← Ch.1952 | Ch.1954 → |
Sơn Nhạc Châu, ở phía đông bắc có một dãy núi liên miên không dứt. Ở trong dãy núi này cách quan đạo không xa có một thôn trang như đào viên.
Người trong thôn không nhiều lắm chỉ có mấy trăm người, hầu hết là thợ săn sinh sống trong vùng cây cối rậm rạp đầy dã thú này. Nơi này vốn không phải là thôn mà lúc đầu chỉ là nơi nghỉ ngơi của thợ săn mà thôi.
Không biết từ năm nào có một quan nhân tị nạn từ kinh thành mang người nhà chạy tới nơi này, từ từ theo thời gian trôi qua khiến nơi này thành dáng vẻ như ngày nay.
Ở phía tây của thôn có một gian nhà lá, bên ngoài có một hàng rào vây quanh. Trong nhà có nuôi một số gà vịt, có một nữ tử mười mấy tuổi mặc một bộ bố y đầy miếng vá đang cầm một cái bát cho gà vịt ăn.
Từng luồng khói bếp bay lên từ ống khói. Lúc này đang là sáng sớm, hiển nhiên là trong nhà đang chuẩn bị điểm tâm.
- Mẹ ơi đêm qua con nằm mơ, mơ thấy mình trở thành tiên nhân.
Nữ tử kia vừa cho gia cầm ăn vừa cất tiếng cười vui sướng, nói vọng vào nhà.
- Cái con bé này lớn tới vậy rồi mà còn ảo tưởng muốn thành tiên nhân. Mẫu thân ngươi lúc lớn bằng ngươi đã gả cho cha ngươi rồi.
Từ trong nhà truyền ra giọng nói dịu dàng.
- Đó là bởi vì cha là thợ săn lợi hại nhất trong thôn mà. Con còn nghe nói lúc đó cũng có không ít người muốn thành thân với mẫu thân của con đâu.
Thiếu nữ cười hì hì thần sắc rất đáng yêu. Tướng mạo nàng cũng không phải rất xinh đẹp nhưng lại có khí chất rất thanh thuần đáng yêu.
Cái con nhỏ này nghe ai nói thế hả?
Một thiếu phụ đi ra khỏi nhà. Thiếu phụ này mặc một bộ y phục mộc mạc nhưng không khe dấu được vẻ xinh đẹp của nàng, giờ phút này đang trừng mắt giả bộ tức giận, trong tay còn cầm một bát thức ăn cho gia cầm.
Thiếu nữ nọ còn đang muốn nói chuyện thì từ cửa lớn truyền tới tiếng cười sang sảng.
- Là ta nói đó.
Cửa lớn bị đẩy ra. Một đại hán trung niên đi tới, trên vai mang cung tên còn vác một con tiểu thú đã chết, trên đùi còn có vết máu khô, không biết là của hắn hay của tiểu thú nọ.
- Cha!
Thiếu nữ nọ kinh hỉ vội vàng buông bát xuống.
- Oa, là báo thú mà. Bề ngoài thật đẹp thật, tốt quá rồi.
Hai mắt thiếu nữ tỏa sáng giống như nhảy nhót.
- Lần này sao lại đi lâu như vậy? Tới tận hai ba ngày mới trở về.
Thiếu phụ nọ cũng vội vàng đi tới giúp nam tử trung niên đỡ tiểu thú và cung tên xuống.
- Con gái muốn có một tấm áo da, trên đường gặp con báo thú này truy tìm theo nó nên chậm một chút.
Hán tử kia xoa đầu thiếu nữ vừa cười vừa nói.
- Chân làm sao rồi?
Thiếu phụ liếc mắt một cái liền thấy vết máu trên đùi hán tử vội vàng cúi xuống xem. Nơi đó có một vết cào không sâu.
Không sao đâu. Có Tiểu Bạch ở đây, dã thú trong núi này không thể làm hại tính mạng ta.
Hán tử vừa nói chuyện vừa cười, đột nhiên từ ngoài cửa có một bóng đen tiến vào, nhoáng một cái liền nhào lên người thiếu nữ, vươn đầu lưỡi lớn không ngừng liếm mặt nàng. Đây là một con chó lớn màu đen.
Chẳng qua bề ngoài của nó thoạt nhìn lại giống hệt một con mãnh hổ rất kinh người.
- Tiểu Bạch lần này vào núi lại học hổ gầm. Có đôi khi ta thật khó hiểu, không biết nó rốt cục là cọp hay là chó nữa.
Hán tử nhìn con chó một cái cười khổ.
- Tiểu Bạch ngoan lắm biết nghe lời.
Thiếu nữ nghe vậy liền đẩy con chó ra, vuốt ve bộ lông của nó.
Con chó có vẻ rất hưởng thụ cũng ngã lăn ra lộ ra cái bụng lớn khiến cho thiếu nữ vừa cười vừa gãi ngứa cho nó/ Nó vừa thoái mái vừa phát ra tiếng gừ gừ giống như một con hổ con.
Người cả nhà này cười nói, không phát hiện ra trên bầu trời có một thân ảnh mặc bạch y đang lơ lửng. Vương Lâm nhìn cả nhà vui vẻ phía dưới, nhất là nụ cười của thiếu nữ trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
- Tiểu Bạch. Hầu như đã quên là nó cũng bị chuyển thế tới đây rồi. Chỉ là không ngờ. Nó chuyển thế lại thành một con chó lớn. Mà nhìn hình dáng bên ngoài thì đã thành tinh, có tu vi không tầm thường rồi.
Vương Lâm mỉm cười, nhìn con chó đang nằm hưởng thụ trên mặt đất nhưng hai mắt vừa đưa lên liền giống như thấy Vương Lâm trên bầu trời, ngẩn ra.
Thần sắc của nó trong nháy mắt biến thành sợ hãi. Con chó to này trừng mắt nhìn, ngay cả tiếng gừ gừ cũng im bặt.
- Hả? Lại nhận ra ta sao?
Vương Lâm nhìn con chó, thấy vẻ sợ hãi trong mắt nó, vẻ tươi cười càng đậm.
Chẳng qua sự dị thường của con chó này không khiến mọi người trong nhà chú ý, bởi vì thiếu nữ đang nhìn phụ thân, nói chuyện thân mật.
- Cha, tối qua con lại nằm mơ, mơ thấy mình trở thành tiên nhân.
- Ừ, tiên nhân tốt. Con gái sau này nhất định sẽ là tiên nhân.
Hán tử kia cười nói.
- Con không thèm làm tiên nhân. Con luôn cảm thấy hình như trong mộng cả đời mình làm tiên nhân không vui sướng. Ngược lại như hiện giờ tốt lắm rồi. Con chỉ cần nằm mơ là được rồi. Dù sao con cũng không muốn làm tiên nhân.
- Con ở cùng cha mẹ cả đời cơ.
Giọng nói của thiếu nữ lộ ra vẻ chân thành.
Lời nói của nàng khiến Vương Lâm sững lại một lúc, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Nhìn thoáng qua vẻ tươi cười vui sướng của nàng, nhìn thoáng qua sơn thôn yên bình này. Rất lâu sau, Vương Lâm lại nhìn sâu một lần nữa sau đó biến mất trên bầu trời.
- Có lẽ cuộc sống như vậy mới là thứ nàng muốn.
Đêm hôm đó thiếu nữ lại mơ một giấc mơ khác. Trong mộng nàng sóng một đời khác, tên là Chu Như. Bên cạnh nàng còn có một con cọp tên là Tiểu Bạch. Nàng luôn thích bắt nạt con cọp này bắtt nó lăn lông lốc.
Nàng còn có một thúc thúc, là thúc thúc chí thân của nàng.
Trong mộng, thúc thúc hỏi nàng có muốn cùng rời đi không. Nàng trầm mặc hồi lâu, suy nghĩ thật lâu. Nàng nói với thúc thúc chí thân rằng nàng muốn ở lại đây.
Đêm nay con chó cũng có một giấc mơ. Nó mơ mình trở thành một con cọp rung chuyển trời đất trong giới mãnh thú, vô số cọp cái hung thú cái hầu hạ, nó rất hưởng thụ.
Nó còn mơ thấy một nam tử mặc bạch y xuất hiện trước người nó. Nó nhận ra nam tử này chính là cái tên ghê tởm năm đó bắt nó. Người này cho nó ăn một ít đan dược rất ngon, vỗ đầu nó một chút rồi rời đi.
- Sau này Chu Như muốn truy tìm giấc mộng của mình thì người có thể mở được ký ức của mình.
Người nọ đi rồi, câu nói của hắn vang vọng trong tâm thần con chó rất lâu không tiêu tan.
Trung Châu của Tiên Tộc trong Tổ Thành khổng lồ, bởi vì phạm vi quá lớn cho nên giờ khắc này có thể nhìn thấy trong thành nhật nguyệt luân phiên đồng thời xuất hiện. Tại hoàng cung của Tổ Thành đang bị đêm tối bao phủ nhưng không đen tối mà có rất nhiều đèn đang tỏa sáng.
Cả hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Một thân ảnh cô đơn từ trong bóng tối đi ra nhìn hoàng cung phía dưới. Thân ảnh nọ đứng đó hồi lâu từng bước đi xuống. Những ngọn đèn dầu trong hoàng cung khi người này đi xuống liền lóe lên mông lung rất nhiều, giống như bị không gian chồng chất lên nhau tạo thành.
Cho đến khi người này bước lên quảng trường bên ngoài hoàng cung, những ngọn đèn này mới từ từ khôi phục lại bình thường.
Vương Lâm nhìn nơi này. Năm đó ở nơi này đã gặp vài lần cửu tử nhất sinh, cũng không thể mang người điên đi, chỉ có thể để hắn hóa thành ngọn núi trở thành tồn tại trấn áp linh hồn bảy mươi hai châu, ngủ say trong vĩnh hằng.
- Năm đó ta rời khỏi nơi này đã có lời thề, khi ta trở lại nơi này một lần nữa ta sẽ khiến người điên thức tỉnh! Bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn trở ta nữa!
Vương Lâm thì thào, bước chân đạp lên mặt đất.
Một bước này khiến mặt đất của hoàng cung khẽ run lên mà không ai phát hiện ra. Thứ run rẩy không phải là mặt đất này mà chính là không gian trọng điệp.
Bốn phía Vương Lâm mơ hồ một vùng, thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất. Sau khi xuất hiện thì hắn đã ở Địa Cung!
Cả Địa Cung vô cùng mông lung, hầu hết giống với năm đó hắn ở nơi này. Chẳng qua rất nhiều ngọn núi trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một ngọn.
Ngọn núi này vươn thẳng lên trời, cao cực kỳ to lớn. Đứng bên ngoài ngọn núi này Vương Lâm cảm nhận được người điên đang ngủ say trong đó.
Bên ngoài ngọn núi này tồn tại vô số cấm chế và phong ấn, dù là tu vi Đại Thiên Tôn muốn phá vỡ cũng phải mất thời gian rất lâu.
Tay phải Vương Lâm giơ lên vung về phía ngọn núi nọ. Lập tức ngọn núi này ầm vang. Chỉ thấy ngọn núi này dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bỗng nhiên sụp đổ. Rất nhiều đá vụn rơi ra. Trong nháy mắt ngọn núi khổng lồ này nhanh chóng thu nhỏ lại. Tất cả phong ấn bên ngoài, tất cả cấm chế đều tan thành mây khói trong một cái phất tay này của Vương Lâm.
Ngọn núi sụp đổ, thân ảnh người điên hiện ra. Hắn nằm yên tĩnh ở đó nhắm hai mắt vẫn đang ngủ say. Trên người hắn có dao động tu vi của Đại Thiên Tôn.
Vương Lâm đi về phía trước, đi tới bên cạnh người điên, ngồi xổm xuống, nhìn người điên đang ngủ say, tay phải giơ lên điểm vào mi tâm hắn. Một chỉ này khiến thân thể người điên chấn động.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại thần thức lan ra theo ngón tay tiến vào bên trong cơ thể người điên, đánh thức hắn dậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua nửa canh giờ. Vương Lâm mở mắt lộ vẻ phức tạp nhìn người điên, trầm mặc một lát liền chậm rãi nói.
- Ngươi nếu thật sự đã quyết định như vậy thì ta sẽ tôn trọng. ngươi. bảo trọng.
Vương Lâm đứng lên thầm than một tiếng, bước về phía bầu trời, biến mất bên trong Địa Cung.
Sau khi Vương Lâm rời đi, người điên mở hai mắt nhìn về hướng Vương Lâm biến mất rất lâu rất lâu... Ta đã mơ hồ cả đời. Điên rồ cả đời. Nhưng ta đúng là hậu duệ của Tiên Tổ Liên Đạo Chân đã chết, nếu ta cũng rời đi thì Tiên Tộc. sẽ không còn Tiên Hoàng.
Ta cũng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Tiên Cương đại lục. Nhưng ta có truyền thừa của Tiên Tổ. Ta còn có bao người phải nghĩ tới. Đó là trách nhiệm của ta.
Ta trong lúc ngủ say đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Người điên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định hiếm thấy, khổ sở thì thào.
Bảo vệ Tiên Tộc truyền thừa tới đời sau. Nếu có một ngày ta không thể chịu đựng được trách nhiệm của mình nữa thì ta sẽ đi tìm Vương Lâm ngươi.
Người điên đứng lên. Hắn mặc hoàng bào đội vương miện, thần sắc đã không còn chút điên rồ trong dĩ vãng mà có sự uy nghiêm của Tiên Hoàng
← Ch. 1952 | Ch. 1954 → |