← Ch.1939 | Ch.1941 → |
Ta là Cổ sinh ra từ trước khi thiên địa xuất hiện, tồn tại trước khi vũ trụ được sinh ra, trước ta còn Cổ Tiên xuất hiện, tiên muốn nô dịch ta, ta muốn tiên này phải bị ta hủy diệt!
Nếu ta thất bại thì hậu nhân của ta đời đời là kẻ địch của tiên, đời đời khiến cho thiên hạ vô tiên!
Ban cho ba con trai của ta chín giọt Hồn Huyết, các con hãy thống lĩnh vạn dân của Cổ Tộc đợi tới ngày Cửu Khúc Tam Tướng cùng xuất hiện, đợi ta luân hồi, đợi người kế thừa của ta xuất thế.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trong Tổ Miếu kia, thân thể hắn héo rũ thoạt nhìn giống như là cái thây khô. Áo trắng toàn thân lúc này cũng rủ xuống, như thể không còn ở trên người nữa.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên thanh âm này vang vọng suốt thời gian năm mươi năm. Ban đầu thanh âm này như ẩn như hiện, giống như là thì thầm, nhưng theo thời gian trôi qua, ở trong đầu Vương Lâm thanh âm này càng ngày càng mãnh liệt, giống như là gào thét lên.
Nhất là hiện giờ dường như là có người ở bên tai hắn không ngừng gào lên. Trong tiếng gào thét kia lộ ra một sự nghịch thiên và không cam lòng, khiến cho máu huyết toàn thân Vương Lâm sôi trào lên, hừng hực bốc cháy.
Trong khi máu huyết toàn thân hắn bị thiêu đốt, thân thể máu thịt của hắn dường như không thể chịu đựng được, giống như là bị luyện hóa, không ngừng héo rũ cho đến hôm nay đã trở thành một cái thây khô nhưng lại không có một cảm giác suy yếu nào ngược lại còn mơ hồ ẩn chứa một sức sống và sức mạnh kinh người. Như thể nếu có một ngày thân thể của Vương Lâm lại khôi phục lại như thường, giống như khi hắn mới bước vào Tổ Miếu này thì sức mạnh thân thể hắn sẽ đạt tới một trình độ khủng bố cực kỳ kinh người.
Trong Tam Tổn Thất Kiếp của Cổ Tộc đệ Tam Tổn kia có ba kiếp, ngoài Cổ Mạch thương khung huyết, còn có Cổ Đạo tam phân thần! Dưới sự phân hóa có thể khiến cho người của Cổ Tộc khi độ kiếp sẽ có được sức mạnh Cổ Tộc bạo tăng.
Rất nhiều tộc nhân của tam tộc chỉ cần có được hai mươi bảy tinh điểm trở thành thánh thì trong cuộc đời sẽ trải qua Tam Tổn Thất Kiếp này. Nhất là đệ Tam Tổn và hai kiếp cuối cùng kia cần phải ở trong Tổ Miếu của các tộc mới có thể vượt qua.
Nhưng do sự khác nhau của thân thể, sự đề cao và tạo hóa mà mỗi người có được cũng không giống nhau.
Trong năm mươi năm này Vương Lâm thủy chung khoanh chân ngồi ở chỗ đó gần như không hề nhúc nhích, để mặc cho thanh âm bên tai kia không ngừng vang vọng. Cuối cùng sau khi Kế Đô hoàng tử ở trước miếu vái một cái rồi rời khỏi, Vương Lâm cảm thấy trong cơ thể mình, kiếp thứ hai của đệ Tam Tổn đã có dấu hiệu giáng xuống.
Tiếng gào thét bên tai kia càng ngày càng kịch liệt, máu huyết trong cơ thể lại càng sôi trào thiêu đốt hừng hực. Một cảm giác khô nóng từ trong cơ thể hắn chậm rãi bộc phát ra tràn ngập toàn thân hắn.
