← Ch.0595 | Ch.0597 → |
- Từ nay về sau, Vũ tiên kiếm chỉ còn có ba thanh. Còn thanh kiếm này từ nay thuộc về ngươi. Không cần biết kiếm linh trước đó là gì, hay sau ta kiếm linh của nó là gì cũng đều không có quyền điều khiển thanh kiếm này.
Chu Dật nói xong liền vất thành kiếm tiên cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp lấy ánh mắt chỉ có một sự cảm kích. Lần này có thể nói đây chính là đại lễ vật của Chu Dật ban cho. Vũ tiên kiếm có tất cả bốn thanh. Cho dù bị người khác đoạt lấy thì chỉ cần có Chu Dật, những thanh kiếm đó cũng chỉ bị người ta tạm thời điều khiển. Một khi gặp phải Chu Dật liền trở về nguyên bản dưới sự điều khiển của hắn.
Cho dù là không còn Chu Dật thì sau này khi có một ngày nữ thi mặc bạch y thức tỉnh cũng lại có thể sáng tạo ra kiếm linh của Vũ tiên kiếm. Sau đó nó lại tiếp nhận truyền thừa kiếm ý từ thời viễn cổ rồi vẫn có thể điều khiển bốn thành Vũ tiên kiếm như trước.
Có thể nói, trong bốn thanh Vũ tiên kiếm đó, đời đời kiếp kiếp cũng đều thuộc về kiếm linh, thuộc về nữ thi đó.
Nhưng vào lúc này, tất cả đã thay đổi. Chu Dật đã lấy thân phận kiếm linh, sử dụng thân phận người thừa kế kiếm ý từ thời viễn cổ mà phá bỏ lạc ấn trên tiên kiếm.
Bản thân hắn là kiếm linh cũng chẳng khác gì Hoàng Đế trong nhân gian có được lãnh thổ của mình. Bây giờ, hắn xuất ra một phần, trao cho Vương Lâm vĩnh viễn.
Từ đó về sau, cho dù là người con gái mặc áo trắng có thức tỉnh, kiếm linh mới xuất hiện cũng không có cách nào điều khiển được thanh tiên kiếm này. Bởi vì, bây giờ, kiếm linh Chu Dật đã như Hoàng Đế ban thánh chỉ.
Ngoại trừ điều đó ra, Chu Dật còn cho Hứa Lập Quốc hiểu được truyền thừa kiếm ý từ thời viễn cổ. Chẳng khác nào mở ra cho Hứa Lập Quốc một cánh cửa, một con đường để trở thành kiếm linh chí tôn. Hai đại lễ kết hợp với nhau chẳng khác nào cho Vương Lâm một cơ hội. Có thể được như người con gái áo trắng trải qua vô số luân hồi cũng không bị diệt.
Từ nay về sau, kiếm tiên này cũng chỉ thuộc về một mình Vương Lâm. Cho dù là Hứa Lập Quốc cũng chỉ là kiếm linh đời thứ nhất của thanh tiên kiếm này mà thôi. Cơ hội này ở tiên giới chỉ khi nào đạt tới Tiên quân mới có thể có được.
Chu Dật than nhẹ một tiếng rồi chiu vào trong kiếm tiên.
- Dưới đáy vực sâu này ta có thể cảm giác được hơi thở một đời kiếm linh của Vũ tiên kiếm. Ta sẽ cho ngươi phần lễ vật thứ ba. Đi thôi. - Chu Dật dung nhập vào trong kiếm tiên rồi bay thẳng xuống dưới vực sâu.
Vương Lâm thu Hứa Lập Quốc đang mê mang trong sự truyền thừa vào trong kiếm tiên rồi đuổi theo Chu Dật bay thẳng xuống dưới đáy vực sâu.
- Hơi thở của một đời kiếm linh? Chẳng lẽ lại là. - Vương Lâm chợt nghĩ tới một chuyện gì đó.
Chu Dật bay phía trước. Trên đường đi kiếm khí tán phán ra xung quanh phá tan mọi trở ngại, bay thẳng xuống dưới đáy của Triều Tịch vực. Nơi đây chính là một cái hành lang uốn lượn vòng quanh. Ở giữa có một cái hố sâu tối om. Cho dù là thần thức cũng không thể xuyên qua để nhìn thấu xuống tới đấy.
