← Ch.0013 | Ch.0015 → |
Chữ 'Tán' ở trên mặt tảng đá lớn. Văn Nhược tiên sinh hít một hơi thật sâu rồi vui vẻ nói.
- Chữ tốt!
Giữa lúc tán thưởng thì Văn Nhược tiên sinh cũng lấy ra một chiếc bút lông màu đỏ thẵm. Toàn thần bút màu đỏ có phát ra ánh sáng màu đỏ. Đầu lông của bút lại càng phát ra ánh sáng ba màu đỏ, tím, xanh. Chỉ là vẻ bề ngoài cũng đã biết là tốt hơn rất nhiều so với bút lông của Diêm Xuyên.
- Văn Nhược tiên sinh, muốn đấu chữ?
Ánh mắt Vũ Hề sáng lên nói.
- Đấu chữ?
Dương công tử ở một bên cũng hiên ra một tia hiếu kỳ.
Văn Nhược tiên sinh khẽ mỉm cười nói:
- Bút sa hiện khí tượng. Người viết chữ này có bút lực rất kinh người. Tại hạ cũng hiếu kỳ muốn thử!
- Vậy thì Văn Nhược tiên sinh hãy mau viết a. Ta cũng chỉ nghe nói qua về đấu chữ chứ chưa từng thấy qua!
Vũ Hề lập tức hiện ra vẻ tò mò.
- Ừ!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
Tay phải cầm bút, tay trái khẽ lật thì lập tức một cái nghiên mực nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, bên trong đều là mực đỏ. Văn Nhược tiên sinh cầm bút lông chấm vào mực rồi nâng bút lên phía trên chữ 'tán" của Diêm Xuyên kia và bắt đầu viết.
Đấu chữ?
Vũ Hề trừng lớn mắt, dường như nàng sợ bỏ qua những chi tiết đặc sắc.
Dương công tử cũng tò mò nhìn.
Văn Nhược tiên sinh hạ xuống nét thứ nhất thì nơi đầu bút đột nhiên dũng mãnh phun ra khói khí màu đỏ tươi. Khói khí vừa ra thì lập tức bắt đầu va chạm với khí tức màu xám ban đầu.
- Vù vù!
Gió nhẹ nổi lên bốn phía. Mà chỗ đầu bút, trong sự va chạm của khói khí đỏ cùng khói khí xám thì mơ hồ còn truyền ra từng tiếng sấm sét.
- Dừng tay!
Chúng tướng sĩ liền biến sắc rồi phẫn nộ quát.
Chữ này là do Vương gia viết xuống cho nên không được ai động vào! Đám khách không mời này rất mạnh mẽ nhưng cũng không thể làm bẩn chữ của Vương gia được.
- Soeng soẻng! Soeng soẻng! Soeng soẻng!
Năm tướng lĩnh có tu vi cao lập tức vung lên trường thương đánh tới mấy người.
Trường thương nhằm thẳng về mấy người.
- Cạc cạc cạc, trên đời này còn có người không sợ chết a!
Tên lùn Đinh Ngũ Cốc lập tức cười lạnh nói.
- Bịch!
Đinh Ngũ Cốc giẫm mạnh xuống đất một cái để cho đại lượng đá vụn bay vọt về phía năm tên tiểu tướng.
- Leng keng, leng keng, leng keng!
Đá vụn va chạm với trường thương làm phát ra những âm thanh sắt đá. Lực đạo rất lớn liên tục đẩy lui cả năm tên tiểu tướng.
- Thình thịch!
Rốt cuộc cũng có một khôi đá vụn đánh trúng ngực một tên tiểu tướng.
Lực lượng to lớn của đá vụn lập tức tạo ra một lỗ lớn ở trên khôi giáp.
- Vù vù!
Tên tiểu tướng kia lập tức bay ngược lại rồi lăn lộn trên mặt đất mấy lần mới dừng lại.
Hắn khó khăn bò người lên, vừa nhìn vào ngực thì thấy giáp bạc đã vỡ. Nhưng mà ở bên trong còn có một nội giáp màu đen, cũng chính là nội giáp màu đen này đã chặn lại lực lượng của đá vụn.
Tiểu tướng quẹt màu tươi nơi miệng rồi lạnh lùng nhìn về Đinh Ngũ Cốc.
- Các huynh đệ, Vương gia đối xử với chúng ta không bạc, cho chúng ta ăn thịt. Thậm chí còn lấy da yêu xà làm nội giáp cho chúng ta. Hiện tại có người làm bẩn chữ của Vương gia, có thể lùi hay không?
Tên tiểu tướng kia quát.
- Không thể!
Ba ngàn tướng sĩ cùng nhau hét to một tiếng.
- Giết!
Tên tiểu tướng kia dựa thế rống to.
- Rống!
Ba ngàn tướng sĩ cũng rống một tiếng dài. Mũi tên lại lần nữa phóng thẳng tới Đinh Ngũ Cốc.
Trương thương được dựng lên rồi cũng đánh thẳng về phía Đinh Ngũ Cốc.
- Hừ!
Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc trầm xuống. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiên một quả cầu nhỏ màu đen. Hắn bỗng nhiên ném xuống đất.
- Ầm!
Quả cầu nhỏ nổ tung để cho đại lượng khí đen bao phủ lấy Đinh Ngũ Cốc. Khí đen bành trướng rồi hình thành một bức tường khí lập tức ngăn cản hơn hai ngàn mũi tên. Nhưng mà không có nhẹ nhàng như Thanh Long trước đó, hơn hai ngàn mũi tên nhao nhao rơi xuống đất.
- Một đám kiến hôi!
Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói. Hắn ở trong khí đen vung mạnh tay lên.
- Vù vù!
Dường như có một cỗ gió bão kéo tới lập tức để cho ba ngàn tướng sĩ đều lăn mình trên mặt đất.
- Cạc cạc cạc, sảng khoái! Những con sâu cái kiến như các ngươi có thể thấy được pháp thuật Phong Thủy của ta cũng chính là vận mệnh của các ngươi!
Bộ mặt của Đinh Ngũ Cốc âm tà nói.
Dường như việc khi nhục những người phàm tục này có thể làm cho Đinh Ngũ Cốc cảm thấy rất khoan khoái. Có lẽ tên lùn này thường bị người khác khinh thường vóc dáng của hắn cho nên sẽ sinh ra một loại biến đổi khác thường.
- Kết quân trận, tiếp tục chiến đấu!
Mấy tên tiểu tướng kêu lên.
- Rống!
Đám tướng sĩ lập tức lên tiếng rồi lại lần nữa cầm trường thương lên tiếp tục chiến đấu.
Đinh Ngũ Cốc tự mình hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này.
Bên kia, Văn Nhược tiên sinh vẫn tiếp tục viết xuống.
Một nét lại một nét được viết xuống ở phía trên chữ 'tán'. Khói khí đỏ và khói khí xám bốn phái quần lấy nhau, từng tiếng nổ vang phát ra từ trong đám khí, dường như đang trùng kích lẫn nhau.
- Văn Nhược tiến sinh viết chính là một chữ 'tụ'?
Dương công tử cau mày nói.
- Tán, tụ đối lập với nhau. Hai chữ chồng lên nhau dẫn đến sẽ xông lên đánh nhau?
Vũ Hề Thánh Nữ cũng tập trung tư tưởng nhìn.
- Đấu chữ, một phương thắng sẽ áp chế một phương khác cho đến khi đối phương triệt để biến mất!
Vũ Hề lại nói tiếp.
Chữ 'tụ' còn chưa có viết xong.
- Ken két ken két ken két... !
Tảng đá lớn này rõ ràng không chịu được hai chữ đánh nhau mà xuất hiện một vết rạn.
Tụ, một nét một nét hạ xuống để cho khí thể của khói khí màu đỏ càng lúc càng thịnh.
Bốn phía của tảng đá lớn lại càng bị khói khí màu đỏ cùng với khói khí màu xám bao phủ. Tất cả mọi người đều bị bao phủ ở bên trong chỉ có Đinh Ngũ Cốc ở bên ngoài khí đen đang thoải mái đanh nhau với chúng quân sĩ giáp bạc.
Một nét cuối cùng, sắc mặt Văn Nhược tiên sinh cực kỳ ngưng trong. Bút lông vung lên ầm ầm kéo lên một nét cuối cùng của chữ 'tụ'.
-Ầm!
Khí đỏ lại lần nữa tăng vọt, ở bên trong khói khí hai chư tán, tụ đang chồng lên nhau. Hai chữ lúc ẩn lúc hiện, một lúc đỏ, một lúc xám. Từng cổ khí tức cuồn cuộn phát ra.
Tảng đá chịu tải hai chữ viết càng ngày có càng nhiều vết rạn nứt.