- Cổ Đạo tam phân thần Vương Lâm thì thào. Từ trên tấm bia đá ở nơi này hắn đã hiểu rõ Cổ Đạo tam phân thần này không phải là đem Nguyên Thần của hắn phân ra làm ba phần, mà là muốn tiến hành dung hợp sau ba lần phân chia. Mỗi một lần phân chia sẽ phải chịu một sự thống khổ rất lớn giống như là tán công vậy, hắn cần phải có một nghị lực rất lớn, sau khi chậm rãi dung hợp lần thứ nhất, sẽ lại tiến hành lần phân thần thứ hai.
Sau mỗi một lần dung hợp, Nguyên Thần và thân thể của hắn sẽ giống như đột ngột tăng mạnh, càng thêm cường hãn. Một khi ba lần hoàn toàn kết thúc thì hắn sẽ vượt qua kiếp thứ hai trong đệ Tam Tổn này thành còng!
Kiếp này sẽ không xuất hiện sự tử vong, ngưng điểm quan trọng chính là chịu đựng thời gian phân chia. Thời gian càng lâu thì sự phân chia càng đem lại lợi ích lớn cũng phải chịu đựng sự thống khổ càng lớn.
Sự đau đớn này người thường không thể nào chịu đựng được, thậm chí ngay cả hoàng tộc cũng không thể kiên trì được lâu. Những người độ kiếp này thông thường cũng không thể kiên trì tới khi hoàn toàn phân chia, mà chỉ tới nửa đường là đã dung hợp vì thế sự đề cao và tạo hóa đạt được cũng có khác nhau.
Trong Cổ Đạo tam phân thần này lúc nào cũng có thể dung hợp Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Từ xưa tới nay cũng không phải là không có người có nghị lực lớn, nhưng kiếp này tuy không có xuất hiện tử vong, nhưng nếu để Nguyên Thần hoàn toàn phân chia, cũng sẽ khó dung hợp lại đồng thời cũng xuất hiện hiện tượng không thể dung hợp lại từ đó sẽ phát sinh tử vong!
Cho nên cho dù là hoàng tộc, cho dù là người có nghị lực lớn cũng sẽ không chọn cách đó mà cho dù có chọn thì thông thường cũng chỉ dám đánh cuộc trong lần phân thần đầu tiên, còn tới lần thứ hai thì cực kỳ hiếm có người dám đánh cuộc.
Người đánh cuộc trong lần thứ ba lại càng ít hơn, mà gần như toàn bộ đều là tử vong.
Nghe đồn qua vô số năm chỉ có người mạnh nhất Tiên Cương đại lục - Cổ Đạo Đại Thiên Tôn mới ở trong lần thứ ba phân thần hoàn toàn, cuối cùng đã thành công.
So với kiếp thứ hai trong đệ Tam Tổn này thì kiếp thứ ba kia thực tế cũng không thể gọi là kiếp, mà đó chỉ là sự ban thưởng của Cổ Tổ. Là tộc nhân của Cổ Tộc sau khi vượt qua Tam Tổn lục kiếp sẽ đạt được một phần thưởng từ trong u minh.
Có lẽ là một tia ký ức có lẽ là một loại thần thông không được đầy đủ cũng có lẽ là một giọt máu cực kỳ tinh thuần của Cổ Tổ. Còn có một khả năng rất nhỏ đó sẽ là Hồn Huyết.
Nhưng khả năng này nghe đồn chỉ là do phần lớn hậu nhân có hi vọng mà thêu dệt nên mà thôi. Nghe nói ngay cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn khi được Cổ Tổ ban thưởng cũng không có được một chút khả năng như trong lời đồn này.
Nhưng nghe nói thứ mà Cổ Đạo Đại Thiên Tôn đạt được cực kỳ bất phàm, nhưng không ai biết đó là cái gì.
