← Ch.1766 | Ch.1768 → |
Trên Cực Thiên thảo nguyên, Hứa Đức Tài hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía xa. Thần sắc hắn âm trầm. Đánh một trận với Vương Lâm khiến hắn tổn thất Thiên Đạo. Điều này đối với hắn mà nói là chuyện khó có thể tiếp nhận. Thiên Đạo đó tâm thần tương liên với hắn, sau khi bị nuốt khiến hắn mang thương thế trong người.
Giờ phút này nguyên thần hắn uể oải, hiển nhiên trong thời gian ngắn không thể khôi phục.
Vương Lâm, lúc này ngươi hẳn phải chết! Có hai trưởng lão Không Kiếp trung kỳ đuổi giết, ta muốn xem ngươi trốn thế nào! Trương trưởng lão đã đáp ứng ta, một khi bắt được ngươi sẽ giao cho ta hành hạ ngươi tới chết. Ta muốn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hứa Đức Tài hận Vương Lâm chính là bởi vì Thiên Đạo của hắn bị cắn nuốt. Càng đau lòng, lại càng hận thấu xương!
Giờ phút này đang phi hành, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, xoay phắt người nhìn lại phía sau. Trong nháy mắt hắn cảm nhận được một luồng dao động từ xa xa truyền tới.
Dao động này giờ phút này khi hắn nhìn lại liền lập tức nhận ra là Vương Lâm vừa mới lao ra. Hắn rõ ràng thấy trong tích tắc khi Vương Lâm phát hiện ra mình, thần sắc biến đổi, tốc độ tăng mạnh, dưới chân có sóng gợn hiện lên, hiển nhiên là dùng một loại phương pháp kỳ dị để rời khỏi nơi này.
Vương Lâm! Hắn không ở phía trước mà lại xuất hiện ở nơi này!
Hứa Đức Tài sửng sốt, thấy Vương Lâm trong tích tắc liền vọt đi rất xa, lúc này cũng có thể dùng phương pháp kỳ dị kia mà biến mất. Hắn không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhoáng lên đuổi theo.
Đường lớn không đi lại đi ra trước mặt Hứa mỗ. Vương Lâm, đây là do vận khí ngươi không tốt, chính là ngươi muốn chết!
Hứa Đức Tài cười lạnh, hóa thành một đạo cầu vồng lao vọt đi, trong tích tắc đã rút ngắn khoảng cách. Lúc này toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt trên người Vương Lâm, thần thức đảo qua bốn phía, thấy không có bẫy rập gì thì cũng yên lòng.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn đuổi vào trong phạm vi ngàn trượng, thân ảnh Hứa Đức Tài lại trong tích tắc biến mất, giống như chui vào trong một cái khe không gian, chớp mắt liền không nhìn thấy nữa.
Trong tích tắc khi thân thể hắn biến mất, Vương Lâm cũng tới gần, sau đó biến mất. Chỉ thấy trên mặt đất chỗ Vương Lâm biến mất, trong đám cỏ dại có một khối Không Gian Thạch đang nằm yên lặng nơi đó, ấn dấu trong cỏ dại cao vút, bị nước bùn bao phủ.
Hứa Đức Tài mất tích!
Trong tích tắc này, trên Cực Thiên thảo nguyên, nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang ngồi khoanh chân đột nhiên thần sắc đại biến. Nàng nhìn la bàn trước mặt, cảm giác dựng tóc gáy tỏa ra toàn thân.
Nàng thấy điểm sáng đại biểu cho Hứa Đức Tài chợt biến mất!
Chuyện này. Này.
Sắc mặt nữ tử này tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Nàng không chút do dự. Lập tức đưa tin tức này bằng phương pháp đặc thù truyền tới cho ba tu sĩ Không Kiếp đang ở trong Cực Thiên thảo nguyên!
Lão già họ Trương và lão già họ Triệu của Lục Ma Châu lúc này thần sắc cực kỳ âm trầm, hóa thành cầu vồng lao nhanh đi. Hai người bọn hắn truy kích la bàn, nhưng cuối cùng lại sôi hỏng bỏng không, thẹn quá hóa giận nhưng uất khí trong lòng lại không thể biểu lộ ra.
Đang lúc phi hành, thần sắc hai người đột nhiên biến đổi, đồng loạt dừng lại trên không, cảm nhận được tin tức đang truyền tới!
Hứa Đức Tài rõ ràng vừa theo phía sau, không ngờ lại mất tích!
Lão già họ Trương biến sắc.
Nhất định là Vương Lâm kia. Hắn dùng kế kim thiền thoát xác, dùng la bàn kia hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, trên thực tế là ẩn trên thảo nguyên, bày mưu với Hứa Đức Tài!
Ánh mắt trưởng lão họ Triệu lộ sát khí.
Ngay lúc hai người nhận được tin tức này thì ánh mắt bình minh bừng lên trên Cực Thiên thảo nguyên. Từng luồng ánh mắt hiện ra, bao phủ mặt đất. Chỉ là cơn mưa vẫn ào ào trút xuống, không hề giảm mà càng ngày càng lớn.
Trong mưa gió dày đặc, chỉ thấy trên mặt đất dâng lên sương mù nhè nhẹ. Sương mù này màu đen. Trong chớp mắt đã tràn ngập bầu trời, che phủ bốn phương tám hướng, ngập tràn cả Cực Thiên thảo nguyên.
Hai lão già Trương. Triệu xoay phắt người nhìn về bốn phía. Luồng uy áp vô hình từ trong sương mù trên thảo nguyên lúc này khuếch tán ra.
Còn cả nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang cách hai người một khoảng lúc này đang vội vàng bay đi, thân ảnh cũng dừng lại giữa không trung, thần sắc biến ảo, mơ hồ lộ vẻ khiếp sợ. Nàng cảm nhận được tin tức mà Lục Ma Châu dùng phương thức đặc thù truyền đi, mới biết Hứa Đức Tài mất tích.
Cùng lúc này, nàng nhìn thấy sương mù đang lan ra trên mặt đất. Sương mù nọ rất nhanh liền tràn ngập thiên địa. Những tiếng gào thét từ trong sương mù liên tiếp truyền ra.
Trong sương mù này, mấy ngàn tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Địa Cung dưới sự dẫn đầu của Lữ Văn Nhiễm triển khai lần công kích thứ hai!
Ba tu sĩ Không Kiếp trong sương mù lúc này hóa thành những đạo cầu vồng, muốn lao ra khỏi sương mù. Nhưng âm thanh âm trầm của Lữ Văn Nhiễm lúc này vang vọng trong sương mù.
Đạo hữu, cần gì phải vội vã rời đi!
Lời nói này vừa truyền ra, chí thấy tất cả tu sĩ Không Kiếp của Địa Cung lập tức lao ra chém giết.
Bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên, nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang khoanh chân ngồi điều khiển la bàn lúc này mở bừng đôi mắt, không cần nghĩ ngợi, đứng dậy mang theo mấy ngàn tu sĩ Lục Ma Châu hướng về phía trước hóa thành mấy ngàn đạo cầu vồng lao đi.
Lúc đại chiến lần thứ hai diễn ra trên Cực Thiên thảo nguyên thì trong một đám cỏ dại lầy lội trên thảo nguyên này có một hòn đá tầm thường không kẻ nào chú ý tới.
Trong hòn đá này ẩn chứa vô số không gian, giờ phút này trong không gian đó có một cuộc chiến của tu vi Không Kiếp!
Hứa Đức Tài vừa mới rơi vào trong Không Gian Thạch liền bị cuốn vào trong không gian mà Vương Lâm chỉ định. Trong tích tắc khi tiến vào nơi này, hắn biết mình đã trúng kế của đối phương rồi.
Nhưng tu vi hắn cao thâm, lúc này không lộ nửa điểm hốt hoảng mà ngẩng đầu nhìn bốn phía. Ánh mắt hắn thấy bầu trời màu lam, mặt trời vàng rực, chẳng qua mặt đất tràn ngập khí tức tử vong mà thôi. Xa xa có một ngọn hỏa diệm sơn, còn phương hướng khác thì có một vùng lôi hải.
Trên bầu trời màu lam này tồn tại mây đen cuồn cuộn, từ đó bay xuống những bông tuyết màu đen. Tuyết rơi không biết đã bao lâu. Bao trùm tầng tầng lớp lớp trên mặt đất.
Vương Lâm, mau đi ra cho Hứa mỗ, cần gì phải vờ vịt ở nơi này!
Thần sắc Hứa Đức Tài âm trầm, ánh mắt đảo qua bốn phía liền cất vang giọng nói.
Trong tích tắc khi lời nói này truyền ra, thân ảnh Vương Lâm hiện ra trong một loạt gợn sóng, xuất hiện ở cách Hứa Đức Tài mấy ngàn trượng, mái tóc bạc trắng tung bay, thân mặc bạch y, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Đức Tài.
Thần thông của ngươi thi triển rất nhanh, vậy thử xem một chút xem giữa chúng ta ai thi triển nhanh hơn!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Nhân quả.
Trong nháy mắt khi âm thanh này phát ra. Lập tức không gian thiên địa ầm ầm chấn động. Chỉ thấy trong trời đất lập tức xuất hiện một thanh kiếm. Kiếm này đại biểu cho nhân quả bổn nguyên của Vương Lâm.
Hầu như đồng thời với lúc Vương Lâm thi triển thần thông, Hứa Đức Tài không cần nghĩ ngợi, tay phải bắt quyết. Trong nháy mắt liền có mấy trăm vạn ấn ký biến ảo ra, hình thành một vùng sương mù màu đỏ. Từ trong sương mù này truyền ra những tiếng gào thét thê lương, bất ngờ hóa thành mấy trăm, mấy ngàn tia u hồn phủ trời ngập đất lao tới.
Hứa Đức Tài lùi lại phía sau, tay trái giơ lên bắt quyết lần nữa, vung lên liền có gần bảy trăm vạn ấn ký lập tức đánh ra, thiên địa ầm vang. Chỉ thấy một cây trường thương biến ảo ra. Trường thương vừa hiện ra, lập tức liền vặn vẹo, bất ngờ hóa thành một con mãng xà khổng lồ, cái lưỡi thập thò, mang theo tiếng gầm thét lao thẳng về phía trước.
Ngay sau đó. Hứa Đức Tài lại lui tiếp lại ba bước, hai tay đồng thời giơ lên, đang muốn tiếp tục thi triển thần thông. Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng giờ phút này lần đầu tiên không nhanh hơn Vương Lâm!
Ngay khi người này thi triển thần thông thứ hai thì trường kiếm do sinh tử bổn nguyên biến thành đã gào thét lao tới. Mà vào chớp mắt khi người này thi triển thần thông thứ ba. Thanh kiếm do chân giả bổn nguyên của Vương Lâm biến thành đã xuất hiện!
Một tích tắc ngắn ngủi này lại cực kỳ trọng yếu!
Chỉ thấy nhân quả kiếm kia chợt tiến tới gần đám u hồn, dùng lực lượng kỳ dị của nhân quả bỗng nhiên chém xuống. Tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang lên. Toàn bộ đám u hồn sụp đổ.
Cùng lúc đó, thanh kiếm do sinh tử bổn nguyên của Vương Lâm biến thành dùng tốc độ cực nhanh tới gần, chém lên người con mãng xà khổng lồ do thần thông của Hứa Đức Tài biến thành.
Ầm một tiếng, mãng xà gầm lên một tiếng tử vong. Trường kiếm do sinh tử bổn nguyên của Vương Lâm hóa thành cũng theo đó mà tan nát.
Nhưng trường kiếm đại biểu cho chân giả bổn nguyên lúc này lại lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng trong nháy mắt áp sát. Mà giờ phút này thần thông thứ ba của Hứa Đức Tài còn chưa hoàn thành!
Chân giả kiếm nhoáng lên, đánh thẳng tới ngực Hứa Đức Tài. Kiếm này tốc độ quá nhanh, khiến sắc mặt Hứa Đức Tài đại biến, vội vàng lui lại phía sau, thần thông chưa hoàn thành trong tay đánh về phía trước, bất ngờ va chạm với chân giả kiếm.
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên. chân giả kiếm sụp đổ nhưng Hứa Đức Tài cũng không dễ chịu gì. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể bị cuốn đi, tay phải giơ lên. Đang định bắt quyết.
Nhưng Vương Lâm sao có thể cho hắn cơ hội này. Hắn vất vả lắm mới cắt đứt được tiết tấu thi triển thần thông của đối phương, cũng thiết lập sẵn sát trận này, nhất định phải giết chết đối phương, đạt được bí mật giúp đối phương thi triển thần thông nhanh chóng!
Hầu như chỉ trong tích tắc khi Hứa Đức Tài vừa lui lại phía sau hai bước, thần sắc Vương Lâm dữ tợn, tay phải bỗng nhiên giơ lên điểm về phía trước.
Hỏa bổn nguyên!
Lời này vừa nói ra, hỏa diệm sơn lập tức ầm ầm bùng nổ, trong nháy mắt na dị tới, bất ngờ biến ảo ra bốn phía Hứa Đức Tài. Bao phủ toàn thân hắn, không ngừng bạo phát, ở bên trong hỏa diệm sơn bổn nguyên chân thân của Vương Lâm tiến hành công kích vô cùng mạnh mẽ.
Lôi bổn nguyên!
Vương Lâm đã nắm được cơ hội thì tuyệt đối không buông tha dễ dàng, giờ phút này không cần phải nghĩ ngợi, trong tích tắc khi lời nói truyền ra, hỏa diệm sơn đang bao vây Hứa Đức Tài lập tức na di lần nữa, xuất hiện trong lôi hải mênh mông phía xa, ầm ầm chìm xuống.
Thiên lôi ầm ầm đánh tới. Chỉ thấy lôi hải như có sóng gió vô tận, vô số lôi đình ầm ầm lao vào trong ngọn hỏa diệm sơn, triển khai một hồi lôi hỏa kết hợp chém giết!
Thủy bổn nguyên!
Vương Lâm vung tay áo, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Không gian này vốn không có nước, vốn là không hoàn chỉnh nhưng giờ phút này Vương Lâm lấy máu huyết bản thân, ngưng tụ ra thủy bổn nguyên. Chỉ thấy một ngụm máu tươi này lập tức hóa thành một đám hơi nước màu đỏ, lao tới hỏa diệm sơn trong lôi hải. Trong tích tắc này, lôi hải và hỏa diệm sơn liền nổ ầm ầm.
Ba loại bổn nguyên dung hợp, hình thành một lực lượng hủy diệt kinh thiên. Cũng trong tích tắc này, ba loại hư bổn nguyên vừa tiêu tán lại một lần nữa hóa thành trường kiếm lập tức lao tới.
← Ch. 1766 | Ch. 1768 → |