← Ch.0224 | Ch.0226 → |
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Cho ngươi lưu chút mặt mũi, ngươi không cần, không cần cũng không sao, xem ta Đồ Long sao!
- Ba! Ba! Ba!...
Một quân cờ lại rơi xuống, Dịch Phong vẻ mặt thủy chung lạnh nhạt, Nhưng mà trên mặt Trần Bình lại càng ngày càng xám xịt! Một bộ như heo chết vậy.
Sau khi đánh thêm được mười quân, Dịch Phong thả thêm một quân cờ. Nhất thời, ăn được mười viên cờ trắng của Trần Bình.
Lại một quân cờ rơi xuống, lại ăn tiếp mười lăm viên cờ trắng của Trần Bình, tiếp một quân cờ rơi xuống, ăn được tám viên cờ trắng của Trần Bình.
Đồ Long? Đâu chỉ là Đồ Long a! Trần Bình toàn diện tan tác.
Không chỉ là một hai phần, mà là một hai mảnh, chỉ sau một hồi, trên bàn cờ đã trở thành thiên hạ của quân đen rồi.
Bị bại quá hoàn toàn rồi, Trần Bình chưa từng đánh cờ mà bại mất mặt như thế?
Đánh đến cuối cùng, cơ hồ toàn quân bị diệt?
Toàn quân bị diệt?
Đây là cờ vây, không phải là cờ tướng a, đồ chơi này cũng có thể toàn quân bị diệt?
- Ba!
Dịch Phong thả thêm một quân cờ.
- Mặt là tự mình vứt, không trách được người bên cạnh!
Dịch Phong lắc đầu thở dài nói.
Nắm một con cờ trắng, Trần Bình sắp điên rồi, cả bàn cờ, lại không có một một nơi để đặt cờ? Không thể hạ cờ nữa?
Lần giơ tay này, chính là qua thời gian một nén nhang, Trần Bình cứ gắt gao ngó chừng bàn cờ như vậy.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Bình gấp hỏa công tâm, hôn mê rồi.
- Sư đệ! Sư đệ!
Một đám đại nho rối rít tiến lên.
- Tâm lý tố chất như vậy, cũng gọi là đại nho? Khó trách Ngô Vương tặng biển cho các ngươi!
Dịch Phong nói chuyện không buông tha người nói.
Tặng biển? Mua danh chuộc tiếng?
- Ngươi!
Nhất thời một đám đại nho tức giận nói.
- Xôn xao!
Bốn phía nho tu vây xem vẫn còn đắm chìm ở trong bàn cờ, giờ phút này, một đám tỉnh ngộ.
- Thật lợi hại, lần hạ cờ này quá kinh khủng!"
- Đúng vậy a, đánh sạch cờ trắng? Dọn sạch? Nói đùa sao?
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn không thể tin được, cờ vây còn có thể đem đối phương dọn sạch?
...
...
...
Tiếng than thở bốn phía không ngừng vang lên. Không khỏi ủng hộ cho bàn cờ kinh diễm này.
- Ha ha, ta thắng, nhớ đó, bức họa kia là của ta a!
Trường Thanh hướng về phía một nho tu đã đánh cuộc cười nói.
- Trường Thanh, tên Dịch Phong này là người nào? Còn có, kỳ nghệ Dịch Phong khoa trương như thế, kỳ nghệ của Diêm Xuyên thì như thế nào?
Nhất thời, bốn phía một mảnh nghị luận.
Mà Dịch Phong, nhưng nhìn về phía một tên đại nho khác.
- Chư vị, còn có muốn chỉ giáo nữa không?
Dịch Phong cười nói.
- Ta tới!
Lại một tên nho tu khác lạnh mặt nói.
Ở ngoài Dung điện, sau khi văn động toàn thành.
Đấu cờ lại trở thành tiêu điểm mới.
Dịch Phong, tự mình đấu sáu mươi đại nho? Một trận đấu thật lớn, trong lúc nhất thời, nho tu thích đánh cờ trong Cự Lộc thành rối rít đến đây.
Mấy ngày sau.
Cự Lộc Sơn, ngoài Cự Lộc điện.
Mạnh Tử Thu, Mạnh Dung Dung, Nhạc Nghị, ba người đứng ở trên quảng trường, nhìn về phương hướng Dung điện phía xa.
- Cái tên Dịch Phong này, khó lường a, đã mười lăm đại nho rồi, nhất nhất tan tác!
Nhạc Nghị sợ hãi than nói.
- Phần kỳ nghệ này, đúng là cao siêu, hơn nữa, ở bên trong cuộc cờ của hắn, tràn đầy tính xâm lược!
Mạnh Tử Thu nói.
- Tính xâm lược? Hắn mới không xâm lược, cờ Diêm Xuyên, mới xâm lược!
Mạnh Dung Dung lắc đầu, trên mặt phức tạp nói.
- A?
- Đây, đây là cuộc cờ đầu tiên mà lúc ấy bọn họ đánh với nhau!
Mạnh Dung Dung lấy ra một sách dạy đánh cờ.
Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị lập tức nhìn lại.
- Cờ hay! Đúng là lợi hại!