Vương Lâm hít sâu, trong khi máu huyết đang sôi trào thiêu đốt thân thể của hắn, chậm rãi run rẩy, từng trận đau đớn xuất hiện cùng với tiếng gào thét trong đầu dung hợp với nhau, tạo thành một luồng sức mạnh kỳ dị tràn ngập thân thể hắn Đồng thời hắn cảm nhận được rõ ràng Nguyên Thần của mình dần dần xuất hiện dấu vết bị vỡ vụn.
Cuối cùng đã bắt đầu rồi!
Vương Lâm ngẩng mạnh đầu hai mắt hoàn toàn bình tĩnh. Hắn chờ đợi ngày này đã năm mươi năm! Có thể đạt được Hồn Huyết của Cổ Tổ hay không, có thể khiến cho thân thể của Lý Mộ Uyển tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh hay không, tất cả đều phụ thuộc vào lần độ kiếp trong Tổ Miếu này!
Dấu vết tan vỡ trên Nguyên Thần hắn càng ngày càng nặng, cùng lúc đó từng trận đau nhức khó có thể tưởng tượng được bỗng nhiên giáng xuống Nhưng sự thống khổ này đối với nghị lực của Vương Lâm mà nói hoàn toàn có thể chịu được.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Muốn có được Hồn Huyết, ở trong kiếp thứ hai của đệ Tam Tổn này cần phải cực kỳ nhẫn nại, để xem kiếp này kết thúc ở đâu!
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một vẻ quyết đoán và kiên định, chậm rãi nhắm hai mắt lại chịu đựng kiếp này giáng xuống!
Ngay khi Vương Lâm đang vượt qua Cổ Đạo tam phân thần này, bên ngoài thân thể của pho tượng Cổ Tổ ở Tổ Miếu bất ngờ bỗng nhiên xuất hiện một gợn sóng hình tròn. Gợn sóng này khuếch tán ra bốn phía, gần như bao phủ toàn bộ hoàng thành của Thủy Cổ.
Hiện tượng kỳ dị này xuất hiện lập tức khiến cho toàn bộ tộc nhân của Thủy Cổ nhất mạch chú ý.
Tượng của Cổ Tổ phát ra vòng sáng, đây là có người đang độ Tổn Kiếp!
Vòng sáng này có chín đạo đây là Cổ Đạo tam phân thần trong kiếp thứ hai của đệ tam tổn, mà vẫn còn ở lần phân thần đầu tiên! Nếu là lần thứ hai thì sẽ xuất hiện mười chín vòng sáng.
Kỳ quái, Tổ Miếu độ kiếp cũng sẽ không vì một cá nhân mà mở ra, mỗi một lần đều phải đợi hoàng tộc tổ chức, sau khi đợi có nhiều người, thì mới có thể thống nhất mở ra Tổ Miếu một lần.
Nhưng mấy năm nay lại không hề nghe thấy có việc này.
Không biết lúc này có bao nhiêu người độ kiếp, có thể kiên trì được thời gian bao lâu. Những lần trước chỉ sau mấy ngày là kết thúc.
Sự dị thường trên pho tượng của Cổ Tổ đối với tộc nhân của Thủy Cổ cũng không mấy xa lạ, hiển nhiên là chuyện như vậy bọn họ đã từng thấy rất nhiều lần, sau khi lần lượt nhìn một hồi liền thu ánh mắt lại không để ý tới nữa.
Nhưng bọn họ không biết ngay khi chín vòng sáng xuất hiện trên tượng của Cổ Tổ. Thủy Cổ hoàng tôn trong hoàng cung kia, còn có Kế Đô cũng đều tập trung nhìn tới.
Năm mươi năm, rốt cuộc hắn cũng đã bắt đầu lần phân thần đầu tiên. Không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu. Thủy Cổ nhất mạch ta đã từng có người trong lần phân thần thứ nhất này kiên trì trong thời gian một năm, đạt tới trình độ viên mãn, không biết người này có thể được như vậy hay không.
