← Ch.1726 | Ch.1728 → |
Một tiếng gầm này vang vọng trong địa hỏa chủ mạch, tràn ra vẻ phản kháng, ở xa xa, thiếu phụ kia dường như nghe thấy, thần sắc biến hóa, nhanh chóng lao tới. Bổn tôn Vương Lâm theo sau, ánh mắt lóe lên. Hai người một trước một sau xé gió bay đi.
Cả đoạn đường này thiếu phụ làm ngơ đối với Vương Lâm, triển khai tốc độ cao nhất. Tu vi của Vương Lâm kém nàng rất nhiều, không thể ngăn cản. Nhưng hắn còn có một thức thần thông là Định Thân Thuật!
Chẳng qua thần thông này chưa tới thời điểm cuối cùng hắn sẽ không bao giờ sử dụng. Thuật này tại thời điểm mấu chốt nhất sử dụng sẽ phát huy ra tác dụng lớn nhất!
Thiếu phụ kia dùng tốc độ cao nhất phi hành khiến khoảng cách giữa nàng và bổn nguyên chân thân của Vương Lâm càng ngày càng gần, thần thức tản ra đã có thể rõ ràng thấy hết thảy. Thần thức của thiếu phụ kia trong tích tắc khi nhìn thấy bổn nguyên chân thân của Vương Lâm, sắc mặt đột nhiên đại biến!
Hả. Đây là. Đây là bổn nguyên chân thân! Hắn lại ở chỗ này mượn địa hỏa mạch ngưng tụ hỏa bổn nguyên chân thân!
Thiếu phụ hít sâu một hơi, thân thể run lên, nhất là cánh tay phải đang dấu trong tay áo lại càng vỗ thức run rẩy, tâm thần chấn động, không thua gì khi thấy Vương Lâm lấy ra Pháp Bảo do Đại Thiên Tôn ban tặng, thậm chí còn mãnh liệt hơn! Dù sao Đại Thiên Tôn nàng chưa từng thấy qua. nhưng bổn nguyên chân thân thì nàng cũng là đã từng gặp mấy lần!
Lão tổ Đại Hồn Môn - Thanh Ngưu chân nhân cũng có bổn nguyên chân thân. Thiếu phụ này hiểu rõ ngưng tụ bổn nguyên chân thân khó khăn tới mức nào, cũng như sự cường đại của bổn nguyên chân thân sau khi ngưng tụ thành. Nàng vốn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể thấy duy nhất lão tổ là người có bổn nguyên chân thân. Nàng không thể tượng tượng nỗi ở nơi này lại có thể gặp được bổn nguyên chân thân thứ hai!
Thảo nào hắn muốn dẫn ta đi chỗ khác. Thảo nào hắn phải mạo hiểm tiến vào vùng đất này, gây nên biến động sâu trong địa hỏa mạch. Thảo nào hắn có Pháp Bảo của Đại Thiên Tôn còn muốn tới đây.
Tất cả chuyện này đều bởi vì hắn muốn ngưng tụ ra bổn nguyên chân thân cực kỳ khó có được, cơ hồ chỉ có trong truyền thuyết này!
Sắc mặt thiếu phụ tái nhợt, trong mắt tràn ngập hàn quang. Nàng đối với bổn nguyên chân thân hiểu khá rõ. Đó là khát khao, là mơ ước của nàng. Nàng hiểu bổn nguyên chân thân này một khi ngưng tụ ra, địa hỏa mạch nơi này sẽ sụp đổ. Tất cả đều sẽ tan thành mây khói.
Tuyệt đối không có thể để hắn thành công!
Thiếu phụ cắn răng. Dù là vì hậu quả khi địa hỏa chủ mạch khô héo, hay là vì sự ghen ghét ngập trời sâu trong nội tâm đều khiến nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này thành công. Thiếu phụ này trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể dung hợp vào đó, trong phút chốc tốc độ nhanh lên không chỉ gấp mười lần, chớp mắt một cái đã biến mất, hóa thành một đám tàn ảnh như sương khói, hướng về phía bổn nguyên chân thân của Vương Lâm mà nàng thấy được trong thần thức mau chóng lao tới.