Văn Nhược tiên sinh cầm bút rồi ngưng mắt nhìn, trong mắt hắn hiện rõ sự chờ mong.
Không chỉ có Văn Nhược tiên sinh mà những người bị bao phủ trong khói khí cũng đều nhìn chằm chằm vao hai chữ.
Tán? Tụ? Đấu chữ? Đến cùng ai sẽ thắng? Ai có thể áp chế đối phương?
Bên ngoài.
Đinh Ngũ Cốc được khí đen bao phủ bốn phía, hắn phất tay thì lập tức cuồng phong gào thét. Tất cả các tướng sĩ đều không thể địch lại, nhưng từng đợt mũi tên bắn tới lại gây rắc rối cho Đinh Ngũ Cốc.
- Hừ, một đám kiến hôi. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết như thế nào là Tiên pháp!
Âm thanh lạnh lùng của Đinh Ngũ Cốc vang lên. Ngón tay hắn chỉ về năm tên tiểu tướng đang xông tới, lập tức có năm đạo khí đen bắn thẳng tới năm tên tiểu tướng.
- Thình thịch! Thình thịch!...
Năm tên tiểu tướng lập tức tối sầm mặt lại, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tối, toàn thân mềm nhũn giống như thân thể bị trúng kịch độc.
- Ha ha ha, cùng ta đấu? Muốn chết a, xem Phong Thủy đại trận của ta! Chết cho ta!
Trong lúc Đinh Ngũ Cốc cười âm hiểm thì tay hắn lại vung lên, lập tức có trăm đạo khí đen quét về phía quân sĩ giáp bạc.
Khí đen đậm đặc, động tới nhất định sẽ bay ngược lại. Trăm đạo này còn hung mãnh hơn năm đạo vừa rồi, cúng bay thẳng đến một trăm tên quân sĩ giáp bạc ở phía trước.
- Chết cho ta!
Đinh Ngũ Cốc cười lạnh nói.
Ngay một khắc này, trong rừng bị bao phủ bởi sương trắng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ tức giận.
- Hừ, ai dám giết người của ta?
Tiếng gầm của Diêm Xuyên truyền đến.
- Ầm!
Trong rừng đột nhiên dũng mãnh phun ra một cơn lốc. Vô tận sương trắng lập tức lao ra từ trong rừng, trong nháy mắt bao phủ lấy quân doanh.
Trong quân doanh lập tức trở thành một vùng sương trắng, trăm đạo khí đen được Đinh Ngũ Cốc bắn ra trước kia cũng lập tức bị sương trắng tách ra.
Nơi sương trắng đi qua thì dù là đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngòn. Hơn nữa rất nhanh liền làm phai nhạt đi khí đen bốn phía Đinh Ngũ Cốc.
- Hả?
Đinh Ngũ Cốc biến sắc.
Nhưng một khắc sau, Đinh Ngũ Cốc liền phát hiện được tất cả bốn phía đều thay đổi. Hắn thấy được một biển máu mênh mông, thiên địa đều là màu đỏ tươi.
Trong biển máu, có vô số ác quỷ cuồn cuộn lên.
- Ô!
- Â!
- Cạc cạc cạc!....
Vô số ác quỷ trong biển máu bao vây lấy Đinh Ngũ Cốc rồi hướng đên Đinh Ngũ Cốc cắn tới.
- Ảo cảnh? Ảo trận?
Đinh Ngũ Cốc biến sắc.
- Phá cho ta!
Hắn cả kinh kêu lên. Nhưng mà thủ đoạn này của Đinh Ngũ Cốc cũng căn bản không thể phá vỡ.
- Làm sao có thể?
Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên.
- Phong Thủy sư có tu vi Tinh cảnh? Hừ!
Trong rừng lại tiếp tục truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên!
Bên trong ảo cảnh, Đinh Ngũ Cốc thấy được càng ngày có càng nhiều ác quỷ cắn về phía mình.
- A ô!
- Két kẹt!
Ác quỷ rất hung mãnh, căn xuống một miếng thì Đinh Ngũ Cốc lại mất đi một miếng máu thịt.
Ngàn vạn ác quỷ cắn lấy để cho máu thịt của Đinh Ngũ Cốc lập tức mơ nhạt. Đinh Ngũ Cốc tuy rằng biết đây là áo cảnh, là ảo giác, nhưng vẫn sợ hãi liên tục rống to.
- Không!
Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên.
Bên kia.
Hai chữ tán, tụ đánh nhau.
- Ầm!
Hai chữ đánh nhau, lực lượng chồng lên nhau, rốt cuộc tảng đá cũng không chịu được hai chữ đánh nhau mà ầm ầm nổ tung ra.
Sau khi tảng đá nổ tung ra thì hai chữ chỉ dừng lại một lúc rồi đều đột nhiên triệt tiêu lẫn nhau mà tiêu tán.
- Không phân thắng bại?
Vũ Hề Thánh Nữ kinh ngạc nói.
Kinh ngạc vì có người có thể so sánh với Văn Nhược tiên sinh về chữ? Là thiếu niên kia viết sao?
- Đáng tiếc, tảng đá kia quá kém, chiến đấu căn bản còn chưa kết thúc!
Dương công tử cũng lộ ra một tia tiếc hận nói. Chỉ có Văn Nhược tiên sinh hiện ra một tia đắng chát nhàn nhạt.
Tảng đá? Cùng tảng đá không quan hệ, cuối cùng hai chữ triệt tiêu lẫn nhau hẵn là đúng với bốn chữ 'không phân thắng bại' trong miệng Vũ Hề. Nhưng mà trong nội tâm Văn Nhược tiên sinh hiểu rõ, đây không phải là không phân thắng bại mà là mình bại. Mình dùng chính là ngọc tủy màu đỏ để viết, còn đối phương lại dùng mực đen kém nhất. Dùng mực đen kém nhất so đấu với mình dùng ngọc tủy màu đỏ thì cuối cùng mặc dù không phân thắng bại cũng chính là mình bại.
- Chữ tốt ngang ngược!
Văn Nhược tiên sinh cản thán chữ 'tán' kia.
- Không!
Các đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thống khổ gào thét của Đinh Ngũ Cốc.
- Hả?
Lập tức mọi người liền phát hiện được bốn phía không bình thường, vô số sương trắng?
Sương trắng?
- Là trận pháp? Phong Thủy trận?
Vũ Hề hơi kinh ngạc.
- Cho ta tán!
Thanh Long thuộc hạ của Vũ Hề hét lớn một tiếng.
- Ầm!
Toàn thân Thanh Long dường như sinh ra một cơn lốc, gió lớn điên cuồng ầm ầm thổi về bốn phía.
Bốn phía đều là cát bụi đầy trời, khí tức mạnh mẽ và cuồng bạo lập tức tách ra sương trắng ở bốn phía.
Sương trắng bao phủ lấy đại trận bị Thanh Long phá vỡ.
Đại trận phá vỡ lập tức lộ ra tình hình bốn phía.
Xa xa trên mặt đất có đại lượng tướng sĩ bị thương ngã xuống, Đinh Ngũ Cốc cũng bị hai người chế trụ.
Một người mặc trang phục thái giám, phất trần trong tay cuốn lấy cổ Đinh Ngũ Cốc. Một người khác là một Đại tướng mặc giáp bạc, mũi nhọn của trường thương trong tay cắm vào trong miệng Đinh Ngũ Cốc, nhằm thẳng vào cổ họng.
Chỉ cần Đại tướng giáp bạc khẽ động thì trường thương sẽ lập tức xuyên quan yết hầu Đinh Ngũ Cốc.
Mọi người liền ngạc nhiên.
Bởi vì Đinh Ngũ Cốc có tu vi Tinh cảnh, mà hai người chế trụ hắn chỉ là hai phàm nhân có tu vi Lực cảnh, Lực cảnh phàm nhân?
Hơn nữa lại còn là hoàn toàn chế trụ, Lực cảnh chế trụ Tinh cảnh?
Đại trận phá vỡ, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hiện rõ. Đinh Ngũ Cốc thấy được toàn bộ bốn phía, nhưng đầu thương trong miệng lại phát ra hàn khí nhè nhẹ, tuy rằng thực lực của hắn vẫn như trước những cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không dám nhúc nhích.
Bởi vì, sống chết một đường, giời phút này sống hay chết đều bị đối phương nắm trong tay.
- Lực cảnh? Vẻn vẹn chỉ là Lực cảnh?
Vẻ mặt Thanh Long không thể tưởng tượng được nói.
- Chư vị, Không biết tổn thương cấp dưới của ta, phá hư đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta là có ý gì?
Phía rừng trúc truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chậm rãi bước tới biên giới rừng trúc rồi nhíu mày ngưng trọng nhìn về đám khách không mời mà tới này.
← Ch. 0013 | Ch. 0015 → |