← Ch.0155 | Ch.0157 → |
- Ngươi!
Trong điện, một chúng cường giả kinh hãi nhìn về phía Diêm Xuyên.
Ngày hôm nay, biến Ngự Yêu Tông thành đất bằng? Xóa tên khỏi thiên hạ?
Giờ khắc này, Mục Dã Vương rốt cuộc biết được vì sao Diêm Xuyên bái phỏng Ngự Yêu Tông rồi. Đây chính là đe dọa, bức phục.
Tuy rằng lúc trước cũng đoán được hắn đến với ý đồ không hay, nhưng cũng không đoán được Diêm Xuyên dĩ nhiên ác đến như vậy.
Mục Dã Vương chăm chú nắm chặt tay, cảm giác trong đại điện áp lực vô cùng.
Thở sâu, Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Đương nhiên, ngày hôm nay một mình ta tiến vào Ngự Yêu Tông, chính là đến với thành ý, chư vị ngồi đi.
- Hừ!
Một chúng cường giả đều hừ lạnh, chậm rãi ngồi xuống.
- Mục Dã Vương, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, cừu nhân của Đại Hà Tông ta chỉ có Tam U Tông mà thôi, chỉ muốn tiếp tục làm minh hữu với Ngự Yêu Tông, không có bất luận cừu hận gì!
Diêm Xuyên nói.
Lúc này đây, nghe Diêm Xuyên nói, mọi người có thể nghe lọt được.
- Đại Hà Tông quyết chiến Tam U Tông, ngươi hẳn biết hung hiểm thế nào, ta cũng không muốn trong sự hung hiểm đó, lại có thêm nhân tố bất định là Ngự Yêu Tông, thế nên ngày hôm nay, chúng ta phải giải quyết dứt khoát chuyện này!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nếu như không kết minh, ngươi liền diệt Ngự Yêu Tông ta?
Mục Dã Vương trầm sắc mặt, nói.
- Mục Dã Vương, ngươi hẳn có thể cảm giác được thái độ của ta, ta không lựa chọn thu phục Ngự Yêu Tông ngươi đã là điểm giới hạn của ta rồi. Đương nhiên, kết minh tự nhiên có chỗ tốt của kết minh, đợi khi diệt xong Tam U Tông, sản nghiệp tại Vô Ưu Thành, ta có thể nhượng lại cho ngươi một phần mười, đồng thời hứa hẹn, chỉ cần Ngự Yêu Tông không khiêu khích Đại Hà Tông ta, Đại Hà Tông tuyệt đối sẽ không nhắm vào Ngự Yêu Tông.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi bảo chứng? Ngươi lấy cái gì để bảo chứng?
Một lão giả Thần Cảnh quát lên.
- Ta nói chính là bảo chứng, hiện tại ta cũng có thể viết sẵn hiệp định cho ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ách!
Lão giả Thần cảnh kia ngưng sắc mặt.
- Xin nhớ cho kỹ một điểm chính yếu, thiếu Đại Hà Tông ta, Ngự Yêu Tông các ngươi sẽ là người biết mất đầu tiên tại Vô Ưu Thành!
Diêm Xuyên mỉm cười.
Thần sắc Mục Dã Vương biến ảo một trận.
- Ha ha ha, Diêm Xuyên? Hổ phụ không sinh khuyển tử, ta rốt cuộc được kiến thức rồi, năm đó Diêm Đào không may chết đi, ta cũng tiếc hận vô cùng, một lần nữa kết minh, đây kỳ thực cũng là ước nguyện mấy năm nay của ta, nếu đã tới đây, vậy kết minh đi thôi!
Mục Dã Vương bỗng nhiên cười nói.
Diêm Xuyên cũng mỉm cười.
***
Trước điện Ngự Yêu.
Nhìn theo bóng Diêm Xuyên rời đi, sắc mặt đám người Mục Dã Vương âm trầm một trận.
- Vô liêm sỉ, tiểu nhi miệng còn hôi sữa, cũng muốn ép Ngự Yêu Tông ta phụ thuộc?
Một lão giả Thần Cảnh lạnh lùng nói.
- Không phải phụ thuộc, là kết minh! Đại Hà Tông không hề ảnh hưởng tới bất luận quyết sách gì của Ngự Yêu Tông chúng ta!
Một lão giả Thần Cảnh ở bên cạnh nhíu mày, nói.
- Ta vẫn không nuốt trôi ngụm khẩu khí này.
- Vậy sao vừa rồi ngươi không nói!
- Ta chờ chưởng môn!
Hai lão giả Thần Cảnh tranh luận, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mục Dã Vương.
- Lưu Cương?
Mục Dã Vương kêu lên.
- Dạ!
Lưu Cương tiến lên.
- Nói thử suy nghĩ của ngươi xem?
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Dạ, sư tôn vừa giả ý đáp ứng Diêm Xuyên, kỳ thực đệ tử cũng có thể nhìn ra được!
Lưu Cương cung kính nói.
- A?
