← Ch.1855 | Ch.1857 → |
Giờ phút này ở Thiên Tôn Niết, thân ảnh Vương Lâm xông thẳng lên chín tầng trời. Hắn không muốn như thế. Hắn vốn muốn dừng lại ở tầng thứ mười ba nhưng Tiên Hoàng xuất hiện, nói những lời kia khiến trong lòng Vương Lâm bùng lên lửa giận!
Cỗ lửa giận này chứng minh tất cả phán đoán của hắn trước kia, chuyến đi hoàng thành sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Cho nên Tiên Hoàng muốn đánh vào khí thế của Vương Lâm, khiến hắn không được Đại Thiên Tôn mời chào, dù là mời chào cũng không có cách nào được đối đãi giống như tu sĩ Dược Thiên Tôn xông qua được tầng thứ mười ba.
Phương thức như vậy là trực tiếp nhất, cực kỳ hữu hiệu!
Từ lúc huy hoàng nhất rớt xuống ngàn trượng, từ đỉnh điểm được mọi người chú mục lại bị cả vạn người khinh miệt. Loại cảm giác tương phản mãnh liệt này Vương Lâm có thể không thèm để ý. Hắn vốn không phải là người để ý tới những chuyện này nhưng mục đích của hành động khiến thiên hạ chấn kinh này lại biến thành một trò cười, chẳng những không đạt hiệu quả ngược lại còn khiến tiếng xấu của hắn lan xa khắp đại lục của Tiên Tộc.
Chuyện như vậy hắn tuyệt đối không cho phép! Cho dù là Tiên Hoàng hắn cũng muốn đấu một trận!
Tầng thứ mười lăm. Được, ngươi nếu đều cho rằng cực hạn của ta là tầng mười ba. Vậy thì hôm nay ta cũng muốn kiêu ngạo một lần, hoàn toàn bạo phát. Tiên Hoàng, ngươi hèn hạ như vậy, có thể thấy trong huyết mạch của ngươi vốn có sự vô sỉ!
Khó trách tu sĩ bị phong ấn ở Đông Lâm Tông lại có oán niệm không tiêu tan, nói Liên Vân Quyết hèn hạ!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn ý. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới tầng mười ba, thoáng một cái liền thẳng tới tầng thứ mười bốn.
Ở tầng thứ mười bốn, trong tích tắc khi Vương Lâm sắp bước vào, thân thể Vương Lâm dừng lại một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới.
Tiên Hoàng, ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ cho Vương mỗ!
Làm càn!
Minh Đạo Tôn bên cạnh người Tiên Hoàng lập tức quát lên nhưng Tiên Hoàng thần sắc lại bình thường, ngược lại còn mỉm cười.
Ta đang xem ngươi có thể xông qua tầng thứ mười lăm hay không!
Chỉ là đồng tử trong hai mắt hắn lại âm thầm co rụt lại.
Vương Lâm cười lạnh. Nếu đã lật mặt thì hắn lại càng không cố kỵ. Càng như thế, khi việc này truyền ra, hắn tới hoàng thành lại càng an toàn.
Hắn bước một bước, bất ngờ bước vào tầng thứ mười bốn!
Thời gian Hồn Khải không còn nhiều lắm, nếu đã muốn khiến thiên hạ chấn kinh thì lúc này ta phải dùng tới phân thân trong pháp tắc của Tiên Cương! Phân thân, lấy hồn làm vật dẫn, dung nhập thân thể!
Thân ảnh Vương Lâm biến mất trong đại điện tầng thứ mười bốn.
Sau khi Vương Lâm tiến vào tầng thứ mười bốn, tu sĩ phía dưới hoàn toàn yên tĩnh. Biến hóa kịch liệt này không thể áp chế được chuyện bọn họ biết Vương Lâm mặc Hồn Khải xông qua tầng thứ mười ba.
Tầng thứ mười bốn, Dược Thiên Tôn lúc này chỉ có Minh Đạo Tôn và Tài Vi Tôn mới có thể xông qua. Vương Lâm này chỉ là hạng người đạo danh, căn bản không thể xông qua nổi!
Hắn chỉ sợ là thẹn quá hóa giận, định liều mạng xông qua.
Thú vị, chuyện trong Thiên Tôn Niết ngày hôm nay có thể nói là khúc chiết vô cùng, xuất hiện rất nhiều biến hóa. Không biết biến hóa cuối cùng sẽ ra sao.
Không cần suy nghĩ nữa. Người này không thể xông qua đâu! Thời gian mặc Hồn Khải của hắn đã hết, dựa vào đâu mà xông qua chứ!
Tu sĩ Thiên Tôn lạnh lùng nhìn bầu trời, trong lòng đám người này đối với Vương Lâm rất lạnh lùng khinh bỉ. Còn về phần mấy chục tu sĩ Dược Thiên Tôn giờ phút này tâm tư cũng bất đồng nhưng đại bộ phận cũng đều nhận định Vương Lâm sẽ thất bại, coi hành động này của Vương Lâm là dã thú cùng đường.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn nhìn bầu trời nhíu mày. Hắn cũng không cho rằng Vương Lâm có thể vượt qua tầng thứ mười bốn.
