Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0904

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0904: Linh Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Vương Lâm đẩy cửa phòng, chỉ thấy Nhất Trần Tử đứng bên ngoài cửa mỉm cười ôm quyền.

-Đạo hữu khách khí rồi, mời!

Vương Lâm cười nói.

Phía bắc đại viện này, có một mái đình hóng mát, nhưng cực kỳ tinh xảo, trạm chổ long phượng, cả vật lấy tiên ngọc tạo thành, chung quanh còn có một tụ linh trận, khiến cho tiên khí ở trong mái đình này vĩnh cửu tuần hoàn.

Đình hóng mát này ở bên ngoài còn có một con sông nhỏ chảy qua, tiếng nước chảy ào ào, phảng phất có thể phét mọi phàm nhân. Mấy con cá nhỏ màu xanh chơi đùa, có khi nhảy lên trên mặt nước, lại rơi vào trong làn nước, tạo thành một chút bọt nước theo gợn sóng tản ra.

Trong đình hóng mát, người đàn ông trung niên áo tím cùng lão nhân áo bào xanh ngồi đối diện. Ở giữa hai người có một vật thể bằng bạch ngọc, thoạt nhìn ánh sáng như huỳnh quang.

Bên cạnh còn có một tuyệt sắc thiếu nữ, đôi mắt sáng to, nhìn về phía Vương Lâm cùng Nhất Trần Tử ở xa xa.

Lúc hai người Vương Lâm tới gần, người đàn ông trung niên cùng lão nhân áo bào xanh đứng lên, vẻ mặt cười cười, ôm quyền về phía Vương Lâm.

-Vương huynh, mời!

Người đàn ông trung niên chỉ vào bên cạnh cười nói.

Vương Lâm liếc mắt nhìn mái đình hóng mát một cái, nhất là khi dừng lại trên người thiếu nữ tuyệt sắc kia. Nữ nhân này cũng là tu sĩ, chẳng qua tu vi không cao, chỉ có Nguyên Anh kỳ mà thôi. Tướng mạo nàng cực kỳ xinh đẹp, ẩn chứa một chút hồn nhiên, điểm này, quả là khó thấy được ở Tu Chân giới. Chỉ có loại người có được người tu vi cực cao cưng chiều, không cho tiếp xúc nhiều với tàn khốc của tu chân giới mới biểu hiện ra bên ngoài hồn nhiên như thiếu nữ kia.

Tướng mạo nữ nhân này cũng tương tự Nhất Trần Tử.

Phát hiện ra Vương Lâm chăm chú nhìn mình, trên mặt thiếu nữ ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, chỉ có điều dư quang, vẫn quét nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ tò mò.

Vương Lâm khẽ mỉm cười, với tâm trí của hắn tự nhiên nhìn ra dụng ý của Trần Đạo Tam Tử. Dù sao hai bên vừa mới có xích mích với nhau, tuy nói cũng không quá lớn. Nhưng trong tu chân giới thì chuyện gì cũng có thể phát sinh, ba người bọn họ ước hẹn một mình mình tới nơi này, dễ khiến cho mình sinh ra cảnh giác mà hiểu lầm, vả lại việc này cũng không tiện nói. Cho nên gọi nữ nhân thân nhân tới nơi này tiếp khách, từ đó, coi như gián tiếp cho thấy, bọn họ không có ác ý.

Nếu không cũng sẽ không mang một tiểu bối mới Nguyên Anh kỳ tới.

Mọi người sau khi ngồi xuống, Nhất Trần Tử gọi thiếu nữ tới, cười giới thiệu với Vương Lâm:

-Vương huynh, đây là vãn bối trong tộc ta, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không nên ở lại đây, sau này mong rằng đạo hữu chiếu cố một chút.

Nói xong, hắn nhìn thiếu nữ, thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói:

-Linh Nhi, đây là Vương tiền bối, người đại thần thông, cho dù lão phu cũng phải kính trọng, ngươi có cơ hội nhìn thấy, cũng có thể tính là một lần may mắn đi.

Thiếu nữ trợn tròn mắt, nhìn về Vương Lâm hạ thấp người nhỏ giọng nói:

-Linh nhi ra mắt tiền bối.

Thanh âm nữ nhân này rất dễ nghe, giống như chim sơn ca, rơi vào trong tai, làm xương cốt ngứa ngáy.

Vương Lâm cẩn thận liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, trong mắt có chút ngạc nhiên.

-Vương đạo hữu nói vậy đã nhìn ra, tôn nữ hậu bối của ta trời sinh Thủy Linh thể, các phương diện khác đã được lão phu che dấu đi, duy chỉ có thanh âm là lão phu không thể che lấp được hoàn toàn. Chỉ có mang theo nàng bên người, bằng không với tư chất của nàng, đi tới bên ngoài, khó tránh khỏi bị một vài người không có ý tốt biến thành lô đỉnh.

Nhất Trần Tử cười khổ.