Bổn nguyên chân thân của Vương Lâm sau khi gầm lên một tiếng bộc phát ra ý chí liền khiến ý chí của hỏa long hồn tràn vào cơ thể hắn ầm ầm sụp đổ. Cùng với sự sụp đổ này, ý chí bổn nguyên chân thân của Vương Lâm nhất thời chiếm thế chủ đạo. Đòn phản công điên cuồng cuối cùng của long hồn giờ phút này chợt tan rã!
Ý chí của hỏa long hồn sụp đổ, trong tích tắc khi ý chí của Vương Lâm trở thành chủ đạo, cắn nuốt một lượng lớn ý chí còn sót lại của hỏa long hồn kia, trong đầu hắn lập tức ầm vang.
Cùng lúc đó, thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra bốn phía. Hắn mơ hồ như nghe được từ bên ngoài địa hỏa mạch nơi này, ở sâu trong lòng đất Thiên Ngưu Châu, có một tiếng gào thét thê lương như ẩn như hiện truyền đến.
Trong nháy mắt khi tiếng gào thét này truyền vào tâm thần hắn, trong tích tắc khi hấp thu toàn bộ ý chí của hỏa long hồn còn sót lại, trong đầu Vương Lâm như có vô số lôi đình đồng thời giáng xuống, khiến cho trái tim hắn như bị tiếng gầm thét từ sâu trong lòng đất truyền đến kia dẫn dắt, dung hợp lại với nhau, làm hắn xuất hiện ảo giác!
Hắn thấy trước mắt hoa lên một cái, lúc nhìn rõ ràng thì phía trước đã là một vùng tinh không. Vùng tinh không này quá lớn, vô biên vô hạn. Vương Lâm như không còn thân thể, đứng ở nơi đó mờ mịt nhìn bốn phía.
Hắn không biết là mình đang ở đâu, còn đang mê mang thì từ xa truyền lại một tiếng gầm thét kinh thiên, ầm ầm vang dội. Trong tích tắc khi xoay người lại, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm bỗng co rút lại.
Hắn thấy một con trâu!
Con trâu này toàn thân tỏa ra hàn băng vô tận, khiến cho cả tinh không đều bị đóng băng. Thân thể nó vô cùng khổng lồ, giống như không thể nhìn thấy đầu thấy cuối. Nó xuất hiện trong tinh không, ngửa mặt gầm thét.
Một luồng khí tức không thể nào hình dung nổi từ trong cơ thể nó khuếch tán ra. Khí tức này bao phủ trời đất, tràn khắp bốn phương tám hướng.
Thân thể Vương Lâm giống như đã bị đóng băng, ngay cả suy nghĩ cũng hơi chậm lại. Loại mãnh thú mạnh mẽ tới mức này Vương Lâm cả đời chưa bao giờ từng gặp. Khí tức của mãnh thú này so với Huyền La cũng không kém nhiều lắm!
Thiên Ngưu!
Trong đầu Vương Lâm hiện lên hai từ, cũng hiện lên tất cả truyền thuyết mà hắn biết liên quan tới Thiên Ngưu của đám người trên Tiên Cương đại lục này.
Tiên Tổ giết chết thiên ngoại ngưu, lấy thân thể nó hóa thành một châu, sau khi phong ấn liền ban danh là Thiên Ngưu Châu. Châu này từ đó về sau sinh ra phàm nhân, cũng có rất nhiều tu sĩ di chuyển tới, bố trí sơn môn, tiến tới ngày này trở thành Đông Châu Thiên Ngưu Châu trong bảy mươi hai châu của Tiên Tộc!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, trong nháy mắt các truyền thuyết hiện lên trong đầu hắn. Lúc này trong tinh không, phía trên con trâu người đầy hàn băng lóe lên kim quang vô tận, đồng thời bao phủ tinh không. Từ đó chậm rãi đi ra một người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện.
Thân ảnh này vừa hiện ra, tinh không chấn động. Một luồng tiên lực khổng lồ không cách nào hình dung được tràn ngập tám hướng, đối kháng với khí tức băng hàn kia, khiến tinh không ầm vang không ngừng, khí thế rất kinh người.
