Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0306

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0306: Ở ẩn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Nội tâm của Triển Bạch kêu khổ, nhưng hắn vốn là một kẻ cương quyết. Giờ khắc này, hàn quang trong mắt hắn đại loé, vẻ khát máu lại điên cuồng hiện lên. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một đám tiểu trùng màu đỏ mạnh mẽ xuất hiện bên người hắn.

- Tằng Ngưu, ngươi và ta vốn không có sinh tử cừu oán, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?! Chẳng qua, ta chỉ mới giết vài tên đệ tử của Vân Thiên Tông ngươi mà thôi.

Triển Bạch quát lên.

- Hiện tại đã có!

Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, tay phải điểm vào Triển Bạch, lập tức quyển hoạ trục giữa không trung phát ra từng trận âm thanh ầm ầm. Chỉ thấy một lốc xoáy cực lớn chậm rãi xuất hiện. Bốn phía xung quanh lốc xoáy bao phủ đầy bụi khí.

Nếu là nhìn kỹ có thể thấy giữa trung tâm lốc xoát hiện lên những khuôn mặt mà phần đông là rất dữ tợn. Không có ngoại lệ, những người này đều chết dưới tay Vương Lâm.

Đây chính là sinh tử ý cảnh của Vương Lâm, cũng chính là một loại thiên đạo luân hồi, thuộc về luân hồi của chính bản thân hắn. Trừ khi ý cảnh của Triển Bạch đạt đến trình độ Hoá Thần trung kỳ, nếu không cũng chỉ vô dụng.

Đám sâu bên người Triển Bạch này lập tức gào thét, bỗng nhiên một đám từ giữa không trung rơi xuống, trên cơ thể mỗi con đều có một đoàn bụi khí dâng lên, bị lốc xoáy kia hút vào trong.

Ẩn sâu bên trong đôi mắt đầy vẻ khát máu của Triển Bạch là một nét hoảng sợ. Hắn hét lớn một tiếng, tay phải điểm lên mi tâm, lập tức hư ảnh của con ngô công lại loé ra, đồng thời trên đỉnh đầu hắn dâng lên một đoàn sương mù bảy màu.

Gần như nháy mắt, đoàn sương mù này đã hoá thành một con ngô công dài chừng trăm trượng, làm cho ai nhìn vào đều thấy ghê cả người. Không ngờ dưới đầu con ngô công này còn có một cái đầu nữa, nhìn tướng mạo thì rõ ràng chính là Triển Bạch.

Đây đúng là nguyên thần của hắn.

Năm đó ở trong Cửu U man hoang, hắn cùng với con thú này nguyên thần hợp nhất, lúc đó mới tiến vào Hoá Thần kỳ. Thiên đạo mà hắn cảm ngộ ra đó chính là Trùng Thú đạo! Lấy trùng thú thay thân thể mình, sử dụng quy luật của thiên địa. Trời đất tàn khốc, con người giết hại thú vật, thì thú vật cũng có thể giết con người; con người có thể ăn thú vật, vậy thú cũng có thể cắn nuốt con người.

Trên con đường tu đạo rộng lớn, con người có thể thành tiên, thành tôn. Như vậy, thú cũng có thể thành tiên.

Tại sao không có việc con người không phải là trung tâm của vạn vật?! Trùng Thú đạo của Triển Bạch chính là lấy trùng thú làm gốc rễ của vạn vật.

Nguyên thần của hắn vừa xuất hiện lập tức ngửa mặt lên gầm thét, trực tiếp thoát ly khỏi thân thể của Triển Bạch, bay lên giữa không trung, mở ra cái mồm to rộng, hướng về cơn lốc xoáy kia nuốt vào!

Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, trong miệng thở nhẹ:

- Không tự lượng sức!

Chỉ nghe ầm một tiếng giữa không trung. Cơn lốc xoáy kia nháy mắt đã bành trướng lớn lên, như vô tình thiên đạo, đem nguyên thần của Triển Bạch nuốt vào. Từng trận âm thanh kêu gào thảm thiết từ bên trong truyền ra, hồi lâu sau rốt cục yên tĩnh lại. Thiên kiếp quyển trục biến mất như chưa hề xuất hiện bao giờ.

Tay phải Vương Lâm vung lên, thân thể của Triển Bạch lập tức tan nát, hoá thành một vũng thịt máu, trong đó còn chứa đầy giòi, tản ra từng trận mùi tanh hôi...... Vương Lâm nhướng mày, tay phải chỉ vào giữa đống máu thịt kia một cái, lập tức một ngọn lửa bốc lên. Sau vài tiếng xì xèo đám giòi bọ lập tức thu nhỏ, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái túi trữ vật. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, túi trữ vật bắn vào trong tay hắn. Thần thức hắn đảo qua lập tức sắc mặt trơ nên cổ quái, trong túi trữ vật kia cũng không có cái gì khác. Trong đó cũng chỉ toàn sâu bọ lúc nhúc.

Hắn hơi chút trầm ngâm, đánh lên túi trữ vật một đạo phong ấn, sau khi thu lại liền xoay người biến mất.

Sau khi xuất hiện, Vương Lâm đứng ở trên bầu trời Vân Thiên Tông, chậm rãi hạ xuống.

Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm. Trong mắt nàng một giọt nước mắt ngạc nhiên vui mừng chầm chậm rơi xuốn gò má. Nàng vừa muốn nói chuyện bỗng nhiên ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt thân hình ngã xuống bên cạnh.

 

Thân ảnh Vương Lâm lóe lên, xuất hiẹn bên người Lý Mộ Uyển mà ôm lấy nàng. Hắn biến sắc mặt hai tay lập tức điểm vài cái liên tục ở trên thân nàng, sau đó sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nói:

- Liễu Phỉ, Tống Thanh, Phong Sơn, bất cứ kẻ nào trước khi ta đi ra đều không được ra ngoài! - Nói xong, Vương Lâm ôm Lý Mộ Uyển lập tức bay đến ngôi lầu phía đông.

Liễu Phỉ và Tống Thanh vội vàng đáp "dạ" rồi đi lo liệu.

Chỉ thấy một quầng sáng lớn chậm rãi xuất hiện, bao trùm toàn bộ Vân Thiên Tông, dần dần cảnh tượng bên trong bị che giấu hoàn toàn.

Những đệ tử còn lại đều nhận được mệnh lệnh trong mấy ngày này không được ra ngoài. Đối với mệnh lệnh này tất cả mọi người đều tình nguyện tuân theo. Các ý kiến bàn luận giữa bọn họ gần như đều vây quanh cái tên Tằng Ngưu.

Liễu Phỉ và Tống Thanh sau khi làm xong việc, mới đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều có thể nhìn ra sự hưng phấn và sợ hãi tồn tại trong mắt đối phương. Hưng phấn: là bởi vì kiếp nạn của Vân Thiên Tông được phá giải, hơn nữa không nghĩ tới Vương Lâm lại chính là Tằng Ngưu xuất hiện nhiều lần trong lời đồn. Sợ hãi: là bởi vì sự trở về của Vương Lâm. Dù sao một màn máu tanh năm đó cho đến giờ bọn họ còn không thể quên.

Giờ phút này hai người đi tới bên ngoài ngôi lầu phía đông, nhưng không dám tới gần, ở xa khoanh chân ngồi xuống. Hai trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ trong Vân Thiên Tông thân phận cao hơn bọn họ rất nhiều đã sớm đến nơi đây, khoanh chân thổ nạp chờ đợi Vương Lâm.

Ở trong lầu, Vương Lâm khoanh chân ngồi trước Lý Mộ Uyển. Lúc này Lý Mộ Uyển sắc mặt tái nhợt như không có máu, thân thể yếu ớt, trên người nàng có dày đặc tử khí.

Vương Lâm kinh ngạc nhìn Lý Mộ Uyển. Một lúc sau, hắn cắn răng một cái lấy ra cực phẩm linh thạch từ trong túi trữ vật đặt ở hai bên phải trái Lý Mộ Uyển. Theo sau hắn đánh ra từng đạo linh lực đưa vào cơ thể Lý Mộ Uyển.

Thời gian qua đi, ba ngày sau Vương Lâm thủy chung vẫn cứ nhíu mày. Liên tục ba ngày liến tiếp đưa linh lực vào trong cơ thể Lý Mộ Uyển, nếu là trước khi Vương Lâm Hóa Thần, mặc dù có thể làm được cũng sẽ tổn hao linh lực nghiêm trọng. Nhưng đối với tu sĩ hóa thần thì không có lo ngại việc này. Thân thể Lý Mộ Uyển từ từ có một chút huyết sắc.

Vào đêm ngày thứ ba, khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy Vương Lâm ở trước mặt, liền nở một nụ cười vui vẻ.

- Vương đại ca.

Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói. Vương Lâm thầm than, mỉm cười nói:

- Không có gì phải lo nữa, mỗi ngày ta sẽ điều trị thân thể cho muội. Chờ sau khi thân thể tốt hơn, ta nhất định giúp muội kết anh!

Lý Mộ Uyển nhoẻn miệng cười, cười cực kỳ vui vẻ, nàng lắc đầu nói:

- Huynh còn đi không?

- Tạm thời không đi nữa. - Vương Lâm nghiêm túc nói. Hai mắt Lý Mộ Uyển sáng ngời, nhẹ giọng nói:

- Thật không?

- Thật! Uyển Nhi, muội vừa mới tốt một chút, nghỉ ngơi một hồi đi. - Vương Lâm gật đầu nói.

Lý Mộ Uyển từ từ chìm vào giấc ngủ. Nàng tựa vào vai Vương Lâm. Mặc dù đang ngủ nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười vui vẻ. Nụ cười như thế, đã hơn một trăm năm nay chưa từng xuất hiện ở trên mặt nàng.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Lý Mộ Uyển, đặt ở trên giường. Hắn giúp nàng đắp chăn rồi đứng lên đi ra ngoài.

Vừa mới bước chân ra khỏi phòng, sắc mặt hắn lập tức âm trầm.

Bên ngoài, có tất cả bảy người đang khoanh chân ngồi. Trong bảy người đó, ngoại trừ hai trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, Tống Thanh, Liễu Phỉ, còn có Âu Dương Tử và hai trưởng lão mới tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ trong thời gian trăm năm qua.

Vương Lâm vừa đi ra, bảy người này lập tức mở hai mắt, rồi đứng lên. Tất cả đều không tự chủ được cùng nín thở. Uy thế ngày xưa của Vương Lâm vẫn còn, lại thêm uy thế mới xuất hiện, khiến cho trong mắt bọn họ Vương Lâm là một tên đáng sợ.

- Thân thể Uyển Nhi vì sao lại như vậy? Một trăm năm trước, khi ta rời khỏi nàng vẫn khỏe mạnh! - Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng vào trong tai bảy người phảng phất như sấm đánh. Hai người trưởng lão mới vào Nguyên Anh sơ kỳ không ngờ bị chấn lui mấy bước, sau khi dừng chân trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Cho dù đám người Liễu Phỉ tâm thần cũng đại chấn, nguyên anh không ổn định. Chỉ có hai trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ mới có thể giữ vững bình tĩnh dưới thanh âm của Vương Lâm. Một vị mở miệng than nhẹ một tiếng, nói:

- Tông chủ! Uyển Nhi cô nương một trăm năm nay, ba lần thủ kết anh đều thất bại, thân thể dĩ nhiên không chịu nổi. Nhất là lần cách đây ba mươi năm trước, súy nữa bỏ mình. - Người này là người chắn ở trước mặt Lý Mộ Uyển khi Triển Bạch đến. Vương Lâm nhìn người đó một cái, nói:

- Ta nhớ ngươi họ Lữ?

Nội tâm của hắn vui vẻ, lập tức cung kính nói:

- Tông chủ còn nhớ tại hạ. Tại hạ là Lữ Phi.

Từ khi, Lữ Phi biết Vương Lâm chính là Tằng Ngưu lập tức hạ quyết tâm đi theo Vương Lâm, bởi vì muốn ngày sau có thể Hóa Thần. Hắn dừng lại ở Nguyên Anh hậu kỳ lâu như vậy hiển nhiên là một người rất thực tế, vì Hóa Thần có thể bỏ qua tất cả mọi thứ. Vương Lâm im lặng một lúc, nói:

- Đan dược cũng không có tác dụng sao.

Lữ Phi thầm than. Lúc này, Tống Thanh đứng bên cạnh hắn nói:

- Tông chủ! Uyển Nhi cô nương đã ăn rất nhiều đan dược, chỉ có điều.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng đã có phán đoán. Ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, hạ giọng nói:

- Nói tiếp.

Tống Thanh cắn răng một cái, nói tiếp:

- Tuổi thọ của Uyển Nhi cô nương đã tăng rất nhiều, tu sĩ Kết Đan bình thường không có khả năng sống đến nay. Với phương pháp nghịch thiên sửa mệnh cũng khó thoát khỏi luân hồi. Trừ phi Uyển Nhi cô nương có thể kết anh thành công.

Vương Lâm im lặng. Lúc nãy khi hắn thăm dò cơ thể Lý Mộ Uyển dĩ nhiên phát hiện trong cơ thể nàng đầy tử khí, thân thể giống như một ngọn đèn hết dầu. Điều này không phải là do con người tác động, mà là biểu hiện của tuổi thọ đã hết.

- Các ngươi lui ra đi.

Vương Lâm than nhẹ, xoay người trở vào trong lầu. Trước khi vào trong, hắn dừng chân một chút, nói:

- Cái tên Tằng Ngưu nghiêm cấm truyền ra ngoài. Đám đệ tử đó, các ngươi đi nghĩ biện pháp đi.

Tất cả đều đáp lời. Đợi sau khi Vương Lâm tiến vào trong lầu, Lữ Phi một trong hai đại trưởng lão nhìn chằm chằm mọi người, âm trầm nói:

- Các vị! Thân phận của tông chủ nếu bại lộ, Hồng Điệp của Chu Tước Quốc tất nhiên sẽ tìm đến. Việc này chúng ta không thể lơ là.

Đại trưởng lão kia là Thiết Nham, ánh mắt có một tia sáng lóe lên. Hiển nhiên hắn nhìn ra tâm tư của Lữ Phi. Trong lòng hắn cũng có ý tưởng giống Lữ Phi, nên lập tức nói:

  - Đúng vậy! Đám đệ tử bậc thấp các ngươi tự mình phá bỏ ký ức của họ! Mặt khác, nếu trong vài người các ngươi có người tiết lộ việc này thì cũng không nên quên, căn cơ của các ngươi ngay tại Sở quốc. Đến lúc đó, đừng trách lão phu vô tình!

Liễu Phỉ và Tống Thanh tất nhiên sẽ không truyền ra ngoài. Ánh mắt hai người bọn họ lập tức nhìn chòng chọc hai vị trưởng lão mới tiến vào Nguyên Anh, ánh mắt không có ý tốt. Về phần Âu Dương Tử, không ai sẽ lo lắng hắn truyền ra ngoài. Người này một lòng vì luyện đan, có thể nói đã sớm cắt đứt ý niệm phàm tục. Lập tức, hai trưởng lão mới tiến vào Nguyên Anh kỳ sắc mặt tái nhợt, một người trong đó lấy trời chứng giám phát ra lời thề độc. Người còn lại thấy vậy cũng vội vàng thề.

Ánh mắt của Lữ Phi thoáng lộ ra một tia sát khí. hắn liếc mắt nhìn Thiết Nham một cái. Thiết Nham khe khẽ gật đầu. Lữ Phi cười ha hả, gật đầu nói:

- Như vậy rất tốt. Hai người các ngươi đi theo ta. Ở chỗ ta có mấy điều tâm đắc về Nguyên Anh, hi vọng sẽ có trợ giúp cho hai người các ngươi.

Hai người thấy vậy vui sướng, vội đuổi theo. Chẳng qua một người trong đó bước chân có vẻ chậm, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.

Giờ phút này, đám người Liễu Phỉ mỉm cười tiến lên hai bước. Người cảm thấy lo lắng cắn răng một cái đi theo sau Lữ Phi tới Tây Uyển.

Hai kẻ mới lên trưởng lão này từ đó về sau không có xuất hiện. Chẳng qua ở bên người Lữ Phi lại có thêm hai con rối, toàn thân bao phủ một màn sương đen.

Vương Lâm tiến vào trong lầu, ngồi ở bên giường Lý Mộ Uyển, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng đang ngủ say. Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần kết anh, liền có thể tăng thêm tuổi thọ. Việc này không khó.

Một tháng qua đi trong nháy mắt. Trong một tháng qua, đệ tử cấp thấp trong Vân Thiên Tông toàn bộ đều quên cảnh tượng một tháng trước. Chỉ có điều, tất cả đều tò mò vì sao Tông chủ phải tuyên bố bế quan. Liễu Phỉ và Tống Thanh lại quản lý Vân Thiên Tông. Thời gian trôi đi, thời hoàng kim ngày xưa của Vân Thiên Tông dần dần trở về. Cũng bởi vì nhiều môn phái Sở quốc bị giết, nên Vân Thiên Tông nhân cơ hội ra tay. Vì thế mà bọn họ chẳng những trở thành môn phái đứng đầu Sở quốc mà thế lực đã mở rộng gấp mấy lần.

Về phần Vương Lâm. Ngày hôm sau khi Lý Mộ Uyển thức tỉnh liền mang theo nàng rời đi. Cùng đi theo còn có Lữ Phi và Thiết Nham. Hai người này dứt khoát buông tha thân phận đại trưởng lão Vân Thiên Tông, quyết định đi theo Vương Lâm chỉ vì khả năng hóa thần.

Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển, hai người nói cười đi qua hơn nửa Sở quốc. Lý Mộ Uyển vốn trước đó chẳng bao giờ vui vẻ, nhưng mấy ngày nay nàng rất thỏa mãn. Khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ, giống như tiểu thê tử đang bầu bạn ở bên cạnh Vương Lâm.

Cuối cùng, bọn họ ngừng lại khi đi tới một vùng núi gần tiên di chi địa con sót lại tại Sở quốc.

Lân cận vắng vẻ không người, thôn gần nhất cũng ngoài mấy vạn dặm.

Ở trong một thung lũng, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, một tòa bảo tháp bay ra dừng ở trong cốc.

Nơi đây là vùng đất âm hàn của Sở quốc. Vương Lâm nhớ rõ Chu Dật từng nói, chỉ có ở nơi âm hàn mới có thể thả ra bảo tháp.

Tòa bảo tháp do tiên ngọc ngưng kết vừa xuất hiện lập tức to lên, cuối cùng trở thành một tòa tháp lớn cao khoảng trăm trượng. Một tiếng nổ vang lên, nó hạ xuống cốc. Lập tức một vòng tròn sóng gợn tỏa ra bốn phía.

Một tia ý niệm của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ của Chu Dật bao phủ bốn phía trong vòng một trăm dặm.

Hai người Lữ Phi và Thiết Nham đứng trong vòng sóng, lập tức có cảm giác như đối mặt với thiên uy, Nguyên Anh trong cơ thể như bị một thứ áp lực vô cùng vô tận đè ép, có dấu hiệu vỡ nát. Chẳng qua khi Vương Lâm phất tay, cảm giác này lập tức biến mất. Hai người hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm càng thêm tôn kính.

- Đây là cái gì? - Lý Mộ Uyển nhìn bảo tháp, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc. Vương Lâm mỉm cười nói:

- Bên trong tháp có xác một người con gái, đó là thê tử của một vị tiền bối. Trước khi chết, hắn đã nhờ ta trông nom giúp.

Sau đó, Vương Lâm đem chuyện xưa của Chu Dật và Đình Nhi nói cho Lý Mộ Uyển. Lý Mộ Uyển vốn là người đa sầu đa cảm, sau khi nghe xong bị Chu Dật và Đình Nhi làm cho cảm động.

- Chu Dật tiền bối hóa thành hồn đi Đại La Kiếm Tông không biết kết quả như thế nào. - Lý Mộ Uyển hạ giọng nói. Vương Lâm lặng im, hồi lâu sau lắc đầu nói:

- Cho dù kết quả như thế nào, đây cũng là sự lựa chọn của lão. Hy vọng lão có thể toại nguyện.

Lý Mộ Uyển gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bảo tháp đã có sự khác biệt.

Ở dưới bảo tháp, Vương Lâm dùng đá núi tạo nên mấy căn nhà, Lý Mộ Uyển có chút vui vẻ ở bên cạnh hỗ trợ. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển khóe miệng của hắn lộ ra một tia mỉm cười.

- Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ là nhà mới của chúng ta! - Lý Mộ Uyển lau trán đầy mồ hôi, đặt một tảng đá cuối cùng, cười nói với Vương Lâm.