Vương Lâm gật đầu, Thủy Linh thể, rất thích hợp dùng là lô đỉnh, tuy nhiên nữ nhân này đi theo bên người Nhất Trần Tử, cũng không cần băn khoăn chuyện gì, sợ là có rất ít người muốn cướp đoạt nữ nhân bên người bọn Nhất Trần Tử, bởi vì trở mặt, thực sự không đáng giá.

Hơn nữa, Trần Đạo Tam Tử ba người này, trên thực tế nếu là chuyện sinh tử, mới nhân mạch của ba người, tất nhiên tìm được không ít người trợ giúp, từ đó, cũng là một lực lượng cực kỳ hùng mạnh.

Khoảnh khắc nghe được thanh âm của tuyệt thế mỹ nhân này, Vương Lâm có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh khôi phục lại. Trong lòng không hiểu vì sao nổi lên nồng đậm chua xót, loại tâm khổ này, đậm, giống như ký ức phong trần năm đó.

"Nàng, cũng là Thủy Linh thể trời sinh..." Vương Lâm trong lòng thầm than, có một số việc không thể quên, cũng có chút đau xót, cũng là phong trần cả đời không thể làm gì được.

Nghĩ tới phong trần, nhớ lại cảnh tượng khi gặp nhau, tự nhiên cảm thấy xúc động trong lòng, khiến cho đau đớn dâng lên trong lòng.

Thầm than một tiếng, ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa dừng ở trên người tuyệt sắc thiếu nữ kia, nữ nhân có chút mất tự nhiên, cúi đầu không dám nhìn Vương Lâm.

Vỗ nhẹ vào túi trữ vật, trong tay Vương Lâm xuất hiện nhiều hơn một cái mũi rơm, nhìn mũ rơm, Vương Lâm phảng phất như thấy được bóng dáng Vân Tước Tử năm đó, đặt mũ rơm lên trên bàn, Vương Lâm bình tĩnh nói:

-Vật này, là của cố nhân tặng cho, có thể che dấu hết thảy khí tức, Nhất Trần Tử đạo hữu sau khi tế luyện xong, có lẽ uy lực sẽ nặng hơn một chút, rồi đưa cho hài tử này đi.

Thiếu nữ cái mũi vừa nhíu lại, hiển nhiên cảm thấy mũ rơm có chút khó coi.

Nhất Trần Tử ánh mắt lộ ra kỳ quang, cẩn thận nhìn qua vài lần kinh ngạc nói:

-Vương huynh, vật này tuy không phải là tiên bảo gì nhưng cực kỳ tinh diệu, rất nhiều cấm chế bên trong, trong thời gian ngắn ta cũng không thể xem hết toàn bộ được, những cấm chế này tổ hợp với nhau, có thể nghiêm mặt che dấu hết thảy khí tức. Nếu như gặp được đại hành gia về cấm chế, lại thông qua mũ rơm này sản sinh ra vô số cấm chế, do đó có thể nâng cao tu vi cấm chế. Vương huynh vật này có chút quý à... Thiếu nữ nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức lộ vẻ hứng thú.

Vương Lâm lắc đầu:

-Vật này với ta vô dụng, tặng cho hài tử này đi.

Nhất Trần Tử do dự một chút, gật đầu cảm ơn.

Nhìn thiếu nữ, ánh mắt Vương Lâm có chút dịu dàng, vỗ vỗ túi trữ vật xuất ra ba cái chuông cười nói:

-Cái này, cũng tặng nàng.

Thiếu nữ hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, tiếp nhận cái chuông, nhoáng lên một cái tiếng động trong treo vang vọng khắp nơi, lập tức vui vẻ mỉm cười, càng xem càng thích, cười nói với Vương Lâm:

-Linh Nhi cảm ơn tiền bối.

Thanh âm này, so với vừa rồi, mị thái còn nồng đậm hơn không ít, chỉ là với Vương Lâm cũng không ngại.

Nhất Trần Tử nhìn thoáng qua cái chuông, với kiến thức của hắn, tự nhiên nhận ra đây là vật bất phàm, trong lòng thầm than, đứng dậy ôm quyền thi lễ với Vương Lâm trầm giọng nói:

  -Vương đạo hữu, lão phu cảm tạ.

Trong lòng hắn hổ thẹn, nguyên ba người bọn hắn trêu chọc người này trước, lúc này lại tặng hậu lễ cho hậu nhân nhà mình. Lúc hắn ngồi xuống hơi trầm ngâm một chút, lấy ra một khối đá màu đen bên trong túi trữ vật nói:

-Vương đạo hữu, khối Thiên Minh Thạch này xin hãy nhận lấy, tu vi của ta tới trình độ này vẫn cần Thiên Minh Thạch hoặc ký thác nguyên thần biến ảo phân thân, hoặc chứa đựng đại thần thông cường đại, ngươi nếu không thu, lão phu rất xấu hổ.

