Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0274

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0274: Chiến Hồng Điệp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Lazada


Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt lóe sáng, nói:

- Nghe nói Hồng Điệp cô nương trong vòng trăm năm tu luyện từ phàm nhân tới Hóa Thần hậu kỳ. Trăm năm mặc dù ngắn nhưng đối với phàm nhân đã là cả cuộc đời. Không biết cha mẹ ngươi có còn khỏe mạnh hay không?

Hồng Điệp nhướng mày, ngân quang trong tay vung lên. Trong nháy mắt bầu trời tràn ngập ngân mang, hướng tới Vương Lâm.

Vương Lâm vỗ lên Lôi Oa. Lôi Oa liền ưỡn bụng phun ra một lôi cầu. Lôi cầu này đang còn ở giữa không trung, Vương Lâm đã quát khẽ một tiếng:

- Bạo!

Lập tức lôi cầu liền tự bạo, hóa thành vô số đạo lôi điện, va chạm với ngân quang. Sau khi chặn đòn đó, Vương Lâm liền lập tức lui lại, bay về phía xa.

Về phần Lôi Oa thì sau khi phun lôi cầu xong, lập tức cũng thối lui theo Vương Lâm.

- Hồng Điệp. Không biết cha mẹ ngươi ngoài ngươi còn có cô con gái nào khác hay không? Nếu không có chẳng phải là không có người đưa tang hay sao. Trong ba điều bất hiếu, đây là điều thứ nhất!

Vừa rút lui, Vương Lâm vừa cao giọng nói.

Đôi mày Hồng Điệp nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm đang ngày càng xa dần, sau đó phóng vút theo. Đồng thời nàng vung tay phải lên, một thanh phi kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu. Ngón tay điểm một cái, thanh kiếm liền hóa thành một đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh phóng đi.

Thanh phi kiếm này mang theo một cỗ ý cảnh tràn ngập vô tình. Những nơi nó đi qua, bốn phía xung quanh đều mơ hồ xuất hiện vô số bông tuyết, chầm chậm rơi xuống.

 

Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, chợt vỗ lên túi trữ vật. Cấm Phiên hiện ra trong tay, bốn phía lập tức tràn ngập hắc vụ. Cùng lúc đó, từng đạo cấm khí từ trong hắc vụ gào thét lao ra, hóa thành những đầu ác long, nhằm vào phi kiếm.

Sau đó thân thể Vương Lâm chẳng những không lùi lại mà lập tức biến mất trong hắc vụ. Khi xuất hiện đã là ở phía sau Hồng Điệp hơn mười trượng. Hai tay hắn bắt quyết, nhất thời một tia linh lực từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hình thành phía trước hắn một dòng khí lưu.

Ý cảnh sinh tử trong thời khắc này từ trong dòng khí lưu tỏa ra.

Hồng Điệp lại nhăn mày, hừ lạnh nói:

- Không biết sống chết!

Nói xong tay phải nàng giơ lên, hung hăng chụp về phía trước một cái. Nhất thời năm đạo khí băng hàn từ đầu ngón tay phóng ra, giữa không trung chợt hóa thành năm ngọn núi tuyết, ầm ầm đánh xuống.

- Tuyết này sinh ra trên trời, chết nơi mặt đất!

Dưới sự vận chuyển của dòng chảy, ánh mắt Vương Lâm vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng đối phương là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng nếu muốn giết mình thì mình vẫn có thể đấu một trận!

Dòng chảy mang ý cảnh sinh tử lập tức hóa lớn. Năm ngọn núi tuyết nọ trong nháy mắt phủ xuống liền lập tức tan biến, cuối cùng khi rơi vào trong dòng chảy đã nhỏ đi còn một nửa.

Trong khoảnh khắc khi núi tuyết chạm vào dòng chảy, một tia ý cảnh vô tình ầm ầm tiến vào trong cơ thể Vương Lâm. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu này vừa phun ra liền hóa thành một khối băng.

Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể như bị bao phủ giữa đất trời băng giá. Trong đầu hắn nhớ lại cha mẹ thân nhân, đột nhiên lại có cảm giác thoải mái. Nội tâm Vương Lâm không loạn. Hắn biết một khi toàn bộ thân tình trong ký ức của mình toàn bộ đều tiêu tan, bị cỗ ý cảnh vô tình này ảnh hưởng thì từ đó về sau hắn sẽ trở thành một kẻ không biết gì ngoài giết chóc. Hơn nữa sinh tử của hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ đã cho hắn mầm mống ý cảnh này - Hồng Điệp.

Ý cảnh sinh tử lập tức vận chuyển trong cơ thể. Tất cả những ký ức khi còn là phàm nhân, sinh tử của cha mẹ đều ngưng tụ trong tim hắn.

Nương theo sự tỉnh táo trong nháy mắt, Vương Lâm quát to:

- Trăm năm thời gian là cả đời một phàm nhân. Cha mẹ chí thân, sao có thể mặc cho thiên đạo hủy diệt. Hồng Điệp, cha mẹ ngươi dù có tiến vào luân hồi cũng vẫn luôn theo sau ngươi! Ngươi có dám nhìn lại hay không?

Thần sắc Hồng Điệp vẫn như cũ nhưng Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được ý cảnh vô tình khẽ buông lỏng.

Sinh tử ý cảnh của hắn lập tức điên cuồng vận chuyển, cùng lúc đó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trên Lôi Oa cách đó mấy trăm trượng, nhanh chóng bỏ chạy.

Cấm Phiên vẫn được hắn cầm ở tay, sau khi rung lên, bên trong bay ra hơn trăm đầu ác long do cấm khí hóa thành, đánh về phía Hồng Điệp.

Vương Lâm mất một lúc, cuối cùng cũng bức được tia ý cảnh vô tình kia ra khỏi cơ thể, toàn thân thư sướng, không còn trở ngại. Lúc này sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, nếu chỉ hơi lơ là chắc hẳn liền bị đầu nhập luân hồi, chẳng còn tư cách đối nghịch thiên đạo.

- Ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại!

Vương Lâm hít sâu một hơi. Trên thực tế từ khi Hồng Điệp đánh lén một khắc, Vương Lâm và nàng đã bắt đầu giao chiến.

Vương Lâm thấy Băng Thanh Quyết này rõ ràng khi tu luyện phải đem toàn bộ tình cảm của mình nghiền nát, luyện hóa tất cả, cuối cùng khiến bản thân đạt tới trạng thái lòng như băng đá, lạnh lùng trong suốt.

 

Đó chính là trái tim Hồng Điệp!

Từ năm đó chứng kiến Băng Thanh Quyết này, Vương Lâm vẫn tự hỏi, nữ tử Hồng Điệp chỉ tu luyện trăm năm, cho dù thiên tư cực kỳ xuất chúng nhưng phương diện khác mà nói, ắt hẳn phải có sơ hở không thể xóa nhòa.

Năm tháng tu luyện không dài, cho dù đạo tâm có kiên định thì cũng không thể so với những lão quái đã tu luyện mấy trăm năm. Hơn nữa trong thời gian trăm năm, tất cả tình cảm của nữ tử này đối với thế tục không thể đã hoàn toàn diệt hết được.

Cho nên Vương Lâm nói về chuyện cha mẹ, mục đích là để gợi lại một tia ký ức của nữ tử này, dựa vào đó mà phá hủy đạo tâm của nàng. Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội chiến thắng.

Nhưng phải nói đạo tâm của nữ tử này cũng rất kiên định, bị ngôn ngữ của Vương Lâm mấy lần kích thích đều không sơ hở nửa điểm. Mãi cho tới khi dưới ý cảnh sinh tử của Vương Lâm, nữ tử này chợt chững lại, Vương Lâm biết, lời nói của mình đã thành công rồi.

Tuy nói không nhiều, hiệu quả cũng không rõ ràng nhưng đã gieo một hạt giống trong lòng nữ tử này. Chỉ cần hạt giống này không bị diệt, nữ tử này không thể Anh Biến.

Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn biết với thiên tư của Hồng Điệp, hạt giống này tất nhiên không thể tồn tại lâu. Nhưng nếu mình kích thích nhiều hơn, chứng minh được ý cảnh sinh tử của mình mới là đại đạo, ý cảnh vô tình chưa phải đã là chân chính vô tình, vậy thì nữ tử này chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Hồng Điệp đối với mấy đầu ác long do cấm khí hóa thành không thèm để ý. Trong nháy mắt khi chúng đánh tới, nguyên thần trong cơ thể nàng lập tức xuất khiếu, hai tay phất lên. Một đạo sóng gợn màu lam khuếch tán ra trong nháy mắt. Tất cả cấm khí đều hóa thành tượng băng, từ giữa không trung rơi xuống.

Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang bỏ chạy phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng. Mục đích của người này nàng liếc mắt một cái là hiểu hết. Vốn dĩ lời nói của hắn không thể chấn động đạo tâm của mình, chẳng ngờ ý cảnh của hắn lại cực kỳ quỷ dị, có thể sinh ra một tia cảm ngộ thiên đạo luân hồi.

Trong khoảnh khắc khi năm ngọn núi tuyết đánh vào dòng chảy, nàng rõ ràng cảm nhận được ý cảnh sinh tử này, trong đầu không ngờ lại hiện lên một tia ký ức. Tuy rằng tia ký ức đó lập tức bị nàng xua tan nhưng người này lại nói thêm, nhất là câu "dù tiến vào luân hồi, cha mẹ ngươi vẫn đang theo sau ngươi!"

Lời này vừa nói ra, ký ức trong đầu Hồng Điệp mơ hồ có chút tán loạn, không khỏi bị dừng lại một chút. Tuy rằng lập tức bị nàng diệt trừ nhưng cũng mất đi cơ hội giết chết đối phương.

- Chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại dám có ý này, muốn phá hủy đạo tâm của ta. Người này tuyệt đối không thể lưu!

Ánh mắt Hồng Điệp phát lạnh, sau khi khôi phục bình thường liền đuổi theo Vương Lâm.

Vương Lâm vừa bỏ chạy, tay phải chụp một cái, thu lại Lôi Oa. Nhưng phương pháp na di của Hóa Thần hậu kỳ thì Hóa Thần sơ kỳ không thể so sánh được. Hắn chưa chạy được bao xa, phía sau đã truyền tới một tia khí băng hàn.

Vương Lâm hít sâu một hơi, đang muốn chạy trốn. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn hoàn toàn sáng tỏ, không ngờ lại nhớ tới chưởng ấn trong cung điện ở mảnh vỡ tiên giới kia.

Hắn cũng đã từng thử qua vài lần nhưng đều thất bại.

Giờ phút này trong lúc bỏ chạy, chưởng ấn kia lại hiện lên ngày càng rõ ràng trong đầu hắn. Dần dần hắn nghĩ tới bàn tay sau khi bóp nát tiên kiếm, lại đánh một chưởng xuống đất trong huyễn tượng vừa gặp kia.

Một chưởng trong huyễn tượng này, trong đầu hắn nhanh chóng kết hợp cùng một chưởng ấn nơi cung điện, tâm linh sáng tỏ, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên bay lên không, hướng thẳng lên cao.

Hồng Điệp đuổi theo cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ dù ngươi có chạy tới hay bay lên thì cũng không thể nào tránh được kiếp nạn này!

Vương Lâm ở trên cao, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn về mặt đất, trong đầu dường như có chút cảm ngộ, tay phải bất tri bất giác vươn ra, đánh xuống phía dưới một cái.

Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, các loại khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại. Bên dưới Vương Lâm không ngờ hình thành một chưởng ấn cự đại, đánh thẳng về phía Hồng Điệp.

Lần đầu tiên sắc mặt Hồng Điệp đại biến! Nàng muốn lui về, nhưng chưởng ấn này quá lớn, trong nháy mắt đã đánh tới, xuyên thẳng qua cơ thể Hồng Điệp. Sau khi đánh lên mặt đất, từng đợt sóng xunh kích ầm ầm tỏa ra.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1973)