Tiên Tổ!
Vương Lâm không cần suy đoán, dựa vào truyền thuyết liền nhận ra lập tức. Người này nhìn không rõ dung mạo, nhất định là Tiên Tổ trong truyền thuyết!
Chẳng lẽ ta hấp thu ý chí của hỏa long hồn xong liền bị tiếng gầm thét từ trong lòng đất xâm nhập vào, mang về vô số năm trước, trở lại lúc Tiên Tổ phong ấn Thiên Ngưu sao?
Nhưng con trâu này nghe đồn là một con hỏa ngưu, sao lúc này lại hiện ra vỗ tận băng hàn?
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, tâm thần rung động.
Người mặc hoàng bào kia sau khi xuất hiện, Thiên Ngưu lại rống lên một lần nữa, hàn băng bao phủ toàn bộ xung quanh thân thể. Những tiếng răng rắc liên tiếp vang lên. Tinh không lấy Thiên Ngưu làm trung tâm, nhanh chóng bị đóng băng, lan về bốn phía.
Luồng lực lượng kinh khủng này theo Vương Lâm thấy vượt xa bản thân, dù là Thất Thải Tiên Tôn thời kỳ toàn thịnh nhất cũng không thể đối kháng. Chỉ có Huyền La có lẽ dùng toàn lực mới có thể đỡ được một đòn!
Trong nháy mắt khi tinh không đóng băng, người mặc hoàng bào kia liền giơ tay phải lên, năm ngón tay chỉ lên trời, bỗng nhiên điểm xuống một chỉ. Cùng lúc đó, một giọng nói uy nghiêm vang vọng trong tinh không.
Bát Cực Tiên Đạo, Cực Hỏa Đạo.
Lời này vừa thốt lên, lập tức từ ngón tay của người mặc hoàng bào, một làn khói xanh đột nhiên lan ra, lượn lờ quanh ngón tay chín vòng liền hóa thành chín vòng tròn khói, tầng tầng lao tới Thiên Ngưu kia.
Chín vòng tròn khói này vừa lao tới vừa bành trướng ra, lúc tới gần Thiên Ngưu thì đã biến thành lớn như vô biên vô hạn, va chạm mạnh với Thiên Ngưu kia.
Vòng khói thứ nhất va chạm với lực lượng đóng băng của Thiên Ngưu, tinh không ầm vang. Luồng khí tức băng giá kia tiêu tán. Vòng khói thứ hai xuyên thấu qua tầng băng, rơi lên người Thiên Ngưu. Cùng lúc đó, bảy vòng khói còn lại cũng gào thét ập tới, lần lượt ấn xuống.
Thiên Ngưu này dãy dụa gầm thét nhưng không cách nào tránh khỏi những vòng khói này. Trong tích tắc khi vòng khói thứ chín hạ xuống, đột nhiên tất cả khí tức băng hàn trong thân thể Thiên Ngưu đều hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là một luồng hỏa diễm ngập trời. Hỏa diễm này hừng hực thiêu đốt, bao phủ toàn bộ Thiên Ngưu, nhìn lại giống như một con hỏa ngưu!
Ngươi dám xâm lấn Tiên Tộc ta, phạt ngươi lấy thân làm mặt đất, lấy thần thức của ngươi nuôi dưỡng vạn sinh linh, xương cốt của ngươi là địa mạch, trấn áp hồn phách của ngươi, kéo dài trong năm tháng của Tiên Cương.
Thiên Ngưu phát ra tiếng gầm rống thê lương, thân thể ầm ầm rơi xuống, hóa thành một vùng đất vô biên vô hạn. Mặt đất này tràn ngập núi non, trong tích tắc đã hiện ra. Nền đất này lấy xương cốt của Thiên Ngưu làm mạch, vừa mới hình thành liền có hỏa diễm vô tận từ bên trong cơ thể nó lan ra, khiến cho cả vùng địa mạch này trở thành địa hỏa mạch!