Tâm tính không kiên định, bị Tiên Hoàng nói mấy câu liền liều mạng như vậy, căn bản là không thể xông qua nổi còn muốn xông lên. Người này không đáng để mời chào.
Minh Đạo Tôn cười lạnh không ngừng, vẻ mặt giống hắn lúc này cũng chỉ có vài người, nhưng ánh mắt nhìn bầu trời lại hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu đậm. Hắn cũng không biết vì sao lại cảm thấy không ổn.
Tiên Hoàng bên cạnh hắn cũng trầm mặc không nói, thần sắc bình tĩnh nhưng trong lòng lại do dự.
Với sự hiểu biết của ta về hắn, người này nếu không nắm chắc rất ít khi hành động. Nhưng tầng thứ mười bốn này hắn không có Hồn Khải rất khó có thể xông qua. Nếu không thì lúc trước hắn đã không lựa chọn rời đi.
Tự rước lấy nhục mà thôi!
Nhưng ngay khi ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Tiên Hoàng, gần như vào nhịp thở thứ chín, bỗng trên bầu trời bộc phát ra kim quang chói mắt!
Kim quang này là từ trong tầng thứ mười bốn tuôn ra, xuyên thấu qua mây mù. Bao phủ tám hướng.
Kim quang này cực kỳ chói mắt, rọi thẳng vào tròng mắt của tất cả tu sĩ phía dưới, cũng đâm thẳng vào tâm thần bọn họ!
Chín nhịp thở! Không có khả năng. Hắn dừng lại ở tầng mười ba lâu như vậy, sao ở tầng mười bốn khó hơn vạn lần lại chỉ cần chín nhịp thở là đã vượt qua!
Lại. lại. qua rồi! Hồn Khải của hắn không phải là đã không thể sử dụng sao! Hắn không có Hồn Khải, không phải chỉ có tu vi xông lên được tầng thứ năm sao! Hắn chẳng lẽ còn có Hồn Khải khác?
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cũng sửng sốt, thân thể nhoáng lên, bất ngờ lao thẳng lên bầu trời, tới gần quan sát tầng thứ mười bốn đang tỏa sáng vạn trượng kia!
Hắn không ngờ lại vượt qua được tầng mười bốn!
Sát khí trong mắt Minh Đạo Tôn nồng nặc, nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Không sao, tầng mười bốn mà thôi.
Tiên Hoàng nhìn thoáng qua bầu trời, đồng tử trong mắt lại co rút lại một lần nữa, chậm rãi nhắm hai mắt.
Trên bầu trời, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra bên ngoài cung điện tầng thứ mười bốn. Hắn không dừng lại chút nào mà thoáng một cái bất ngờ vọt lên tầng thứ mười lăm!
Thân ảnh hắn tiến vào trong đại điện tầng thứ mười lăm. Đám tu sĩ phía dưới lại vang lên tiếng đàm luận kịch liệt.
Thời gian chín nhịp thở đã xông qua tầng thứ mười bốn lại xông lên tầng thứ mười lăm. Chẳng lẽ lúc trước chúng ta hiểu lầm hắn!
Dù là mặc Hồn Khải mà xông lên được tầng mười lăm cũng cực kỳ kinh người!
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn ngạc nhiên nhìn bầu trời, vốn đã định bỏ cuộc lúc này ý định mời chào lại nổi lên.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở. vào nhịp thở thứ chín sau khi Vương Lâm bước vào tầng thứ mười lăm, ánh kim quang chói mắt bất ngờ lại bùng lên!
Kim quang này xuyên qua mây mù, tràn ngập bốn phía. Kim quang xuất hiện giống như một cái tát mạnh mẽ lên mặt Tiên Hoàng, khiến cho Tiên Hoàng mở bừng đôi mắt, lộ vẻ khiếp sợ hiếm thấy!
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn hít sâu một hơi, hai mắt bừng sáng.
Người này chúng ta đều nhìn lầm rồi. Hắn có tiềm lực còn đáng sợ hơn Minh Đạo Tôn, dù là có Hồn Khải nhưng thực lực tới mức này cũng vô cùng đáng nể! Tối thiểu đối lại là người khác, dù có mặc Hồn Khải cũng chẳng ai dám nói có thể vượt qua tầng thứ mười lăm!
Thần sắc Võ Phong Đại Thiên Tôn bình tĩnh nhưng khóe miệng lại mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng không chút che dấu. Hắn lúc trước không tiếc đối chọi với Tiên Hoàng, trên thực tế là đánh cuộc một phen. Một khi thành công, Vương Lâm nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, dù không lập tức lựa chọn theo mình nhưng về sau nếu có thể trở thành Đại Thiên Tôn thì cũng là một thiện duyên!
Tầng thứ mười lăm. Hắn xông qua tầng thứ mười lăm rồi.
Sát khí trong mắt Minh Đạo Tôn bốc lên ngập trời. Sự cao ngạo trong nội tâm hắn không thể chấp nhận chuyện như vậy phát sinh, thân thể nhoáng lên, bất ngờ lao thẳng lên bầu trời.
Cảnh tượng này khiến tất cả tu sĩ chứng kiến đều kinh hô!
Chỉ chín nhịp thở là vượt qua tầng này. Vương Lâm này không giống như suy nghĩ của chúng ta!
Người này có tu vi to lớn như vậy, không phải là người chúng ta có thể đánh giá. Hắn lúc trước rõ ràng là ẩn dấu thực lực, không muốn thể hiện quá nhiều. Nếu không phải Tiên Hoàng bắt buộc hắn thì sợ là hắn sẽ không xông lên nữa đâu!
Đúng, Tiên Hoàng và hắn sợ là có chút bí ẩn không thể cho người khác biết, cho nên vừa rồi mới đả kích hắn như vậy!
Tâm tư như vậy lúc này cũng hiện lên trong lòng đám tu sĩ Dược Thiên Tôn. Giờ phút này bọn họ không còn khinh thường Vương Lâm như trước mà chỉ còn sự phức tạp và kính nể!
Dù sử dụng thủ đoạn gì, có thể xông lên được tầng thứ mười lăm thì đó là thực lực!
Hải Tử Thiên Tôn trong đám người lúc này nhìn cảnh tượng này, trên mặt hiện lên nụ cười. Nàng nhìn bầu trời, dù biết chênh lệch giữa mình và đối phương càng ngày càng lớn, lúc này chỉ có thể đứng trong đám người ngước nhìn lên nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.
Thân ảnh Minh Đạo Tôn bay ra khiến những tiếng kinh hô rộ lên. Thân ảnh hắn gào thét, vọt thẳng lên bầu trời, hầu như cùng lúc với Vương Lâm từ tầng mười lăm đi ra, hai người đồng thời cất bước tiến vào trong đại điện tầng thứ mười sáu!
Thiên Tôn Niết cũng không phải một lần chỉ được một người tiến vào. Cho nên lúc này hai người đồng thời tiến vào nhưng lại không gặp nhau, đều tự mình xông lên!
Đại điện tầng thứ mười sáu vô số năm qua chưa bao giờ có kim quang lan ra. Nó không giống mười lăm tầng dưới, dù sao cũng đã từng tỏa kim quang một lần.
Minh Đạo Tôn và Vương Lâm đồng thời tiến vào tầng mười sáu, hai người này ai có thể thành công đây?
Ánh mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn lấp lánh, nhìn lên bầu trời, trong lòng cũng thầm chờ mong.
Dù sao hai người này một người đã thành danh nhiều năm. Một người còn lại khiến thiên hạ chấn kinh. Hai người đồng thời xông vào tầng thứ mười sáu là một đại sự của Tiên Tộc!
Thần sắc Võ Phong cũng trở nên ngưng trọng. Thiên Tôn Niết này tầng sau so với tầng trước khó khăn hơn nhiều. Minh Đạo Tôn năm đó xông lên hai lần đều thất bại cả.
Tiên Hoàng ở phía xa xa, thần sắc cực kỳ âm trầm. Thân phận của hắn vừa rồi nói ra những lời kia, lúc này liền bị người ta đánh tan, tát một cái nặng nề lên mặt. Giờ phút này khi nhìn lên bầu trời, trong mắt hắn tràn ngập hàn ý.
Thời gian trôi qua, chớp mắt lại đã qua chín nhịp thở. Trong khi chín nhịp thở này vừa sắp hết, tầng mười sáu đã vô số năm chưa xuất hiện kim quang lúc này bất ngờ tỏa ra kim quang chói mắt!
Kim quang. Đây là tầng mười sáu đó! Tầng mười sáu cũng bị xông qua rồi! Trong Dược Thiên Tôn ngày nay, chưa từng có ai xông qua được tầng này!
Là ai, trong hai người bọn họ ai đã xông qua rồi!
Chín nhịp thở, nhất định là Vương Lâm!
Không chắc, Minh Đạo Tôn thành danh đã nhiều năm, nếu không nắm chắc sao có thể dễ dàng xông lên. Theo ta thấy thì lúc này hẳn là Minh Đạo Tôn!
Đạo Nhất, Võ Phong, Tiên Hoàng lúc này đều ngưng thần nhìn lại. Bọn họ cũng muốn biết là ai đã vượt qua!
Hải Tử Thiên Tôn khẩn trương nhìn bầu trời. Nhưng rất nhanh đôi mắt nàng lộ vẻ kinh hỉ!
Chỉ thấy bên ngoài đại điện tầng mười sáu, thân ảnh Vương Lâm từng bước bước ra. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhưng không lập tức tiến lên tầng mười bảy mà đứng đó, nhìn về phía đại điện giống như chờ đợi Minh Đạo Tôn!
Cảnh tượng này khiến đôi mắt Đạo Nhất mở to, Võ Phong Đại Thiên Tôn cũng lộ vẻ khiếp sợ. Còn về Tiên Hoàng lúc này thần sắc biến hóa, mơ hồ không thể tin nổi.
Chớ nói tới bọn họ, ngay cả Cửu Đế Đại Thiên Tôn ở trên Đế Sơn lúc này cũng phải hít sâu một hơi.
← Ch. 1855 | Ch. 1857 → |