Vương Lâm mỉm cười, cầm lấy khối đá này, thần thức lướt qua, mặc dù thần sắc như thường, nhưng trong lòng vừa động. Khối đá màu đen này rất kỳ dị, có những lỗ nhỏ rất nhiều ở bên trong, tản mác ra một khí tức cổ quái, có thể hấp thu thần thức và bảo tồn bên trọng, lại có thể đem thần thông thuật nhập vào trong này, nó cùng loại với bùa của Tiên Di tộc.

Ngoại trừ đó ra, nếu tâm niệm động, có thể thông qua khối đá này biến ảo thành hư ảo phân thân, cũng được coi là bảo vật có tính thực dụng rất mạnh.

Bảo vật này tuy không phải là cực kỳ quý trọng, nhưng rất thưa thớt, Vương Lâm gật đầu, thu vào trong túi trữ vật.

-Lão phu hồ đồ, còn chưa giới thiệu hai vị sư đệ, vị này là nhị đệ của lão phu tên Liễu Nguyệt Long, đạo hiệu Nhất Long Tử.

Nhất Trần Tử chỉ vào lão nhân áo bào xanh, cười nói.

Lão nhân áo xanh đứng dậy, ôm quyền với Vương Lâm cười nói:

-Đạo hiệu chỉ là ngoài thân, danh xưng Nhất Long Tử trước mặt Vương huynh có chút xấu hổ, Vương huynh gọi tên ta là được rồi.

-Đây là tam sư đệ, Trận Tinh Hàn, đạo hiệu Nhất Tinh Tử.

Người đàn ông trung niên kia tu vi thấp nhất, tuy cũng là Khuy Niết trung kỳ, nhưng hiển nhiên không bằng Nhất Long Tử, lúc này đứng lên, ôm quyền cung kính nói:

-Vương huynh, gọi tên là được rồi!

-Không biết Vương huynh đạo hiệu là?

Nhất Trần Tử giới thiệu xong, nhìn về phía Vương Lâm.

ở Tu Chân Giới, nói danh xưng đạo hiệu, tuy nói tu sĩ bậc thấp cũng có, nhưng không được xếp hạng, chỉ truyền trong phạm vi nhỏ, với chân chính người đại thần thông, căn bản không thể so sánh được, với lại ý nghĩa cũng không giống.

Bước vào tu chân bước thứ hai, nói đạo hiệu, thường thường ngầm thể hiện ảnh thu nhỏ của thần thông.

Vương Lâm cho tới nay, chuẩn xác mà nói không có đạo hiệu, nếu nói có, thì là năm đó do giết chóc ở La Thiên tinh vực mà thành, Ma Đạo Tử!

Hơi trầm ngâm một chút, Vương Lâm bình tĩnh mở miệng nói:

-Vương mỗ đạo hiệu là Ma Đạo Tử!

Lời vừa nói ra, ba người Nhất Trần Tử lập tức có cảm giác giết chóc tanh máu từ trong đáy lòng vô cớ mọc lên, phảng phất như Vương Lâm lúc này bỗng nhiên hóa thành mãnh thú viễn cổ, có loại sát khí giết chóc ngập trời.

-Vương mỗ mới từ bên ngoài trở về, thời gian ở Thiên Vận Tinh trước đây không nhiều lắm, cho nên ba vị vẫn chưa nghe.

Vương Lâm cầm lấy chén rượu uống một ngụm.

Lấy thân thể Cổ Thần của hắn, thiên hạ này hết thảy độc tố ngoại trừ một vài loại độc vật cực kỳ hiếm thấy từ Thái Cổ ra, còn đâu không có gì có thể độc được hắn.

Thần thức đảo qua, Vương Lâm tâm thần bình tĩnh.

Buông chén rượu, thiếu nữ tuyệt sắc tên Linh Nhi bước tới trước, cầm lấy bầu rượu rót đầy cho Vương Lâm. Sau đó đi tới bên người Nhất Trần Tử, đôi mắt đẹp nhìn về phía Vương Lâm.

Đám người Nhất Trần Tử lần lượt khôi phục lại, cùng Vương Lâm nói chuyện phiếm, trò chuyện thiên hạ, hai bên bắt đầu luận đạo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bốn người nói chuyện dần dần tới lúc trăng sáng lên cao, cũng có chút quen thuộc. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Nhất Trần Tử cầm lấy chén rượu uống xong thở dài.

-Đạo, chính là đoạn tuyệt với phàm nhân tục thế, tự phong bế bản thân, ngăn cách với hết thảy, một lòng theo đại đạo thiên địa. Đáng tiếc lão phu cả đời này đã chặt đứt hết thảy, duy nhất có trên người có một từ thân, thủy chung không chém đứt được.

-Không cần chặt đứt, người tu đạo cũng không cần lẩn tránh thiên địa, vì sao phải lẩn tránh tâm linh của mình. Vương mỗ nghe nói có địa vực, thường thường lấy gia tộc tu luyện, người tu hành lấy gia tộc tự nhiên có từ "thân" tồn tại. Đồng thời có đại thần thông tu sĩ trổ hết tài năng, hết thảy, thực tế cũng chỉ muốn làm cho tâm tính mình bình tĩnh mà thôi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1973)