Thủy Cổ hoàng tôn trầm mặc nhìn pho tượng Cổ Tổ hồi lâu sau đó thu ánh mắt lại.
Lúc này Kế Đô cũng đang ở trong cung điện, đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn về phía đằng xa. Thê tử của hắn ở bên cạnh, cũng theo hắn nhìn lại.
- Nghĩa phụ.
Kế Đô thì thào, thê tử của hắn nắm lấy tay hắn ánh mắt nhu hòa.
Vào lúc này trên Nguyên Thủy Sơn ở bên ngoài hoàng thành kia, Tống Thiên toàn thân mặc áo xanh từ nơi bế quan đi ra. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía hoàng thành.
Với tu vi của hắn, lần phân thần đầu tiên nhất định sẽ chọn cách phân chia hoàn toàn, như vậy thì thời gian sẽ không ngắn. Thôi, năm đó khi hắn bế quan ta đã hai lần âm thầm ra tay, tuy sau đó ta cũng đã tán thành Kế Đô trở thành hoàng tôn nhưng dù sao cũng đã mạo phạm hắn trước. Hơn nữa từ lúc đó đến nay hắn không hề truy cứu việc này.
. Ta sẽ hộ pháp cho lần phân thần đầu tiên của hắn để báo đáp.
Thân thể Tống Thiên bước về phía trước, thân ảnh lập tức biến mất. Khi xuất hiện đã ở bên ngoài Tổ Miếu trong hoàng thành, nhìn Tổ Miếu kia một cái rồi khoanh chân ngồi quay lưng về phía miếu này.
Trong vòng ngàn trượng quanh Tổ Miếu, không ai có thể bước vào nếu không, chết!
Thần niệm của Tống Thiên truyền ra vang vọng bốn phía.
Vương Lâm ở trong Tổ Miếu, khi đang chịu đựng sự phân chia của Nguyên Thần, cảm nhận được ở bên ngoài Tổ Miếu Tống Thiên đã tới và nói như vậy, hiểu được suy nghĩ muốn hộ pháp cho mình của người này.
Hắn hít sâu môt hơi truyền ra môt đạo thần niệm tới bên tai của Tống Thiên.
- Đa tạ!
- Không cần, Tống mỗ hộ pháp cho ngươi trong lần phân chia đầu tiên, để xóa đi hành động ra tay với ngươi năm đó.
Tống Thiên không quay đầu lại mà nhìn thoáng qua khoảng không phía trước, hơi trầm ngâm một chút, rồi không để ý tới nữa nhắm hai mắt lại.
Ngay khi Vương Lâm thu thần niệm lại đột nhiên thân thể hắn chấn động, ngẩng mạnh đầu. Với tu vi hiện giờ của hắn cho dù là vì lần phân thần đầu tiên đã bắt đầu mà suy nhược không ít nhưng vẫn có thể cảm nhận được ở trên bầu trời có một thân ảnh đang yên lặng nhìn nơi đây.
Thân ảnh kia Vương Lâm rất quen thuộc.
- Sư tôn.
Vương Lâm thì thào. Hắn hiểu rõ sư tôn sẽ không vô duyên vô cớ mà đi tới Thủy Cổ nhất mạch, này lúc này đến hiển nhiên là muốn hộ pháp cho hắn khi hắn suy yếu trong ba lần phân thần.
Trên bầu trời Huyền La nhìn xuống dưới, nhìn pho tượng Cổ Tổ cùng với Tổ Miếu trong hoàng thành của Thủy Cổ kia hắn như mơ hồ có thể cảm nhận được ở trong đó có khí tức của Vương Lâm.
Trên mặt hắn mang theo một nụ cười, ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa.
Ngươi đã trở nên mạnh mẽ như sư tôn rồi, điều duy nhất sư tôn có thể làm chính là tới hộ pháp cho ngươi lúc này khi ngươi phân thần suy yếu
← Ch. 1939 | Ch. 1941 → |