Chúng đệ tử tại bốn phía đều cau mày.
- Đúng vậy, đáp ứng Diêm Xuyên, không xuất lực là được, cho bọn họ tự liều mạng ngươi chết ta sống với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu!
Lão giả Thần Cảnh đứng bên cạnh cười nói.
- Không, không thể như vậy!
Lưu Cương lập tức lắc đầu.
- Cái gì không thể như vậy?
Lão giả kia cau mày.
- Tiền đề của tọa sơn quan hổ đấu chính là, hai con hổ kia không biết tới sự tồn tại của ngươi, hiện tại khi hai đầu mãnh hổ chuẩn bị ẩu đả lại biết tới sự tồn tại của chúng ta, tự nhiên sẽ không mặc nhiên cho chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, hơn nữa, hai đầu mãnh hổ thậm chí cùng công kích Ngự Yêu Tông ta.
- Lúc trước Diêm Xuyên nói hôm nay có thể san bằng Ngự Yêu Tông, tuy có thể là nói quá, thế nhưng nếu bốn tông đồng thời làm khó dễ, chúng ta thực không còn bao nhiên phương pháp xoay chuyển nữa!
Lưu Cương trầm giọng nói, thần sắc mọi người cũng đều căng thẳng.
- Sư tôn, kỳ thực ta cũng nhìn ra được, Diêm Xuyên cũng nhìn ra người giả ý đáp ứng, nhưng hắn còn ký với người một minh ước, cái minh ước này, nếu như vận dụng tốt, kỳ thực cũng có thể làm một kích trí mạng với tông ta.
Lưu Cương trầm giọng nói.
- Minh ước kia, có cái gì trí mạng chứ?
Một người bên cạnh không tin, nói.
- Nếu chúng ta không thực hiện theo đúng minh ước, Diêm Xuyên sẽ tuyên truyền tin tức về minh ước cho Tam U Tông, khiến Tam U Tông nghi kỵ chúng ta. Nếu như dẫn tới việc Tam U Tông bao vây tiễu trừ, Diêm Xuyên có thể tọa sơn quan hổ đấu rồi.
- Hơn nữa, cho dù chúng ta đầu nhập vào liên minh Tam U Tông, bởi vì minh ước này được ký trước khi chúng ta gia nhập liên minh Tam U tông, thế nên Tam U Tông cũng không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm chúng ta.
- Như vậy, tại khi Đại Hà Tông quyết chiến với Tam U Tông, chúng ta cũng sẽ bị coi thành pháo hôi, thành người đầu tiên bị bán đứng. Thế nên, Diêm Xuyên ký minh ước kia, nhìn như vô dụng, kỳ thực lại là dụng tâm hiểm ác đáng sợ tới cùng cực.
Lưu Cương trầm giọng nói.
- Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?
Đan Thanh Tử đứng một bên nhất thời quát lên.
Mọi người cùng tức giận nhìn Lưu Cương.
Lưu Cương thở dài nói:
- Sư tôn, kỳ thực đệ tử cho rằng có thể kết minh! Bởi vì tại Vô Ưu Thành, cho dù bọn họ không quyết chiến, tới đây bị cô lập cũng chính là Ngự Yêu Tông ta! Bởi vì thế cân bằng bị đánh vỡ, tiếp theo khẳng định sẽ là âm mưu, va chạm ùn ùn kéo tới.
Mục Dã Vương khẽ thở dài.
- Nhi tử này của Diêm Đào, lợi hại hơn nhiều so với hắn năm xưa.
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn đã đáp ứng rồi?
Trên mặt Lưu Cương hiện nét vui vẻ.
- Ai, chung quy cũng vì nội tình Ngự Yêu Tông quá kém, kết minh với Đại Hà Tông không biết là đúng hay sai, Đại Hà Tông lúc này vẫn còn chưa đủ vốn va chạm với Tam U Tông nữa!
Mục Dã Vương lo lắng nói.
Đang lúc Mục Dã Vương lo lắng...
Ầm ầm...
Bên ngoài Ngự Yêu Tông, bầu trời đột nhiên nổi trận kiếp vân cuồn cuộn, tiếng sấm vờn quanh, một cỗ thiên uy cực lớn áp bách xuống.
Vô số yêu thú trong Ngự Yêu Tông kinh khủng nằm bò trên mặt đất, chúng đệ tử càng kinh hãi không hiểu nổi.
- Thiên phạt? Là thiên phạt như ngày đó tại Vô Ưu Thành?
- Đó là? Diêm Xuyên? Diêm Xuyên ở bên đó, là do Diêm Xuyên đưa tới!
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía xa xa.
- Diêm Xuyên? Nhi tử này của Diêm Đào được sinh ra thế nào?
Mục Dã Vương lộ ra một tia cười khổ.
...
- Meo meo!
Trong rừng, tiếng Miêu Miêu kêu vang tận trời.
- Đại lưu manh, cổ họng ta khô cả rồi, không nên chải nữa, meo meo!
Miêu Miêu oán giận kêu lên
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |