← Ch.1820 | Ch.1822 → |
Trong cơn lốc này, trước người Vương Lâm truyền ra những tiếng ầm vang. Nắm tay hắn thu lại, thân thể nhoáng lên, bịch bịch lui lại ba bước. Bước đầu tiên hạ xuống, dấu chân hắn phát ra một ngọn lửa đỏ sẫm.
Bước thứ hai hạ xuống, một vùng thực vật xanh đậm bao phủ bàn chân. Bước thứ ba hạ xuống, mặt đất bất ngờ lại tỏa ra màu vàng kim, hóa thành một dấu chân như kim thiết.
Sau ba bước Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão tổ Đạo Ma Tông trong cơn lốc.
Cơn lốc dần dần tan đi. Lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông bước một bước đi ra, thần sắc bình tĩnh nhìn Vương Lâm.
Có thể không chết không bị thương dưới một quyền của bổn tôn mà chỉ lui lại ba bước, bức ba loại thần thông dung nhập trong cơ thể ra, ngươi đúng là có thực lực hủy Đạo Ma Tông!
Vương Lâm nhìn lão tổ Đạo Ma Tông, thần sắc ngưng trọng. Một quyền nọ trong đó ẩn chứa chín loại thần thông của đối phương, hắn chỉ có thể triệt tiêu sáu loại trong đó. Cuối cùng phải lui lại phía sau ba bước. Đó là do ba loại thần thông hắn không thể triệt tiêu nổi.
Đây là thực lực của Thiên Tôn sao? Rất mạnh!
Đôi mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn muốn đấu với Thiên Tôn!
Hóa ra cấp độ tu vi Thiên Tôn lại chiến đấu như vậy.
Trong đầu Vương Lâm không ngừng hiện lên một quyền vừa rồi của lão tổ Đạo Ma Tông, hai mắt dần dần ngời sáng.
Hắn đang học tập!
Còn quyền thứ hai!
Lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông cất bước đi tới, mái tóc đỏ tung bay, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Tay phải bỗng giơ lên. Toàn thân hắn lập tức bị vây trong biến hóa giữa chân thật và hư ảo, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, đánh ra quyền thứ hai!
Quyền thứ hai này vừa đánh ra thì cả Đạo Ma Tông ầm vang. Dường như có một luồng lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, xé tan bầu trời, mở tung mặt đất, khiến bốn phía Vương Lâm lúc này như nằm trong một vùng hư vô!
Đây là một vùng hư vô vô biên vô hạn, không gian đen tối. Vương Lâm không nhìn thấy trời, không nhìn thấy đất, thân thể giống như bị hút vào thế giới kia, chỉ còn lại mình hắn tồn tại. Còn có một quyền xuất ra trong hư vô này!
Trong một quyền này ẩn chứa mười tám loại thần thông, cùng với một quyền này lao thẳng tới Vương Lâm.
Một quyền này tu sĩ Kim Tôn nếu thấy cũng sẽ bị sự hoảng sợ và tuyệt vọng bao trùm tâm thần, không có tư cách chống cự. Thậm chí dù hơn mười Kim Tôn đồng thời ra tay thì cũng không thể trì hoãn được một quyền này trong thời gian một nhịp thở.
Đây đã không còn là chênh lệch về lượng mà là về chất!
Tu sĩ Kim Tôn vẫn còn bị vây trong thần thông, dùng thần thông chém giết, dùng đủ loại pháp thuật biến hóa mà ra. Nhưng Thiên Tôn thì đã dung hợp đạo vào cơ thể, mỗi một quyền một cước đều ở cấp độ cao hơn rất nhiều!
Mười tám loại thần thông ẩn chứa bên trong. Một quyền này. Rất mạnh! Dung đạo vào trong thân thể, điểm này ta không làm được!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, tay phải bỗng nhiên giơ lên, nắm quyền hướng về phía quyền thứ hai từ trong hư vô kia trực tiếp đánh tới!
Ta không thể dung đạo vào cơ thể, pháp tùy thân động nhưng thân hình ta là Đạo Cổ, tu vi lực dung hợp vào một quyền. Nó không có thần thông, chỉ có tín niệm và ý chí hợp thành một kích!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra chiến ý, một quyền đánh ra, thân thể cất bước tiến tới, trong tiếng gầm nhẹ liền ầm ầm va chạm với nắm tay kia!
Tiếng chấn động vang lên quanh quẩn không gian. Ở cách đó một khoảng hư vô này bất ngờ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Gần như chỉ trong nháy mắt, hư vô bị xé rách, hình thành một vùng hủy diệt.
Cùng với hư vô này sụp đổ, bầu trời lại là bầu trời của Lục Ma Châu, mặt đất lại là mặt đất Lục Ma Châu. Trên đống đổ nát của Đạo Ma Tông, Vương Lâm đứng đó. Cách lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông một trăm trượng.
Khóe miệng tràn máu tươi, thân thể Vương Lâm giống như bị một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu và, bước chân liên tục bịch bịch bịch lui lại bảy bước, mỗi bước hạ xuống lại để lại một dấu chân bất đồng. Sau bảy bước, cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng ầm vang, cánh tay phải run rẩy, có máu tươi nhỏ xuống mặt đất.
Quyền thứ hai rất mạnh. Mười tám loại thần thông ẩn chứa bên trong đó. Quyền động là thần thông vận chuyển, có thể ngăn cách thiên địa, một mình tạo ra một vùng không gian.
Ngẩng phắt đầu, Vương Lâm lau máu tươi trên khóe miệng, nhìn về phía lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông ở phía xa.
Tu vi ngươi không cao nhưng chiến lực có thể miền cường đạt tới cấp độ Thiên Tôn. Chẳng qua ngươi còn chưa hiểu đạo của Thiên Tôn. Ta nghĩ ta là Thiên Tôn đầu tiên mà ngươi chiến đấu.
Lão tổ Đạo Ma Tông bước về phía trước, chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn Vương Lâm có vẻ ngưng trọng.
Một người không hiểu đạo của Thiên Tôn mà có thể tiếp được hai quyền của ta. Người này bất phàm!
Đi mười bước, ánh mắt của lão tổ Đạo Ma Tông lộ ra ánh sáng, cả người đứng đó giống như thần linh trong thiên địa. Nhìn Vương Lâm, hắn giơ tay lên lần thứ ba.
Ngươi nếu có thể tiếp được một quyền cuối cùng của ta thì chuyện Đạo Ma Tông sẽ xóa bỏ! Một quyền này của ta là một kích toàn lực. Nếu quyền này không giết được ngươi vậy thì thật sự không thể giết ngươi. Ngươi hủy Đạo Ma Tông, nghĩ ra nhất định có nhân quả. Nhân quả này ta không hỏi tới. Quyền thứ ba này chính là kết thúc rồi!
Lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông chậm rãi nói.
Một quyền này ẩn chứa hai mươi bảy đạo thần thông, ngươi có thể tiếp được bao nhiêu loại đây?
Lão tổ Đạo Ma Tông vừa nói vừa giơ tay phải lên.
Vương Lâm biết rõ mình không mặc Hồn Khải thì không thể tiếp nổi quyền này. Một quyền này có thể hoàn toàn giết chết hắn, cho dù là thân hình Đạo Cổ cũng không cách nào sót lại dưới quyền này, khiến hắn hoàn toàn hình thần câu diệt!
Thiên Tôn, không hổ là cường giả đỉnh phong chỉ dưới Dược Thiên Tôn trên Tiên Cương đại lục!
Vương Lâm nhắm hai mắt, trên mặt đột nhiên xuất hiện ấn ký của Thiên Ngưu Hồn. Trong nháy mắt khi ấn ký đó xuất hiện, nó lan ra khắp toàn thân Vương Lâm. Khí tức tu vi của Vương Lâm ầm ầm tăng vọt.
Luồng khí tức Thiên Ngưu Hồn này điên cuồng lan ra, chui vào từng tấc huyết nhục trong cơ thể Vương Lâm, cũng dũng mãnh tiến vào Nguyên Thần và linh hồn của Vương Lâm. Khiến cho tu vi của Vương Lâm lập tức từ Không Kiếp sơ kỳ vọt tới Không Kiếp trung kỳ, nhưng không dừng lại mà một lần nữa tăng vọt lên tới Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, sau khi đạt tới trình đột Kim Tôn mới dừng lại.
Biến hóa đột ngột này khiến cho hai mắt lão tổ Đạo Ma Tông lần đầu tiên co rút lại.
Mượn hồn lực? Đây là Thiên Ngưu Hồn lực. Ngươi đã đạt được sự tán thành của Thiên Ngưu Hồn! Có thể đề cao tới trình độ này. Ngươi có thể nghe trước hồn âm của Thiên Ngưu Hồn rồi!
Thần sắc lão tổ Đạo Ma Tông lúc này cũng lần đầu tiên có biến hóa.
Hắn hiểu rất rõ trong bảy mươi hai châu của Tiên Tộc có trấn áp bảy mươi hai hồn phách. Những hồn phách này dù bị trấn áp nhưng lực trấn áp có mạnh có yếu. Đó là do hồn lực bản thân chúng khác nhau.
Trong đó có một số là tử hồn, có một số vẫn còn sống nhưng chỉ còn một nửa. Giống như Lục Ma Hạt Hồn vốn cực kỳ cường đại nhưng lực trấn áp không nhỏ, thời gian lại cực kỳ xa xưa, thậm chí còn sớm hơn khi Thiên Ngưu Châu hình thành, cho nên lúc này hồn lực của nó đã suy yếu rất nhiều.
Mà Thiên Ngưu Châu lại không phải vậyẵ Trong bảy mươi hai châu, Thiên Ngưu Hồn gia nhập sau, thời gian ngắn. Hơn nữa Thiên Ngưu vốn là một sinh linh cực kỳ cường đại. Ở trong bảy mươi hai châu này có thể xếp hạng thứ mười tám.
Đạt được hồn phách tán thành không phải quá khó khăn. Nhưng hề là hồn còn sống thì ở châu nào cũng có thể gặp những người như sứ giả, chỉ là sơ bộ tán thành, mặc dù có thể mượn hồn lực tạm thời đề cao tu vi nhưng nhiều nhất cũng chỉ là Không Kiếp hậu kỳ, không thể đạt tới tu vi Kim Tôn!
Đây là một nguyên tắc mà trong vô số năm qua rất hiếm người có thể phá vỡ. Nhưng cũng không phải là không thể. Có một số người cực kỳ hiếm thấy, có cơ duyên xảo hợp, có thể nghe thấy hồn âm, nghe được tiếng hồn gầm thét, đạt được độ tán thành cao hơn. Mượn hồn lực lên tới Kim Tôn.
Nhưng Kim Tôn cũng đã là cực hạn rồi, không thể vượt qua nữa. Trừ phi là đạt được đệ nhất hồn của Tiên Tộc trấn áp dưới hoàng thành Trung Châu tán thành cao độ thì có lẽ mới hơn được. Nhưng ngoài hồn này ra thì những hồn khác không thể làm được điều đó.
Mà điều quan trọng nhất là tu sĩ có thể mượn hồn lực đạt tới Kim Tôn vô cùng hiếm thấy, thậm chí số lượng còn ít hơn Thiên Tôn rất nhiều, hầu như không kém gì so với Dược Thiên Tôn. Bởi lẽ trong một châu, cùng một thời đại thì nhiều nhất chỉ có hai người đạt được tán thành cao độ mà thôi.
Do vậy cho nên lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông chưa bao giờ nghe thấy chuyện một người đã là Thiên Tôn đồng thời lại là người được một hồn dưới một châu tán thành cao độ.
Loại tỷ lệ này theo hắn thấy thậm chí còn thấp hơn tỷ lệ xuất hiện Dược Thiên Tôn, chỉ cao hơn tỷ lệ xuất hiện Đại Thiên Tôn mới mà thôi.
Có thể tiếp được hai quyền của ta đủ để đạt được danh hiệu Thiên Tôn, không ngờ lại là người được Thiên Ngưu Hồn tán thành cao độ. Đây.
Lão tổ Đạo Ma Tông nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra dao động tâm tình rất lâu chưa xuất hiện ở hắn.
Nhân vật như vậy sợ là bất cứ Đại Thiên Tôn nào nhìn thấy cũng cực kỳ để ý, lập tức lung lạc thu về dưới trướng. Chỉ là không biết hắn lúc này mượn hồn lực xong thì chiến lực đã đạt tới trình độ nào!
Ánh mắt lão tổ Đạo Ma Tông lóe lên, giơ tay phải nắm thành quyền, xuất quyền lần thứ ba.
Trong nháy mắt khi quyền này xuất ra, nắm tay ẩn chứa hai mươi bảy loại biến háo, bất ngờ khiến không gian giữa hắn và Vương Lâm hình thành một hắc động lớn. Hắc động này có thể cắn nuốt tất cả khí tức, trong nháy mắt khi xuất hiện liền khiến vô số mảnh vụn của Đạo Ma Tông bị hút tới, trong nháy mắt bị hắc động này cắn nuốt.
Thậm chí ngay cả thiên không cũng giống như sụp đổ, hiện ra một vùng vặn vẹo lớn, hóa thành những vòng cung bị hắc động điên cuồng cắn nuốt.
Mặt đất lúc này cũng bị cuốn cong một cách quỷ dị, bị hắc động nhanh chóng hấp thu.
Mang theo tiếng gào thét kỳ dị, hắc động này vừa cắn nuốt thiên địa vừa lao thẳng tới Vương Lâm!
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, vận chuyển tu vi toàn thân. Một cảm giác cường đại chưa từng có tràn khắp thân thể hắn. Hai mắt hắn chợt lóe lên kim quang, thân thể nhoáng lên, bất ngờ khiến bên cạnh hắn xuất hiện một thân thể thứ hai.
Người thứ hai này bước đi liền khiến bốn phía xuất hiện người thứ ba. Thứ tư, thứ năm. Cho tới khi thân thể thứ chín mươi tám huyễn hóa ra, chín mươi bảy cái còn lại mới tan rã, chỉ để lại một chân thân.
Ta không thể khiến đạo dung thân thể, không thể khiến thân tùy pháp động nhưng ta có Tốc Thần Quyết này, trong nháy mắt xuất ra chín mươi tám loại thần thông, đánh một trận với Thiên Tôn.
← Ch. 1820 | Ch. 1822 → |