Nhạc Nghị tán thán nói.
- Ừ, kỳ nghệ như vậy, đám đại nho Cự Lộc thư viện, khó có mấyngười có thể vượt qua!
Mạnh Tử Thu gật đầu.
- Cờ Diêm Xuyên thật là bá đạo, phần đầu, thiên nguyên? Phần cuối, cửu ngũ?" Nhạc Nghị mặt liền biến sắc.
- Thiên nguyên? Cửu ngũ?
Mạnh Tử Thu cũng là cau mày suy tư.
- Lúc ấy, Dịch Phong chỉ đánh cờ mồm! Diêm Xuyên vẫn làm việc xung quanh, vừa làm việc, vừa đánh cờ!
Mạnh Dung Dung nói.
- Cái gì?
Hai người nhất thời động dung.
Nhìn bàn cờ này, hai người im lặng thật lâu.
- Nhạc Nghị, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Tử Thu cười khổ hỏi.
- Trước kia, chúng ta đã xem thường người trong thiên hạ rồi!
Nhạc Nghị khổ sở nói.
Một người phàm nhân? Hai người làm sao có thể nghĩ đến, phàm nhân lại có thể đánh ra thế cờ tinh diệu như thế?
Trên Dung điện.
Dịch Phong một người tự mình dẫn phát, hạ cờ lớn lối bức người, đám đại nho nhất nhất tan tác. Giờ phút này, không còn tiếp tục coi thường Dịch Phong, chỉ riêng về Kỳ đạo này, đã nhận được mọi người tôn trọng.
Giờ phút này, Dịch Phong trở thành tiêu điểm mới.
Mà ở cách đó không xa, Đông Phương điện!
Bốn phía Đông Phương điện lại đột nhiên tràn ngập đại vụ, đem trọn bốn phía phù đảo Đông Phương điện cũng bao vây lại.
Mặc dù có người phát hiện, nhưng mà không ai qua quấy rầy Diêm Xuyên.
Cửa đại điện Đông Phương, Thanh Long vốn vẫn đang khoanh chân nhắm mắt thủ hộ, bỗng nhiên, ánh mắt quát lên một tiếng:
- Người nào?
Thanh Long nhất thời đứng dậy, vẻ mặt đề phòng.
- Hô!
Một đạo thân ảnh màu trắng chợt xuất hiện.
- Bạch Đế Thiên?
Thanh Long trừng mắt.
Bạch Đế Thiên tới thật là quỷ dị, cho đến phụ cận, Thanh Long mới phát hiện, Thanh Long nhất thời như lâm đại địch.
- Thanh Long, chuyện ở nơi đây, ngươi không cần phải để ý đến, đi về Dung điện, cùng Bạch Long bảo vệ an toàn cho Dịch Phong!
Trong Đông Phương điện truyền đến thanh âm của Diêm Xuyên.
- A?
Thanh Long ngoài ý muốn nói.
- Đi đi!
Trong điện Diêm Xuyên nói tiếp.
- Dạ!
Thanh Long mang theo một cổ ngoài ý muốn gật đầu.
Rất nhanh, Thanh Long bay ra khỏi khu vực sương mù, chạy thẳng tới chỗ Dịch Phong.
Thanh Long rời đi.
- Ùng ùng!
Đại môn Đại điện từ từ mở ra.
Một con Tiểu Miêu đang hấp tấp đẩy đại môn.
- A nha, a nha, a nha!
Miêu Miêu phí hết sức đẩy đại môn.
Bạch Đế Thiên cau mày ngoài ý muốn nhìn Miêu Miêu đang liều mạng đẩy cửa.
- Meo meo!
Đại môn rốt cục mở ra.
- Vào đi! Nhớ phải đóng cửa lại!
Miêu Miêu hướng về phía Bạch Đế Thiên kêu lên, vừa nói, hoạt bát trở lại đại điện.
Thần sắc Bạch Đế Thiên khẽ biến ảo, cuối cùng, nhanh chóng bước vào!
- Rầm rầm!
Bạch Đế Thiên vừa vào Đông Phương điện, khẽ phất tay áo, đại môn Đại điện ầm ầm đóng lại.
Mà lúc Bạch Đế Thiên tiến vào Đông Phương điện.
Cách đó không xa, đỉnh một ngọn núi.
Vương Chu mang theo mười đại yêu, cũng đến bên cạnh.
Nhìn tiếng người ồn ào trong Dung điện, Vương Chu nhăn mặt nhíu mày.
- Đại nhân, có nên động thủ không?
Một tên đại yêu hỏi.
- Trời ban cơ hội tốt, Bạch Đế Thiên lại tới Đông Phương điện rồi? Cũng tốt, bên ngoài Đông Phương điện sương mù dày đặc, vừa lúc giúp chúng ta bày trận, cầm nã Bạch Đế Thiên!
Vương Chu nói.
- Bày trận?
- Không sai, bày trận, quyết không thể còn một chút sai lầm nào, đi thôi!
Vương Chu nói.
- Dạ!
Chúng đại yêu gật đầu.
← Ch. 0224 | Ch. 0226 → |