khiến cho tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên ngay cả thanh trường thương lúc này cũng giống như một lưỡi đao sắc bén, tiến tới chém giết địch nhân, trực tiếp đánh thẳng tới.
Thần sắc Bạch Hổ chiến tướng cũng biến đổi, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Trong suy nghĩ của hắn, Vương Lâm đúng là không thể có lực lượng huyết mạch. Nhưng lúc này biến hóa của quy tắc lại khiến tâm thần hắn chấn động.
-Hắn không ngờ lại có lực lượng huyết mạch! Không thể nào. Trong thân thể hắn rõ ràng ta không cảm nhận được lực lượng huyết mạch tồn tại. Dù là năm đó hắn cũng chỉ có thể bắn ra ba mũi tên mà thôi!
Thân thể Vương Lâm vừa tiến vào tàn giới này liền lập tức vặn vẹo, trong nháy mắt liền tiêu tán. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở trên bầu trời của tu chân tinh thứ ba, tạo thành thế tam giác với Bạch Hổ chiến tướng và nam tử trung niên của Ngũ Hành tinh!
Trong nháy mắt Vương Lâm tiến vào, thần thức bản thân không bị điều khiển liền phân ra một tia đi xuống chiến trường bên dưới, rơi vào phe đối địch với Bạch Hổ chiến tướng, lập tức dung hợp với một binh lính bình thường.
Binh lính này cầm trường đao, đang giơ đao dữ tợn bổ về phía địch nhân nhưng lại không nhận thấy từ phía xa, tướng lãnh mặc bạch giáp do Bạch Hổ chiến tướng biến thành từ trên yên ngựa rút ra một thanh trường thương, bất ngờ phóng thẳng về phía binh lính do thần thức của Vương Lâm dung nhập vào!
Binh lính lúc này sau khi có thần thức của Vương Lâm dung nhập vào, trong nháy mắt hơi dừng lại, hai mắt bừng sáng, mái tóc lập tức bạc trắng, hình dáng lại trở nên mơ hồ, ngay lập tức hóa thành Vương Lâm.
Thanh trường đao giơ lên đang sắp hạ xuống bị hắn nắm trong tay, xoay phắt người, rống to một tiếng chém về phía sau, va chạm với trường thương vừa phóng tới.
Ầm một tiếng, thanh trường thương kia bất ngờ bị Vương Lâm bổ thành hai nửa, gào thét lao qua bên người hắn, xuyên qua thân thể địch binh, găm thẳng người hắn xuống mặt đất. Chém rơi thanh trường thương, binh lính do một tia thần thức của Vương Lâm biến thành ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào tướng lãnh cưỡi bạch mã trong thiên quân vạn mã phía xa xa!
Giờ phút này trên bầu trời của bình nguyên đang chém giết, bổn tôn của Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Quy tắc ở nơi này chính là đánh cờ, bàn cờ là trăm vạn đại quân. Còn quân cờ thì đều là binh lính do thần thức của ba người biến thành!
Thần sắc Bạch Hổ chiến tướng âm trầm, nhìn Vương Lâm một cái liền nhắm mắt lại, toàn bộ tâm thần đắm chìm vào tướng lãnh do thần thức biến thành ở bên dưới.
Hai mắt tướng lãnh mặc bạch giáp tràn ngập hàn quang, tay phải giơ lên hướng về phía Vương Lâm xa xa chỉ một cái. Lập tức bên người hắn có hắc khí hiện ra, hóa thành mười hắc giáp binh, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, nhảy vào chiến trường, tiến về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cười lạnh lùng, thân thể ở trong chiến trường, bên tai đều là tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận chém giết ngập trời. Đủ loại tiếng động dung hợp một chỗ hóa thành một khúc nhạc đồ sộ trong thiên địa!
Trong khúc nhạc này, nhiệt huyết sôi trào, Vương Lâm liếm vết máu trên lưỡi đao, mạnh mẽ tiến về phía trước. Hắn mặc áo giáp tầm thường của binh lính, tiến lên hễ gặp địch binh là chỉ gầm nhẹ một tiếng, một đao chém bay! Cứ sau khi giết một người, lại có một làn khói dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm. Từ từ, thân thể hắn liền có hắc khí lượn lờ, trông giống hệt hung thần ác sát.
Tất cả binh lính ở nơi này Vương Lâm đều hiểu là giả dối, đều do quy tắc của Bạch Hổ chiến tướng biến thành, cũng chỉ là bàn cờ mà thôi. Tất cả đều là chuẩn bị cho ba người bọn họ đánh cờ!
Sát. sát. sát! Vương Lâm không ngừng tiến về phía trước, tay phải như thét nắm lấy đại đao, quét ngang trước người. Một địch binh vừa tới gần liền bị Vương Lâm gầm nhẹ, nhảy vọt lên, đạp lên đầu hắn mượn lực như bay lên, ở giữa không trung, trường đao như trăng khuyết chém thẳng xuống đầu một hắc giáp binh!
Vẻ mặt hắc giáp binh này hoảng sợ, ngẩng phắt đầu. Khi hắn nhìn lên thì chỉ thấy phía sau Vương Lâm, trên bầu trời hôn ám có một vầng trăng máu. Mà thân ảnh Vương Lâm lúc này đã bao phủ cả vầng trăng máu dữ tợn lao tới!
Hắc giáp binh vội vàng giơ đại thuẫn lên, cố gắng đỡ một đao kinh thiên của Vương Lâm!
Ánh đao lóe lên, tiếng kêu thảm thiết vang dội, khiến cho thân thể những người ở bốn phía run rẩy, đồng loạt nhìn về phía này. Chỉ thấy thân thể Vương Lâm hạ xuống, một đao chém lên tấm khiên khiến nó vỡ tung. Lưỡi đao của Vương Lâm gào thét chém suốt từ đầu đến chân hắc giáp binh, chia thành hai nửa!
Một lượng lớn hắc khí từ trong thân thể hắc giáp binh tỏa ra, dũng mãnh tiến vào thân thể Vương Lâm. Ngay cả giết trăm người cũng không bằng giết một hắc giáp binh này. Hắc khí tràn ngập bên ngoài thân thể Vương Lâm lúc này đã nồng nặc giống như một ngọn lửa màu đen.
Cũng vào giờ khắc này, trong tiếng răng rắc, hắc khí bên ngoài thân thể Vương Lâm liền ngưng tụ co rút lại, bất ngờ hóa thành một bộ áo giáp màu đen, mặc trên người Vương Lâm, cùng đối lập với mái tóc bạc chói mắt của hắn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!
Cây đao trong tay hắn cũng đen hơn, dài hơn một chút, trông như trăng lưỡi liềm vậy!
Giơ đao cười dài, Vương Lâm mặc áo giáp màu đen cất bước đi về phía trước, trường đao vung lên, tử vong giết chóc càng nhiều. Sau thời gian nửa nén hương, toàn bộ mười hắc giáp binh do tướng lãnh mặc bạch giáp biến thành đều táng thân dưới lưỡi đao của Vương Lâm!
Giết chín người còn lại, áo giáp của Vương Lâm đã bao phủ gần hết toàn thân, chỉ còn thiếu mũ trụ đứng trong đám binh lính trông vô cùng uy vũ!
Cũng trong thời gian này, quân cờ do thần thức của nam tử trung niên thuộc Ngũ Hành tinh biến thành lúc này có kim quang vờn quanh, ngay sau khi giết mấy người thì kim quang trên thân thể liền lóe lên hóa thành một bộ giáp màu vàng. Chẳng qua bộ giáp này rất đơn giản, không thể so sánh với Vương Lâm được.
Cảnh tượng này khiến cho Bạch Hổ chiến tướng ở trên bầu trời mở bừng đội mắt, thần sắc cực kỳ âm trầm, gân xanh nổi đầy lên! Hắn hít sâu một hơi, lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Tướng lãnh mặc bạch giáp do thần thức của hắn biến thành lại lôi ra một thanh trường thương từ trên lưng ngựa, đồng thời lui lại phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Vương Lâm.
Nhưng Vương Lâm làm sao có thể để cho hắn làm điều đó. Hắn rõ ràng thời gian của mình cấp bách, lần này tiến vào giới này phải nhanh chóng chấm dứt chiến đấu, không được phép lãng phí thời gian. Khi thấy tướng lãnh mặc bạch giáp đang lui lại phía sau, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, tay phải cầm trường đao chém mạnh xuống đất. Nương theo luồng lực lượng chấn động này, hắn liên tục đạp lên đầu của các quân binh, lao thẳng về phía trước!
Mỗi một lần bước chân hắn hạ xuống là những kẻ bị hắn đạp lên đều hóa thành hắc khí dung nhập vào thân thể Vương Lâm. Liên tục tiến lên hơn trăm trượng, hắc khí bên ngoài thân thể hắn đã lại một lần nữa ngưng tụ lại, trong tiếng ngựa hí kinh thiên, bất ngờ hóa thành một con tuấn mã màu đen. Vương Lâm cưỡi lên lưng ngựa, thân thể giống như một cơn lốc màu đen tràn tới. Nơi hắn đi qua không một kẻ nào có thể sống sót!
Vương Lâm lao thẳng về phía tướng lãnh mặc bạch giáp!
Sắc mặt tướng lãnh mặc bạch giáp đang lui lại phía sau đại biến, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang cưỡi hắc mã gào thét lao tới ngoài ngàn trượng, nắm chặt trường thương trong tay!
Mà giờ phút này ở một tàn giới khác, đạo nhân bảy màu sắc mặt âm trầm đang di chuyển. Hắn đã đi qua gần trăm giới mà vẫn không tìm thấy Vương Lâm. Lúc này trong lòng lo lắng, tay phải giơ lên hướng về phía tinh không kéo mạnh một cái. Lập tức một lỗ hổng liền bị vạch ra, hắn trực tiếp cất bước đi vào bên trong.
Đột nhiên thân thể hắn sững lại, hai mắt lộ vẻ mừng như điên. Hắn cảm nhận được khí tức của Vương Lâm! Khí tức này dù không ở giới này nhưng cũng cách hắn không xa. Thân thể đạo nhân bảy màu nhoáng lên, lại một lần nữa xé mở khe không gian mà đi vào.
-Gần lắm rồi, ta có thể cảm nhận được hắn. Hắn ở không xa phía trước!
Ánh mắt đạo nhân bảy màu lộ vẻ kích động.
← Ch. 1658 | Ch. 1660 → |