Phía dưới mặt đất này, hồn phách Thiên Ngưu bị trấn áp. Chỉ còn tiếng gầm thét không cam lòng từ sâu trong nền đất truyền ra, nhưng dường như không có người nào có thể nghe được!
Vương Lâm thấy tất cả mọi chuyện. Trước mắt hắn mơ hồ, đợi tới khi rõ ràng thì lại thấy mình đang ở trong địa hỏa chủ mạch, bên tai lờ mờ giống như có thể nghe được tiếng gầm thét của Thiên Ngưu từ sâu trong lòng đất truyền ra!
Vẻ mê mang trong mắt còn chưa tiêu tán, mái tóc bổn nguyên chân thân của Vương Lâm nhanh chóng biến hóa, lông Chu Tước chuyển thành màu tóc đen trong khoảng lớn. Bổn nguyên chân thân trong chớp mắt nữa sẽ ngưng tụ hoàn toàn.
Đúng lúc này, ở phía trước bổn nguyên chân thân của Vương Lâm không xa. Một vùng huyết quang ngập trời trong nháy mắt lao tới. Bên trong huyết quang là một thiếu phụ tuyệt mỹ. Trong tích tắc khi nàng nhìn thấy mái tóc bổn nguyên chân thân của Vương Lâm đang nhanh chóng thay đổi, trong mắt lộ sự lo lắng và sát khí, ngọc thủ giơ lên, trong lúc tới gần, đang chuẩn bị thi triển thần thông, hủy diệt bổn nguyên chân thân còn một chút nữa là ngưng tụ hoàn toàn này!
Phía sau thiếu phụ, sóng gợn quanh quần. Chỉ thấy bổn tôn của Vương Lâm bước từng bước đi ra, hầu như thiếu phụ vừa giơ tay lên, chuẩn bị thi triển thần thông thì hàn quang trong mắt bổn tôn Vương Lâm liền lóe lên, tay phải giơ lên, Định Thân Thuật chuẩn bị suốt cả chặng đường lúc này trong nháy mắt bộc phát ra.
Định Thần Thuật!
Định thiên địa, định tất cả thần thông, định tư duy, định vạn vật. Đó là Định Thần Thuật của Vương Lâm, không phải là Định Thân Thuật!
Vào một khắc khi Định Thần Thuật được thi triển ra, thân thể mềm mại của thiếu phụ kia đột nhiên sững lại, thần thông bị cắt đứt, trong chớp mắt dừng lại. Lúc này Vương Lâm phun máu tươi, toàn thân tuôn ra một mảng huyết vụ lớn. Nhưng hắn không chút do dự, thân thể nhoáng lên một cái, không công kích thiếu phụ kia. Vương Lâm kết luận là người này nhất định có Pháp Bảo phòng hộ thân thể.
Hắn trực tiếp thuấn di, xuất hiện phía trước thiếu phụ, ở chỗ bổn nguyên chân thân, dung hợp với bổn nguyên chân thân. Nguyên Thần đầy đủ, trong chớp mắt này bổn nguyên chân thân của Vương Lâm đã hoàn toàn thay đổi mái tóc, trở thành một mái đầu tóc đen nhánh!
Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong bổn nguyên chân thân của bộc phát ra. Tới tận lúc này, hỏa bổn nguyên chân thân của Vương Lâm mới ngưng tụ hoàn toàn!
Mà giờ phút này, hai mắt thiếu phụ bỗng nhiên sững lại, thân thể lui lại phía sau.
Dù phân thân và bản thể ngươi dung hợp thì cũng không có gì khác đâu!
Nội tâm thiếu phụ nọ chấn động. Nàng chưa bao giờ gặp phải loại thần thông giống như Định Thân Thuật. Thuật này lai lịch khó lường, làm sao nàng có thể biết được.
Ngay trong nháy mắt khi nàng cất lời, thân thể lao thẳng tới Vương Lâm thì hắn liền ngẩng phắt đầu, tay phải giơ lên.
Bát Cực Tiên Đạo, Cực Hỏa Đạo!
Hắn không có huyết mạch Tiên Tộc nhưng hắn lại có một thủ đoạn đặc thù khác!
← Ch. 1726 | Ch. 1728 → |