Một chút lực hút nhỏ bé từ trong cái hố phát ra. Tuy nói nó rất yếu nhưng lúc nào cũng có ở đó.
Hai chân đạp xuống vách đã bên bờ cái hố, tiếp giáp với con đường nhỏ. Một chút vụn đất đá bên bờ hố bị lực hút cuốn vào bên trong.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu mà nhìn cái hố. Với tâm trí của hắn có thể đoán được, thủy triều ngoài Đông Hải chình là do cái hố sâu tưởng chừng như vô hạn này phát ra.
Trong đầu Vương Lâm như thấy được cảnh tượng cái hố cứ năm ngàn năm lại bộc phát một lần. Một lần bộc phát nó lại tạo ra một lực hút không thể tưởng tượng được. Lực hút xoáy theo thông đạo mà bay ra ngoài khiến cho vô số sinh vật bị hút tới đây.
Cảnh tượng của tạo hóa khiến cho Vương Lâm vào lúc này chợt cảm thấy bản thân quá bé nhỏ. Loại thần thông nào có thể chống cự được lực hút năm ngàn năm tích lũy. mà thứ thần thông nào có thể tạo ra cảnh tượng tráng lệ như vậy?
- Cho dù là Thiên Vận Tử cũng không làm được như vậy. Không biết Thiên Vận Tử đang đứng trước cánh cửa bước vào con đường tu đạo thứ ba có thể làm được hay không. - Vương Lâm thở dài một cái rồi nhìn hố sâu, im lặng.
Cái hố này cuối cùng đi tới nới nào, Vương Lâm cũng không biết, cũng không đoán ra được. Hắn chỉ biết rằng nếu rơi vào đó mà muốn đi ra là điều không có khả năng.
- Cái hố sâu này rất quái dị. Ngươi đừng có nhìn nó quá lâu. - Thanh âm của Chu Dật từ trong kiếm tiên truyền ra.
Vương Lâm thôi không nhìn nữa, nhưng vào lúc này thoáng cái bên tai hắn chợt nghe được một thanh âm yếu ớt.
- Đi xuống. - Thanh âm đó không phải từ trong cái hố phát ra mà là từ trong túi trữ vật của Vương Lâm.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm chợt co lại. Hắn cúi đầu nhìn vào túi trữ vật. Thần thức phân ra một chút mà chui vào bên trong. Lập tức hắn phát hiện ra trong túi trữ vật, bức tranh thần bí mà hắn có được ở Chu Tước tinh tự động mở ra. Một tia sáng màu tím chợt xuất hiện, hình thành một thân hình hư ảo của một người con gái. Người con gái quay lưng về phía Vương Lâm như đang tự nói chuyện với mình.
- Đi xuống.
Trong bức tranh có bóng người cũng chẳng phải chuyện mới lạ đối với Vương Lâm. Năm đó ở Chu Tước tinh khi hắn đối mặt với Tam tổ của Tiên Di tộc. Khi đối phương xuất ra phù chú liền bị bóng hình trong bức tranh thu vào bên trong.
Đối với bức tranh này, Vương Lâm vẫn thắc mắc. Sau khi tu vi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ cũng từng lấy nó ra để nghiên cứu. Nhưng vẫn không có gì tiến triển. Tuy bức tranh này có thể hạ ấn ký nhưng lại không thể điều khiển.
Vào lúc này, khi bóng người trong bức hiện ra, Vương Lâm bừng tỉnh liền phát ra một đạo thần niệm.
- Đi xuống cái hố này?
- Đi xuống. - Bóng hình yêu kiều lại nhẹ giọng nói.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn thu hồi thần thức, cúi đầu nhìn thoáng qua cái hố bên cạnh. Trong hố chỉ có một màu đen ngăn cản tầm mắt.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm không nhìn nữa nhanh chóng đuổi theo Chu Dật.
"Chẳng lẽ trong cái hố có thứ gì đó liên quan đến bức tranh..." - Vương Lâm vừa đuổi theo Chu Dật vừa suy nghĩ.
- Trong cái hố đó có một thứ lực quái dị, ảnh hưởng tới tâm thần. Nếu tâm không kiên định rất dễ bị trượt chân. - Từ trong kiếm tiên đang bay ở phía trước vọng ra thanh âm của Chu Dật.
- Ngươi đừng có nhìn lại. Cứ tập trung phi hành. - Chu Dật tiếp tục nhắc nhở.
Vương Lâm gật đầu, giữ vững tinh thần bay theo Chu Dật. Càng xâm nhập vào sâu trong hành lang, lực hút từ trong cái hố càng mạnh hơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên thanh kiếm tiên có Chu Dật chợt dừng lại. Vương Lâm cũng dừng lại theo. Nơi đây chính là phía đông của hành lang, phía trước chỉ toàn là bóng tổi không nhìn thấy rõ con đường nhỏ.
- Cẩn thận! Cái hố này có gì đó quái dị. - Thanh âm của Chu Dật vừa mới vang lên, trong hố sâu chợt tràn ra một làn sương mù màu tím nhanh chóng bao phủ bốn phía.
Thanh âm của Chu Dật lẫn vào trong đám sương mù có chút gì đó hư vô.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Làn sương tím đó có chút gì đó quái dị. Dưới sự lan tỏa của nó, tầm mắt bị cản trở, ngay cả thần thức cũng chỉ tỏa ra được ba trượng. Tiếp tục tỏa ra thêm lập tức bị sương mù nuốt chửng.
Ngay cả trong phạm vi ba trượng đó, thần thức cũng không được rõ ràng.
Cùng lúc đó, từ trong cái hố sâu bên cạnh, lực hút từ từ tăng lên. Tuy nhiên, lực hút đó lại không có hiệu quả đối với làn sương.
Từ trong làn sương mù phía trước, một tia kiếm quang chợt lóe lên rồi chuyển động quanh thân thể của Vương Lâm. Thần niệm của Chu Dật truyền âm ra ngoài.
- Thôi! Vương Lâm! Ngươi lên đây, ta đưa ngươi quay lại. Sương mù rất quái dị. Với thực lực của ngươi chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Vương Lâm cũng không nói nhiều nhanh chóng đứng lên trên kiếm tien. Một luồng tiên lực từ trên thân kiếm truyền ra, chảy theo hai chân rồi bao phủ toàn thân Vương Lâm.
- Bình tĩnh ngưng thần. Đóng kín tâm trí. - Thần niệm của Chu Dật quanh quẩn trong tâm trí của Vương Lâm. Ngay lập tức Vương Lâm căn cứ theo lời nói của Chu Dật. Nhất thời, luồng tiên lực đang chảy vào trong cơ thể chợt chấn động. Ngoài thân thể Vương Lâm xuất hiện một vầng ánh sáng của tiên lực.
Vầng ánh sáng đó chẳng những có được tiên lực mà còn có kiếm uy. Ánh sáng vừa tỏa nha, nhất thời, làn sương như bị đôi bàn tay rất to xua sang hai bên để lộ ra một con đường.
Chu Dật hóa thành một đạo cầu vồng mang theo Vương Lâm lao vào trong làn sương tím. Trên đường bay đi, làn sương cứ tự động tản ra. Mà cho dù không tan thì khi gặp kiếm khí của Kiếm tiên cũng lập tức biến mất.
Tốc độ của kiếm tiên quá nhanh, nhanh đến mức Vương Lâm chỉ thấy gió thổi vù vù bên tai, đập cả và mặt. Sương mù xung quanh như hóa thành một con rồng màu tím, thoáng hiện lên trong khóe mắt.
Một lúc lâu, kiếm tiên đột ngột chuyển hướng bay thẳng lên trên theo hình xoắn ốc. Vương Lâm phải vận chuyển tiên lực trong cơ thể mới có thể đứng vững trên thân kiếm tiên mà không bị rơi xuống.
- Hơi thở một đời kiếm linh của Vũ tiên kiếm đang ở phía trước. Vương Lâm! Ngươi đứng cho vững, ta muốn dùng tốc độ cao nhất. - Chu Dật nói xong liền để cho Vương Lâm chút thời gian chuẩn bị. Sau đó tốc độ của Kiếm Tiên chợt tăng lên nhanh hơn.
Tốc độ của kiếm tiên tăng lên làm xuất hiện vô số ảo ảnh trong không trung, chẳng khác gì thuấn di. Vương Lâm dẫm trên thân kiếm có cảm giác như cả vạn ngọn núi lớn đang ép tới. Hắn phong bế hô hấp chỉ dựa vào một chút tiên khí.
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |