← Ch.0250 | Ch.0252 → |
- A? Ngươi có chuẩn bị? Không biết là người phương nào? Có thể so sánh với mấy người Cầm Vương hay không?
Cổ Nguyệt Thánh tử khẽ nhíu mày nói.
Thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của Cổ Nguyệt Thánh tử, Diêm Xuyên nhất thời cảm nhận được trong chuyện này có điểm không tầm thường, Mão Nhật Đạo Quân phái người tới giúp mình? Mình và Mão Nhật Đạo Quân căn bản không quen không biết, khẳng định trong đó có mưu đồ khác.
- Ha hả, ngươi thấy thì sẽ biết!
Diêm Xuyên bất động thanh sắc cười nói.
- Vương tiên sinh, có người hoài nghi tài đánh đàn của ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
Đang khi nói chuyện, đại môn Thiên Điện ầm ầm mở ra.
Vương Chu đạp bước mà ra, đi về phía Diêm Xuyên.
- Là ngươi?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên lạnh lẽo.
- Cổ Nguyệt Thánh tử, biệt lai vô dạng a! Không biết người nào là Cầm Vương? Tài đánh đàn có thể vượt qua tại hạ, tại hạ cũng muốn lãnh giáo một phen!
Vương Chu cười nói.
Cầm Vương đứng đối diện, trên mặt nhất thời lộ ra một tia lúng túng.
- Ha ha ha, nguyên lai là ngươi? Lần trước ta và ngươi đấu đàn một cuộc, chẳng lẽ lại có tiến bộ? Vương Chu rất mong đợi a!
Vương Chu nhất thời cười nói.
Cầm Vương hít sâu một cái, khe khẽ thở dài nói:
- Thánh tử, tại hạ không địch lại Vương Chu!
Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt chớp động một trận. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới, Diêm Xuyên? Ngươi cũng thật có thủ đoạn, lại có thể mời được Vương Chu!
- Mão Nhật Đạo Quân ưu ái, Diêm Xuyên tâm lĩnh! Không biết Cổ Nguyệt Thánh tử, lần này đến Cự Lộc thành, là muốn nói chuyện gì?
Diêm Xuyên cười nói.
Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã không hề phải cẩn thận như ngày xưa nữa, mà là phi thường thản nhiên mà đối mặt Cổ Nguyệt Thánh tử, thậm chí trên giọng điệu, còn có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, Cổ Nguyệt Thánh tử có cảm giác rất khó chịu.
Một tên như kiến hôi ở trước mắt mình, lại không có kính sợ đối với mình?
Kính sợ? Đối với một người mấy lần muốn giết mình, Diêm Xuyên sao lại kính sợ hắn chứ?
Mặc Vũ Hề mở miệng nói:
- Lần này, trừ Văn Nhược tiên sinh, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, còn điều tới hai huynh đệ Thường Tam, Thường Tứ, hiệp trợ Cổ Nguyệt Thánh tử, tranh đoạt Thiên Sách!
- Tranh đoạt Thiên Sách?
Diêm Xuyên đột nhiên nhíu hai mắt lại.
Mão Nhật Đạo Quân tranh đoạt Thiên Sách làm gì? Thường Tam, Thường Tứ? Còn có Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương? Chẳng lẽ là còn muốn đoạt Phong Thần Sách của ta?
Mặc dù không biết Mão Nhật Đạo Quân muốn cái gì, nhưng trong nháy mắt Diêm Xuyên đã trở nên cảnh giác.
- Lần này, ta muốn phụ trách tranh đoạt Thiên Sách, nhưng Phong Thần Sách cũng không thể đối đãi bình thường được, còn có mười ngày, hết thảy phải nghe ta an bài!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử vừa mở miệng, Thanh Long, Bạch Long, Vương Chu, Dịch Phong đều trầm mặt xuống.
Mặc Vũ Hề chân mày cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới Cổ Nguyệt Thánh tử bá đạo như thế, mới vừa gặp, đã muốn đoạt quyền? Tranh đoạt Phong Thần Sách, đây chính là chuyện tình của Diêm Xuyên, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn nhúng tay?
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời trừng mắt, hiển nhiên khó chịu Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ngươi?
Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh.
- Không sai, ta đã tham gia Thiên Thụ đại hội, rất nhiều lưu trình ta đều rõ ràng nhất, đối với cường giả tứ phương, ta tự có phương pháp ứng đối, ta tới an bài, ngươi chỉ cần nghe ta là được!
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, đều gật đầu. Giống như là đương nhiên vậy.
- Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo nói.
Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên nói xong, đám người Thường Tam giống như là còn không có phục hồi tinh thần lại. Diêm Xuyên đối với Thánh tử nói - Ngươi tính là cái gì?
Quảng trường Đông Phương điện, đột nhiên yên tĩnh.
Ban đầu, Mặc Vũ Hề đối với Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận, đảo mắt bởi vì một câu nói của Diêm Xuyên mà thoải mái không thôi, trong mắt hiện lên một tia kiên định, cùng theo Diêm Xuyên mà lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Không khí trên quảng trường, nhất thời trở nên ngưng trọng cực kỳ.
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử đã trở nên lạnh lẽo.
Diêm Xuyên lại dám khiêu khích uy nghiêm của mình? Một khí cảnh mà thôi, muốn tìm cái chết?
- Meo meo, Diêm Xuyên nói, ngươi tính là cái gì!
Miêu Miêu nhảy đến trên bả vai Diêm Xuyên, hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử giương nanh múa vuốt nói.
- Ồ!?
Cổ Nguyệt Thánh tử trừng mắt, hàm dưỡng có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng có chút đè nén không được.
- Bảo ta nghe lời ngươi? Ngươi cũng xứng?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói thêm một lần nữa.
...
Ngươi cũng xứng?
Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương không khỏi lộ vẻ không thể tin, nói giỡn? Tiểu tử này không muốn sống? Lại dám nói chuyện như vậy với Cổ Nguyệt Thánh tử? Thậm chí ánh mắt bốn người nhìn Diêm Xuyên, đều tựa như nhìn người chết rồi vậy.
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hàn quang vừa hiện, một cổ khí thế cường đại hướng Diêm Xuyên áp bách mà tới.
Một mà tiếp khiêu khích của mình uy nghiêm?
Khí thế khổng lồ đột nhiên thả ra, từ dưới chân Cổ Nguyệt Thánh tử, sàn nhà đột nhiên bị áp mà ken két vỡ ra, hơn nữa vỡ vụn hướng về phía Diêm Xuyên.
Khí tức Trung Hư Cảnh cực kỳ cường đại, hung hăng áp chế về phía Diêm Xuyên.
Mặc Vũ Hề thấy vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
- Cổ Nguyệt, ngươi dám!
Mặc Vũ Hề trừng mắt, một cổ khí thế cường đại phát ra chặn lại.
Khí thế của Mặc Vũ Hề là một loại trạng thái hữu hình, giống như là một cái bóng Hắc phượng hoàng khổng lồ vọt tới Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Oanh!
Hai cổ khí thế đột nhiên chạm vào nhau, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Hề một cái.
- Mặc Vũ Hề, ngươi nghĩ làm trái lệnh của Mão Nhật Đạo Quân?
Cổ Nguyệt Thánh tử nghiêm túc nói.
- Hừ, Mão Nhật Đạo Quân cũng không nói với ta cái gì!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay đầu nghi ngờ.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đem Mặc Vũ Hề lôi tới đây, kéo về phía sau nói:
- Ta nói hắn không xứng, tự có đạo lý của ta, ngươi đứng xem là được!
Nụ cười của Diêm Xuyên, giống như là nắng sớm chiếu xuống trên mặt tuyết vậy, rực rỡ vô cùng, nhìn thấy thế, Mặc Vũ Hề không tự chủ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia tò mò.
Tại sao Diêm Xuyên lại tự tin lớn như thế?
Ở trong mắt Mặc Vũ Hề, tu vi Diêm Xuyên đột nhiên tăng mạnh, khí cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cuối cùng chẳng qua là khí cảnh a.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu nhượng xuất cho Diêm Xuyên.
Đem Miêu Miêu đưa cho Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Bước ra một bước, Diêm Xuyên đem đám người Dịch Phong, Vương Chu, Mặc Vũ Hề toàn bộ chắn phía sau.
Một người, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt, một người đối mặt Cổ Nguyệt.
Phía sau mấy người Dịch Phong lo lắng mà sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên, hơn nữa cùng chung mối thù nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Chỉ có Vương Chu, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
← Ch. 0250 | Ch. 0252 → |