Vương Lâm gật gật đầu, nhìn thấy Lý Mộ Uyển lộ vẻ mệt mỏi không biết vì sao trong lòng hắn có chút đau đớn. Kỳ thật với pháp lực của hắn căn bản không cần Lý Mộ Uyển hỗ trợ. Nhưng Lý Mộ Uyển kiên trì, loại kiên trì này trên người nàng không gặp nhiều lắm.

Tính tình Lý Mộ Uyển luôn luôn ôn hòa thậm chí có chút nhu nhược. Nhưng trong nhu nhược lại có sự kiên trì khó có thể tưởng tượng được. Vương Lâm chỉ có thể đồng ý không nói gì nữa.

Hắn có thể nhận thấy được Lý Mộ Uyển rất vui vẻ. Khi ánh mắt nàng nhìn về phía hắn lộ ra một sự dịu dàng cùng với một chút quyến luyến. Ánh mắt đó, trừ bỏ sự quyến luyến kia ra, nó giống hệt ánh mắt của mẫu thân nhìn về phía phụ thân hắn. Và nó cũng giống như ánh mắt Chu Dật nhìn về phía Đình Nhi.

Vương Lâm sử dụng linh lực điều trị thân thể Lý Mộ Uyển. Nhìn nàng chậm rãi ngủ hắn đi nhẹ ra ngoài nhà đá. Lúc này trăng sáng nhô cao, hai người Lữ Phi và Thiết Nham đang khoanh chân ngồi, nhìn thấy Vương Lâm đi ra liền đứng lên.

- Tông chủ!

Vương Lâm liếc nhìn hai người này một cái, trầm giọng nói:

- Hai người các ngươi dừng ở Nguyên Anh hậu kỳ đã bao nhiêu năm?

Trong lòng hai người Lữ Phi mừng như điên. Bọn họ đi theo Vương Lâm chính lể để đề cao tu vi có thể Hóa Thần. Nhưng hơn một tháng nay Vương Lâm vẫn không có nói gì về việc này. Hai người bọn họ không dám đi hỏi, chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Lữ Phi đè xuống kích động trong lòng, cung kính nói:

- Vãn bối dừng lại ở Nguyên Anh hậu kỳ đã một trăm bốn mươi ba năm.

Thiết Nham thở sâu, cung kính nói:

- Vãn bối một trăm bảy mươi hai năm.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhìn lướt qua trên người bọn họ, lắc đầu nói:

- Các ngươi đi lầm đường!

Lữ Phi và Thiết Nham trầm lặng hồi lâu không nói. Thiết Nham chua xót cười, nói:

- Tông chủ! Sở quốc chưa từng có tu sĩ Hóa Thần. Chúng ta cũng từng hỏi qua sứ giả, nhưng thủy chung không có câu trả lời. Trên thực tế nhiều năm trước ta cũng đã đoán được rằng khổ tu bế quan sợ là không thể Hóa Thần, nhưng lại không biết điểm quan trọng. Ta cùng với Lữ sư đệ hai người nghiên cứu hồi lâu, chỉ có thể đoán được phải dựa vào tự thân lĩnh ngộ.

Vương Lâm than nhẹ, nhìn nhìn phía sau nhà đá, nói:

- Mỗi một tu sĩ hóa thần, đều có một đoạn tự mình cảm ngộ thiên đạo vô tình. Chúng ta cảm ngộ là thiên đạo, nhưng cần phải có một đoạn cảm động, ít nhất có thể khiến cho chính ngươi cảm động. Linh lực trong cơ thể hai người các ngươi tương đối bề bộn, tại trong vòng trăm dặm của bảo tháp cũng là nơi tốt nhất để ma luyện áp súc. Các ngươi đi ra ngoài trăm dặm, khi nào có thể bằng tu vi của chính mình đi vào ba dặm, thì trở về đây!

Thể xác và tinh thần hai người chấn động, giống như có điều hiểu ra một điều gì đó. Một người hướng đông, một người hướng nam rời đi, ra ngoài trăm dặm khoanh chân ngồi xuống lĩnh hội lời vừa rồi của Vương Lâm.

Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, một tia ý niệm của Chu Dật mở ra trong vòng trăm dặm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1973)